Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 439

 
Lời nói kia tuy cộc lốc, nhưng nghe kỹ thì như trò đùa trẻ con, lại chứa đầy lý lẽ. Không ai thiệt thòi, cũng chẳng ai được lợi.

Thế nhưng, lý lẽ đó khi đến tai Hoàng đế chẳng khác nào một tiếng đánh rắm lớn vang lên giữa chốn trang nghiêm, không thể đem ra nói trước mặt người trên.

Ngay trước mặt mình mà còn dám động thủ, xem hoàng quyền như đồ trang trí sao?

Nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không giải quyết được, thì còn gì là uy nghiêm của bậc đế vương?

Bảo Càn Đế giận đến trừng mắt, quát lớn: “Ngông cuồng! Ngươi tưởng đây là nơi nào mà dám giở thói càn rỡ, nói năng hàm hồ?”

Tuy mắng Tô Trường Sam, nhưng Vệ Quốc Công và Vĩnh Nghị Hầu lại run rẩy, rõ ràng Hoàng thượng đang nhắm vào cả hai nhà bọn họ.

Bảo Càn Đế cười nhạt, quay sang hỏi Lý Cẩm Dạ: “An Thân Vương, chuyện này ngươi thấy nên xử lý thế nào?”

Lý Cẩm Dạ bình tĩnh đáp: “Nhi thần xin nghe theo sự định đoạt của phụ hoàng, nhưng trong lòng lại thấy Thế tử gia thật đáng thương.”

“Đáng thương?” Phúc Vương cười khẩy: “Giang Nguyên Hanh còn nằm trên giường mà chưa ai thương xót đấy!”

Lý Cẩm Dạ bị chặn họng, sắc mặt đỏ bừng, vội nói: “Hoàng huynh, thần đệ chỉ vì nhớ đến tình bạn lâu năm với Thế tử mà lỡ lời, mong hoàng huynh đừng để tâm.”

Phúc Vương mỉa mai: “Nếu đã là chuyện riêng, thì đừng đem ra trước mặt phụ hoàng. Đây là ngự thư phòng!”

Lý Cẩm Dạ nghe vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng, đành miễn cưỡng cười, không nói thêm lời nào.

*

Lúc này, Tô Trường Sam lẩm bẩm như không: “Không phải chỉ muốn xả giận cho Hoàng hậu sao? Không dám động đến chính chủ, thì lại tìm ta, đúng là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”

Lời vừa thốt ra, Vĩnh Nghị Hầu tức đến tái mặt.

“Hoàng thượng, ngài nghe, ngài nghe xem hắn nói gì thế này? Nếu con trai thần có ý nghĩ đó, thần nguyện đập đầu chết ngay tại đây! Thần oan uổng, thần oan uổng quá!”

Vĩnh Nghị Hầu vừa khóc vừa kêu, như thể sẵn sàng lấy mạng để chứng minh trong sạch. Nhưng trong lòng Bảo Càn Đế lại ngả về phía Tô Trường Sam.

Hoàng hậu vừa bị cấm túc, nay hai nhà này lại gây chuyện. Chưa bàn đến đúng sai, chỉ riêng thời điểm đã đủ để người ta nghi ngờ.

Huống chi, Giang Nguyên Hanh vốn chẳng phải hạng người tốt lành gì. Nếu không nể mặt Hoàng hậu, chỉ riêng tội cướp đoạt dân nữ, trẫm đã sớm trừng trị hắn rồi.

Bảo Càn Đế liếc mắt ra hiệu cho Lý công công.

Lý công công hiểu ý, lập tức bưng chén trà đã dùng qua của Hoàng thượng, đưa tới trước mặt Tô Trường Sam: “Thế tử gia, ngài nên xin lỗi Hầu gia trước, đừng để Hoàng thượng khó xử.”

Tô Trường Sam ưỡn thẳng cổ, tỏ vẻ bất mãn, nhưng dưới áp lực, vẫn cầm lấy chén trà, đứng dậy, vén áo quỳ xuống, giơ cao chén trà lên.

Chỉ là một câu xin lỗi cũng không thốt ra.

Vĩnh Nghị Hầu trong lòng bực bội, nhưng trước chén trà của Hoàng thượng, dẫu ghét cay ghét đắng cũng không dám từ chối.

Đang định đón lấy, Phúc Vương bỗng ho nhẹ một tiếng.

Vĩnh Nghị Hầu thoáng giật mình, bèn quỳ sụp xuống, dập đầu: “Hoàng thượng, thần chỉ có một đứa con trai. Trong ba tội bất hiếu , không có con nối dõi là tội lớn nhất. Nếu Giang gia tuyệt tự, thần sau này làm sao đối mặt với tổ tiên? Xin Hoàng thượng trách phạt thần tội bất kính!”

Bảo Càn Đế liếc nhìn Phúc Vương, im lặng một hồi rồi hỏi: “Chu đại nhân, ngươi thấy nên xử lý thế nào?”

Chu Khải Hằng, vị đại thần được sủng ái bấy lâu nay, vốn quen với việc hòa giải. Nhưng lần này lại lúng túng, lắp bắp mãi không thốt ra lời nào. Cuối cùng, thấy sắc mặt Hoàng thượng ngày càng khó coi, ông đành cẩn trọng nói: “Hoàng thượng, dẫu sao làm tổn thương cốt nhục nhà người ta cũng là sai trái.”

