Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 255

 
Tạ Ngọc Uyên trợn tròn mắt, giật bắn đứng lên, lực quá mạnh làm cái khay trong tay Tô Trường Sam rơi xuống, chuỗi hạt và quạt lăn tung tóe khắp nơi.

Nàng không hề để ý, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông trước mặt ... đó là Tam thúc.

“Tam thúc, sao thúc lại tới đây?”

Sắc mặt Tạ Dịch Vi xanh mét, người như vừa vớt từ dưới nước lên, th* d*c nói: “A Uyên, mau về đi, nương con…”

“Nương con sao rồi?”

“Nương con… đã treo cổ rồi!”

Trong tai Tạ Ngọc Uyên chỉ còn tiếng ầm ầm vang dội, chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì, như thể ý thức đang chìm dần, và hơi thở cũng dường như ngừng lại.

A Bảo sợ hãi, tái mặt, vội đỡ lấy nàng: “Tiểu thư?”

Giọng A Bảo quá chói, nàng vốn đã luôn ồn ào, nay lại kéo dài từng chữ, như một lưỡi dao sắc c*m v** tai Tạ Ngọc Uyên, gọi hồn nàng trở về từ cõi u tối.

Nàng vô cảm nhìn Tạ Dịch Vi, mở miệng nôn ra một ngụm máu, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

“Tiểu thư... ”

“A Uyên... ”

“Tạ Ngọc Uyên... ”

*

Cao thị đã qua đời.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bà thay một bộ áo quần giản dị, đeo một cây trâm vàng thô kệch, đuổi hết đám hầu gái rồi một mình ra hậu hoa viên.

Như Dung và Cúc Sinh muốn đi theo, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của bà dọa quay lại.

Hai hầu gái không nghĩ ngợi nhiều, còn khuyên đôi ba câu, bảo nhị phu nhân đừng để trong lòng, khi tiểu thư về chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho bà.

Cao thị chỉ cười, câu cuối cùng bà nói khi còn sống là: “Chuyện nhỏ thế này, cần gì phải đòi công bằng?”

Hai người nhìn nhau, nghĩ bụng: Chuyện này mà là chuyện nhỏ sao? Cả tiền viện đều rối tung, đến lão gia phu nhân cũng phải can thiệp.

Một lát sau, bà lão quét sân mở cửa tiểu viện, nhìn thấy bóng đen lủng lẳng dưới gốc cây hoè.

Đến gần mới nhận ra đó là nhị phu nhân, bà hốt hoảng hét lên, bò lăn bò càng chạy ra ngoài.

Đúng lúc đó, Tạ Dịch Vi đang trên đường đến phủ, nghe tin thì hồn vía lên mây, vừa sai người đi mời lang trung, vừa vội vàng cưỡi ngựa đến phủ Vệ Quốc công báo tin.

Tạ Ngọc Uyên chẳng biết làm sao về tới Tạ phủ, chỉ nhớ rằng trong cảnh hỗn loạn, nàng thẫn thờ được dìu lên xe ngựa.

Mọi âm thanh vẳng bên tai đều lướt qua như không, như thể tai nàng đã bị đóng kín trong băng giá, cả người lạnh lẽo.

Đến cửa Thanh Thảo Đường, nhìn thấy cả một sân đầy người hầu đang sụt sùi khóc, tim nàng như bị thiêu cháy, đẩy mạnh Tam thúc đang đỡ mình, từng bước loạng choạng qua ngưỡng cửa.

Nương nằm trên giường, thân hình ngay ngắn, đôi mắt sắc sảo mở trừng trừng, tròng trắng dọa người, gương mặt hiện một nét cười kỳ dị, như một chiếc mặt nạ mỏng dán lên da thịt.

Thân người Tạ Ngọc Uyên co giật dữ dội, đứng đó bất động, chẳng dám bước tới gần.

Mắt nương vốn không như thế này.

Mắt nương dịu dàng, ân cần và đầy yêu thương.

Làm sao lại có thể trắng dã ghê rợn như thế?

Trong lòng Tạ Ngọc Uyên bỗng trào lên ý nghĩ mạnh mẽ... người này không phải là nương, chắc chắn chỉ là giả.

Nàng lập tức quay người toan chạy trốn, nhưng vừa xoay lưng lại đã lập tức khựng lại.

“Đúng rồi!” Tạ Ngọc Uyên mơ màng nghĩ: "Cây trâm đó là của nương, bà luôn trân quý, ngay cả khi ngủ cũng giữ bên gối.”

Đôi môi nàng run lên, cổ họng phát ra tiếng r*n r*, muốn nói nhưng không thốt nên lời, âm thanh đó khiến nàng giật mình, nàng cắn mạnh môi, mùi máu tanh dâng lên đầu lưỡi.

