Tạ Ngọc Uyên đã thay đổi.
Việc đầu tiên sau khi nàng khỏi bệnh là một mình đến Tạ phủ. Hôm đó đúng dịp Đại phòng tổ chức lễ khánh thành nhà mới, từ gia đinh đến tôi tớ đều bận rộn, không ai để ý đến nàng lẻn vào.
Đến khi mọi người phát hiện, Tạ Ngọc Uyên đã đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu ngay giữa đại sảnh của Phúc Thọ Đường.
Tạ lão gia và Tạ lão phu nhân thấy nàng, chưa kịp nổi giận thì Tạ Ngọc Uyên đã rút từ trong tay áo ra một chiếc kéo, cắt vài lọn tóc dài của mình, rồi quăng xuống đất.
Giọng nàng trong trẻo vang lên: "Thân xác này nhận từ cha nương, nhưng ta, Tạ Ngọc Uyên, nay đã không còn cha nương. Từ hôm nay, ta đổi sang họ Cao, sống là người Cao gia, chết là ma Cao gia, không còn can hệ gì với họ Tạ nữa cả."
Nói xong, nàng thẳng lưng mà đi, bỏ lại mọi người Tạ gia ngẩn ngơ không thốt nên lời.
Một lúc sau, Tạ lão phu nhân tỉnh lại, ra lệnh cho người nhặt mấy lọn tóc của nàng, đem đốt sạch trong lửa nến. Đốt xong vẫn chưa hả dạ, bà ta còn chửi mắng Tạ Ngọc Uyên thậm tệ: "Đồ dã chủng từ đâu chạy đến đây mà tưởng có thể bước vào Tạ gia của ta! Nhà này không sinh ra loại ti tiện như ngươi, rồi sẽ có ngày ta cho ngươi biết tay!"
Mắng chửi một hồi, bà ta nghẹn lời, ngã ngồi xuống ghế, lát sau, khi đã thở lại bình thường, bà lại cất tiếng r*n r*, tiếng kêu than khiến ai nghe cũng rợn người. Quả thật bà có lý do để r*n r*, đứa con trai bà thương nhất vào ngục, cháu gái cưng nhất lại thành thiếp người khác, cô cháu gái yêu quý thì sống trong cảnh quả phụ, bà không than trời thì ai than?
Ở bên kia, Cao Ngọc Uyên vừa mới đoạn tóc đổi họ, bèn lập tức ra lệnh xây dựng từ đường trong Cao phủ, để dâng bài vị tổ tiên họ Cao vào nơi thờ tự. Tiếp đó, nàng sai La ma ma đi mua về mười mấy tiểu nha hoàn thông minh lanh lợi, rồi nhờ Trương Thái y giới thiệu một lão lang trung có tuổi đến dạy dỗ cho các nàng.
Lão lang trung ấy đã già, răng cũng đã rụng gần hết, mỗi khi nói chuyện gió cứ lọt vào từ bốn phía, vốn định cuối đời chỉ ăn uống qua ngày ở Trương gia, nào ngờ giờ lại có cả chục tiểu nha hoàn trẻ trung đến nghe ông giảng dạy, ông bỗng như hồi xuân, mỗi ngày đều tề chỉnh, sạch sẽ đến lớp giảng.
Những nha hoàn mới được mua về ấy vốn là dân nghèo khổ, đói ăn thiếu mặc, nay đột nhiên được học hành, không phải làm việc, quả là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng Tạ Ngọc Uyên nói rõ, kẻ nào học không hiểu, nghe không thấu, sau nửa năm sẽ bị đuổi khỏi nhà. Vậy nên, ai cũng dốc sức mà học, chẳng ai muốn mất đi cơ hội này.
Thẩm Dung và Thẩm Dịch cũng bận rộn, nhận lệnh của tiểu thư dọn dẹp hai cửa hàng của Cao gia, mời thợ giỏi sửa sang lại, dự định mở một y quán.
Khi y quán vừa được dựng lên, Tạ Ngọc Uyên đã tìm đến chùa Diên Cổ, xin lão hòa thượng cho mình ở lại. Lúc đầu, lão hòa thượng nghĩ nàng đến cầu phúc cho Cao gia, bèn đồng ý, nào ngờ sau khi vào ở, nàng chẳng lễ Phật, cũng chẳng tụng kinh, chỉ chăm chăm quấn lấy ông, muốn vào kinh đường xem y thư.
Chùa Diên Cổ là ngôi chùa cổ nghìn năm, trải qua bao triều đại nhưng vẫn sừng sững, dù qua nhiều lần hỏa hoạn, kinh đường bị hủy vài lần, nhưng lượng sách trong kinh đường của chùa thì không ai dám tự xưng là đứng trước. Tuy nhiên, y thư là thứ không dễ dàng cho người ngoài xem. Dù lão hòa thượng và nhị thúc của nàng có nửa phần tình nghĩa thầy trò, thì chuyện này cũng không có chút quan hệ với Tạ Ngọc Uyên. Ông bực bội xua tay đuổi: “Đi đi, đừng hòng mơ tưởng tới kinh đường của ta!”
