Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 113

Chương 113
Chết cũng phải có dũng khí.

Cung Oánh Oánh đừng nói đến thử, ngay đến cả cầm dao nàng ta cũng không dám.

Thay y phục xong, Tần Thu Uyển lại hỏi: “Hôm qua Hữu Lang đã ăn gì?”

Cung Oánh Oánh có chút hoảng hốt đáp lại: “Canh...canh gà!”

Tần Thu Uyển gật đầu, nghiêng đầu hỏi nha hoàn: “Đại phu đến chưa?”

Nha hoàn phúc thân: “Đã kêu người đi mời rồi ạ, rất nhanh sẽ đến thôi.”

Tần Thu Uyển hài lòng gật đầu, phân phó: “Mang y phục ta đặt mua trên xe ngựa tới đây, sau đó thay hết mền gối trên người công tử.”

Nghe vậy, ánh mắt Cung Oánh Oánh sáng lên.

Phải biết rằng, Lâu Ngọc Dung bây giờ rất giàu có, y phục bà ta mua cho nhi tử mình có lẽ sẽ không quá tệ! Chỉ cần là đồ tốt, thì có thể đổi thành bạc!

Không đợi nàng ta vui mừng được lâu, nha hoàn bảo hộ vệ chuyển bốn năm cái rương đến, trong đó có ba cái rương là chăn đệm, tất cả đều rất chắc và nặng. Nàng ta mong chờ nhìn vào hai cái rương còn lại.

Tần Thu Uyển thấy vậy, mỉm cười bước về phía trước, tự mình mở rương ra.

Sau khi nhìn rõ đồ bên trong rương, vẻ mặt Cung Oánh Oánh vô cùng kinh ngạc, dụi dụi mắt.

Trong rương không phải gấm vóc tơ lụa như nàng ta nghĩ, toàn bộ đều là trung y mỏng mịn màu trắng, thậm chí còn không được tính là lụa.

Tần Thu Uyển tỏ vẻ thấu hiểu lòng người: “Hữu Lang bị bệnh, mặc loại vải này là thoải mái nhất. Oánh Oánh, ngươi nhớ giặt giũ giúp nó.” Nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Thân là nữ nhân, hãy học cách siêng năng chăm lo việc nhà. Ở đây ta có ba mươi bộ y phục, một bộ cũng không được thiếu. Dơ thì phải giặt rồi tiếp tục sử dụng, càng giặt bông vải càng mềm, ngươi không thể vứt chúng đi được.”

Cung Oánh Oánh còn đang thất vọng vì nhận ra y phục không thể đổi thành bạc. Suy nghĩ ném bớt vài bộ đi vừa mới nảy ra, đã lập tức bị bóp chết từ trong trứng nước.

Đám hộ vệ rất mạnh mẽ, trong lúc nói chuyện, đã nâng người xuống, nhanh chóng thay đổi chăn đệm. Nhìn Lâm Hữu Lang nằm trong chăn bông mềm mại, ấm áp, Tần Thu Uyển đi tới bên giường, thở dài một tiếng: “Hữu Lang, con nên tỉnh dậy sớm một chút! Nương nhớ con lắm.”

Lâm Hữu Lang đang hôn mê, nghe thấy những lời này, chỉ thấy trong lòng khó chịu không thôi.

Đúng lúc này, đại phu tới, sau khi bắt mạch xong thì cau mày nói: “Mạch tượng rất yếu, có lẽ hôm qua không được ăn gì.”

Tần Thu Uyển nhìn Cung Oánh Oánh bằng ánh mắt sắc bén: “Ngươi cố ý bỏ đói nhi tử của ta, có phải là muốn nó đói chết hay không?”

Cung Oánh Oánh có thể sẽ chết oan uổng.

Nàng ta lập tức giải thích: “Ta có cho ăn, nhưng hắn ta không ăn!”

Tần Thu Uyển nhấn mạnh: “Nó là người bệnh, ngay cả việc đút cho nó ăn ngươi cũng không có kiên nhẫn, thì làm sao xứng với tấm chân tình mà nó dành cho ngươi?”

Trên mặt Cung Oánh Oánh đầm đìa nước mắt, khóc lóc lắc đầu: “Ta không có bạc để mua đồ ăn cho hắn...”

“Nó là nam nhân của ngươi, là người thân cận nhất của ngươi.” Tần Thu Uyển nóng nảy ngắt lời: “Ta phải cho người ngoài biết mới được, để ta xem ngươi...”

