Một lời tuyên bố rất rõ ràng. Sau khi lời nói bí mật được phun ra, Leah mím chặt môi lại.
Đây là lần đầu tiên người đàn ông trở nên im lặng – anh ta kinh ngạc như thể đột nhiên quên mất cách nói. Leah thấy mình choáng váng, Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh và chờ đợi phản ứng.
Cô nhìn thấy sự dao động trong đôi mắt vàng của anh - đồng tử anh nheo lại và có một màu đỏ bao quanh nó như một chiếc yếm.
Cô sợ hãi trong giây lát và toàn bộ lông trên người cô dựng đứng cả lên. Người đàn ông chợt nhận ra mình đang kích động nỗi sợ hãi trong cô, anh thở dài nặng nề.
Anh ta xù tóc, lau mặt và làm che mắt mình lại trong giây lát.
Và khi ánh mắt kỳ lạ của anh ta lộ ra lần nữa, vẻ đe dọa trong mắt anh ta đã biến mất, giờ nó đã được che đậy bằng vẻ mặt thoải mái thường ngày.
Người đàn ông kéo cơ thể nhỏ bé của Leah lên trên bụng mình. Anh vén mái tóc bạc của cô sang một bên và môi anh áp nhẹ vào cái gáy trắng đang lộ ra của cô rồi nói.
“Về câu chuyện của tôi—một người Kurkan không có hình xăm—tôi sẽ kể cho cô nghe vào lần gặp mặt tiếp theo,” Một nụ cười yếu ớt nở trên môi anh, đôi mắt anh ánh lên tia tinh nghịch, “Nó sẽ khá vui đấy. ”
Thật là ngớ ngẩn. Anh ta có vẻ khá chắc chắn rằng mình sẽ gặp lại cô. Leah cười trong im lặng vì nghĩ lời nói của anh là phù phiếm. Nụ cười đầy mong đợi của anh ta rồi sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Anh ấy nhíu để thu hẹp khoảng cách giữa hai lông mày và hỏi lại, "Hãy giữ lấy mạng sống của cô cho đến khi tôi kể xong câu chuyện của mình, được chứ?"
Leah nghĩ chừng nào nó còn là một thỏa thuận trống rỗng, vô nghĩa thì cô sẽ chấp nhận nó. Leah nhanh chóng gật đầu, cô nhìn anh kéo cơ thể to lớn của mình ra khỏi giường, sau đó anh để đầu cô tựa vào một chiếc gối.
“Hãy ăn gì đó thôi.”
Cơ lưng đẹp đẽ của anh vặn vẹo và căng ra. Cả đôi vai góc cạnh, hông và cột sống hẹp của anh ta cũng vậy. Mặc dù thân hình của anh ấy to lớn nhưng cô thấy phần lưng của anh ấy khá dễ thương. Nó trông thật săn chắc.
Cô đang ngây người nhìn chằm chằm vào người đàn ông khỏa thân đang lang thang xung quanh thì bất chợt ánh mắt cô vô thức hướng về phía dưới và gặp phải cái thứ cương cứng của anh ta. Cô vội vàng kéo chăn và trùm kín người như một cái kén.
Cô không thể tin được mình lại nói chuyện khỏa thân một cách thản nhiên như vậy!
Anh ta tự tin với làn da của mình giống như một người mẫu tiêu chuẩn vậy - quá tự tin. Người này không biết phép lịch sự! Một hành vi vô liêm sỉ của một kẻ man rợ.
Nhưng dù vậy, Leah vẫn không thể rời mắt khỏi anh ta và cô thấy mình gặp khó khăn trong việc kết hợp hình ảnh đẹp đẽ của anh với định nghĩa “quái vật”.
Anh ta một tay cầm khay và nhìn Leah đang quấn chặt trong chăn rồi cười lớn. Tuy nhiên, anh không lấy chiếc chăn của cô. “Lạnh hả?”
