Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 250

 
Nàng cắn môi, quyết tâm nói: “Ta biết, so với tỷ tỷ, ta chỉ là kẻ thấp hèn như bùn đất, trong lòng Vương gia đã có tỷ ấy, tất nhiên không còn chỗ cho ai khác.”

“Nhưng, người dù thấp hèn đến đâu cũng có quyền yêu một người.”

“Ngay lần đầu gặp Vương gia, ta đã chẳng thể kìm lòng. Những lời hôm nay, mong ngài xem như chưa từng nghe thấy. Sau này, mong ngài và tỷ tỷ hạnh phúc bên nhau, ta sẽ mãn nguyện đứng từ xa dõi theo thôi.”

Nói đến đây, nước mắt nàng rơi lã chã, lột tả hoàn hảo hình ảnh một cô gái si tình nhưng không thể đạt được mong muốn, vẻ yếu đuối đến xót xa.

Gặp phải người đàn ông khác, có khi họ đã ôm nàng vào lòng mà thốt lên: “Ôi, người thương của ta đây!” Chỉ tiếc, nàng lại gặp phải Phúc Vương.

Trong lòng hắn chứa đầy quyền lực, phụ nữ đẹp cũng chỉ là món đồ giải trí. Huống hồ, nàng lại chẳng đáng là món đồ để giải trí.

Đồ chơi ít ra còn có chút giá trị, nàng thì chẳng những không có giá trị, mà còn là tai họa.

Nếu hắn tin những lời dối trá của nàng và có chút dây dưa thì Tạ Ngọc Uyên sẽ thế nào? Nàng ta mới là người có lợi cho hắn.

Tạ Ngọc My nghĩ rằng, sau lời bày tỏ này, chắc hẳn Phúc Vương phải có chút biểu hiện chứ.

Nhưng đợi mãi, nàng chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm của Phúc Vương nhìn mình, không hề dao động.

Trong lòng nàng bất giác run lên.

“Đúng là thứ đồ của tiểu thiếp nuôi ra, gặp nam nhân là nói yêu thương, lễ giáo chốn khuê phòng đổ vào bụng chó hết rồi sao?”

Bùng!

Mặt Tạ Ngọc My đỏ bừng vì xấu hổ, không biết trốn vào đâu.

Trong mắt Phúc Vương hiện lên khinh bỉ, hắn lạnh lùng nói: “Giờ ngay đến kỹ nữ ở Di Hồng Viện, gặp đàn ông cũng còn biết giữ kẽ, không ngâm vài câu thơ tình, uống vài chén rượu cũng chẳng dâng thân. Tạ tứ tiểu thư lại gấp gáp đến thế sao?”

Đem so khuê nữ với đám kỹ nữ, ai mà chịu nổi.

Tạ Ngọc My nào từng nghe những lời sỗ sàng như vậy, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, sợ hãi lẫn hối hận, thân mình lảo đảo như muốn ngã.

Phúc Vương cười nhạt, tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng, cợt nhả: “Nhìn thân hình này cũng khá, trên giường chắc cũng có chút thú vị, chỉ là cách quyến rũ đàn ông thì ngốc quá, c** s*ch ra có phải tốt hơn không!”

Như tiếng sấm đánh ngang tai.

Tạ Ngọc My chân như nhũn ra, ngã nhào xuống.

Phúc Vương nhận lấy chiếc khăn từ tay cận vệ, lau tay rồi ném chiếc khăn vào người Tạ Ngọc My: "Người đâu, đi điều tra xem, cô gái này có liên hệ gì với phủ Bình Vương không.”

Tiểu thư khuê các dám giữa ban ngày chạy ra quyến rũ người, nếu vụ này không liên quan gì đến phủ Bình Vương, hắn thề sẽ chặt đầu mình đá làm trái bóng!

Phúc Vương và đoàn tùy tùng lập tức rời đi, một lúc sau, trong đình vọng vang lên tiếng hét hốt hoảng.

“Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Tạ Ngọc My từ từ tỉnh dậy, nhớ lại chuyện xấu hổ vừa rồi trước mặt Phúc Vương, vừa nhục nhã vừa căm phẫn, nước mắt tuôn rơi.

Tạ Ngọc Uyên, tất cả là tại ngươi, vì ngươi ta mới bị sỉ nhục như kỹ nữ hèn mọn. Rồi sẽ có ngày, ta sẽ trả lại hết, cướp đi mọi thứ thuộc về ngươi.

Lúc ấy, từ xa có tiếng bước chân vang lên.

Tỳ nữ thân cận Linh Lung hốt hoảng: “Tiểu thư, có người đến, chúng ta mau trốn sau cây đi.”



Vừa lúc đó, khi chủ tớ của Tạ Ngọc My trốn sau gốc cây, Trần Thanh Diễm bước vào đình với vẻ mặt u ám, theo sau là A Cửu vẻ mặt đầy lo lắng.

“Gia, Tam tiểu thư nói hôm nay người đông, không tiện gặp mặt, sợ làm liên lụy đến gia.”

“Ngươi không nói rõ rằng ta có chuyện quan trọng cần gặp nàng sao?”