Nữ tử vốn dĩ đã rất khó tái giá, nếu như mang tiếng cay nghiệt trên lưng, thì đừng nghĩ tới việc gả cho người khác. Cung Oánh Oánh bây giờ bị chèn ép ở khắp nơi trong nhà, Lâm Hữu Lang thì bệnh nặng đến mức khó có khả năng tỉnh lại. Vì vậy, nàng ta sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác.

Như vậy thì càng không thể để bị phá hỏng danh tiếng. Nàng ta lập tức nói: “Ta sẽ bảo trù nương đi mua ngay lập tức.”

Sợ mình làm chậm một bước, bà bà độc ác sẽ tìm người đi xung quanh rêu rao. Nàng ta vội vàng móc hầu bao ra, nhờ trù nương đi mua canh.

Sắc mặt của Tần Thu Uyển lúc này mới dịu xuống: “Oánh Oánh, ngươi phải chăm sóc cho nó thật tốt, để ta thấy được ngươi thật lòng với nó thế nào. Cho dù nó muốn đi...nếu như ngươi có thể tận tâm đi với nó đến cuối cùng, ta cũng sẽ cảm kích ngươi.”

Ý muốn nói là, chỉ cần Cung Oánh Oánh làm việc chăm chỉ, cho dù sau này Lâm Hữu Lang có chết, nàng ta vẫn sẽ được hưởng lợi.

Ánh mắt Cung Oánh Oánh lóe lên, nhẹ giọng đồng ý, sau đó đưa mọi người ra ngoài một cách cung kính.

Tần Thu Uyển đưa Vân Đoá trở về phủ, Chử Tu Nghệ vẫn còn đang ngủ trưa.

Tần Thu Uyển chậm rãi đi tới trước giường, thì nhìn thấy khóe miệng người trên giường hơi nhếch lên.

Thấy vậy, Tần Thu Uyển bật cười: “Chàng giả bộ ngủ.”

Chử Tu Nghệ mở mắt ra: “Không phải, chỉ là chợp mắt một lát, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nên muốn dọa nàng một chút, không ngờ lại bị nhìn thấu.” Hắn ta ngồi dậy, kéo người ngồi xuống bên cạnh mình, đưa tay sờ lên bụng nàng: “Hôm nay sao rồi? Nó có quậy nàng không?”

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: “Còn chưa đầy hai tháng, cho dù con của chàng có thông minh, cũng không thể hiểu chuyện nhanh như vậy?”

Còn chuyện ốm nghén thì thực sự chưa bao giờ có.

Chử Tu Nghệ thuận miệng hỏi: “Còn Cung gia thì sao?”

“Vẫn như vậy.” Tần Thu Uyển lắc đầu: “Cung Oánh Oánh là một đứa giả tạo, có lẽ sẽ không đối xử tốt với Hữu Lang.”

Chử Tu Nghệ hơi nhíu mày: “Nàng đừng hao công tổn sức. Nó đã không nghe lời, còn làm theo ý phụ thân nó, nàng còn quan tâm nó làm gì?”

“Trong lòng ta có tính toán.” Tần Thu Uyển đổi chủ đề, Chử Tu Nghệ vẫn luôn lắng nghe với nụ cười trên môi, không khí trong phòng thật ấm áp.

......

Kể từ ngày đó, mỗi ngày Tần Thu Uyển sẽ đích thân đến quan sát Cung Oánh Oánh chăm sóc Lâm Hữu Lang, thỉnh thoảng vui vẻ còn không dừng lại ở việc đến thăm một chuyến.

Cung Oánh Oánh khổ không thể tả, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn thân đã ốm đi một vòng.

Tất cả các tính toán đều thất bại, thậm chí bản thân còn không thể thoát thân. Có thể không gầy đi sao?

Tần Thu Uyển thu mọi chuyện vào trong mắt, trong lòng vui vẻ, không khách khí nói: “Hôm nay đã thay y phục chưa?”

Cung Oánh Oánh cúi đầu: “Chưa.”

Vẻ mặt Tần Thu Uyển không hài lòng: “Ngươi là thê tử của nó, ngươi phải học cách chủ động. Chúng ta là người một nhà, ta cũng không phải là người giám sát. Ngươi không thể đợi ta theo dõi rồi mới làm việc! Nhanh lên đi!”

Nói xong, bản thân liền bước ra khỏi cửa.

Cung Oánh Oánh đã thay được hơn mười ngày, Quan Nương đã không đến từ lâu. Bản thân nàng ta đã học được từ Quan Nương một phương pháp giúp người bệnh thay nệm. Ngoài việc hơi tốn sức một chút, thì cũng miễn cưỡng di chuyển được một chút.

