Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 114

Chương 114
Trong lòng Cung Oánh Oánh rối rít suy đoán, nàng ta nhìn thấy tờ giấy, biết được mẫu thân vẫn còn sống, hơn nữa còn bảo nàng ta mau chóng nghĩ cách để Lâu Ngọc Dung trả nợ.

Chỉ cần trả hết nợ thì bà ấy có thể trở về rồi.

Nếu như phải trả hết nợ mới có thể trở về… Lâm Nguyên Đạc chắc chắn vẫn còn sống!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Cung Oánh Oánh tràn đầy sự vui sướng khi mẫu thân vẫn còn sống. Cũng không còn quá quan tâm việc Lâm Nguyên Đạc có còn sống hay không nữa.

Về đến nhà, thấy bà bà đang chờ.

Trước đây khi Cung Oánh Oánh nhìn thấy bà bà của mình, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhưng hôm nay lại không giống như thế, sau khi nhìn thấy bà ấy thì nàng ta lập tức nghênh đón: “Nương, sao hôm nay lại đến sớm thế?”

Thái độ không giống với lúc bình thường, Tần Thu Uyển nhanh chóng chú ý tới. Nàng cảm thấy bất ngờ mà quan sát nàng ta từ trên xuống dưới: “Vui vẻ như vậy, là có chuyện gì tốt à?”

Trong lòng Cung Oánh Oánh lập tức giật mình, càng cười xán lạn hơn: “Nương, con đã nghĩ thông suốt rồi, sau này con đều sẽ nghe lời của người.”

Tân Thu Uyển cười như không cười: “Ngươi phải thật sự nghĩ thông mới được.”

Cung Oánh Oánh cười tiến lên đỡ: “Là thật đó. Hữu Lang đối xử với con tốt như thế mà, tối qua con đột nhiên mơ thấy khoảng thời gian lúc hai người chung sống với nhau, có lẽ là lão thiên gia chỉ dẫn cho con vào lúc con đang ngu muội hồ đồ. Nương, con bảo đảm với người, bất kể sau này Hữu Lang có bộ dạng gì đi nữa, thì con mãi mãi vẫn là thê tử của chàng.”

Tần Thu Uyển không đẩy nàng ta ra, nghe vậy thì nghiêng đầu hỏi: “Ngươi thật lòng à?”

Cung Oánh Oánh nghiêm nghị nói: “Thật đến nổi không thể nào thật hơn được nữa, con có thể thề với trời.”

Thế thì thật kì lạ.

Đi đến hậu viện, Cung Oánh Oánh cũng nhanh chóng đi vào trong phòng đổi đệm giường, không hề tỏ vẻ không cam lòng.

Tần Thu Uyển đứng ở trong sân, vuốt ve hình thêu tinh xảo ở trên chiếc khăn, thấp giọng hỏi nha hoàn ở bên cạnh mình: “Bên kia có tin tức gì truyền tới không?”

Dù cho Lâu Ngọc Dung thất vọng đối với nhi tử của mình nhưng vẫn luôn kiên quyết cho rằng nhi tử bị người khác dụ dỗ. Sự thương yêu của Lâu Ngọc Dung đối với nhi tử là thật sự, cho nên Lâm Hữu Lang không được chết.

Tần Thu Uyển làm tới mức này thì mục đích chính là vì muốn dày vò Cung Oánh Oánh, nhưng không nghĩ tới chuyện để cho nàng ta giết chết Lâm Hữu Lang. Vì vậy, vẫn luôn âm thầm bảo người theo dõi người Cung gia, đặc biệt là hành tung của Cung Oánh Oánh.

“Có ạ, vừa nãy nô tỳ biết được, vào buổi sáng khi nàng ta đi ra phố mua thức ăn, đột nhiên xoay người đuổi theo một người cả một con đường. Sau đó thì tâm trạng trở nên vui vẻ.” Nha hoàn chần chừ nói: “Không biết có phải có người giúp đỡ nàng ta đưa ra chủ ý hay không.”

Tần Thu Uyển như đang có điều gì suy nghĩ.

Người như Cung Oánh Oánh, ngoại trừ bạc ra thì điều mà có thể khiến cho nàng ta vui vẻ thì có lẽ chỉ có mẫu thân của nàng ta mà thôi.

