Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 251

 
“Ngươi sao lại làm mất uy phong của nhà mình, coi trọng người ngoài thế? Thế gian này, đàn ông nào chẳng thích vụng trộm, con gái người ta đẹp như hoa, đàn ông yêu thương còn không kịp, ai thèm để ý tính toán của nó? Lỡ như thành công, chẳng phải ngươi sẽ có thêm một đứa con làm quý thiếp của Vương gia sao?”

“Người…”

Nhị gia giận đến nỗi mặt mày tối sầm, đứng bật dậy, vung tay áo rời đi.

Thật sự chẳng thể nói lý với những phụ nữ trong hậu viện này!

Tạ Ngọc Uyên có gia sản từ Cao gia dày như vậy mà cũng chỉ miễn cưỡng có thể làm quý thiếp, còn Tạ Ngọc My… đến tư cách làm hầu thiếp làm ấm giường cũng chưa chắc có.

Còn quý thiếp? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

“Nhị gia, Nhị phu nhân muốn gặp ông.”

Nhị gia nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Cao thị, bực bội hỏi: “Có chuyện gì?”

“Nhị phu nhân muốn bàn bạc về hôn sự của Tam tiểu thư.”

Nhị gia im lặng một lúc, cố nén giận, kiềm chế nói: “Nể bà ấy là nương của con gái ta, ta sẽ đi ngay.”

*

Khi vào đến Thanh Thảo Đường, Nhị gia ngạc nhiên khi thấy trên bàn bốn góc có hai bộ bát đũa đặt ngay ngắn, đối diện nhau.

Cao thị từ trong phòng bước ra, liếc mắt nhìn hắn rồi thản nhiên ngồi vào chiếc ghế phía Đông, cầm lấy đũa và bát.

Ý gì đây? Còn một bộ bát đũa để phần hắn sao?

Tạ Nhị Gia hơi nhíu mày, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Cao thị quay lại, bảo: “Ăn đi, ăn xong rồi nói chuyện.”

Tạ Nhị Gia tự nhủ: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Người đàn bà này thường ngày đến liếc mắt cũng chẳng thèm liếc hắn, hôm nay lại mời hắn ngồi ăn một bữa, lẽ nào trong thức ăn có độc, muốn cùng hắn đồng quy vu tận sao?”

Cao thị không nói thêm lời nào, chậm rãi ăn phần của mình.

Tạ Nhị Gia quả thực hơi chột dạ, ngồi xuống rót chén trà ấm, không dám đụng đũa đến bát thức ăn.

Chén trà vừa cạn, Cao thị cũng vừa đặt đũa xuống.

Như Dung và Cúc Sinh, người bưng trà, người mang bát đựng nước súc miệng, hầu hạ Cao thị súc miệng rồi ra lệnh cho các tiểu tỳ dọn dẹp bữa ăn.

Cúc Sinh quay lại pha thêm hai chén trà mới, nhưng không rõ nàng cầm không chắc hay nhị phu nhân run tay mà nước trà nóng lại đổ ra ngoài.

Nàng hoảng hốt: “Nhị phu nhân, có bị bỏng không ạ?”

“Không sao, chỉ ướt áo thôi. Nhị Gia chờ một chút, ta thay bộ đồ rồi quay lại.”

Ánh nắng đầu thu xuyên qua cửa chính chiếu vào, làm sắc mặt Cao thị như có thêm một tầng sáng. Đôi mắt đen láy nhìn sang, dường như ẩn chứa một ý tứ sâu xa không thể diễn tả.

Tạ Nhị Gia nhìn, lòng thoáng chột dạ, cảm giác ánh mắt đó như móc câu bám vào tâm can hắn.

Ý nghĩ vừa lóe lên, không sao kiềm lại được.

Tạ Nhị Gia đứng dậy, đi qua đi lại trong sảnh.

Tự xưng là tài tử phong lưu, cuộc đời này hắn đã vui đùa không biết bao nhiêu phụ nữ, đâu chỉ mấy người trong nội phủ, vậy mà chưa có ai sắc nước hương trời như Cao thị.

Mặc dù nàng đã dây dưa với người khác, thân thể đã chẳng còn trong sạch, nhưng… chỉ ánh mắt thôi đã khiến hắn mất cả hồn vía, huống chi thân hình trắng ngần kia!

Một mỹ nhân tuyệt sắc như thế, nếu để phí hoài chẳng phải sẽ mang tội với trời sao.

Nghĩ vậy, bụng dưới hắn như nóng bừng lên, d*c v*ng cuộn trào, chẳng còn bận tâm gì nữa, hắn bèn vén rèm lao vào phòng trong.

Dù gì thì Cao thị cũng đã bao năm không gần đàn ông, chắc cũng khó lòng cưỡng lại.

Vừa vào trong phòng, thấy bóng người lấp ló sau bức bình phong, hắn như sói đói nhào tới, từ phía sau ôm chặt lấy, cúi xuống, điên cuồng hôn hít…

Cao thị hét lên một tiếng, cố sức giãy giụa, bình phong ầm một tiếng đổ xuống.