Tạ Ngọc Uyên la người dễ bỏ cuộc sao? Cửa này không vào được, thì nàng đi đường vòng. Không được đồng ý thì nàng lại dùng khổ nhục kế, cứ quỳ gối trước phòng củi không ăn không uống, quỳ đến khi nào ông mềm lòng cho vào mới thôi.
Lão hòa thượng giận đến nghiến răng, trong bụng tự nhủ: Cao gia quả là khó đối phó, chẳng lẽ kiếp trước mình mắc nợ họ sao? Dù mắc nợ, ông cũng không nhượng bộ. Cứ quỳ đi, dù chết cũng đừng hòng bước chân vào kinh đường. Đùa sao, chùa Diên Cổ này không có quy củ à?
Tạ Ngọc Uyên quỳ suốt một ngày một đêm, lão hòa thượng vẫn không chút lay động. Đến ngày thứ ba, nàng tiếp tục quỳ, ông đã bắt đầu không ngồi yên. Đến ngày thứ tư, khi Tạ Ngọc Uyên ngất xỉu trước cửa phòng củi, ông chỉ thở dài “A Di Đà Phật”, rồi bế nàng vào trong.
Vừa ôm nàng vào lòng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong ông, như thể quay về bao năm trước, khi ông bế một đứa trẻ sơ sinh trong tay Cao đại gia...
Nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền của Tạ Ngọc Uyên, trong mắt lão hòa thượng thoáng chút xót xa, chút dịu dàng, chút tiếc nuối, nhưng lập tức tắt đi. Ông lẩm bẩm: “Kẻ ngu si!”
Mấy ngày sau, vào một đêm, Tạ Ngọc Uyên cải trang thành nam, được tiểu hòa thượng dẫn qua lối ngầm tiến vào kinh đường...
Từ đó, nàng ngày ngủ, đêm miệt mài trong kinh đường đọc sách.
Một đường hoàng tuyền, vạn hồn oán than, cả âm phủ trong tay thập điện Diêm Vương. Diêm Vương đã gọi thì dù ngươi là bậc vương giả hay thường dân, cũng chẳng thoát được. Thời khắc đến, hồn phách sẽ bị dẫn đi.
Nhưng Tạ Ngọc Uyên không phục, nàng ôm một nỗi tức giận trong lòng.
Ông trời kia, nếu đời này vẫn có kết cục như kiếp trước thì sao lại bắt ta phải đi qua một lần nữa, là muốn trêu đùa ta sao?
Ngươi định bắt hồn phách mấy người Lý Cẩm Dạ đi ư? Ta nhất định không để ngươi toại nguyện!
*
Ở chùa một ngày bằng trăm năm ở nhân gian.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông bắt đầu rơi, chùa Diên Cổ đón một vị khách quý, tiểu thư Chu Tử Ngọc, con gái út của Chu Khải Hằng, một sủng thần trong triều đình. Cùng đi với nàng là An Vương Lý Cẩm Dạ.
Nói về cơ duyên gặp gỡ giữa hai người này, phải quay lại buổi thưởng hoa mai trong cung ngày hôm ấy. Hoàng hậu nhân dịp sinh nhật đã mời các tiểu thư nhà thế gia vào cung thưởng mai, thực chất là để chọn vợ cho các hoàng tử.
Chu Tử Ngọc là cô con gái duy nhất chưa lập gia đình trong Chu gia, thế nên nàng cũng có mặt. Không ngờ rằng, trong lúc cố gắng hái một nhành mai, nàng trượt ngã từ sườn dốc xuống. Đúng lúc An Vương đi ngang, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng một cái, rồi chỉ lạnh nhạt nói hai chữ “Cẩn thận”. Từ đó, trong lòng nàng dấy lên suy nghĩ khác.
Hoàng hậu là người nhạy bén, nhìn thấy ánh mắt Chu tiểu thư nhìn An Vương, bà đã hiểu ngay, trong lòng toan tính đủ thứ. Khi nghe Chu tiểu thư muốn đến chùa Diên Cổ cầu phúc cho nương, bà lập tức nghĩ cách, bèn bảo rằng hoàng thượng gần đây bị ho, cũng cần đi cầu phúc, nhưng bà thân là người trong cung không tiện ra ngoài, vậy thì phiền An Vương đi thay.
Ánh mắt hoàng hậu nhìn hoàng thượng tràn ngập tình ý, xin ngài gật đầu ban chỉ.