“Có nói rồi. Nhưng Tam tiểu thư bảo dù chuyện có quan trọng đến đâu, cũng phải đợi ra khỏi phủ Vệ Quốc Công. Nàng ấy còn nói… còn nói rằng, gia đừng vì nàng mà hủy đi tiền đồ.”

Trong khoảnh khắc, Trần Thanh Diễm sững người.

Hắn hiểu ý của Tạ Ngọc Uyên, phủ Quốc Công đúng là không phải nơi để gặp nhau, nếu bị người ta phát hiện, thì sẽ là đại họa.

Nhưng lẽ nào chỉ vì sợ mà cứ mãi co ro ở đây sao?

Dù sống bình yên một đời, được hưởng vinh hoa phú quý, thì đời này còn gì là ý nghĩa gì chứ?

“Gia, Tam tiểu thư mong gia đừng vì nàng mà hủy hoại tiền đồ, tiểu nhân cũng mong gia đừng vì lòng riêng mà làm hoen ố danh tiếng của Tam tiểu thư.”

Như một chậu nước lạnh dội lên đầu Trần Thanh Diễm.

Đúng vậy, nàng đã trải qua bao gian nan, từ Tôn Gia trang đến đây, mỗi bước đi đều đầy rẫy nguy hiểm, khó khăn lắm mới có ngày hôm nay. Hắn lại muốn làm nàng phải bất an nữa sao?

A Cửu thấy chủ nhân dần bình tĩnh lại, trong lòng cuối cùng cũng thở phào.

Ôi trời ơi, may mà Tam tiểu thư biết phân rõ chừng mực, nếu hai người thật sự gặp nhau, hậu quả sẽ ra sao đây…

Ngay lúc ấy, tiếng hét vang lên, phá vỡ bầu không khí: “Cứu với, cứu với! Tạ Tứ tiểu thư rơi xuống hồ rồi, ai cứu tiểu thư nhà ta với!”

Trần Thanh Diễm bừng tỉnh, gấp gáp hỏi: “A Cửu, tiểu thư nhà nào?”

“Tạ gia…” Vừa mới nói ra một tiếng, A Cửu đã thấy chủ nhân đã biến mất bóng, vội gọi lớn: “Gia…”

*

Trong lúc đó, tại Tạ gia, Cúc Sinh cũng gấp gáp lên tiếng: “Nhị phu nhân, bà gọi Nhị gia đến làm gì vậy? Không phải bà ghét ông ta nhất sao?”

Cao thị nhếch miệng cười nhạt: “Hôn sự của A Uyên e là hôm nay sẽ quyết định rồi. Ta là nương nó, thường ngày có thể không quản, nhưng chuyện cả đời của con gái, ta phải làm chủ một lần.”

Cúc Sinh á khẩu.

“Các người chưa trải qua chuyện đời nên không hiểu. Dù là nạp hay cưới, thì khác nhau rất lớn, mà làm quý thiếp trong Vương phủ cũng có nhiều quy củ, từ của hồi môn đến hầu hạ, đồ cưới phải chuẩn bị bao nhiêu, đến giờ giấc cũng phải có lễ nghi rõ ràng.”

Cao thị dừng lại rồi nói tiếp: “Nhân lúc con bé không ở đây, ta muốn bàn bạc với Nhị gia, dù nó phải làm thiếp cũng không thể chịu ấm ức quá mức.”

Cúc Sinh hiểu ra, vội đáp: “Nhị phu nhân yên tâm, hôm nay Nhị gia nghỉ phép ở nhà, ta sẽ đi mời ngay.”

“Chuẩn bị thêm đôi đũa, trưa nay để ta và Nhị gia vừa ăn vừa bàn chuyện.”

“Vâng!”

Lúc này, Nhị gia đang ở Phúc Thọ Đường, vừa nghe phu nhân kể chuyện Tạ Ngọc My, trong lòng đập thình thịch.

Ông vốn đã đoán rằng, Tứ cô nương sẽ không đơn giản chỉ đến chơi ở phủ Vệ Quốc công, nhưng không ngờ chúng lại mưu tính đến mức này.

Gương mặt ông thoáng chốc đầy giận dữ, không kìm nổi mà mắng: “Đầu óc các ngươi lú lẫn hết rồi sao? Giữa ban ngày ban mặt mà dám to gan đi quyến rũ một Vương gia, các người nghĩ Vương gia cũng ngu ngốc như mình chắc?”

Tạ lão phu nhân sững người, giận dữ quát: “Ngươi đang nói với ai thế hả?”

“Mẫu thân!”

Nhị gia hét lớn, các cơ mặt co giật.

“Đừng nói đến chuyện hai vị Vương gia luôn có vệ binh, hộ vệ xung quanh, người thường chẳng thể tới gần, dù cho có tới gần, một tiểu thư gia giáo mà bám lấy đàn ông thì còn ra thể thống gì. Hơn nữa, bọn họ là ai chứ, loại phụ nữ nào chưa từng thấy, kể cả có giấu kín mọi toan tính thì cũng chẳng qua được mắt họ đâu.” 

 
Bình Luận (0)
Comment