Ban đầu Tần Thu Uyển quả thật là sai người nhìn chằm vào viện tử của Lâm Nguyên Đạc, nhưng mà thời gian lúc cháy lửa là lúc rạng sáng, chính là thời gian nghỉ ngơi. Người theo dõi chỉ là chợp mắt một xíu thì lửa liền nổi lên rồi.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tần Thu Uyển chì biết là có đào ra được mấy cái thi thể cháy khét ở bên trong, nhưng lại không thể chắc chắn được đó là Lâm Nguyên Đạc và Phương Thu Ý, còn có Lâm mẫu. Cho nên, nàng vẫn luôn hoài nghi đối với cái chết của Lâm Nguyên Đạc.

“Phu nhân, nàng ta đi ra rồi.”

Cung Oánh Oánh đã đi ra viện tử để rửa tay, cười nói: “Nương, nếu như không gấp gáp thì con bảo nhà bếp chuẩn bị ít thức ăn, dùng bữa xong rồi hẵng trở về?”

Cung Xương không đồng ý sự giúp đỡ của nàng ấy nhưng mà chiêu đãi Lâu Ngọc Dung một bữa thì vẫn đồng ý.

“Thôi khỏi.” Tần Thu Uyển lên tiếng từ chối: “Trong nhà ta vẫn còn có chút chuyện, bây giờ đang đầu tháng, vẫn còn có sổ sách cần phải xem lại.”

Dứt lời liền đứng dậy ra cửa.

Cung Oánh Oánh cứ một mực đưa nàng ra tới cửa, từ đầu đến đuôi, trên mặt đều nở một nụ cười thỏa đáng.

Sau khi Tần Thu Uyển lên xe ngựa, nói: “Oánh Oánh, ngươi cứ như thế này làm ta rất không quen, có phải có chuyện gì muốn cầu xin không?”

Cung Oánh Oánh kinh ngạc, ngay sau đó liền cười khổ: “Thì ra là nó rõ ràng như vậy sao?” Nàng ta cúi người hành lễ: “Nương, trước kia là do con không đúng. Mấy năm đó thật sự là do nương của con có lỗi với người, chuyện trời xui đất khiến phát triển đến bây giờ thì không ai muốn cả. Oan gia nên cởi chứ không nên buộc, nương của con đã đi rồi, bây giờ con là nhi tức của người…”

Nói lải nhải một tràng, Tần Thu Uyển có hơi không chịu được nữa: “Ngươi có muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”

Cung Oánh Oánh: “…”

Nàng ta cắn răng một cái: “Mấy tên côn đồ kia gần đây ngày nào cũng đến quấy rầy, hôm qua còn chặn đường con trên đường con đang đi mua thức ăn, nghe ý của bọn họ, cứ giống như là muốn bảo con đi đến Hoa Lâu tiếp khách để trả nợ… Nương, con với Hữu Lang là phu thê, nếu như thật sự khiến cho con rơi vào tình cảnh như vậy, thì con thật sự sẽ lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình, con có chết thì cũng không sao nhưng mà Hữu Lang tỉnh lại không nhìn thấy con thì phải làm sao đây?”

Mặc dù không có nói thẳng ra nhưng mà ý muốn bảo Tần Thu Uyển giúp nàng ta trả nợ vẫn rất rõ ràng.

Tần Thu Uyển cười như không cười: “Thì ra là vì mấy thứ này nên ngươi mới đến lấy lòng ta?”

Lời này, đã trực tiếp xé rách tấm màn che, mặt Cung Oánh Oánh nóng lên, cắn răng nói: “Đây cũng được xem như là một phần nguyên nhân. Chúng ta là người một nhà, vốn là nên hỗ trợ lẫn nhau.”

Tần Thu Uyển khoát tay bảo: “Còn chưa phải là người một nhà đâu, ngươi còn chưa thông qua được khảo nghiệm của ta.”

Trên thực tế thì cả đời này cũng sẽ không thông qua được.

Sắc mặt Cung Oánh Oánh trắng bệch: “Người muốn như thế nào mới chịu giúp con trả nợ đây?”

Lại tiếp tục nhắc đến món nợ, trong lòng Tần Thu Uyển nổi lên nghi ngờ, đã chắc chắn được tám mươi phần trăm rằng Lâm Nguyên Đạc vẫn còn sống.

Suy cho cùng, với hạng nữ nhân như Cung Oánh Oánh, nếu như thật sự muốn trốn khỏi bọn côn đồ thì chỉ cần không ra khỏi cửa là được rồi. Cho dù có muốn đi mua sắm thì trong nhà cũng có trù nương, không cần nàng ta phải đích thân ra phố.