Nghe vậy, Bảo Càn Đế lạnh giọng: “Người đâu, cách chức Tô Trường Sam, cấm túc nửa năm! Vệ Quốc Công dạy con không nghiêm, phạt một năm bổng lộc!”

Lý Cẩm Dạ lặng lẽ cúi đầu, trong lòng hiểu rằng đây đã là hình phạt nhẹ nhất cho Tô Trường Sam.

Nhưng Phúc Vương, Lý Cẩm Hiên, bước lên một bước, nói: “Phụ hoàng, nếu vậy thì chức Tổng quản Ngũ thành Binh mã không thể để trống. Chức vị này vô cùng quan trọng với kinh thành, không thể thiếu người dù chỉ một ngày.”

Bảo Càn Đế điềm nhiên hỏi: “Ngươi có ai thích hợp không?”

“Nhi thần cho rằng, Lục Thiên Minh của phủ Ninh Quốc Công là người xứng đáng.”

Phúc Vương đã nhắm tới chức vị này từ lâu, muốn nhân cơ hội đưa người của mình vào, vừa để kiểm soát kinh thành, vừa bù đắp cho Vĩnh Nghị Hầu.

Bảo Càn Đế trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu: “Trẫm chuẩn!”

Vĩnh Nghị Hầu mừng rỡ, liên tục dập đầu tạ ơn.

Phúc Vương liếc nhìn Lý Cẩm Dạ, nhếch lên môi cười nhạt: “Thập Lục đệ, đừng trách ca ca trở mặt. Tất cả là vì nữ nhân của ngươi quá kiêu ngạo, ta chỉ muốn dạy dỗ các ngươi một chút mà thôi.”

Lý Cẩm Dạ cũng cười đáp lại, ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ.

*

Đúng lúc này, Bảo Càn Đế đột nhiên gọi: “Chu đại nhân!”

“Có thần!”

“Tiểu thư nhà ngươi vẫn chưa xuất giá đúng không?”

Chu Khải Hằng bỗng căng thẳng, vội đáp: “Hồi Hoàng thượng, vẫn chưa.”

Bảo Càn Đế gật đầu: “Mấy ngày trước, Vệ Quốc Công có tới cầu xin trẫm tìm cho con trai ông ta một thê tử giỏi giang, để quản lý gia đình. Trẫm thấy hai nhà môn đăng hộ đối, tuổi tác cũng hợp, chi bằng kết thân đi!”

Tô Trường Sam giật mình, chén trà rơi xuống đất, lòng chấn động đến cực điểm: “Hoàng thượng?”

“Câm miệng!”

Bảo Càn Đế trừng mắt quát: "Sao, ngươi chê Chu tiểu thư không xứng với ngươi, chê trẫm ban hôn cho ngươi sao."

"Thần…” Lồng ngực Tô Trường Sam run rẩy không ngừng, vẻ ngông cuồng và lêu lổng trên mặt phút chốc tan biến, chỉ còn lại một gương mặt kinh hoảng đến tột độ.

Vệ Quốc Công thì lại dập đầu thật sâu, giọng đầy cảm kích: “Tạ ơn Hoàng thượng ban hôn! Thần nhất định sẽ chuẩn bị hôn sự của bọn trẻ thật chu đáo, tuyệt đối không để Chu tiểu thư phải chịu bất kỳ uất ức nào!”

Hoàng thượng tuy bãi chức của nó, nhưng lại ban cho nó một mối hôn sự còn quý hơn vàng, nhà họ Chu là đại thế gia, sau này có nhà vợ như thế, con ông còn lo không có đường tiến thân sao?

Ha ha ha ha! Trời xanh có mắt! Trời xanh có mắt thật rồi!

Lúc này Chu Khải Hằng mới như người từ trong mộng tỉnh lại, sắc mặt xanh trắng đan xen, khó coi đến cực điểm. Con gái yêu kiều đài các của ông, lại phải gả cho cái tên ma vương hỗn thế Tô Trường Sam này…

Con ơi, cha có lỗi với con rồi!

Nhưng mà sắc mặt khó coi nhất, lại chính là Lý Cẩm Hiên vừa nãy còn đắc ý vênh váo.

Tô Trường Sam mà thành con rể nhà họ Chu…
Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là phúc trong họa, hay họa chồng thêm họa!?

Ngay cả Lý Cẩm Dạ cũng bị đạo thánh chỉ ban hôn đột ngột này của hoàng đế làm cho kinh ngạc đến ngây người. Vốn sắc mặt đã tái nhợt, nay lại càng trắng bệch không còn chút máu.

Hắn khẽ liếc nhìn Tô Trường Sam, trong đầu hiện lên bốn chữ: Mệnh vận vô thường.

Bảo Càn Đế lạnh lùng nhìn vẻ mặt muôn hình muôn vẻ của đám người dưới, chậm rãi đứng lên. Nhưng chân mày nhíu lại lúc nãy đã giãn ra hết cỡ.

Những gì Trẫm muốn ban, không cần cầu xin cũng sẽ ban.

Những gì Trẫm không muốn ban, dù có cầu được, Trẫm cũng sẽ khiến các ngươi mất đi.

Đây… chính là hoàng quyền chí tôn, dù là ai, cũng đều phải phục tùng Trẫm! 

   
Bình Luận (0)
Comment