Tạ Dịch Vi ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị đối diện với người trước mặt: “Ngươi nói đi.”
Tô Trường Sam thản nhiên cười, giọng nói nhẹ bẫng: “Ngươi nghĩ xem, nếu ta nói rằng ta thích ngươi, ngươi sẽ phản ứng thế nào?”
Tạ Dịch Vi giật mình, cả người lảo đảo như bị sét đánh trúng, ngửa người ra sau rồi ngã thẳng từ ghế xuống đất.
“Hahahaha…”
Tô Trường Sam ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.
“Ngươi… ngươi… ngươi…!”
Tạ Dịch Vi lồm cồm bò dậy, vừa xoa cái mông ê ẩm vừa giận dữ quát: “Ngươi… chuyện này mà cũng đem ra đùa được sao? Đúng là đồ khốn!”
Mắng xong, hắn hậm hực xoay người bỏ đi. Nhưng phía sau, tiếng của Tô Trường Sam vẫn đuổi theo: “Ngươi xem kìa, sao lại không đùa được? Dịch Vi huynh, ta thích ngươi mà, thích ngươi lắm!”
Tạ Dịch Vi chạy nhanh như có ma đuổi, chẳng mấy chốc đã về đến phòng. Vừa khép cửa, hắn dựa vào tường thở phào, lòng rối bời: “Trường Sam huynh chắc là bị chuyện hôn sự ép đến nổi điên rồi, mới thốt ra những lời hồ đồ như vậy. Đúng là đáng thương!”
“Vì nghĩa huynh đệ, ta nhất định không được để tâm. Không chỉ không để tâm, còn phải thường xuyên quan tâm, kẻo ngày nào đó hắn thật sự làm chuyện động trời, như kháng chỉ từ hôn, thì nguy to!”
Tạ Dịch Vi chân thành nghĩ.
*
Chưa đầy hai canh giờ, chuyện Thế tử Vệ Quốc Công đính hôn với Chu tiểu thư đã truyền khắp kinh thành.
Quan lại Khâm Thiên Giám làm việc quả thực nhanh chóng, ba ngày sau, ngày lành đã được đưa đến hai phủ, ấn định vào mùng Chín tháng Chín năm sau, sớm hơn hôn lễ của Tấn Vương một tháng.
Ai là người vui nhất trước hôn sự này?
Là phu nhân Vĩnh Xương Hầu, Kiều phu nhân.
Tạ Tam Gia và Tô Trường Sam là chỗ thâm giao. Nay Tô thế tử cưới được Chu tiểu thư, mà con trai bà đang làm việc dưới trướng Chu Khải Hằng, chẳng phải là tiền đồ rộng mở sao?
Kiều phu nhân vui vẻ, lập tức thưởng cho Ngũ cô nương vài món đồ tốt, trong lòng tự mãn: “May mà ta, thân làm đích mẫu, chưa từng bạc đãi con chồng. Nếu không, giờ hối hận cũng muộn rồi.”
Chính vì mối quan hệ vòng vèo này, lục lễ vốn nên diễn ra thong thả nay lại được đẩy nhanh hơn.
Nhưng có Tấn Vương và Thế tử Vệ Quốc Công làm điểm nhấn, hôn sự của Tạ Tam Gia và Thẩm Ngũ cô nương như viên đá chìm xuống hồ, chẳng gợn lên chút sóng nào.
Chỉ riêng Tô Trường Sam âm thầm ghi nhớ ngày cưới, mùng hai mươi bốn tháng Tám, cũng là ngày sinh nhật hắn.
*
Năm hết tết đến, các phủ đều bận rộn chuẩn bị lễ tết.
Đây là cái tết đầu tiên kể từ khi phủ An Thân Vương tổ chức đại hôn, nên Cao Ngọc Uyên rất coi trọng. Ngoài việc tặng lễ cho bạn bè thân giao, còn phải chuẩn bị lễ vật gửi vào cung cho hoàng thượng, hoàng hậu và quý phi.
Nàng giở qua danh sách lễ vật năm trước, chỉ thêm phần cho Lệnh phi nương nương, còn lại giữ nguyên.
Tô Trường Sam bị cấm túc, Lý Cẩm Dạ mất đi một cánh tay đắc lực, bận rộn hơn trước nhiều. Thường khi hắn cùng Hàn tiên sinh bàn việc đến khuya, Cao Ngọc Uyên chờ mãi rồi ngủ quên.
Dù bận, nhưng chuyện trên giường, Lý Cẩm Dạ chưa bao giờ bỏ qua nàng.
Trừ mấy ngày nàng “không tiện” có thể nghỉ ngơi, còn lại thì ngày nào cũng không tha. Bị hắn hành hạ đến không chịu nổi, nàng vừa khóc vừa mắng: “Đ* c*m th*!”
