Bình Vương phi cười ngọt ngào nhưng lòng dạ lại trĩu nặng, nói với Phúc Vương phi: “Muội muội à, thảo nào hai phủ chúng ta đều để mắt đến nàng ấy, người đẹp thế này, ta còn lo Bình Vương phủ không xứng với nàng. Người đâu, thưởng cho nàng ấy.”
Vừa dứt lời, cả đại sảnh im phăng phắc, đến tiếng thở cũng như nín lặng. Mọi người nhìn theo tỳ nữ sau lưng Bình Vương phi dâng lên một chiếc hộp đến tay Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên nhận lấy, không mở ra, chỉ cúi đầu cảm ơn.
Phúc Vương phi nheo mắt, đứng dậy tháo chiếc vòng ngọc trên tay, tự mình đeo vào tay nàng.
“Đây là vòng ta thường đeo, nếu Tam tiểu thư không chê, cứ giữ làm kỷ niệm.”
Chiếc vòng ngọc ấm nóng chạm vào làn da, Tạ Ngọc Uyên giữ vững sự bình tĩnh chưa từng có, tránh không được thì đành đối mặt.
Nàng cúi đầu cảm tạ Phúc Vương phi rồi lặng lẽ ngồi lại chỗ cũ, không thốt thêm lời nào.
Nhìn Tạ Ngọc Uyên điềm tĩnh đến vậy, hai Vương phi lại thoáng ngỡ ngàng.
Xem ra, cô nương này là người tâm cơ sâu sắc, thật không dễ đối phó. Sau này nếu vào phủ, lại thêm một đối thủ đáng gờm!
Tạ Ngọc Uyên rất tự nhiên giữ vững được bình tĩnh.
Tạ Ngọc My không hành động, nàng cũng chẳng hành động! Tạ Ngọc My ra tay, nàng vẫn không động đậy! Cho đến giây phút cuối, tuyệt đối không để lộ con bài, chỉ giả ngây giả dại.
Nàng điềm tĩnh như vậy, nhưng Tạ Ngọc My lại bắt đầu sốt ruột không yên.
Trong chiếc hộp là gì không cần nói cũng biết không phải vật thường; chiếc vòng ngọc trên tay Phúc Vương phi, chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra giá trị quý hiếm vô cùng.
Nhìn thấy mọi thứ sắp được định đoạt, lòng Tạ Ngọc My như mớ bòng bong, khuôn mặt đã trắng bệch.
Đúng lúc ấy, một ma ma bước nhanh vào, ghé tai Lý di nương nói nhỏ vài câu. Lý di nương nghe xong mỉm cười, nói: “Hai vị Vương phi, hậu hoa viên đã dựng sân khấu, bày trái cây và điểm tâm. Chúng ta hãy cùng dời bước qua đó xem náo nhiệt một chút nhé, hai vị Vương gia đã tới rồi.”
Nghe đến Vương gia cũng có mặt, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tạ Ngọc Uyên. Nàng lập tức cúi đầu, bày ra vẻ thẹn thùng e lệ, không dám nhìn thẳng. Vốn đã sở hữu dung nhan nổi bật, nay lại rũ mi, dáng vẻ càng thêm thanh nhã như đóa lan cô độc trong khe núi, kín đáo mà rạng ngời.
Ngay cả Tưởng thị nhìn thấy cũng không khỏi thầm tán thưởng: Con trai mình quả là có mắt nhìn người!
“Tạ tam tiểu thư, chúng ta cùng đi thôi!” Lý di nương tiến lên, nhẹ nhàng đỡ tay nàng.
Tạ Ngọc Uyên ngẩng đầu đáp lại: “Vâng!”
Trong lúc mọi người lục tục dời bước ra hậu hoa viên, Tạ Ngọc My lén lút tụt lại phía sau, rồi lập tức xoay người cùng nha hoàn thân cận lẩn vào vườn hoa.
Tạ Ngọc Uyên liếc mắt thấy vậy, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười yên tâm.
Tạ Ngọc My, đừng làm ta thất vọng đấy!
*
Cùng lúc đó, tại phủ Hàng Châu.
Lý Cẩm Dạ xem xong quyển thư án cuối cùng, mệt mỏi day trán.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Tiềm, chủ tướng của Thần Cơ Doanh bước vào, phong trần bụi bặm: “Vương gia, tất cả phạm nhân đều đã khai nhận. Ngày mai có thể áp giải về kinh rồi.”
Lý Cẩm Dạ hơi động mi, gật đầu: “Những vụ án này cùng mang về kinh, sau bữa sáng khởi hành.”
“Vâng!” Trình Tiềm đáp với vẻ hân hoan, cuối cùng cũng được về rồi. Đất Giang Nam thật khó mà chịu nổi, lúc nào cũng ẩm ướt, đến rượu cũng nhạt nhẽo, chẳng có chút vị rượu nào cả.
“Hôm nay là đại thọ của Quốc công gia.” Lý Cẩm Dạ bỗng nhiên cất lời.