Khi căn phòng tối đi, Cung Oánh Oánh cam chịu nhấc chăn bông lên, lúc giúp Lâm Hữu Lang cởi y phục, móng tay của nàng ta đã bị móc vào. Nàng ta lúc đó muốn thay nhanh một chút, nên dùng lực khá mạnh, khiến móng tay bị gãy, nàng ta đau đến mức la lên một tiếng.

Dưới cơn đau, nàng ta vốn đã cáu kỉnh đột nhiên sinh lòng độc ác, đưa tay ra nhéo vào người Lâm Hữu Lang một cái.

Người trên giường không có động tĩnh, Cung Oánh Oánh càng thêm tức giận, lại đưa tay nhéo thêm một cái. Chỗ bị nhéo lập tức trở nên xanh tím.

Đương nhiên, Cung Oánh Oánh vô thức che đi chỗ bị nhéo. Khi Tần Thu Uyển từ bên ngoài bước vào, không hề nhận ra có gì khác lạ.

Lâm Hữu Lang ở trên giường không thể cử động, nơi bị nhéo trên người đau âm ỉ, nghe thấy giọng nói của mẫu thân, hắn ta cố gắng mở mắt ra, nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cho dù hắn ta có dùng hết sức bình sinh, cũng không thể khiến bản thân nhúc nhích dù chỉ một chút.

Tần Thu Uyển đến ngó qua, khi quay người lại, nàng chợt nhận ra lông mi của người trên giường hơi run lên.

Ánh sáng không được tốt, nàng không rõ có phải mình đã nhìn nhầm hay không, nàng lại gần hơn: “Hữu Lang, con tỉnh rồi sao?”

Lâm Hữu Lang vẫn không nhúc nhích.

Tim Cung Oánh Oánh vọt lên cổ họng, đợi một lúc lâu thấy người trên giường vẫn bất động, nàng ta chậm rãi thở phào: “Mẫu thân, người về trước đi!”

Tần Thu Uyển xác định người vẫn chưa tỉnh lại, thì đưa người ra ngoài.

Hiện tại nàng đang mang thai, trong nhà còn có Vân Đoá và Chử Tu Nghệ đang đợi nàng. Nếu không phải muốn khiến Cung Oánh Oánh khó chịu, nàng sẽ không đến đây.

Vừa bước ra khỏi cửa, liền đụng phải Nha Nương.

Trong những ngày này, ban đầu Cung Xương còn chống đối nàng, còn bây giờ đã tỏ ra khách khí. Sau khi Tần Thu Uyển tỏ ý nếu Cung Oánh Oánh chăm sóc tốt sẽ chấp nhận nàng ta, Cung Xương càng trở nên thân thiết với nàng hơn.

Tần Thu Uyển có thể đoán được suy nghĩ của Cung Xương. Trước đây, hàng hoá của cửa hiệu son phấn Cung gia đều được nhập từ cửa hiệu hiện tại của nàng, chỉ là sau khi Lâm Nguyên Đạc rời đi, mặc dù nàng không từ chối việc Cung gia lấy hàng, nhưng lại tăng giá tiền lên không ít. Lợi nhuận của Cung gia sẽ giảm xuống ít nhất năm phần.

Nếu hai nhà trở thành thông gia một lần nữa, việc khôi phục lại giá mua hàng trước đây không phải là điều không thể.

Trên mặt Nha Nương nở nụ cười nhẹ nhàng: “Thông gia, nếu như không có việc gấp, có thể ở lại dùng bữa được không?”

Tần Thu Uyển vốn dĩ muốn rời đi, nhưng nghĩ đến tình hình phức tạp của Cung gia hiện tại, nàng mỉm cười gật đầu: “Được.”

Nha Nương kinh ngạc không thôi: “Vậy thì ngài đến nhà chính ngồi một lát, ta sẽ bảo trù nương chuẩn bị đồ ăn. “ Bữa cơm này được làm trong một canh giờ, một bàn đầy đồ ăn đủ sắc hương vị. Cung Oánh Oánh đã mệt mỏi cả ngày, sau khi vào bàn không nói hai lời, đã nhanh chóng bắt đầu ăn.

Nha Nương giật mạnh ống tay áo của nam nhân bên cạnh, trên mặt đầy vẻ bất lực.

Sau khi Cung Xương nhìn thấy thì mắng : “Oánh Oánh mẫu thân con còn ở đây đó!”

Cung Oánh Oánh đặt bát đũa xuống, ngồi xuống một cách ngoan ngoãn.