“Nàng theo ta đi! Chỉ cần nàng chịu, từ nay trong mắt ta chỉ có nàng, còn… còn ta sẽ chẳng chê nàng nữa…”

Tạ Nhị Gia vừa nói vừa vụng về s* s**ng, nào còn đâu dáng vẻ của người đọc sách.

Cao thị sợ hãi tột độ, rút từ trong người cây kéo nhọn, đâm mạnh vào người đàn ông phía sau.

Nghe tiếng kêu, Cúc Sinh và Như Dung giật mình, điên cuồng lao vào, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng ấy.

Hai nàng hồn bay phách lạc, một người nhào tới che chắn cho nhị phu nhân, người kia nhấc bình hoa trên kệ, đập thẳng vào đầu Tạ Nhị Gia.

“Bốp!”

Máu chảy ròng ròng trên khuôn mặt dữ tợn của Tạ Nhị Gia. Hắn chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Sao trời đất lại nhuốm màu đỏ thế này?

Chưa kịp nghĩ thông, hắn ngã nhào ra sau.

“Người đâu, mau đến đây!”

Nghe tiếng động, đám nha hoàn bà tử vội ùa vào…

Giữa cảnh hỗn loạn, ngực Cao thị dường như mới được trút bỏ gánh nặng. Nàng vịn vào bình phong đứng thẳng dậy, nhìn Tạ Diệc Đạt bị người ta khiêng ra ngoài, trên môi nở một nụ cười đầy châm biếm.

“Nhị phu nhân?” Giọng Cúc Sinh run rẩy.

Cao thị cố nén cơn choáng váng, yếu ớt xua tay: “Chuẩn bị nước cho ta. Thân thể dơ bẩn, phải tắm rửa lại rồi.”

Cúc Sinh và Như Dung vừa từ dưới đất đứng dậy, nhìn nhau đầy bối rối.



Trên sân khấu, trống nhạc nổi lên dồn dập.

Dưới khán đài, Tạ Ngọc Uyên cầm chén trà nóng, nâng lên miệng mà lòng không yên.

Tạ Ngọc My đã mất tăm một tuần trà, không biết nàng đã gặp vị vương gia nào? Dùng chiêu gì? Kế hoạch liệu có thành?

Tô Trường Sam đâu rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu?

Không hiểu sao, giữa khung cảnh rộn ràng huyên náo này, trong lòng Tạ Ngọc Uyên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Đang nghĩ ngợi, bất chợt không biết từ đâu, tỳ nữ thân cận của một vị phu nhân vung khăn, vô tình đập trúng mắt nàng.

Tạ Ngọc Uyên đau đến mức bật kêu một tiếng, vội cúi đầu lấy tay che mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra. A Bảo đứng phía sau nhìn trừng trừng vào nha hoàn không biết ý tứ kia, định bụng lên tiếng trách mắng, thì thấy một ma ma mặt mày tái mét, vội vã chạy đến thì thầm vào tai Lý thị. Sau đó lại có người đến bên Tưởng thị báo vài lời, khiến và ta đứng bật dậy, mặt lạnh như tro, rời đi một cách vội vã, áo tay còn lướt qua hất suýt đổ tách trà trên bàn nhỏ.

A Bảo lẩm bẩm: "Lại có chuyện gì mà khiến ai nấy đều bực dọc thế này?"

Những phu nhân xung quanh mắt sáng lên, thấy Tưởng thị đột nhiên có phản ứng như vậy thì biết chắc có biến, bèn ngấm ngầm ra hiệu cho nha hoàn sau lưng đi dò la tin tức. Bọn nha hoàn, ai nấy đều có cách riêng, tản ra khắp nơi tìm cách nghe ngóng.

Tưởng thị vừa mới rời đi thì Tô Trường Sam đã bước nhanh tới, làm dấu hiệu với A Bảo.

"Cô nương, Tô Thế tử đang tìm người ở đằng kia."

Tạ Ngọc Uyên mặc kệ cơn đau và nước mắt không ngừng chảy, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trường Sam. Thấy nàng nhìn sang, Tô Trường Sam lắc đầu rất nhẹ.

Tạ Ngọc Uyên nhất thời hơi bối rối, chưa hiểu lắc đầu có ý gì, chỉ vô thức lấy khăn lau mắt. Vừa lau, nàng chợt tỉnh ngộ: Tạ Ngọc My đã thất bại!

Tô Trường Sam lại chỉ nghĩ nàng vì sốt ruột mà khóc, trong lòng tự nhủ: Khóc cái gì chứ? Nàng ta không thành, vẫn còn nước cờ thứ hai mà, dù sao ta cũng đã hứa với Mộ Chi rồi.

“Bình Vương gia đến, Phúc Vương gia đến!” 

 
Bình Luận (0)
Comment