Trần Thanh Diễm đi xa mấy trượng, đột nhiên khựng lại, ngọn lửa khó chịu trong lòng chẳng biết từ khi nào đã tắt ngấm.
Tô Trường Sam không sai, sau hôm nay, nàng sẽ là trắc phi của Vương phủ, đúng là gặp một lần thì ít đi một lần.
Nghĩ đến đây, trong ngực trống trải như vừa bị khoét rỗng.
Hắn dùng sức xoa mặt, ánh mắt dần hiện lên vẻ quyết tâm.
“Gặp một lần chứ!” Hắn thầm nghĩ: “Ít nhất cũng phải biết nàng đã chọn vương gia nào, để mà dứt lòng.”
Coi như là lần cuối cùng gặp nàng!
Quyết ý xong, Trần Thanh Diễm quay sang nhìn A Cửu đang đứng phía sau.
A Cửu giật mình trước ánh mắt sắc lạnh của chủ nhân: "Gia, có chuyện gì vậy ạ?”
“Tìm cách gặp Tạ Ngọc Uyên, bảo nàng… bảo nàng ta rằng ta muốn gặp nàng một lần, có chuyện quan trọng.”
Nghe vậy, A Cửu lạnh cả người.
“Gia điên rồi sao? Đây là phủ Vệ Quốc Công, có biết bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo. Nếu gia đột nhiên đi tìm Tam tiểu thư, lỡ bị người ta thấy thì sao? Gia không nghĩ đến tiền đồ của mình nữa sao? Gia cũng chẳng quan tâm đến danh dự của Tam tiểu thư nữa à?”
“Ta không điên, ta tỉnh táo lắm. Ta chỉ muốn hỏi nàng định chọn ai thôi.”
“Nếu ngươi không tìm cách cho ta gặp nàng, ta có thể sẽ làm điều vượt quá giới hạn.” Trần Thanh Diễm cười khẩy, gương mặt lộ vẻ bất cần.
A Cửu như muốn quỳ xuống trước hắn: "Gia đe dọa A Cửu thì có ích gì? Ta chỉ là một hạ nhân, đâu thể quyết định được…”
“A Cửu, ta chỉ muốn nói vài câu với nàng, mấy câu thôi cũng không được sao?”
Giọng nói của Trần Thanh Diễm nhỏ nhẹ, gần như van xin, khiến A Cửu bất giác chạnh lòng, sống mũi cay cay.
Thôi thì…
Thôi thì vậy đi!
“Gia, ngài chờ một lát, A Cửu sẽ giúp ngài tìm người.”
Trần Thanh Diễm đặt tay lên vai A Cửu, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên nỗi đau: “Ta chờ!”
…
“Tiểu thư, chúng ta cứ chạy lung tung thế này, có thể gặp được Phúc Vương không?”
Tạ Ngọc My trong lòng dâng lên nỗi chua chát.
Làm sao nàng biết? Chẳng qua cũng là như mèo mù vớ cá rán, gặp được hay không còn phải dựa vào số phận.
Lạy trời lạy đất, mong cho My nhi gặp được Phúc Vương, đây là cơ hội duy nhất để nàng thay đổi số phận.
Lúc này, từ xa có hai tỳ nữ của phủ Vệ Quốc Công đi tới, Tạ Ngọc My sợ bị phát hiện, bèn kéo tỳ nữ của mình trốn sau gốc cây lớn.
“Ngươi có thấy không, Bình Vương và Phúc Vương chẳng giống nhau chút nào.”
“Im ngay! Chuyện của vương gia đâu phải để hạ nhân chúng ta bàn tán. Cẩn thận mồm miệng lại!”
“Tỷ tỷ à, ở đây có ai đâu mà sợ, nói một chút thì sao. Ngươi thử đoán xem, Tam Tạ tiểu thư phủ sẽ chọn ai?”
“Ngồi ngay chủ vị trong hoa sảnh, đến bậc trưởng bối nàng ta còn chẳng để vào mắt, e rằng Phúc Vương nắm chắc phần thắng rồi.”
“Không đâu nhỉ, ta lại thấy cơ hội của Bình Vương lớn hơn, ngươi quên sau lưng hắn còn có Diệp đại tướng quân à?”
“Thì đã sao, sau lưng Phúc Vương còn có Hoàng hậu ở Trung cung cơ mà!”
“Chà, ta thật muốn đến bên Phúc Vương làm một nha hoàn, sau này còn có dịp mở mang tầm mắt, xem thử hoàng cung rốt cuộc ra sao.”
“Thế thì đi đi, đi đi! Phúc Vương đang uống trà trong thuỷ tạ đó, ngươi lượn lờ đến gần một chút, biết đâu còn chẳng chỉ là một a hoàn thôi đâu!”
“Ái chà, tỷ tỷ sao lại trêu ta như vậy, ta... ta không chịu đâu nha…”
Hai người vừa đùa giỡn vừa khuất dần vào lối nhỏ. Từ sau thân cây lớn, Tạ Ngọc My nhẹ nhàng bước ra, lòng nàng lúc này rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân.
Ông trời quả nhiên nghe được tiếng lòng nàng, cơ hội đã tới!
