Hai điều này, tôi đều không làm được.
Tôi chỉ thở dài rằng thời thế đã thay đổi, lịch sử quá khứ từ lâu đã bị bao phủ bởi lớp bụi dày, khó lòng nhìn rõ.
Chẳng lẽ, tôi phải sống mãi với cuộc gọi cầu cứu từ mẹ tôi hai mươi năm trước, thờ ơ, nhìn bà ấy chết đi một cách tàn nhẫn hết lần này đến lần khác sao?
Tôi lê bước chân nặng như chì đến trạm xe buýt, lên xe về phòng trọ.
Trong chốc lát, đầu óc tôi rối bời, như một cuộn chỉ không tìm thấy đầu cuối, bàng hoàng không biết phải làm gì.
Về nhà ngủ liền một giấc hết cả buổi chiều, trời tối thì tôi nhận được điện thoại của dì út: "Con tìm được những đồng nghiệp đó chưa?"
Tôi thất vọng nói: "Chưa, không hỏi thăm được. Chỉ tìm được hàng xóm đối diện nhà cũ, nhưng không hỏi được gì nhiều..."
Dì út "ừm" một tiếng: "Hàng xóm đối diện? Có phải là nhà họ Trần đó không? Hồi đó mẹ con gọi ông ấy là lão Trần, người đó và mẹ con cùng một phân xưởng đấy."
"Cái gì?" Tôi giật mình ngồi bật dậy trên giường, "Người đó là lão Trần?"
"Đúng vậy, năm đó ông ấy hơn bốn mươi tuổi, làm cùng xưởng với mẹ con, ngoài giờ còn chạy xe ôm, tính tình thẳng thắn nhiệt tình, rất thích giúp đỡ người khác."
Đầu tôi ong ong như có hàng trăm con ong vỡ tổ bay loạn. Rồi bất chợt, một tia sáng trắng lóe lên như một lưỡi dao sắc bén xé toạc lớp sương mù đang quấn lấy những dòng suy nghĩ hỗn độn trong tôi.
Thì ra ông ta chính là lão Trần, thì ra ông ta là người cuối cùng nói chuyện với mẹ tôi vào đêm xảy ra vụ án giết người.
Vậy thì ông ta hoặc là hung thủ, hoặc là nhân chứng!
Nếu không, sao lại chột dạ đến mức này, vừa không dám cung cấp lời khai, vừa không dám lộ diện sau hai mươi năm.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, thay quần áo ra ngoài, nhanh nhất có thể mà chạy đến khu nhà tập thể của nhà máy cơ khí Hồng Đằng.
Mười giờ tối, tôi gõ cửa nhà ông ta.
Nhà ông ta tối om, bốc ra mùi thuốc lá khó chịu, ông ta đang xem TV, ngạc nhiên nhìn tôi: "Sao lại là cô?"
"Tôi đến hỏi ông vài chuyện." Tôi không nói không rằng chen vào khe cửa.
Rõ ràng ông ta có chút căng thẳng, lê dép theo tôi: "Hỏi gì? Nói với cô bao nhiêu lần rồi, Từ Chí Cường chuyển đi rồi, tôi cũng không biết ông ta chuyển đi đâu."
"Tôi hỏi chuyện của Viên Tú Mai." Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm ông ta.
8
Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt: "Viên Tú Mai? Sáng nay tôi nói với cô rồi, cô ấy chết nhiều năm rồi mà."
Thành thật mà nói, trong mắt ông ta, tôi không thấy cảm xúc đặc biệt nào.
Dường như ông ta luôn hoảng sợ, nhưng không hề đặc biệt hoảng sợ vì Viên Tú Mai.
Lúc này tôi không chắc chắn lắm.
Vì vậy, tôi quyết định nói một câu nặng ký: "Tối ngày 13 tháng 8 năm 2005, ông là người cuối cùng gặp Viên Tú Mai, phải không?"
"Cô... cô nói linh tinh gì vậy? Rốt cuộc cô là ai?" Ông ta trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bước tới, chăm chú nhìn ông ta, thậm chí sợ ông ta né tránh, tôi đưa tay ra định túm lấy cánh tay ông ta.
Ngay lúc tôi định hỏi thêm lần nữa, cánh cửa phòng phát ra tiếng mở khóa...
Bà lão đang bê chiếc ghế đẩu nhỏ kinh ngạc đứng ở cửa nhìn tôi.
Bà ta nhìn một cái đã nhận ra điều không ổn, hét lên: "Buông lão Trần nhà tôi ra, cô đang làm gì vậy!"
