Trong hoa sảnh.
Phu nhân Vĩnh Xương Hầu, Kiều phu nhân, nhận lấy tách trà từ tay người hầu, nhấp một ngụm nhưng vẻ mặt không tập trung.
"Vương phi đến!"
Nghe tiếng thông báo, bà vội vàng đứng dậy nghênh đón, chỉ thấy một chủ một tớ sóng vai đi vào. Lông mày bà cau lại.
Vị An Thân Vương phi này phẩm cấp chỉ dưới quý phi trong cung, nhưng ra ngoài chỉ dẫn theo một người hầu, lại để người đó đi cạnh mình, đúng là chẳng biết phép tắc!
Cao Ngọc Uyên nhìn Kiều phu nhân cũng không khỏi nhíu mày.
Theo lý mà nói, ở độ tuổi bốn mươi, lại là phu nhân hầu tước, nếu được chăm sóc tốt, bà phải có nét quý phái và mặn mà của một người phụ nữ từng trải. Vậy mà trông bà chẳng khác nào một bà lão khô khốc.
Sau khi hành lễ, Cao Ngọc Uyên đỡ bà ngồi xuống, dịu giọng nói: "Theo lẽ thường, ta phải đến phủ thăm hỏi phu nhân trước. Nhưng vừa từ sơn trang về, trong phủ lại bề bộn, chưa thu xếp được. Mong phu nhân đừng trách."
Kiều phu nhân nghe vương phi nói năng khéo léo, lông mày đang cau cũng giãn ra, đáp với nụ cười nhạt: "Vương phi khách khí rồi. Ta mấy ngày nay thấy trong người không khỏe, đến đây để nhờ vương phi xem mạch."
Cao Ngọc Uyên nghe vậy chỉ cười nhạt: "Vậy xin mời phu nhân qua ngồi ở bàn nhỏ."
Hai người cùng chuyển chỗ. Kiều phu nhân xắn tay áo, Cao Ngọc Uyên đặt ba ngón tay lên cổ tay bà, rũ mí mắt.
Trong khi đó, Kiều phu nhân len lén quan sát Cao Ngọc Uyên, lòng thầm kinh ngạc.
Không phải vì vương phi quá mức xinh đẹp, mà là vẻ điềm tĩnh và tự tin trên khuôn mặt nàng, điều hiếm thấy ở những cô gái trẻ. Khó trách bên ngoài đồn rằng Tạ Tam Gia chuyện gì cũng nghe nàng.
Còn Cao Ngọc Uyên, qua mạch tượng, lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Mạch tượng của Kiều phu nhân khí huyết đủ đầy, nhưng sao dung nhan lại tiều tụy đến thế?
Con gái trưởng của bà đã mất trong vụ án Bình Vương, nếu nói là vì thương nhớ con mà suy sụp, thì mạch tượng không thể khỏe thế này. Nếu lòng rộng lượng, tại sao lại già nua như vậy?
Nghĩ một lúc, nàng từ tốn nói: "Phu nhân sức khỏe không có gì đáng ngại, mạch tượng rất tốt."
"Nhưng mấy ngày nay ta luôn cảm thấy tức ngực." Kiều phu nhân thở dài: “Nhất là tối qua, còn khó chịu cả đêm."
"Tối qua sao?"
Vẻ mặt Cao Ngọc Uyên không đổi, nhẹ nhàng hỏi: "Phu nhân ra ngoài sớm thế này, không biết có gặp quản gia của vương phủ không?"
Sắc mặt Kiều phu nhân thoáng biến đổi.
Nhìn biểu cảm ấy, Cao Ngọc Uyên lập tức hiểu rằng hai bên không chạm mặt.
"Chuyện tối qua là do Tô thế tử tâm trạng không tốt. Tam thúc ta với hắn vốn có chút quen biết, nên đến khuyên giải. Ai ngờ chuyện lại thành ra rắc rối. Ta và vương gia sợ Ngũ cô nương nghĩ ngợi nhiều, nên mới sai quản gia đi một chuyến."
Nghe vương phi giải thích, Kiều phu nhân mới nhẹ lòng, mỉm cười hỏi tiếp: "Vương gia và vương phi chu đáo quá. Không biết sau chuyện đó thì thế nào rồi?"
Cao Ngọc Uyên còn chưa hiểu hết ý của bà, nghĩ rằng bà quan tâm đến hôn sự của cô con gái thứ. Nàng suy nghĩ rồi nói: "Chuyện này vốn không nên liên quan đến tam thúc ta, thế tử gia mới là người gặp phiền phức."
Kiều phu nhân sốt ruột ra mặt, vội nói: "Nhưng Lục gia có chịu bỏ qua không? Có liên lụy đến hầu phủ chúng ta không?"
Cao Ngọc Uyên nhíu mày, thầm suy xét lại lời nói trước sau của Kiều phu nhân. Nàng lập tức hiểu ra, chuyến đi này không phải vì Ngũ cô nương, mà rõ ràng là để dò xét tình hình cho con trai ruột của bà ta.
“Ai sinh người nấy thương.” Xem ra, trong lòng người mẹ kế này, Ngũ cô nương cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nàng chỉnh lại nét mặt, nghiêm túc nói: "Phu nhân nghĩ quá rồi. Chuyện này chẳng liên quan gì đến hầu phủ cả, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng."
