Cuộc Gọi Từ Người Phụ Nữ Lạ

Chương 4

Tin tức đã quay trở lại phiên bản *****ên, không có lời khai của đồng nghiệp, thậm chí cũng không có lời khai của ông Trần.

 

Mẹ tôi ra đi một cách khó hiểu, như một bong bóng nhỏ nhoi tan biến giữa lòng đại dương rộng lớn, không tiếng động, không dấu vết, không để lại một đường gợn nước nào để người ta lần theo.

 

Không đúng!

 

Tôi lắc đầu thật mạnh, rõ ràng ông Trần đã nói chuyện với mẹ tôi, thậm chí còn đưa bà ấy về, tại sao lại không có lời khai?

 

Có phải hung thủ chính là ông Trần?

 

Ý nghĩ ấy vừa vụt lóe lên, như một tia sét xé toạc bầu trời đêm, thì nỗi sợ hãi cũng lập tức siết chặt lấy trái tim tôi, tôi bật dậy ngay lập tức.

 

Tôi vừa vệ sinh cá nhân vừa gọi điện cho dì: "Năm đó mẹ con chết như thế nào?"

 

"Con đoán ra rồi phải không?"

 

Dì tôi kinh ngạc một tiếng, chậm rãi và nặng nề kể lại chuyện năm xưa.

 

Dì ấy kể y như lần trước.

 

Tôi hít sâu một hơi, hóa ra thời gian hiện tại vẫn đang trôi đi bình thường, nhưng ký ức lại được cập nhật theo diễn biến của cuộc gọi đó.

 

Ngoài tôi ra, họ căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Tôi tiếp tục hỏi dồn: "Dì có thông tin liên hệ của đồng nghiệp mẹ con năm đó không?"

 

Dì tôi im lặng một lúc: "Trước đây có, nhưng là điện thoại bàn, người ta đã không dùng nữa rồi, sao vậy? Con muốn tìm họ à?"

 

"Vâng, làm sao con có thể tìm được ạ?"

 

Dì tôi nói nhỏ: "Chỉ có thể đến khu nhà tập thể nhà máy mà hỏi, đã hai mươi năm rồi, cũng không biết còn ai ở đó không."

 

Nửa giờ sau, tôi đã ngồi taxi đến khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.

 

6

 

Trên đường đi tôi kiểm tra lại các tài liệu cũ... Khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí Hồng Đằng có tổng cộng ba tòa, là khu nhà được góp vốn xây dựng vào đầu những năm 2000.

 

Lúc đó "sư nhiều cháo ít" (cầu nhiều cung ít), nên đã áp dụng hình thức bốc thăm, dì út nói bố mẹ tôi may mắn, vừa mới kết hôn đã bốc được một căn.

 

Căn nhà đó ở tầng một, đơn nguyên hai, tòa hai, rộng hơn sáu mươi mét vuông với hai phòng ngủ một phòng khách, hồi đó phải trả bốn vạn tám ngàn tệ.

 

Dì út nói bố tôi trước khi kết hôn rất lêu lổng, căn bản không tiết kiệm được tiền, nhà nội lại keo kiệt, nên trong số bốn vạn tám ngàn tệ đó có một vạn là tiền mẹ tôi tiết kiệm được, số còn lại là bà ngoại và ông ngoại góp nhặt vay mượn.

 

Những tài liệu đó cho thấy mấy tòa nhà đó còn khá mới, nhưng trong thực tế...

 

Tôi nhìn mấy tòa nhà cũ kỹ tám tầng đầy vết loang lổ, đứng trơ trọi giữa đám cỏ dại, chỉ cảm thấy mơ hồ. Vật đổi sao dời, chúng lại cũ kỹ đến vậy rồi.

 

Nghĩ lại hai mươi năm trước, khi tôi còn là một đứa trẻ cũng từng sống ở đây. Nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ ký ức nào.

 

Tôi theo địa chỉ cũ dì út cho mà tìm đến, nhà tôi nằm dưới chân, ánh sáng không tốt, giữa ban ngày trông vẫn âm u.

 

Hộ gia đình đó đã đổi chủ từ lâu, nhưng trong nhà không có ai, tôi gõ cửa mãi cũng không ai trả lời.

 

Tôi đi dạo một vòng, thấy một ông lão đang ngồi phơi nắng ở góc tường.

 

Ông ta trông ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi rồi, đang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

 

Chắc ông ta nghĩ tôi là loại người đi dán quảng cáo vặt trên hành lang chăng?

 

Tôi chủ động tiến lên hỏi: "Xin hỏi trước đây Viên Tú Mai và Từ Chí Cường có ở đây không ạ?"

