Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 256

 
Cơn mưa đầu tiên của mùa thu rơi lất phất vào lúc tối muộn, cái oi ả cuối cùng của mùa hè cũng tắt dần trong tĩnh lặng.

Trong nội trạch Giang phủ, một người đàn ông mặc áo xanh bước đi vội vã.

Vị này đội mũ chỉnh tề, đôi mắt đen láy, cả người đẫm bụi đường, không mang dù.

Trương Hư Hoài thấy hắn đến thì kinh ngạc: "Sao ngươi lại trở về rồi?"

Lý Cẩm Dạ khoát tay: "Nàng ấy thế nào rồi?"

"Còn sống… chỉ là…"

Không đợi Tạ Dịch Vi nói hết câu, Lý Cẩm Dạ khẽ nâng vạt áo, bước qua bên người hắn, định bước vào trong phòng, nhưng chợt dừng bước.

Dưới mái hiên, một con thú nhỏ đang tròn đôi mắt tràn ngập vẻ ngây thơ nhìn hắn.

“Vương gia." Tạ Dịch Vi bước tới, cúi mình hành lễ.

Lý Cẩm Dạ thu ánh mắt lại, nhìn hắn một cách sâu thẳm, khiến Tạ Dịch Vi cảm thấy lòng mình chùng xuống. Đôi mắt kia như giấu cả một giếng sâu, chẳng thấy đáy.

“Tạ tam gia, ở nhà thế nào rồi?”

Tạ Dịch Vi vội lấy một tờ giấy từ trong áo ra: "Nhị tẩu để lại thứ này, xin ngài xem qua.”

Lý Cẩm Dạ nhận lấy, mắt nheo lại: "Chuyện này chờ nàng tỉnh lại, hãy để nàng quyết định.”

“Vâng.”

“Định khi nào thì đưa tang?”

“Đã thông báo rồi, nhưng A Uyên chưa tỉnh, không thể đưa tang được. Tạ phủ hiện giờ rối như canh hẹ, chỉ có vài đầy tớ trung thành giữ linh đường. Ta khuyên đã khuyên rồi, mắng cũng mắng rồi, Trương Thái y còn châm cứu, nhưng nàng nhất quyết không chịu tỉnh. Ta lo nó sẽ ngủ mãi rồi chết mất.”

Tạ Dịch Vi thở dài nặng nề, tiếp lời: “Thật không thể trách nó, đột nhiên mất đi như vậy... đừng nói là nó không chịu nổi, chính ta cũng...”

Tạ Dịch Vi quay lưng, lặng lẽ lau nước mắt, rồi quay lại nói thêm: "Từ nhỏ nó và nương cứ như hai con châu chấu trên một sợi dây.”

Một người đi rồi, người còn lại liệu có còn sống nổi không?

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ có hơi phức tạp: "Đừng lo, để ta vào xem sao.”

“Cẩm Dạ?”

Tô Trường Sam từ cổng vội vã đi vào, tóc ướt đẫm vì mưa dính bết trên mặt: “Nghe nói ngươi về là ta đến ngay.”

Lý Cẩm Dạ quay lại nhìn hắn: "Trong cung có động tĩnh gì không?”

Tô Trường Sam rũ hết nước mưa trên mặt, hậm hực đáp: “Còn có thể có động tĩnh gì nữa? Vị ấy tức giận long trời lở đất, ngay cả bút ngọc yêu thích nhất cũng đập tan. Bình Vương và Phúc Vương phải quỳ bên ngoài thư phòng cả đêm, tới sáng mới được thả về.”

Lý Cẩm Dạ cười nhạt, người khơi mào chính là hắn, giờ lại có mặt mũi tức giận.

“Vậy là họ sẽ không ép A Uyên làm thiếp nữa chứ?” Tạ Dịch Vi chen lời.

Tô Trường Sam sốt ruột đến không thể kiên nhẫn: "Ép gì nữa chứ, như thế có khác nào tự đào hố chôn mình? Bình Vương và Phúc Vương đâu phải kẻ ngốc, họ còn mong rũ sạch mọi chuyện để yên thân ấy chứ!”

Lý Cẩm Dạ ngửa mặt lên, nhắm mắt, hỏi: “Chuyện ở thọ yến của Vệ Quốc Công, là ai bày ra?”

Tô Trường Sam: "Không nghe rõ là ai cả, nhưng tối trước khi cha ta được triệu vào cung, hoàng thượng đã ở lại cung của Lệnh Phi nương nương.”

“Đúng là người người đầy mưu tính.”

Những lời cuối của Lý Cẩm Dạ thêm lạnh lẽo, khiến Tô Trường Sam và Tạ Dịch Vi đều không dám lên tiếng. Hậu cung gắn liền với triều đình, không tính toán đủ đường thì khó mà sống sót.

“Ta đi xem nàng.”

Lý Cẩm Dạ bỏ lại một câu rồi bước vào phòng.

Tạ Ngọc Uyên nằm bất động trên giường, dáng nằm cứng đờ như trên quan tài, đôi mày nhíu chặt, môi tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Ba ngày rồi.