Tạ Dịch Vi ngửi thấy mùi máu, giữ chặt cằm nàng, dồn sức khiến nàng phải thả răng khỏi môi.

“A Uyên, người đã mất rồi, con cần phải bình tĩnh…”

Lời vừa thốt ra, hắn cũng muốn tự đánh chết mình. Người thân duy nhất trên thế gian này đã ra đi, không phải do bệnh tật, không phải vì tai họa từ trên trời rơi xuống, mà là tự treo cổ. Ai có thể giữ được bình tĩnh trước chuyện này?

Tạ Ngọc Uyên đột nhiên ho dữ dội, máu tươi rỉ ra từ kẽ tay. Tạ Dịch Vi nghẹn ngào: "A Uyên, con…"

Tạ Ngọc Uyên từ từ ngẩng đầu lên, bất chợt nhếch môi cười, đẩy người trước mặt ra rồi bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước. Cả người Tạ Dịch Vi lạnh toát, tóc gáy dựng đứng.

Mặt nàng tái nhợt, đôi môi nhuốm máu đỏ thẫm còn hơn cả son, từng bước đi chậm rãi như thể đang dẫm lên những lưỡi dao sắc bén. Như thể nàng đang đi trên con đường dài vô tận, dù dốc hết cả đời cũng không thể đến được điểm cuối.

Nhưng mọi con đường, cuối cùng đều có điểm dừng.

Đứng trước giường, Tạ Ngọc Uyên dừng bước, đưa tay run rẩy chạm vào cổ nương, nhưng rồi lại rụt tay lại. Lạnh quá, lạnh đến mức không thể là người sống.

Nhưng buổi sáng nàng rời đi, bà vẫn đứng từ xa mỉm cười nhìn nàng mà.

Thật sự đã chết rồi sao?

Tạ Ngọc Uyên ngước nhìn bàn tay mình, làn da tái nhợt đến gần như trong suốt, từng mạch máu xanh nổi lên, nàng cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể đang chảy rần rần, đỏ rực như lửa, mạnh mẽ như ngọn lửa. Ngọn lửa này bùng cháy, thiêu đốt tất cả nỗi hận, giận, oán, đau mà nàng giấu kín trong lòng.

Nương ơi! Sao nương có thể tùy tiện mà chết như thế chứ? Chúng ta còn bao nhiêu việc chưa làm cùng nhau mà.

Đám cua kia vẫn còn tươi sống, con đã hứa là hôm nay về sẽ luộc cho nương ăn mà. Con biết nương từ ngày cha đi chẳng còn muốn ăn cua nữa, nhưng con đã tự tay bóc từng thớ thịt, nương không nếm thử một chút cũng được sao?

Chiếc trâm vàng này có gì đáng giá đâu chứ? Những vật của Cao gia, cái nào mà chẳng quý giá gấp trăm lần, ngàn lần, tại sao nương nhất định phải đeo nó?

Nương! Có phải trong lòng nương, con còn thua kém cả ông ấy không? Phải chăng vì thế mà nương mới vội vã bỏ con để đi tìm ông ấy?

Tạ Ngọc Uyên chao đảo, ngã quỵ xuống bên giường, nhìn rõ áo quần cũ mà nương mặc trên người, đôi mắt nàng đỏ hoe. Đây là chiếc áo mà nương mặc vào ngày trùng dương, ngày cha mất.

Dường như có dòng máu nóng từ mắt nàng trào ra, cuồn cuộn không ngừng, từng đợt từng đợt. Chưa bao giờ nàng căm hận người đàn ông thật thà kia đến vậy.

Tai nàng ù đặc, nỗi hận dâng trào đến tận cùng.

Nàng lắc đầu, nghiến răng kèn kẹt, dồn hết sức mà gào lên: "Hai người được đoàn tụ rồi, còn ta thì sao? Còn ta thì sao? Ta thì sao!"

Phần đời còn lại, sẽ không còn ai yêu thương nàng nữa, sẽ không còn ai đối xử chân thành với nàng nữa, cả cuộc đời này, nàng sẽ sống trong hối hận, không lối thoát.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi suy nghĩ đều lụi tàn, một sát na như hàng nghìn kiếp sống trôi qua.

Sinh tử, từ giờ nàng sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng nương gọi "A Uyên" nữa.

Mơ hồ, nàng thấy bóng nương từ từ ngồi dậy trên giường, ngây ngô cười với nàng, rồi run rẩy lấy ra nửa mẩu khoai lang trong túi áo, đưa ra trước mặt nàng: "Ăn đi, ăn đi!"

Một giọt nước mắt từ từ rơi xuống.

Tạ Ngọc Uyên gắng gượng, dồn hết sức mà đập mạnh đầu vào thành giường.

Máu, phun ra. 

 
Bình Luận (0)
Comment