Lúc đó, Lý Cẩm Dạ chỉ ôm nàng vào lòng, dịu dàng v**t v*, dỗ dành như thể nàng là bảo bối duy nhất. Nhưng thường thì dỗ được nửa chừng, hắn lại nổi hứng, lật nàng xuống và tiếp tục…
Về sau, từ miệng Trương Hư Hoài, Cao Ngọc Uyên mới biết rằng đàn ông vùng Bắc Địch đều lớn lên nhờ thịt bò thịt dê, cơ thể nóng hơn người Trung Nguyên, chuyện kia cũng mạnh hơn hẳn.
Nàng thầm nghĩ: “Nếu không ổn, cứ để hắn nhận hai vị trắc phi kia đi.”
Dĩ nhiên, suy nghĩ chỉ là suy nghĩ. Thực sự để hai người kia vào, nàng chắc chắn không chấp nhận nổi!
*
Bận rộn qua lại, cũng đến lúc giao thừa.
“Giao thừa, tờ mờ sáng.”
Cao Ngọc Uyên động đậy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lý Cẩm Dạ.
“Rời giường sớm thế làm gì?”
Hắn lẩm bẩm, rõ ràng không hài lòng, kéo nàng lại.
“Còn nhiều việc lắm. Chàng ngủ thêm chút nữa đi!”
Nàng chủ động hôn lên má hắn, nhưng vẫn không được thả.
Không còn cách nào, nàng vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, tựa đầu vào lưng hắn, giọng mềm mại: “Chiều nay phải vào cung, mà còn nhiều việc trong phủ, ta phải giải quyết xong trước đã.”
Lý Cẩm Dạ xoay người, kéo nàng vào lòng, vùi mặt vào hõm cổ nàng, nói: “Để ta ôm một lúc nữa, được không?”
Trái tim nàng mềm nhũn, dịu dàng hỏi: “Đêm qua, ta nghe chàng nói mơ. Gặp ác mộng sao?”
“Ừ, lại mơ về giao thừa năm ấy.”
“Nửa đêm ta gọi tên chàng, chàng đã yên ổn ngủ tiếp.” Nàng vuốt nhẹ lưng hắn, nói: “Qua rồi.”
“Ừm.”
“Ta không bao giờ nghĩ đến chuyện cũ. Nghĩ chỉ thêm đau lòng. Hơn nữa, bây giờ ta đã có chàng rồi, như vậy là đủ.”
Lý Cẩm Dạ ngẩng đầu, ánh sáng mờ nhạt buổi sớm xuyên qua rèm cửa, rọi lên gương mặt nàng. Nhìn nàng, lòng hắn bỗng ấm áp lạ thường.
Hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng: “Đi thôi, ta đưa nàng về Cao phủ.”
“Đương nhiên là phải đi cùng ta rồi!”
Nàng ngắm khuôn mặt hắn, giọng dịu dàng: “Từ nay, năm nào cũng phải như thế.”
Lý Cẩm Dạ bật cười: “Lệnh của vương phi, trong phủ này ai dám không nghe chứ?”
Nụ cười ấy dường như xóa tan phần nào những tổn thương năm cũ.
*
Hai người cùng nhau thức dậy, rửa mặt chải đầu xong thì dùng bữa sáng ngay trong phòng. Cao Ngọc Uyên đi đến tiền sảnh xử lý công việc, còn Lý Cẩm Dạ thì tới thư phòng, Trương Hư Hoài đang đợi hắn ở đó.
Vừa mới tới thư phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, lão quản gia đã vội vã bước vào, hạ thấp giọng thì thầm vài câu bên tai vương gia.
Sắc mặt Lý Cẩm Dạ khẽ biến, trầm giọng nói:
“Đi báo cho vương phi, bảo nàng thu dọn mọi thứ cẩn thận đưa vào trong viện, nhất định không để người ngoài nhìn thấy.”
“Vâng, vương gia!”
Lão quản gia vừa rời đi, ánh mắt Lý Cẩm Dạ đã chuyển sang nhìn Trương Hư Hoài, gõ lên mặt bàn.
Trương Hư Hoài là kẻ sống độc thân, mấy năm trước mỗi dịp Tết đều tới vương phủ ăn chực uống chùa, năm nay nhờ đồ đệ lên làm bà chủ nhà, nên càng bám rễ trong phủ như thể định cư lâu dài, để mặc Trương phủ chỉ còn vài lão gia nhân lẻ loi trông coi cái nhà chẳng to cũng chẳng nhỏ kia.
Lúc này Trương Hư Hoài đang thấy không vui trong lòng, vừa nghe Lý Cẩm Dạ gõ bàn, thì bực bội nói: “Có gì thì nói nhanh, có rắm thì thả lẹ đi.”
Lý Cẩm Dạ và hắn sống nương tựa nhau bao năm, tất nhiên hiểu vì sao hắn không vui, đêm trừ tịch này là ác mộng của mình, cũng là của hắn.
“A Cổ Lệ gửi quà Tết tới cho chúng ta rồi, có một thùng là đặc biệt gửi cho ngươi, ta đã bảo A Uyên đưa vào viện ta, tránh không cho ai nhìn thấy. Chút nữa chúng ta cùng xem đi."