Trương Hư Hoài trở về khi trời vừa hửng sáng.
Hắn vào phòng thay bộ áo quần nhếch nhác, khoác triều phục rồi vội vàng bước vào thư phòng. Thời gian lên triều không còn nhiều, hắn phải nói ngắn gọn.
“Tên đó tuy bị thương nặng nhưng không chết. Chết là hai gã thị vệ của hắn, là hai kẻ đánh Tam gia. Nhưng mà...”
Trương Hư Hoài nói đến đây, ánh mắt hờ hững liếc qua Tô Trường Sam.
Tô Trường Sam cười nhạt: “Ta đá hắn một cước mạnh như vậy vào chỗ hiểm, có phải đã làm hỏng cái gốc của hắn rồi không?”
“Ngươi còn mặt mũi mà nói hả!” Trương Hư Hoài trợn mắt lườm.
“Hỏng thật rồi?”
“Không hỏng, nhưng sưng đến mức không thể nhìn nổi. Còn về sau có dùng được không… ta không chắc.”
“Thế thì tốt quá!” Tô Trường Sam nhướng mày: “Đỡ cho hắn suốt ngày đi bắt nạt nữ nhân, hại đời người khác!”
Trương Hư Hoài chỉ vào hắn, giận dữ nói: “Ngươi đừng quên, hắn là độc đinh của phủ Vĩnh Nghị Hầu. Nếu ngươi thực sự chặt đứt dòng máu nhà người ta, xem thử lão hầu gia cắn chết ngươi thế nào!”
Tô Trường Sam cười nhạt, nghĩ bụng: “Dễ thôi, trước khi hắn cắn chết ta, ta sẽ cắn chết hắn trước!”
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ đảo qua hai người, cuối cùng đứng dậy, nghiêm giọng: “Việc đã đến nước này, nói gì thêm cũng vô ích. Hư Hoài, hôm nay ngươi nghĩ cách mời Lệnh Quý phi xem bệnh một cách danh chính ngôn thuận.”
“Cứ yên tâm, việc đó để ta lo.”
“Hôm nay bổn vương chính thức lên triều. Trường Sam, ngươi theo ta vào cung.”
Tô Trường Sam theo hắn nhiều năm, nghe câu này bèn hiểu ngay hắn sắp làm gì.
*
“Đại Khánh, Nhị Khánh, buộc thêm vài lớp đệm vào đầu gối của thế tử. Càng dày càng tốt, trời lạnh thế này, khổ lắm!”
*
Trời lạnh cắt da, gió tuyết bủa vây, một bóng người quỳ gối trước đại điện thu hút ánh mắt tò mò của các quan văn võ vừa đến chầu.
Đó chẳng phải là Tô thế tử, “ma vương” của kinh thành sao?
Sáng sớm, hắn quỳ trước đại điện làm gì?
Chẳng lẽ lại gây họa lớn?
Trên gương mặt bá quan, có kẻ hả hê, có kẻ tò mò vươn cổ nhìn, cũng có người cau mày suy tính.
Tô Trường Sam chẳng mảy may để ý, ngồi như một ngọn tùng thẳng đứng giữa gió lạnh gào thét, nét mặt bình thản, cột sống kiên cường như không gì bẻ gãy nổi.
Lý Cẩm Dạ đứng từ xa, im lặng quan sát. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn đã sáng trong như bầu trời quang đãng.
Hắn quét mắt nhìn một lượt các quan văn võ mà mình âm thầm nâng đỡ bao năm qua. Những người này, tuy ít qua lại, nhưng chỉ cần ánh mắt hắn ra hiệu, họ sẽ biết mình phải nói gì trong buổi triều hôm nay.
Dù thế nào, hôm nay hắn nhất định phải bảo vệ Tô Trường Sam.
*
Trong vương phủ.
Cao Ngọc Uyên dùng xong bữa sáng, nhận lấy chén nước ấm Như Dung đưa đến súc miệng. Nàng vừa định đi thư phòng thăm tam thúc, đã thấy Tô Vân Mặc mắt đẫm lệ bước vào, không nói không rằng quỳ sụp xuống.
Phía sau, Lục trắc phi bước chậm rãi, hành lễ gọn gàng: “Thỉnh an vương phi, vương phi ngủ có ngon không?”
Cao Ngọc Uyên bình thản nhìn nàng ta: “Tốt lắm. Ngươi đã dùng bữa sáng chưa?”
Lục Nhược Tố chỉnh lại tóc mai, ánh mắt lướt qua nửa gương mặt hơi sưng của Cao Ngọc Uyên: “Thiếp đã dùng rồi. Nhưng nghe nói Tô muội muội vẫn chưa dùng đâu.”
Ánh mắt Cao Ngọc Uyên lóe sáng, nhưng nét mặt không thay đổi: “Người đâu, bày thêm một mâm sáng nữa, hầu hạ trắc phi dùng bữa.”
“Vương phi, trong lòng thiếp đang nặng trĩu, nên là ăn không nổi!” Tô Vân Mặc nói, nước mắt lã chã rơi.
Cao Ngọc Uyên suy nghĩ một chút, liếc nhìn La ma ma. La ma ma vội bước đến đỡ nàng ta: “Sàn nhà lạnh, có gì thì đứng dậy rồi nói.”
