Gió lạnh mùa đông rít qua màn xe, làm tấm rèm rung lên phần phật.
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng chút áy náy: “Trường Sam, chuyện này…”
“Chuyện này là lỗi của ta!”
Tô Trường Sam nhắm mắt, thở dài một hơi: “Chẳng thể trách ai được. Mộ Chi, thực ra cũng không tồi. Ta làm con rể của Chu Khải Hằng, con cáo già ấy dù sao cũng phải đứng về phía chúng ta.”
Lý Cẩm Dạ ngập ngừng giây lát rồi gật đầu.
Tô Trường Sam mở mắt, nhếch môi cười nhạt: “Lúc này kẻ đau đầu không phải chúng ta, mà phải là Phúc Vương và Chu Khải Hằng. Khiến hai người đó đau đầu, ta coi như cũng có bản lĩnh.”
Lý Cẩm Dạ đưa tay vỗ nhẹ vai hắn: “Giờ ta cũng đang đau đầu đây.”
“Ngươi đau đầu chuyện gì? Chuyện sau này gặp Thế tử phi thế nào, hay chuyện vương phi nhà ngươi và Thế tử phi chung sống ra sao?”
“Ta đau đầu chuyện ngươi làm thế nào để quên được hắn!”
Một chữ “tình” làm khổ người ta, mà càng cầu mà không được, lại càng khổ. Giọng điệu của hắn càng nhẹ nhàng, càng chứng tỏ lòng vẫn chẳng thể buông.
Tô Trường Sam cười còn khó coi hơn cả khóc.
Những uất hận và không cam tâm tích tụ từ bao đêm dài không ai thấu hiểu, theo một tiếng ban hôn của hoàng đế mà hóa thành hư không.
Hắn nghĩ, ngày đặc biệt này có lẽ nên ôm tên ngốc đó, uống một trận say, khóc một trận thật lớn.
Nhưng nghĩ lại, uống rượu làm gì, khóc làm gì, lại chỉ khiến người ta thêm lo lắng.
Là chuyện tốt mà, cuối cùng cũng không cần phải bận lòng nữa.
*
Lúc này, tin ban hôn đã truyền đến phủ An Thân Vương.
Cao Ngọc Uyên không thể ngờ sự việc lại diễn ra thế này. Nàng lo lắng chờ sẵn ở cửa, thấy xe ngựa xa xa đi tới, trái tim đập thình thịch cuối cùng cũng lắng xuống đôi chút.
Khi hai người xuống xe, ánh mắt nàng lướt qua Lý Cẩm Dạ, nhìn thẳng vào Tô Trường Sam.
Như nàng đoán, Tô Trường Sam cúi đầu, dáng vẻ tiều tụy như bị rút hết sinh khí.
Nàng không biết nên an ủi thế nào, chỉ hỏi: “Đói rồi phải không? Cơm nước đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ các ngươi trở về.”
Tô Trường Sam chỉ đáp một tiếng “Ừm.” rồi hỏi: “Tạ Dịch Vi sao rồi?”
“Đã châm cứu, ổn rồi, còn hỏi thăm các ngươi mấy lần.”
“Vậy à?” Tô Trường Sam cười khổ, tự giễu: “Hắn chắc sẽ nói đây là một mối hôn sự tốt.”
“…” Cao Ngọc Uyên hơi ngẩn ra: “Tam thúc nói thúc ấy không thích Chu Tử Ngọc, còn bảo là tủi thân cho ngươi rồi.”
“Ồ!” Tô Trường Sam thoáng vẻ mơ hồ: “Cảm tạ hắn vì đã nói giúp ta.”
Nghe hắn nói, Cao Ngọc Uyên cảm giác có gì đó không ổn. Đang định suy nghĩ kỹ thì Lý Cẩm Dạ đã vòng tay ôm lấy nàng, kéo đi: “Ăn cơm trước đã, đi nào!”
*
“Lúc này tại Chu gia”
Chu Tử Ngọc nghe tin mình được ban hôn với Tô Trường Sam, chẳng những không ngạc nhiên, mà còn bình thản tiếp nhận. Trái lại, Dư thị bật khóc ngay tại chỗ.
Chu Khải Hằng vốn chuẩn bị tâm lý con gái sẽ làm ầm ĩ, thậm chí trên đường về phủ đã nghĩ xong lời lẽ để thuyết phục.
Nhưng thấy Chu Tử Ngọc điềm nhiên như vậy, ông đành thở dài, quay sang dặn Dư thị: “Khâm Thiên Giám sớm sẽ chọn ngày. Nàng thay ta chuẩn bị cho con, đừng tiếc bạc. Dù nó thích thứ gì, đều cho mang đi, nhất định phải làm lễ cưới thật long trọng, để người khác không dám coi thường.”
Dư thị không nói lời nào, chỉ lén lau nước mắt.
Chu Tử Ngọc cười, nói: “Mẫu thân à, gả qua đó dù gì cũng là Thế tử phi. Phủ Quốc công chỉ có một đích tử là hắn, tước vị sớm muộn gì cũng thuộc về hắn. Nếu may mắn, vài năm nữa, con còn là Quốc công phu nhân, đây là chuyện vui, người khóc cái gì?”
Dư thị sửng sốt nhìn con gái.
“Nếu người lo Tô Trường Sam là người như thế nào, thì càng không cần. Cha con là đại thần nội các, anh con là Phò mã, tẩu tẩu con là Công chúa. Chỉ cần dựa vào những điều này, hắn cũng không dám đối xử tệ với con.”