“Vâng, thật muốn đến phủ ông ấy xin một ly rượu mừng, nhưng giờ thì không có cơ hội rồi.”
Trình Tiềm cười nói: “Nghe nói cả hai vị Vương gia đều đến chúc thọ, phủ ấy chắc hẳn rất náo nhiệt. Hằng năm sinh nhật Quốc công gia, cùng lắm chỉ được ban chút thưởng từ trong cung. Năm nay bày ra trận thế lớn như vậy, đúng là được cả thể diện lẫn danh tiếng.”
Trong lòng Lý Cẩm Dạ như bị thiêu đốt, đột ngột đứng dậy: “Trình tướng quân, theo kế hoạch ngày mai khởi hành, bổn vương sẽ đi trước một bước.”
“Hả?” Trình Tiềm sững sờ.
Lý Cẩm Dạ chụp lấy thanh kiếm treo trên tường, cười nói: “Chợt muốn đi góp vui một chút. Người đâu, chuẩn bị ngựa.”
“Vâng, Vương gia!” Thanh Sơn từ bên ngoài đáp lại.
Trình Tiềm ngẩn người, gãi đầu: “Vương gia, dù giờ có thúc ngựa cũng phải năm ngày mới tới kinh thành, liệu còn kịp góp vui không?”
Lý Cẩm Dạ dường như chẳng nghe thấy, lấy một bộ giáp hành quân khác trên tường, mặc vào.
“Vương gia, ăn trưa xong hẵng đi!” Trình Tiềm không nhịn được, khuyên một câu.
“Không cần!” Lý Cẩm Dạ mỉm cười: "Ta có hơi không đợi được.”
Trình Tiềm nhìn theo Lý Cẩm Dạ trong bộ giáp chỉnh tề, nhảy lên ngựa, vó ngựa tung bụi, bóng người dần khuất khỏi tầm mắt.
“Bị gì kích động vậy nhỉ?” Hắn lẩm bẩm.
*
Chết tiệt!
Sao lại có nhiều người đến vậy, người nào cũng rảnh rỗi không việc gì làm, ăn phải thuốc gì mà phải lặn lội đến nhà người khác kiếm ăn thế này.
Tô Trường Sam cười đến hai má cũng đau, trong lòng không nhịn được mà chửi thầm.
Không biết bên nội phủ thế nào rồi? Cứ có gì đó khiến hắn bồn chồn!
Nghĩ vậy, hắn giả vờ bình tĩnh liếc nhìn Nhị Khánh, Nhị Khánh lập tức tiến lên nói nhỏ: “Gia, phía sau vừa chuyển ra hậu hoa viên, đang xem kịch rồi.”
“Đã cho người theo sát Tạ Ngọc My chưa?”
“Gia yên tâm, người của chúng ta đều theo sát, đảm bảo cho nàng ta được như ý nguyện.”
Tô Trường Sam cười mãn nguyện, thầm nhủ: Mộ Chi, vở kịch lớn sắp khai màn rồi, cứ chờ xem!
Vừa nghĩ xong, hắn bất giác nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, hắn chớp mắt, miệng nở một nụ cười tiến tới chào đón.
“Ồ, Trần thiếu gia, sao chỉ có mình ngươi vậy? Cha ngươi đâu?”
Trần Thanh Diễm chắp tay đáp: “Cha ta đang ở bên cạnh Bình Vương.”
Tô Trường Sam nhướn mày: “Sao ngươi không đi theo?”
Trần Thanh Diễm ho nhẹ, che miệng rồi nói: “Ta đi theo không tiện, qua đây chỉ để chào thế tử gia một tiếng, chúc mừng ngài!”
Tô Trường Sam nhìn nghiêng khuôn mặt hắn một lúc.
Tên này cũng tự biết vị trí của mình, nếu không vì hắn có chút liên hệ với phủ Vĩnh An Hầu, bản thân cũng muốn giúp Mộ Chi mà kéo hắn về phía mình.
“Chúc mừng gì chứ, nào phải sinh nhật của ta. Đi thôi, Tạ Ngọc Uyên đang xem kịch ở hậu hoa viên, hai sân khấu gần nhau, từ xa vẫn có thể nhìn thấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Thanh Diễm trầm xuống: “Thế tử gia, ta với Tam tiểu thư vô cùng trong sáng …”
“Ngươi và Tam tiểu thư vốn là trời sinh một đôi, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi!” Tô Trường Sam thở dài sâu sắc: "Nam nhi với nhau, đừng nói mấy lời khách sáo. Này, Trần huynh, gặp được lần nào quý lần đó, gặp được thì nên trân trọng!”
“Ngươi…”
Trần Thanh Diễm nghe hắn càng nói càng bậy, bực tức hất tay áo quay đi.
Nhìn bóng lưng giận dữ của hắn, Tô Trường Sam làm bộ mặt vô tội: “Sao vậy chứ, chẳng lẽ ta nói không đúng à? Đúng là gặp được lần nào quý lần đó mà! Tên này chẳng thú vị như Dịch Vi huynh gì cả, chán quá chừng!”