Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 252

 
Lễ quan kêu lớn hai tiếng, trống nhạc đột nhiên dừng lại, mọi người vội vàng đứng lên đón hai vị Vương gia vào chỗ.

Tô Trường Sam lập tức quay lại bên cạnh phụ thân, cùng cha tiếp đón khách.

Tạ Ngọc Uyên theo ánh mắt của mọi người mà nhìn sang, đón nhận ánh nhìn lạnh lùng của một đôi mắt sắc bén. Đây là lần đầu tiên nàng thấy một đôi mắt nặng nề như vậy, trong đó như chất chứa hơi thở của sắt lạnh, khiến người ta không tự chủ mà thấy thấp kém.

Đó là Bình Vương.

Bình Vương vừa tròn ba mươi, dung mạo như ngọc, sống mũi cao, môi mỏng. Dù không cần thêm bất kỳ từ ngữ nào, ngoại trừ chữ "tuấn tú", tất cả các lời khen ngợi khác cũng có lẽ là thừa thãi.

Tạ Ngọc Uyên chưa kịp cảm thán thì nước mắt lại chực rơi, sợ bị người khác thấy, nàng quay mặt đi.

Xa xa, Bình Vương nhẹ nhàng nhếch môi, áo dài phất lên, bước vào ngồi ở vị trí chính giữa.

Phúc Vương thức thời ngồi dưới một bậc.

Chuyện phân chia chỗ ngồi của nữ nhân là để thử thách, áp đặt, hoặc cảnh cáo; nhưng với nam giới, Phúc Vương vẫn luôn giữ thứ tự tôn ti.

Dĩ nhiên, tất cả những điều này đều là bề ngoài.

Hầu cận dâng trà.

Vệ Quốc Công dù là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, nhưng có hai vị Vương gia ở đây, ông chẳng dám nhúc nhích gì, chỉ đành đứng cạnh con trai cúi đầu phục vụ.

Khách nam và nữ vốn dĩ có hai khán đài khác nhau, nhưng hôm nay, bên khu nữ khách cũng đều đứng lên hành lễ từ xa để chào hai vị Vương gia.

Hành lễ xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tạ Ngọc Uyên. Ai nấy đều nghĩ thầm: Một lúc nữa màn kịch này sẽ còn gay cấn hơn cả trên sân khấu.

Tạ Ngọc Uyên cả đời chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở thành một vai diễn trên sân khấu, đóng cảnh chọn phu quân để mọi người thưởng lãm.

Căng thẳng, nàng vô thức vén nhẹ lọn tóc rơi trước trán, nhếch môi cười tự giễu.

Đời người là vậy, những điều ta muốn tránh, có phòng thủ kỹ càng thế nào cũng không thể tránh được.

Đã không tránh được thì đành đối diện thôi! Dù gì cúi đầu cũng là một nhát, ngẩng đầu cũng là một nhát.

Gương mặt đỏ bừng của nàng dần bình tĩnh trở lại.

Đúng lúc ấy, bên ngoài sân khấu bỗng xôn xao, bóng người nhốn nháo.

“Cái gì, Tạ gia Tứ tiểu thư rơi xuống hồ rồi, không biết có sao không?”

“Được Trần công tử cứu lên rồi.”

“Ồ, đúng là mạng lớn.”

“Cái gì mà mạng lớn, nghe nói là hai người hẹn hò bên hồ, lỡ ngã xuống, lúc cứu lên còn ôm nhau.”

“Đừng có bịa đặt, Trần công tử vừa mới cầu hôn Tạ Tam tiểu thư, làm sao lại có chuyện liên quan đến Tứ tiểu thư. Ta nghe bảo là Tứ tiểu thư cố ý nhảy xuống sông đấy.”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, mau đi tìm hiểu đi…”

“Mau, mau lên!”

Tạ Ngọc Uyên bỗng thấy lạnh người.

Trần Thanh Diễm chắc chắn không bao giờ có ý gặp riêng Tạ Ngọc My, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, là Tạ Ngọc My cố ý nhảy xuống sông.

Còn lý do nhảy… tim Tạ Ngọc Uyên chợt trĩu nặng, chẳng lẽ là vì không làm được trắc phi nên quay qua chọn cách này?

Nếu thật sự là vậy...

Sắc mặt nàng nghiêm trọng hẳn. Nếu quả thật như vậy, sẽ là hại cả Trần Thanh Diễm.

Ngay lúc lòng Tạ Ngọc Uyên như lửa đốt, Đại Khánh tiến đến bên Tô Trường Sam, kể lại sự việc một cách rõ ràng.

Nghe xong, Tô Trường Sam cười nhạt, theo bản năng nhìn về phía Tạ Ngọc Uyên.

Đúng lúc này, Tạ Ngọc Uyên cũng ngước nhìn hắn. Ánh mắt giao nhau, hai người cùng hiểu rõ ý tứ sâu xa trong mắt đối phương.

Chuyện này đã xảy ra, phía sau càng phải cẩn trọng, giữ vững thế trận.