“Đi thôi, chúng ta đến thuỷ tạ!”
…
Gió nhẹ lướt qua, lá trúc xào xạc rung rinh.
Trong thuỷ tạ, Phúc Vương đứng khoanh tay, nhàn nhã chuyện trò cùng vài vị quan bên cạnh, song tâm trí lại chẳng tập trung vào lời nói.
Trong nội trạch vừa truyền đến tin tức. Tạ Ngọc Uyên ấy làn da trắng mịn đến mức có thể vắt ra nước, cử chỉ đoan trang, phong thái cũng không tệ. Tuy hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân vây quanh, nhưng kiểu con gái miền sông nước Giang Nam như thế này, hắn còn chưa từng thử.
Có chút mới lạ đây!
Nghĩ tới đó, những lời tâng bốc vốn nghe còn dễ lọt tai, nay cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
“Ai đó?”
“Thiếp... thiếp chỉ là đi lạc đường thôi.”
Giọng nữ uyển chuyển e thẹn vang lên. Phúc Vương quay đầu nhìn, là tiểu thư nhà ai mà chẳng có chút quy củ nào vậy?
Tạ Ngọc My dịu dàng ngẩng đầu, đôi mắt liếc về phía trong thuỷ tạ, ánh nhìn ẩn chứa vài phần oán thán, lại mang theo muôn phần yêu kiều, như thể có thể câu mất hồn người khác.
Phúc Vương hơi nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ bên cạnh.
Từ nhỏ đến lớn, điều hắn không thiếu nhất chính là nữ nhân chủ động dâng mình. Nàng ta chỉ dẫn theo một nha hoàn, ánh mắt lại kh*** g** đến thế, chỉ cần nghĩ sơ qua đã đoán được nàng muốn làm gì.
“Trong thuỷ tạ có quý nhân, cô nương nên tránh đi thì hơn.”
Tạ Ngọc My khó khăn lắm mới tiếp cận được, sao có thể để bị đuổi đi tay trắng chứ?
Nàng chợt nảy ra một ý, lên tiếng: “Thiếp vốn là đến thay tỷ tỷ xem thử vị hôn phu tương lai, tỷ tỷ của thiếp là Tạ Ngọc Uyên.”
Tạ Ngọc Uyên?
Vậy thì nàng hẳn là tứ tiểu thư của Tạ phủ rồi?
Thú vị đây!
Phúc Vương nheo mắt, phất tay ra hiệu cho thị vệ để nàng vào.
Mấy vị quan bên cạnh thấy tình hình như vậy bèn kiếm cớ rút lui. Chẳng bao lâu sau, trong thuỷ tạ chỉ còn lại hai người.
Tạ Ngọc My lấy hết dũng khí ngẩng đầu, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt Phúc Vương đang đánh giá mình.
Người trước mặt mang dung mạo tuấn tú, đường nét khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng, cả người toát ra vẻ tôn quý khiến người khác không dám đến gần.
Thì ra, đường đường là Phúc Vương lại có dung mạo thế này!
Lòng Tạ Ngọc My khẽ rung lên, hai má ửng hồng, cố tình tỏ vẻ không biết người trước mặt là ai: “Không biết quý nhân họ gì, tên gì?”
“Vô lễ! Đây là đương kim Phúc Vương gia!”
Tạ Ngọc My giả vờ sợ hãi đến tái mặt, bất chấp nền đá xanh lạnh buốt, lập tức quỳ rạp xuống: “Dân nữ không biết Vương gia ở đây, xin được thứ tội!”
Phúc Vương đưa tay khẽ nâng lên, nói: “Đứng lên đi, ngươi là tứ tiểu thư Tạ phủ phải không?”
Ngài biết ta!
Tạ Ngọc My không kìm được vui sướng trong lòng, e lệ đáp: “Chính là thiếp, My nhi xin kính chào Vương gia.”
Hai thị vệ bên ngoài thuỷ tạ nghe vậy, đồng loạt liếc nhau, lặng lẽ trợn trắng mắt.
Còn “My nhi” nữa chứ, tưởng mình là kỹ nữ ở Di Hồng Viện à?
Con gái nhà lành, giữ chút thể diện đi!
“Miễn lễ!”
Tạ Ngọc My đứng dậy, khe khẽ thở dài: “Thật không ngờ tỷ tỷ lại có số tốt đến vậy, chỉ tiếc là thiếp…”
Phúc Vương nhìn nàng ra vẻ u oán, không mở miệng.
Tạ Ngọc My đành cắn răng, tự mình diễn tiếp: “Chỉ tiếc là thiếp mệnh bạc phúc mỏng, đến cả cơ hội gặp Vương gia cũng là do số trời sắp đặt.”
Nói rồi, nàng to gan ngẩng mắt lên, trong mắt long lanh ánh nước, giọng nghẹn ngào: “Trời cao thật là bất công mà…”
Phúc Vương vẫn chẳng nói gì.
Lúc này, Tạ Ngọc My bắt đầu bối rối. Theo như kịch bản nàng và nương đã chuẩn bị, lẽ ra người đàn ông trước mặt phải nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thương xót chứ!
Sao có thể thờ ơ như vậy chứ!