Chu Tử Ngọc cười nhạt: “Con thấy cha nói đúng, sính lễ càng nhiều, hôn sự càng rình rang, con vào phủ Quốc công sẽ càng có địa vị.”
Dư thị không nói nên lời, chỉ biết ngây người nhìn theo con.
“Con cáo lui.”
Chu Tử Ngọc mỉm cười, xoay người rời khỏi viện, nụ cười trên môi lập tức biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lục Liên cắn răng nói: “Tiểu thư không muốn, thì xin Công chúa giúp đi. Chắc chắn người có cách.”
Hồng Hoa gật đầu lia lịa: “Phải đấy, Hoàng thượng nể mặt Công chúa, có khi…”
“Có khi sẽ thu hồi ý chỉ ban hôn?” Chu Tử Ngọc cười nhạt: “Các ngươi không biết quân vô hí ngôn sao?”
Hồng Hoa cúi đầu, ngượng ngùng không nói.
“Hơn nữa, ai nói ta không muốn gả cho Tô Trường Sam?”
Lục Liên ngạc nhiên nhìn nàng: “Thế sao tiểu thư còn…”
Chu Tử Ngọc nở một nụ cười kỳ quái: “Ta chỉ đang nghĩ, sau này khi Lý Cẩm Dạ và Cao Ngọc Uyên gặp ta, vẻ mặt bọn họ sẽ thế nào.”
Nụ cười của nàng khiến Lục Liên lạnh toát cả người. Trong một thoáng, nàng nhớ đến buổi chiều cuối hạ. Khi đó, nàng đang ngủ gật ngoài hiên thì giật mình bởi tiếng hét lớn trong phòng.
Nàng hoảng hốt chạy vào, chỉ thấy tiểu thư trở mình, hơi thở đều đều. Giữa tiết trời oi ả, nàng lại toát mồ hôi lạnh.
Tiếng hét ấy, rõ ràng là: “Cha, con không muốn hủy hôn!”
*
Bữa tối nặng nề đến mức không thở nổi.
Ngay cả La ma ma đứng hầu bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
Dùng bữa xong, Tô Trường Sam phẩy tay, không quay đầu mà bỏ đi thẳng.
Cao Ngọc Uyên định gọi lại thì bị Lý Cẩm Dạ cản lại: “Để hắn yên tĩnh một mình.”
“Hoàng thượng không thể…”
Lý Cẩm Dạ lắc đầu: “Quân vô hí ngôn.”
Cao Ngọc Uyên thở dài: “Nhưng cũng không thể tùy tiện xe duyên! Chưa nói đến Chu Tử Ngọc là người thế nào, chỉ riêng chuyện nàng từng đính ước với chàng, lẽ ra hôn sự này không nên có. Ai chẳng biết chàng và Tô Trường Sam là huynh đệ tốt!”
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng lướt qua Tạ Dịch Vi.
Tạ Dịch Vi ngồi một bên, lặng lẽ cầm chén trà, không rõ đang nghĩ gì.
*
Tô Trường Sam về phòng, lập tức nằm lăn ra ngủ.
Giấc mơ kéo đến dồn dập, những mảnh vụn ký ức hiện lên rời rạc.
Khi hắn tỉnh dậy, mở mắt ra, bất ngờ đối diện một ánh mắt mờ mờ sáng trong bóng tối.
Tạ Dịch Vi chẳng biết đã vào phòng hắn từ khi nào, không phát ra chút động tĩnh nào, cũng không gọi hắn dậy, chỉ đứng trước giường, cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn.
Tô Trường Sam bị dọa giật mình, vỗ nhẹ ngực, từ trên giường ngồi bật dậy: “Ngươi muốn hù chết ta sao? Vào cũng không phát ra tiếng động gì hết?”
Tạ Dịch Vi nhất thời cứng họng, theo phản xạ quay ánh mắt đi chỗ khác.
Tô Trường Sam cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình áo trước đang mở một nửa, lộ cả ngực.
Hắn cũng chẳng buồn chỉnh lại, tựa người vào đầu giường, lười nhác nói: “Đến tìm ta làm gì?”
Tạ Dịch Vi không chịu nổi dáng vẻ đó của hắn, ổn định lại suy nghĩ rồi đáp: “Chu Tử Ngọc đó không xứng với ngươi.”
“Xứng hay không xứng, chuyện cũng đã thành thế này rồi.”
Tô Trường Sam nhìn hắn thật sâu, trong lòng thầm nghĩ: Nếu ngươi chịu ở bên ta, thì dù có liều cả mạng sống, ta cũng sẽ giành lấy cơ hội ấy.
Tạ Dịch Vi lặng lẽ nghiến răng: “Ngươi bị cấm túc nửa năm, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, cùng ngươi uống rượu nói chuyện.”
Tô Trường Sam híp mắt cười: "Ngươi sắp thành thân rồi, lại còn phải lo công vụ trong nha môn, lấy đâu ra nhiều thời gian vậy?”
Tạ Dịch Vi đáp: “Chuyện hôn lễ đã có lão quản gia và A Uyên lo, nha môn dù bận, cũng không thể bận suốt cả ngày. Ta vẫn có thể dành thời gian.”
“Ngươi định an ủi ta à?”
Tạ Dịch Vi gật đầu: “Chuyện khác ta không giúp được gì hơn!”
Tô Trường Sam im lặng chốc lát, giữa lúc cơn gió bắc rít qua khe cửa, bỗng nghiêm túc nhìn Tạ Dịch Vi, nói: “Ta muốn nói với ngươi một chuyện!”