Hiển nhiên Bình Vương cũng nghe thấy tiếng bàn tán, uống một ngụm trà, hỏi: “Trường Sam, chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Không thể giấu được nữa.

Tô Trường Sam cắn răng đáp: “Vừa rồi, tứ tiểu thư Tạ gia không may rơi xuống nước, may mà được Trần thiếu gia cứu lên.”

“Trần Thanh Diễm?” Bình Vương gõ nhẹ lên chiếc bàn trà hình mai.

“Chính là hắn.”

Phúc Vương nghe vậy, mắt sáng lên.

Tứ tiểu thư Tạ gia này chẳng phải vừa mới giở trò quyến rũ hắn đấy ư?

Trong đầu hắn chợt lóe lên ý tưởng, miệng cười nham nhở: “Anh hùng cứu mỹ nhân, hai người này thật có duyên, có khi lại nên một chuyện tốt đấy.”

Sắc mặt Bình Vương lập tức tối lại.

Trần gia là người trong phe hắn, một công tử của Hàn Lâm Viện mà lại đi kết đôi với con gái tiểu thiếp, Phúc Vương định bỡn cợt ai đây?

Hắn nheo mắt, cười nhạt: “Chuyện hôn nhân là do cha nương sắp đặt, có bà mối làm chứng, không cần chúng ta nhúng tay vào.”

“Ôi! Đại ca, sao lại nói vậy, Tứ tiểu thư đã rơi xuống nước, thân thể bị người ôm ấp, s* s**ng, giờ còn gả cho ai được nữa?”

Bình Vương nghiến răng, hỏi như rít qua kẽ: “Chẳng lẽ đệ muốn làm chủ cho nàng ta sao?”

Phúc Vương chống cằm, mỉm cười đáp: “Đại ca, là ta mềm lòng thôi. Lỡ như nàng ta nghĩ không thông mà đâm đầu tự vẫn, chẳng phải thành ra làm chuyện thất đức sao?”

Bình Vương tức đến thắt cả dạ dày, nghĩ thầm: Ngươi mềm lòng cái nỗi gì, chẳng qua chỉ muốn thêm rắc rối cho ta thôi.

Phúc Vương nhìn thẳng vào mắt hắn, nham hiểm nghĩ: Phải, ta chỉ mong đại ca ngươi tự đào hố chôn mình thôi!

Vì một lỗi lầm lớn mà ép người vào đường chết, Bình Vương quyết không thể gánh. Hắn ra lệnh: “Người đâu, mời tứ tiểu thư Tạ gia và Trần thiếu gia đến đây.”

Vệ Quốc Công nhìn hai vị vương gia đối đầu mà mồ hôi ướt đẫm, vội ngước mắt nhìn con trai. Nhận được cái gật đầu, ông vội vẫy tay ra lệnh cho người hầu.

Một lát sau, Tạ Ngọc My toàn thân ướt sũng được dìu tới, trên người khoác tạm một chiếc áo ngoài của nam tử, mặt xám như tro.

Cái áo ấy rõ ràng là của Trần thiếu gia.

Tạ Ngọc My đột ngột quỳ sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa, cúi đầu khóc không thành tiếng.

Mặc dù đã sang đầu thu nhưng khí nóng còn sót lại, nàng mặc đồ mỏng manh, áo ngoài dính sát vào người, lờ mờ hiện rõ thân hình.

Mọi người thấy thế, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Trần Thanh Diễm.

Ôi chao! Giờ không cưới cũng phải cưới thôi!

Phúc Vương cười, nói: “Tứ tiểu thư, bản vương ở đây, ngươi có gì muốn nói cứ việc nói, bản vương có thể làm chủ thay ngươi.”

Tạ Ngọc My nức nở: “Vương gia, dân nữ chỉ muốn chết, chẳng cầu gì hơn.”

Nói còn nghe hay hơn hát.

Phúc Vương nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều vừa rồi của nàng ta, cơn giận bốc lên, cười nhạt: “Vậy ngươi cứ chết đi, treo cổ, đập đầu, uống độc, ngươi chọn cách nào?”

Tạ Ngọc My chưa từng nghe những lời cay độc như thế, sợ hãi đến nỗi nước mắt trào ra, giọng lắp bắp: “Dân nữ thực muốn chết, nhưng nghĩ đến gia đình, đến cha nương già, chỉ đành liều mạng cầu xin Vương gia làm chủ.”

Đúng ý rồi đây!

Phúc Vương nheo mắt liếc nhìn Bình Vương, cười nhạt: “Nói xem, muốn bản vương làm chủ thế nào?”

Tạ Ngọc My đỏ mặt, ánh mắt thăm thẳm như uất hận lướt qua Trần Thanh Diễm, cúi đầu không dám nói.

Cái nhìn ấy, rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

Phúc Vương cười ha hả: "Đại ca, cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, hay chúng ta thuận nước đẩy thuyền nhé?" 

 
Bình Luận (0)
Comment