Khi bà ta xông tới, ống tay áo cũng tuột xuống, một vật lạnh buốt chạm vào má tôi. Cái vật đó...
Trong lúc bà lão điên cuồng vẫy vùng, tôi nhìn chằm chằm vào nó vài giây rồi chợt nhận ra, đó là chiếc vòng ngọc của mẹ tôi!
Trong chiếc hộp dưới gầm giường có chiếc điện thoại cũ, có rất nhiều đồ vật mẹ tôi để lại. Trong một bức ảnh, bà ấy có đeo chiếc vòng này.
Chiếc vòng này giống như ngọc phỉ thúy vàng, bên trong có một vệt đỏ trong suốt, rất rõ ràng.
Vì vậy tôi nhận ra ngay lập tức.
Tôi lập tức hiểu ra, hung thủ chính là lão Trần, cái lão già mặt người dạ thú này đã sát hại mẹ tôi hai mươi năm trước!
Nhưng bây giờ tôi đang ở thế bất lợi, bà lão cứ lôi kéo tôi, ông lão cũng gầm lên chửi rủa, nếu để lộ hết, e rằng tôi cũng sẽ trở thành oan hồn dưới lưỡi dao.
Ngay lúc tôi đang vắt óc tìm cách thoát thân, trong túi truyền đến một âm thanh quen thuộc: hellomoto... hellomoto...
Hồn tôi sợ đến mức suýt bay ra khỏi người, đây là tiếng chuông điện thoại cũ của bố tôi!
Thật trùng hợp, đã mười một giờ, lúc này mẹ tôi của hai mươi năm trước đã gọi điện cho tôi!
Ông lão và bà lão dừng hành động, đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tôi biết lúc này họ vô cùng cảnh giác, tôi buộc phải xua tan nghi ngờ của họ mới có thể thoát thân an toàn.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cứng rắn nghe điện thoại: "Alo?"
Đầu dây bên kia là giọng mẹ tôi: "Chồng ơi, em tan ca đêm rồi, anh có thể đến đón em không?"
Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng qua loa: "Ừm... cô gọi nhầm số rồi."
Tôi hy vọng nhanh chóng tống khứ bà ấy, cúp cuộc điện thoại này đi.
Tôi lo lắng điện thoại đời cũ thu âm không tốt, sợ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng.
Mẹ tôi im lặng, nhưng một lát sau, bà ấy kêu lên: "Tôi không gọi nhầm, cô là ai? Sao cô lại có điện thoại của Từ Chí Cường? Anh ấy đâu rồi?"
Bà ấy gọi mấy tiếng liền, tôi vội vàng dùng tay che ống nghe, lại muốn cúp điện thoại, qua lại như vậy, không để ý ông lão đã đi đến bên cạnh.
Tầm mắt của tôi liếc thấy ông ta cầm một cây gậy, tôi hoảng hốt quay người lại, phát hiện trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe lên ánh hung quang tàn độc.
Tôi vừa định bỏ chạy, cây gậy trong tay ông ta vung xuống, đánh mạnh vào sau gáy tôi.
Một cơn đau nhói, rồi trước mắt tôi tối sầm, rồi ngất lịm đi.
9
Tí tách... Tí tách...
Trong bóng tối, dường như tôi nghe thấy tiếng động giòn tan, từng tiếng nổ vang trên đầu, giống như tiếng tre nổ tách tách.
Tôi cố gắng phân biệt âm thanh đó.
Nhưng... cơ thể nặng trĩu như chì, mí mắt cũng như bị dán lại, không sao mở ra được, giống như bị ma ám vậy.
Ý thức mơ hồ mách bảo tôi, tôi phải nhanh chóng tỉnh lại, nếu không sẽ chết mất.
Vì vậy, tôi dùng hết sức lực toàn thân, nghiến răng chớp mắt muốn tỉnh lại. Cuối cùng, tôi khó khăn mở mắt ra.
Có ánh sáng yếu ớt lọt vào từ các khe hở trên tường, nhờ ánh sáng đó, tôi nhìn thấy mái tôn trên đầu, thì ra tiếng tí tách vừa rồi là tiếng mưa rơi.
Xung quanh toàn là những đồ vật cũ nát bị bỏ đi, đây giống như một nhà kho chứa những đồ linh tinh, ước chừng bảy tám mét vuông.
Nhưng tôi không thể cử động, tay chân tôi bị trói chặt, miệng cũng bị giẻ bịt kín.
Tôi cố gắng lết về phía cửa, dùng cơ thể mình để va vào cánh cửa, nhưng rồi tôi phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài. Tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa, thấy hành lang tối đen không xa.