Nàng không ăn, không uống, cứ nằm trên giường, không sống cũng chẳng chết.

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, ánh mắt rất phức tạp, nhận ra mình từ đầu đã làm sai. Đáng lẽ hắn không nên để hai nương con nàng ở lại Tôn gia trang, để mặc Tạ gia tìm tới.

Nếu không tìm được, giờ đây có lẽ họ đã sống hạnh phúc trong cảnh đời bình thường, một nhà ba người rồi.

Ở kinh thành đầy tranh giành lừa lọc này, không có lòng vòng giả dối hay sự khéo léo giữ thân, e rằng chẳng thể tồn tại.

Cao thị vốn là một người đàn bà điên, trong thế giới của bà chỉ có chồng và đứa con gái. Khi chồng mất, cơn điên của bà vì sợ hãi mà tạm ngưng.

Nhưng khi đối diện với áp lực từ kẻ quyền thế muốn chèn ép con gái mình, là mẫu thân, bà chỉ còn cách dùng cái chết để phản kháng lại thế giới đen tối này.

Nương mất, con để tang.

Mà tang thì phải để tận ba năm.

Lý Cẩm Dạ thở dài nặng nề, nhíu chặt đôi mày, cố nén cơn đau nơi hốc mũi.

“Tạ Ngọc Uyên, ta không khuyên nàng tỉnh lại. Chỉ muốn nói với nàng rằng, nương nàng giờ đang cô độc nằm đó, linh đường chỉ có vài kẻ hầu hạ. Đến giờ, gào vài tiếng rồi khóc mấy câu, đốt ít giấy tiền. Người khóc kia, bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là giả dối? Nàng để bà ấy cô quạnh suốt đời, đến khi mất cũng phải ra đi trong thê lương thế sao?”

Khi nhận tin, Lý Cẩm Dạ đã phải chạy nhanh đến mức hại chết hai con ngựa, ngược gió dãi nắng bụi đường, cổ họng đau đến rỉ máu, giọng nói khàn khàn, mỗi lời đều như thấm cả chì.

“Nếu nàng thực sự muốn đi theo bà ấy, ta cũng không cản, chết dễ mà, một lần dứt khoát là xong. Qua cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà, rồi nhảy xuống sông Vong Xuyên, thế là những chuyện cũ của kiếp này cũng trôi qua hết. Mở mắt ra là một kiếp khác, biết đâu lại thanh thản hơn. Ta còn từng muốn chết hơn nàng nhiều đấy.”

Lý Cẩm Dạ nhếch lên môi, giọng nhàn nhạt: "Nàng nhớ lần đầu gặp ta không? Khi ấy, ta chỉ nghĩ đến cái chết, đã bao lần dao cứa sát cổ, chỉ cần rạch một nhát là mọi chuyện kết thúc, nhưng ta không dám. Nàng có biết vì sao ta không dám không, Tạ Ngọc Uyên?"

Tạ Ngọc Uyên như hồn lìa khỏi xác, trôi lơ lửng giữa không trung, nghe rõ từng lời hắn nói nhưng chẳng muốn nghe.

Nàng cay đắng nghĩ: "Lý Cẩm Dạ, những gì ngươi nói có can hệ gì đến ta?"

Nàng không muốn nghe, nhưng giọng trầm thấp như gió lùa vào tai, không cách nào tránh khỏi.

"Bởi vì mạng này không phải của ta."

Lý Cẩm Dạ cúi xuống, ánh mắt găm thẳng vào người trên giường.

"Mạng của ta là ngoại tổ phụ, là hai cữu cữu và cả tộc Bồ Loại Bắc Địch đã hy sinh để đổi lấy. Họ chiến đấu vì ta, đổ máu vì ta, hy sinh vì ta. Trong họ có những đứa trẻ mới tập đi, có phụ nữ mang thai bảy tháng, có cả người già sắp lìa đời. Nàng nói xem, ta có quyền chọn lựa sao?"

Ngón tay Tạ Ngọc Uyên run lên.

"Ta không có quyền chọn, dù cõi đời này có là địa ngục, ta cũng phải cắn răng mà sống. Tất cả đều nhìn xuống từ trên cao kia. Nàng có biết đại cữu ta chết thế nào không? Ông ấy nhận tám trăm sáu mươi mốt nhát dao, máu cạn mà chết, dù đã chết, tay vẫn nắm chặt chuôi đao, chẳng ai gỡ được. Thế nên đầu bị chặt xuống, tay bị phạt lìa. Đó là đao vương của tộc ta, đao còn thì người còn, đao mất thì người mất. Ông ấy vì tộc nhân mà trút giọt máu cuối cùng, là một đại anh hùng."

Lý Cẩm Dạ ngước mắt, ánh nhìn đỏ ngầu, nhưng lại tuyệt nhiên không có lấy một giọt lệ, toàn thân toát lên một nỗi buồn sâu thẳm.

"Còn nương nàng thì sao?" 

 
Bình Luận (0)
Comment