“Để ta suy nghĩ thêm chút.” Tần Thu Uyển thuận miệng qua loa với nàng ta, rồi đứng dậy rời đi.

Cung Oánh Oánh đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng cảm thấy có chút không cam lòng.

Ngay cả tha thứ nàng ta như thế nào Lâu Ngọc Dung còn chưa nghĩ ra được, có thể thấy được là không hề có ý định tha thứ.

Nói cách khác, bà ta không thể chấp nhận được mình.

Khắp người Cung Oánh Oánh lạnh ngắt, nếu như Lâu Ngọc Dung không trả nợ thì sao mẫu thân của mình có thể trở về được?

Nói thật, mấy ngày này Cung Oánh Oánh thật sự đã hơi không nổi rồi.

Nha Nương này nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra tâm tư lại rất sâu. Cách làm việc và nói chuyện cong cong lượn lượn. Làm cho phụ thân càng ngày càng thấy khó chịu đối với nàng, thậm chí đã bắt đầu mắng chửi nàng trước mặt người ngoài.

Ngay cả nằm mơ Cung Oánh Oánh cũng nhớ về cuộc sống một nhà ba người ngọt ngào khi xưa.

Nói cho cùng, nàng ta gả cho Lâm Hữu Lang chính là một sai lầm!

Nếu như không thành thân thì dựa vào thân phận nữ nhi Cung gia, tìm một tiểu thương hộ môn đăng hộ đối, cho dù việc làm ăn trong nhà không còn như trước, nhưng cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với nàng ta.

Ít nhất, thì sẽ không có ảnh hưởng lớn như bây giờ.

Cứ thế đã trôi qua được ba ngày, có người đã không ngồi yên được rồi.

Sáng sớm hôm đó, Cung Oánh Oánh lại đi mua thức ăn.

Kể từ ngày có người nhét tờ giấy đó cho nàng ta, mỗi ngày sau khi chăm sóc tốt cho Lâm Hữu Lang xong thì cho dù có việc hay không thì nàng ta đều thích đi ra phố, có nhiều lúc còn chạy ra tận bốn năm lần, chỉ hy vọng có thể gặp được mẫu thân.

Vừa chen chúc qua khỏi đám người, Cung Oánh Oánh liền cảm thấy có người đang cố ý tiếp cận mình, vừa nghiêng đầu nhìn, liền đối mặt với một đôi mắt quen thuộc.

Trong nháy mắt, nàng ta vô cùng mừng rỡ, há mồm muốn gọi người.

Lại thấy được người đối diện nọ đưa ngón trỏ lên miệng bảo nàng ta đừng có lên tiếng.

Cung Oánh Oánh phản ứng nhanh chóng, lập tức liền im miệng lại, dùng ngón tay chỉ về phía hẻm nhỏ bên kia.

Người nọ chần chờ một hồi, Cung Oánh Oánh sốt ruột, mở miệng: Nương, con muốn gặp người.

Nàng ta chỉ mấp máy môi chứ không có lên tiếng.

Dứt lời, không nói lời nào liền nắm kéo người đó đi về phía hẻm nhỏ.

Đến chỗ yên tĩnh, Cung Oánh Oánh không kịp chờ đợi mà vén cái khăn che đầu của người đối diện. Nhìn thấy dung mạo quen thuộc, nước mắt nàng ta rơi xuống, nhào vào lòng ngực của đối phương: “Nương…”

Phương Thu Ý ôm chặt nàng ta, nhẹ nhàng vỗ vào vai của nàng ta để an ủi: “Oánh Oánh, đừng khóc.”

Cung Oánh Oánh nâng đôi mắt đang ngấn lệ: “Nương, mấy ngày nay người đã đi đâu? Con rất nhớ người. Người không biết đâu, đôi mẫu tử đó quá bắt nạt người khác, phụ thân cũng giúp đỡ bọn họ, nữ nhân Lâu Ngọc Dung kia còn ép con phải chăm sóc Lâm Hữu Lang...”

Ánh mắt Phương Thu Ý từ ái: “Oánh Oánh, ta cũng rất nhớ con, những chuyện mà con nói ta đều biết cả, ta cũng muốn tới giúp con, nhưng mà ta không thể lộ mặt. Nếu không, bọn côn đồ đó sẽ đến tìm chúng ta. Chúng ta thật sự không trả nổi nợ, biện pháp duy nhất để chúng ta có thể đoàn tụ đó chính là cố gắng khiến cho Lâu Ngọc Dung trả hết nợ.”