Thay vào đó, anh ngồi sát bên cô và giữ thăng bằng chiếc khay trên đầu gối của mình. Trên đó đang đặt một món hầm đầy thịt, rau và một ổ bánh mì với nho khô. Món hầm chỉ hơi ấm vì nó được chuẩn bị twff trước khi cô thức dậy.
Cô không thèm ăn nữa, cô từ chối và quay đầu đi. Nhưng người đàn ông đã buộc cô phải cầm thìa và tất cả những gì Leah có thể làm là nhận lấy khay đựng món hầm và bánh mì, thậm chí bánh mì giờ đã thành từng miếng nhỏ do người đàn ông đã cắt nhỏ nó ra trước cho cô.
Một quán trọ tồi tàn mà lại có một món ăn tuyệt vời như này.
Món hầm không có mùi và bánh mì thì mềm. Mặc dù cô không muốn ăn nhưng cảm giác thèm ăn của cô đã tăng lên sau khi cô đưa thức ăn vào miệng. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy no nên cô gõ nhẹ vào khay và người đàn ông nhìn vào mắt cô.
Hiểu được điều cô muốn, anh lắc đầu. Thay vì lấy lại cái khay, anh ta xé thêm một miếng bánh mì lớn, nhúng vào món hầm rồi đưa cho cô.
"Ăn nhiều hơn đi. Cô gầy hơn cả cành cây mùa đông.”
Leah ngấu nghiến những gì anh đưa cho cô, cô nhẹ nhàng nhai chiếc bánh mì ẩm. Có phải vì cô ấy đói hay chỉ là do cảm xúc đã che mờ khả năng cảm nhận của cô ấy? Cô không chắc tại sao, nhưng cô thấy món hầm đơn giản và bánh mì lúa mì lại có vị ngon hơn những món ngon trong cung điện hoàng gia.
Trong lúc cô vui vẻ ăn uống, người đàn ông đó chăm sóc cô và không nói một lời. Trong khi nhai, cô không ngừng liếc nhìn anh đang chăm chỉ xé bánh mì.
Miếng bánh mì khá lớn trong tay cô dường như trông nhỏ bé trong tay anh ta. Mặc dù Leah trông cũng nhỏ nhắn và gầy gò so với cô gái khác cùng tuổi nhưng khi ở bên anh, cô cảm thấy mình chỉ như một đứa trẻ.
Cô lén liếc nhìn cánh tay căng phồng của anh. Đúng là không thể chối cãi rằng cả hai cẳng tay của Leah cộng lại cũng mới gần bằng một cánh tay của anh ấy. Cả bắp đùi của anh ta cũng dày đến mức có thể to hơn cả một gốc cây.
Sự xem xét tỉ mỉ này khiến cô nhớ lại những đam mê mà họ đã chia sẻ đêm qua. Sau tất cả những hoạt động vất vả đó mà anh ta trông không hề mệt mỏi chút nào. Hoá ra không có gì ngạc nhiên cả, tất cả là nhờ thân hình cân đối của anh ta—những cơ bắp săn chắc cuồn cuộn đang rung rinh mỗi khi anh ấy di chuyển.
Mình đang nghĩ gì vậy?
Cô nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ nổi loạn đang tràn ngập trong đầu mình. Người đàn ông đã phát hiện ra cô đang đánh giá mình nên anh ta cau mày nói: "Đừng nhìn tôi như vậy."
Kỳ lạ, cô không thể hiểu được điều gì đã xúc phạm anh ta chứ. Do đó, cô chớp mắt trước sau khi nghe những lời nói giống như một lời khiển trách đó.
Với một khuôn mặt thản nhiên, người đàn ông đã chỉ ngón tay vào phần thân dưới của mình - nơi mà cái thứ dài đó của anh ta trông vẫn phấn khích hơn bao giờ hết như thể đang cầu xin sự chú ý của cô.
Vì vậy, từ đó trở đi, Leah chỉ tập trung ăn đồ ăn mà anh đưa cho cô chứ không dám liếc nhìn anh lấy một lần.