Hoàng thượng vốn đang muốn tìm vợ cho cậu con trai khổ mệnh này, nghe đến tên con gái Chu gia thì trong lòng vui như mở hội. Cô nương này không chỉ đẹp mà còn xuất thân cao quý, dù con trai có số đoản mệnh, nếu sinh được vài đứa con trai thì có thể phong thưởng cho Chu gia, không khiến nàng chịu thiệt thòi.
Nhờ thế mà chuyến đi đến chùa Diên Cổ này được sắp xếp.
Nhận tin, trong chùa ai nấy đều nhốn nháo, chỉ có đại sự là vẫn thản nhiên, ai làm gì thì làm, còn những người khác đều tất bật chuẩn bị nghênh đón.
Trong khi đó, Cao Ngọc Uyên, người ban ngày ngủ, ban đêm hoạt động, lại đang ở một phòng nhỏ sau viện, không hay biết tin gì. Hôm ấy, nàng vừa dùng cơm chay qua loa xong, chẳng muốn ngủ trưa mà đi thẳng ra sau núi.
Gần đây xem y thư, nàng đọc thấy một vị thuốc tên là “Tam Phân Tam", một loại thảo dược cực độc, phần rễ lại càng độc. Chỉ cần ba phân ba ly là đủ làm một người mất mạng, thế nên nó được gọi là “Tam Phân Tam” Trong sách có nhắc đến việc dùng độc trị độc. Nàng bỗng nghĩ: Liệu có thể dùng một lượng Tam Phân Tam vừa phải, phối hợp châm cứu để chữa bệnh cho người đó không?
Giữa tiết đông, sau núi hoang vu trơ trọi, chỉ có màu xanh của những cây thông còn sót lại, sinh vật sống chẳng thấy mấy.
Sau nửa ngày tìm kiếm, Cao Ngọc Uyên và Vệ Ôn chẳng thấy gốc Tam Phân Tam nào, chỉ tìm được một củ sâm trăm năm, đành ngậm ngùi quay về. Đường núi gập ghềnh, hai người quyết định vòng ra quan đạo phía trước để đi cho dễ.
Đến quan đạo, khắp nơi tuyết trắng phủ đầy, đẹp đến nao lòng, khiến họ phải dừng chân thong thả ngắm cảnh. Ngọc Uyên vừa đi vừa suy nghĩ về y thư, trong đầu còn đang mải mê với ba phân ba ly độc dược kia, nghĩ thầm: Không biết phải phối thêm gì mới đủ dược tính…
Ngay lúc đó, sau lưng có tiếng vó ngựa vang lên, một đoàn xe ngựa đang đi tới.
Vệ Ôn tưởng rằng Cao Ngọc Uyên nghe thấy, chỉ hơi kéo tay áo nàng, không ngờ nàng vẫn bước tiếp, tâm trí thì chưa theo kịp.
Cao Ngọc Uyên ngơ ngác quay đầu lại, thấy mấy con tuấn mã chạy tới, phía sau là mấy cỗ xe ngựa thì có hơi sững sờ. Đúng lúc nàng ngẩn ngơ thì đoàn xe đã đến gần. Vệ Ôn hoảng hốt, không kịp suy nghĩ gì, lao tới ôm nàng, cả hai ngã lăn vào đống tuyết bên đường.
Trên lưng ngựa, Tô Trường Sam giật mình, vội ghìm cương, con ngựa hí dài, dựng thẳng hai chân trước lên rồi quay một vòng trên mặt tuyết.
Bên trong xe ngựa, Lý Cẩm Dạ cau mày, lập tức vén màn lên nhìn, vô tình bắt gặp ánh mắt của một trong hai vị tiểu hòa thượng bên đường, chuẩn bị hạ màn xuống thì bỗng ánh mắt ấy lại nhìn thẳng về phía mình, làm lòng hắn chấn động.
Hắn lập tức nhảy xuống xe, nhìn chằm chằm người trước mặt đến mấy lần, nhất thời không dám chắc.
“Ơ, hai tiểu hòa thượng này… Đi đường kiểu gì vậy… Tạ… không… Cao…”
Tô Trường Sam xoay người xuống ngựa, nói nửa câu rồi không biết nói gì nữa, chỉ đứng đó nhìn Cao Ngọc Uyên đăm đăm.
Lúc này, dù có ném Ngọc Uyên vào giữa rễ của Tam Phân Tam, cũng khó mà làm nguội trái tim đang đập loạn nhịp của nàng.
Nàng nhìn hai người trước mặt, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Sau một lúc ngồi trong tuyết, nàng mới từ từ đứng dậy, phủi đi những mảnh tuyết còn sót lại trên áo, rồi nở một nụ cười có phần cứng nhắc với họ.
Trái đất đúng là tròn thật!
“Tạ Ngọc Uyên?” Lý Cẩm Dạ cất tiếng gọi.
“Công tử, ta họ Cao, tên là Ngọc Uyên.”