Mặt Cung Oánh Oánh đầy khó xử: “Con đã thay đổi thái độ đối xử với bà ta rồi. Nhưng mà con có thể nghe thấy được, lời trong lời ngoài của bà ta căn bản không hề muốn chấp nhận con, càng đừng nói là trả nợ dùm.”

Phương Thu Ý than thở một hơi: “Ả nữ nhân Lâu Ngọc Dung kia quá xảo quyệt. Ban đầu chúng ta giả chết để chạy trốn, mục đích chính là để cho bà ta đón Hữu Lang về nhà, sau đó bọn côn đồ đó nhất định sẽ tìm để bà ta để đòi nợ… Đường đường là nữ nhân Lâu gia, chắc chắn sẽ không để bị làm phiền, rất nhanh sẽ trả hết nợ… Nhưng mà bọn ta lại không nghĩ tới, ả nữ nhân Lâu Ngọc Dung kia lòng dạ ác độc đến nỗi ngay cả nhi tử ruột thịt của mình cũng không quan tâm, đưa người đến chỗ của con.”

Cung Oánh Oánh không biết việc mẫu thân giả chết, cũng là vào lúc này mới biết được mình đã vô tình phá hư kế hoạch đã được tính toán kỹ càng của mẫu thân, nếu như sớm biết được thì lúc đó cho dù có nói cái gì thì nàng ta cũng sẽ không thu nhận Lâm Hữu Lang, cho dù có liều cả danh tiếng thì nàng ta cũng không cần, cũng sẽ chặn người ở trước cửa nhà.

Bây giờ nói những điều này đã trễ rồi, Cung Oánh Oánh có hơi rầu rĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ đây?”

Trong mấy ngày Phương Thu Ý và Lâm Nguyên Đạc trốn đi đã suy xét được không ít, nghe được lời này, lập tức nói: “Ta cùng với phụ thân con đã thương lượng qua, có hai cách để khiến cho Lâu Ngọc Dung bỏ qua hiềm khích trước đó mà moi bạc ra.”

Cung Oánh Oánh nghe được việc phụ mẫu nàng ta ở cùng với nhau, ngây ngốc một hồi. Nhanh chóng phản ứng được với từ “phụ thân con” mà mẫu thân nói là chỉ Lâm Nguyên Đạc, nàng ta mở miệng muốn hỏi nhưng lại cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ là việc trả nợ. Ngay lập tức hỏi: “Cách gì?”

“Cách thứ nhất, con liều cả danh tiếng của mình, trực tiếp hòa ly!” Ánh mắt Phương Thu Ý âm hiểm: “Ta vốn không tin, con vứt Lâm Hữu Lang ra ngoài đường lớn thì Lâu Ngọc Dung vẫn sẽ không quan tâm. Chỉ cần bà ta đón người về, đám côn đồ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta!”

Mấy ngày nay Cung Oánh Oánh chăm sóc Lâm Hữu Lang, mấy cái chuyện bẩn thỉu đó bây giờ nàng ta nhớ đến là muốn ói ra. Cho dù là hắn ta có khỏi bệnh, nghĩ tới mấy chuyện này, nàng ta cũng chẳng còn hứng thú để thân mật nữa.

Hơn nữa, Lâm Hữu Lang đã hôn mê lâu như vậy rồi, khả năng tỉnh lại là vô cùng nhỏ, Lâu Ngọc Dung thì lại khó mà lấy lòng như vậy… Các loại lý do cộng lại, nàng ta càng nghiêng về việc tái giá với một người tốt hơn.

Cho nên, danh tiếng nhất định không thể hủy được.

Cung Oánh Oánh không chút nghĩ ngợi liền hỏi: “Cách thứ hai kia là cái gì?”

Phương Thu Ý than thở một hơi: “Cách thứ hai đó là khiến cho con có thai.”

Cung Oánh Oánh trợn to mắt: “Bây giờ Lâm Hữu Lang cũng sắp chết rồi, sao mà con có thể có thai được?”

Phương Thu Ý đưa tay che miệng nàng ta lại: “Nhỏ giọng một chút, cũng không phải là khiến cho con thật sự có thai! Chỉ cần sắp xếp thật tốt, khiến cho Lâu Ngọc Dung tin tưởng rằng mình sắp được ôm tôn tử thì cũng không quá khó.”

 
Bình Luận (0)
Comment