Vẻ mặt Nha Nương áy náy: “Oánh Oánh nó bị chiều hư, ta cũng không tiện nói. Thông gia, nếu nó đã gả cho Hữu Lang, sau này nếu ngài nhìn không quen, cứ thẳng thắn dạy dỗ.”

Câu nói khách khí này, cũng không tính là sai. Tuy nhiên, lọt vào tai của Cung Oánh Oánh, lại trở thành dì ghẻ khuyến khích bà bà ngược đãi mình. Trong mắt lóe lên một tia nghiêm nghị, nói: “Nha Nương cứ thích nói đùa. Con chăm sóc Hữu Lang vất vả, chỉ ăn có vài miếng cơm, bà bà sẽ không tức giận vì chuyện này đâu.”

Tần Thu Uyển nhìn thấy hai người đối đầu nhau, nói: “Oánh Oánh, hiện tại ngươi sống ở Cung gia, thì phải hiếu thảo với trưởng bối, nghe lời phụ mẫu của mình...”

“Bà ta không phải là nương ta!” Cung Oánh Oánh tức giận, kích động nói.

Nàng ta luôn cho rằng, nếu không phải do Nha Nương vào cửa, mẫu thân sẽ không rời đi. Nếu như không rời đi, đương nhiên sẽ không phải chết.

Mẫu thân chết đều là do Nha Nương hại!

Trong tình cảnh như vậy, nhìn thấy bà bà coi Nha Nương là thông gia mà đối xử khách khí, nàng ta đương nhiên cảm thấy chán ghét. Nghe lời này thì lập tức bùng nổ!

Lời này vừa hét ra, bầu không khí náo nhiệt vừa rồi liền biến mất, Tần Thu Uyển không nhanh không chậm bắt đầu đụng đũa.

Phu thê Cung Xương nhìn nhau, hốc mắt Nha Nương đỏ hoe, nhưng vẫn nén lại, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mời khách khứa dùng bữa.

Trong mắt Cung Xương, ông ta chỉ thấy thê tử của mình vô cùng oan ức, nên đã trừng mắt nhìn nữ nhi một cách hung dữ.

Sau bữa ăn, Tần Thu Uyển chân trước vừa đi, chân sau Cung gia liền trở nên ồn ào.

Nha Nương thì khóc huhu, Cung Xương thì tức giận mắng nữ nhi mình.

Cung Oánh Oánh cũng cảm thấy oan ức, sau khi la hét vài câu, lại còn bị Trường An chê cười, nàng ta tức giận trở về phòng của mình.

Sáng hôm sau, nàng ta ra đường đi chợ về nấu canh, khi bước vào đám đông, trong tay đột nhiên bị người ta nhét vào một thứ.

Cung Oánh Oánh đang muốn trả lại, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy được một bóng dáng mảnh mai.

Bóng dáng ấy vô cùng quen thuộc, giống như...sắc mặt nàng ta hơi thay đổi, sải bước đuổi theo.

Dáng người mảnh khảnh mặc vải thô cũ kỹ, có lẽ do sợ lạnh, trên đầu còn quấn một chiếc khăn vải. Cách ăn mặc này ở trên đường không hề khiến người khác chú ý, vì mấy phu nhân bán đồ ăn đều quấn như vậy.

Cung Oánh Oánh đuổi theo cả một con phố, nhìn thấy bóng người đi vào con ngõ nhỏ, khi nàng ta đuổi kịp thì con ngõ nhỏ quanh co đã không có một bóng người.

Cung Oánh Oánh cảm thấy rất mất mát.

Nhưng, nàng ta cũng không đuổi theo nữa. Bởi vì mẫu thân đã chết trong vụ hoả hoạn, cho dù có giống nhau đến đâu, thì cũng không phải một người.

Đôi mắt Cung Oánh Oánh dần ngấn lệ, nếu như mẫu thân còn sống, thì sẽ không đến nỗi không có lấy một người giúp đỡ nàng ta. Lúc quay người xuống phố, nhớ ra đồ vật trong tay mình, vừa mở ra nhìn thì phát hiện đó một tờ giấy.

Trên giấy vẫn còn lưu lại bút tích, mặc dù đã bị mình nắm thành một cục, nhưng sau khi nàng ta nhìn thấy những nét vẽ trên đó, trong tim liền đập rộn ràng, đưa tay mở ra, quả nhiên nhìn thấy bút tích quen thuộc.

Cung Oánh Oánh lập tức rưng rưng nước mắt, lại sợ mình kích động quá mức sẽ thu hút sự chú ý, sau khi quan sát xung quanh, nàng ta vội vàng rời đi.

 
Bình Luận (0)
Comment