Nói xong, nàng mới nhận ra lòng bàn tay mình đang đau, cúi nhìn thì thấy bị xước, nàng hơi nhíu mày lại.
“Ngươi hay lắm!”
Lý Cẩm Dạ nói một cách mập mờ, định mắng thêm, thì một người từ đoàn xe chạy tới: "Vương gia, tiểu thư nhà ta hỏi phía trước có chuyện gì?”
Lý Cẩm Dạ liếc nhìn Tô Trường Sam, hắn hiểu ý nói: “Không có gì, chỉ là va chạm với một vài tiểu hòa thượng của chùa Diên Cổ thôi, Vương gia, còn một quãng đường lên núi, không bằng tiện đường đưa họ đi một đoạn?”
“Lên xe!”
Lý Cẩm Dạ vừa phẩy tay, người đã chui vào xe.
Ngọc Uyên do dự một chút, không biết nên lên xe của hắn hay là đi xe khác.
Lúc này, Lý Cẩm Dạ mở rèm, ánh mắt nặng nề nhìn nàng, Tạ Ngọc Uyên vội vàng đi về phía hắn.
Khi đến trước xe, nàng mới nhận ra bàn tay hắn đã đưa ra trước mặt mình.
Nàng cúi đầu nhìn, nghiến răng một cái, rồi đưa tay vào lòng bàn tay hắn.
Lý Cẩm Dạ dùng chút sức kéo nàng lên. Vệ Ôn theo sau nàng, nhanh nhẹn nhảy vào xe, rèm lập tức buông xuống.
Khi đó, Ngọc Uyên mới cảm thấy lạnh thấu xương.
Lý Cẩm Dạ nhận ra tay mình lạnh quá, vội vàng buông tay nàng ra.
Nhưng không ngờ, Ngọc Uyên lại nắm chặt lấy cổ tay hắn, ba ngón tay của nàng đặt vững vàng trên mạch cổ tay hắn…
Đầu ngón tay nàng ấm áp chạm vào da hắn, Lý Cẩm Dạ vô thức quay mắt đi, lén lút ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng.
Nàng gầy đi nhiều, làn da càng thêm tái nhợt như mang bệnh, nhưng ánh mắt thì vô cùng sắc bén.
Nàng tới chùa Diên Cổ, hắn cũng chỉ nghe được từ miệng Tô Trường Sam, không có suy nghĩ gì khác. Nàng mất mẹ, vào chùa cầu phúc cho mẹ, tấm lòng nàng son sắt, nhưng hắn không nghĩ rằng nàng đã đổi luôn áo quần.
Nàng định vào cửa Phật sao?
Đang nghĩ thì thấy nàng nhíu mày, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng về phía hắn, ba ngón tay trên cổ tay hắn cũng rút lại.
Bỗng dưng mất đi hơi ấm, Lý Cẩm Dạ cảm thấy như có thứ gì đó tan biến, lòng ngực chợt trở nên trống rỗng.
Ngọc Uyên trầm mặt, dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng tựa như một vị lang trung trưởng thành, nghiêm giọng nói: “Lý Cẩm Dạ, ngươi chăm sóc cơ thể của mình ra sao vậy?”
Khi câu hỏi ấy thốt ra, Lý Cẩm Dạ còn chưa kịp phản ứng, Vệ Ôn bên cạnh đã há hốc miệng. Người đối diện là một vương gia đó, sao nàng lại có thể gọi thẳng tên hắn như vậy?
Nàng không biết, tiểu thư nhà mình không chỉ dám gọi thẳng tên, mà suýt chút nữa đã tát hắn một cái.
Mạch tượng như này thì chẳng đợi được đến lúc nàng tìm ra cách đâu.
Nàng ở đây mỗi ngày mỗi đêm đều không ngừng xem y thư, lật giở cổ thư, trong khi hắn lại vô tư bỏ mặc sức khỏe, cuộc chiến với ông trời vẫn chưa bắt đầu, nàng đã phải thua trước rồi.
Nàng không cảm tâm.
Lý Cẩm Dạ nhận ra sắc mặt nàng không tốt, nhẹ nhàng nói: “Vài tháng không gặp, ngươi lại nóng tính hơn rồi, gần đây ta bận rộn quán nên không chăm sóc tốt, lần sau ta sẽ chú ý.”
Hắn nói dịu dàng như vậy, nếu Ngọc Uyên tiếp tục lên giọng, sẽ khiến bản thân mình trông có vẻ quá để tâm.
Nàng l**m đôi môi khô nứt, nói: “Lời nói ra phải thực hiện, còn sống thì mới có thể thực hiện điều mình muốn. Chết rồi, dù có tham vọng lớn lao cũng chỉ có thể nói với Diêm Vương thôi.”
Lý Cẩm Dạ: “…”
Không chỉ nóng tính hơn mà tài ăn nói cũng lên trình rồi.