Nghe vương phi đảm bảo, Kiều phu nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi tiếp: "Tam gia không sao chứ? Ta nghe nói ngài ấy bị thương."
Cao Ngọc Uyên gật đầu, mỉm cười: "Không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày là ổn."
"Thế thì tốt, thế thì tốt!" Kiều phu nhân nói qua loa mấy câu rồi cáo từ ra về.
*
Nhìn bông hoa sen nổi trên mặt tách trà, Cao Ngọc Uyên thở dài: "Phu nhân Vĩnh Xương Hầu là kiểu người từng bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Khổ thay tấm lòng phụ mẫu, đi thôi, ta muốn đến thăm tam thúc."
La ma ma vừa dìu nàng đứng dậy vừa nói: "Phu nhân Vĩnh Xương Hầu đúng là trông già hơn tuổi, tâm tư lại thật lắm!"
"Vì suy nghĩ quá nhiều, nên lời nói, bước đi đều phải cẩn trọng, sống thật mệt mỏi."
Cao Ngọc Uyên thở dài. Trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh mái tóc bạc ở thái dương của Lý Cẩm Dạ, trái tim lại nhói lên.
"Hôm nay trong cung có tin gì chưa?"
"Vẫn chưa. Tiểu thư đừng lo, có tin gì vương gia sẽ báo ngay."
Cao Ngọc Uyên tựa đầu vào vai La ma ma, nói: “Ma ma, chỉ trước mặt bà, ta mới dám bộc lộ chút cảm xúc, trước người ngoài, không dám lơi lỏng nửa phần."
La ma ma nhìn nàng đầy thương cảm, dịu dàng an ủi: "Những chuyện tranh giành cứ để nam nhân lo. Phận nữ nhân, chỉ cần yên ổn giữ nội viện là được."
"Người khác thì được, nhưng ta thì không!"
*
Nàng vừa dứt lời, đã thấy Thanh Sơn chạy đến, vẻ mặt căng thẳng.
"Trong cung thế nào rồi?"
"Vương phi, triều đã xong. Vương gia và Vệ Quốc Công bị gọi vào ngự thư phòng, còn thế tử gia thì vẫn quỳ ngoài đó. Vương gia sợ người lo lắng nên bảo ta về báo."
Cao Ngọc Uyên lặng đi, giọng nói có phần run rẩy: "Phủ Vĩnh Nghị Hầu chắc gây chuyện lớn lắm?"
Thanh Sơn thấp giọng đáp: "Không chỉ Vĩnh Nghị Hầu, vương gia nói rằng Lục gia hôm nay còn dám trực tiếp đối đầu với Vệ Quốc Công trong triều."
Nàng nhắm mắt, giọng nhẹ như gió thoảng: "Xem lòng hoàng đế nghiêng về ai thôi…"
*
Tấm lòng đế vương, dù đã phân định trong lòng, cũng không thể nhìn ra qua nét mặt.
"Người đâu, gọi Tô Trường Sam vào đây!"
"Tuân lệnh!"
Tô Trường Sam chậm rãi bước vào ngự thư phòng, tung vạt áo, quỳ xuống. Một bên chân mày hắn hơi nhướng, bên kia trễ xuống, cả người mang vẻ mặt "ta bị oan, nhưng ta không thèm nói".
Nhìn dáng vẻ ấy, Bảo Càn Đế chỉ muốn nổi điên: Tên ngu ngốc này, đánh người thì cứ đánh, sao lại nhắm vào chỗ đó mà đá? Đúng là thiếu đạo đức!
"Việc đã đến nước này, các ngươi định giải quyết thế nào?"
Vĩnh Nghị Hầu tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng thượng! Kẻ này tâm địa độc ác, đoạn tuyệt huyết mạch Giang gia ta. Thần không cần gì khác, chỉ cầu nhà họ Tô cũng tuyệt hậu cho thần!”
Vệ Quốc Công vừa nghe xong thì quýnh lên, tự bấu mạnh vào mình một cái, cố nặn ra nước mắt, rồi nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng, rõ ràng là tên Giang Nguyên Hành kia ôm hận chuyện cũ, cố tình gài bẫy con thần! Hoàng thượng, con thần thật sự bị oan mà!”
Một bên thì tố Tô Trường Sam lòng lang dạ sói.
Một bên thì tố Giang Nguyên Hành ôm hận trả thù.
Hoàng đế nghe mà đầu ong ong, như muốn nổ tung, chỉ hận không thể gọi cả hai tên nhóc thúi đó tới, mỗi đứa đánh năm mươi trượng cho bõ tức!
Ngay lúc ấy, Tô Trường Sam bỗng ngẩng đầu, ưỡn ngực, cười nhạt: “Hoàng thượng, người khỏi khó xử. Ta đá thằng cháu nhà hắn một cú, thì cứ để hắn đá lại một cú là được.”
“Vĩnh Nghị Hầu, ông cứ việc lên mà đá, đá què cũng tính vào ta; còn đá không què thì Giang gia các người tự nhận là xui xẻo đi!”