Tô Vân Mặc vội nói: “Vương phi, thiếp nghe nói thế tử đêm qua gây họa lớn. Thiếp lo lắng vô cùng, cầu xin vương phi nói giúp vài câu với vương gia.”
Cao Ngọc Uyên nhìn nàng ta, mỉm cười: “Sao ta không nghe nói thế tử gây họa nhỉ?”
“Ơ?” Tô Vân Mặc ngớ người.
“Tin này ngươi nghe từ đâu?”
“Thiếp… thiếp nghe từ… hạ nhân trong phủ. Họ nói thế tử đả thương người, cả phủ Quốc Công đều rối bời!” Tô Vân Mặc ngập ngừng, len lén nhìn sắc mặt Cao Ngọc Uyên.
Hạ nhân? Nội thư phòng là nơi tuyệt đối kín đáo, người ngoài không dễ gì tiếp cận. Tin thế tử gây họa, làm sao lại rơi vào tai đám hạ nhân, rồi đến tai Tô Vân Mặc?
Cao Ngọc Uyên cười, nhưng lòng lạnh như băng: “Vương gia đã vào cung cầu tình rồi. Tình cảm của vương gia với thế tử rất sâu, chắc chắn sẽ ra mặt bảo vệ hắn. Không nói cho ngươi biết, chỉ sợ ngươi lo lắng thôi.”
Tô Vân Mặc thở phào, nét mặt đầy kính phục: “Vương phi! Nghe vậy thiếp cũng yên tâm rồi.”
“Vậy thì hôm nay trời đẹp, ngươi và Lục trắc phi ra vườn dạo một vòng. Hôm qua vương gia còn hỏi mai sớm đã nở chưa. Nếu nở rồi, phiền hai người cắt vài cành để ta đặt lên bàn của ngài ấy.”
Tô Vân Mặc nghe thế bèn quên sạch chuyện của Tô Trường Sam, cười tươi tắn bước đi.
Lục Nhược Tố cũng nhoẻn cười: “Không bằng vương phi đi cùng chúng thiếp, người cắt hoa, vương gia nhìn thấy nhất định rất vui.”
“Ta không đi đâu.”
Cao Ngọc Uyên thở dài, dịu dàng nói: “Thế tử làm bị thương người của Giang phủ. Ta đang nghĩ xem có nên qua đó tạ lỗi không. Lục trắc phi, ngươi thấy ta có nên đi không?”
Lục Nhược Tố ngỡ ngàng, nụ cười cứng lại, khăn tay trong tay bị nàng xoắn chặt: “Thiếp nào dám có ý kiến. Những chuyện lớn nhỏ trong phủ, đều phải nghe vương phi quyết định.”
Cao Ngọc Uyên chỉ cười, vẫy tay ra hiệu cho hai người rời đi.
Phòng vừa vãn người, nét mặt nàng lập tức sa sầm. Đôi tay mở ra nắm lại.
La ma ma biết nàng đang giận điều gì. Việc xảy ra nửa đêm qua, sáng nay đã đến tai Tô Vân Mặc, quả là nhanh như gió.
Nàng gọi Vệ Ôn đến, thì thầm vài câu.
Vệ Ôn gật đầu, sắc mặt âm trầm, xoay người bước đi.
Chưa đầy nửa khắc, nàng đã quay lại.
“Tiểu thư, dò hỏi rồi. Tô trắc phi tối qua sau khi về viện không có ai ra vào. Sáng nay, giữa đường đến thỉnh an ngài, nàng ta đã gặp Lục trắc phi.”
“Quả nhiên là nàng ta!” Lông tơ sau lưng Cao Ngọc Uyên dựng đứng cả lên.
Lý Cẩm Dạ phòng bị nàng ta còn hơn cả phòng trộm, vậy mà vẫn để nàng ta kiếm được kẽ hở. Năm năm qua, không biết nàng ta đã âm thầm cài cắm bao nhiêu tai mắt trong Vương phủ này.
Chỉ nghĩ đến chuyện có ánh mắt trong bóng tối âm thầm theo dõi mình và Lý Cẩm Dạ thôi, Cao Ngọc Uyên đã thấy không thể nào bình tĩnh nổi.
“Vệ Ôn, ngươi phải trông cho chặt góc tây nam vào! Ai ra vào viện đó, vào lúc nào, đi đâu, nói chuyện với ai… ta đều muốn biết hết!”
“Vâng, tiểu thư!”
“Nếu một mình ngươi lo không xuể, thì đến chỗ Thanh Sơn mà xin thêm người, cứ nói là ta sai.”
Vệ Ôn hừ một tiếng: “Không cần đâu, một mình ta là đủ!”
Cao Ngọc Uyên thấy nàng giận dỗi, không nhịn được bật cười. Cô gái này từ xưa đến giờ đều như vậy, cứ nghe có ai muốn hại mình là lập tức hận không thể rút đao chém ngay, cái tính nóng như lửa này cũng chẳng biết là giống ai.
“Đi đi, cứ từ từ mà làm, không cần gấp.”
Vệ Ôn vừa vén rèm bước ra, bất ngờ đụng ngay Cúc Sinh đang định vào, hai người chạm mặt nhau. Cúc Sinh chẳng còn tâm trí nào đùa giỡn, vội vàng nói: “Tiểu thư, phu nhân của Vĩnh Xương Hầu tới rồi ạ!”
Sắc mặt Ngọc Uyên lập tức thay đổi!
Bà ta tới làm gì chứ!?