 

"Cô tìm nhà này à? Từ Chí Cường bị điều đến nhà máy khác thì chuyển đi rồi, chuyển đi mười mấy năm rồi, cô là người nhà nào của ông ta?" Ông lão tuy đã già nhưng giọng hỏi tôi rất lớn.

 

"Cháu là cháu gái họ xa của ông ấy."

 

"Cháu gái họ xa?" Ông ta cười lạnh một tiếng, "Quả thật là đủ xa, chuyển đi lâu như vậy mà cũng không biết."

 

Họ không hề nghi ngờ thân phận của tôi...

 

Tôi cười khổ, khi tôi nhìn thấy bức ảnh mẹ tôi khi còn trẻ. Bà ấy mắt to mày đậm rất đẹp, còn tôi, mắt ti hí mũi tẹt giống y chang ông bố vô dụng của tôi.

 

Tôi lấy ra bao thuốc lá Trung Hoa đã mua sẵn trong túi, đưa một bao qua, rồi hỏi ông ta về chuyện của Viên Tú Mai.

 

Rõ ràng ông lão có chút kiêng kỵ, sau đó bà lão bạn đời của ông ta đi tới, hai ông bà mới mỗi người một câu kể lại.

 

Thì ra họ cũng là công nhân về hưu của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.

 

Lời họ nói không khác gì thông tin tôi đã có, chỉ là mẹ tôi bị kẻ biến thái giết hại và phân xác sau khi tan ca đêm, đến giờ vẫn chưa tìm thấy đầu, cũng chưa tìm thấy hung thủ.

 

Hai ông bà lão rất tiếc nuối, liên tục nói mẹ tôi tính tình tốt, hoạt bát nhiệt tình, là một người tốt.

 

Bà lão thở dài: "Người tốt không có số phận tốt! Tội nghiệp Tiểu Viên còn trẻ mà đã mất rồi."

 

Bà lão nói xong, đứng dậy, nói trên bếp còn đang nấu đồ ăn, bà ta phải về trước, chỉ còn lại ông lão ngồi tại chỗ.

 

Lúc này, đúng là thời điểm để hỏi thông tin quan trọng, thế là tôi hỏi: "Bác ơi, vậy bác có biết một người tên là lão Trần không, ông ấy là đồng nghiệp của Viên Tú Mai, có thể còn làm cùng một phân xưởng?"

 

Nghe hỏi câu này, biểu cảm của ông lão thay đổi.

 

7

 

Ông ta nghi ngờ nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu đầy vẻ chất vấn. Sau một lúc lâu, ông ta từ từ lắc đầu: "Không biết. Chúng tôi không cùng một phân xưởng."

 

Tôi vô cùng thất vọng.

 

Chào tạm biệt ông ta, tôi lại tìm mấy người khác trong khu dân cư để hỏi thăm tình hình.

 

Nhưng họ hoặc là những người mới chuyển đến sau này, hoặc là mơ hồ không biết gì cả.

 

Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng chói chang, tôi đứng giữa đó mà vẫn thấy sống lưng lạnh toát.

 

Tôi cảm thấy bản thân đang ở giữa một vòng xoáy lớn, đã không còn phân biệt được phương hướng.

 

Muốn điều tra rõ vụ án của hai mươi năm trước thật quá khó khăn, chuyện mà cảnh sát còn chưa điều tra ra được, làm sao tôi có thể làm được?

 

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim tôi, nhất thời, tôi không có đối sách nào cả, chỉ có thể từng bước nặng nề đi về phía trạm xe buýt.

 

Tôi đứng ở đó một lúc lâu, đột nhiên nghĩ ra, hay là hỏi phòng hưu trí hoặc phòng nhân sự của nhà máy cơ khí Hồng Đằng?

 

Chắc chắn họ có đầy đủ thông tin của công nhân viên, tìm một người họ Trần chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

 

Nhưng khi tôi gọi theo số điện thoại tìm được trên mạng, cả hai số đó đều là thuê bao không liên lạc được. Tìm kỹ hơn một chút, lòng tôi lạnh toát... Nhà máy cơ khí Hồng Đằng đã phá sản vài năm trước rồi.

 

Đã không còn đơn vị này nữa, tất cả nhân viên đều đã được bố trí sang các nhà máy khác hoặc phòng hưu trí của thành phố.

 

Muốn điều tra thêm sẽ mất khá nhiều công sức, hoặc là thông qua cảnh sát, hoặc là có người quen ở thành phố.

Bình Luận (0)
Comment