Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 115

Chương 115
Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển lại đến Cung gia, phát hiện Cung Oánh Oánh ngồi trên ghế, mặt mũi vô cùng ngượng ngùng. Thấy nàng vào cửa, còn xấu hổ cúi đầu: "Nương."

Bên cạnh có một đại phu tuổi trên năm mươi đang ở bên cạnh, Tần Thu Uyển có chút bất ngờ: "Đây là sao? Ngươi ngã bệnh hả?"

Cung Oánh Oánh cúi đầu không nói.

Bên trên, Cung Xương vô cùng vui mừng: "Bà thông gia, Oánh Oánh có thai đã hai tháng rồi."

Từ lúc Lâm Hữu Lang hôn mê đến nay, cũng mới hơn một tháng. Nói cách khác, đứa bé này có trong lúc hắn còn chưa bị thương.

Tần Thu Uyển rất bất ngờ, nhìn thoáng qua đại phu kia, phát hiện mình chưa gặp bao giờ. Lập tức phân phó nha hoàn: "Đưa đại phu ra ngoài."

Đây không chỉ là đưa đại phu đi, mà còn phải đưa tiền xem bệnh.

Trong mắt người của Cung gia thì đây là lần đầu tiên Lâu Ngọc Dung xài bạc vì Cung Oánh Oánh. Dù là nhiều hay ít thì cũng là một khởi đầu tốt.

Cung Xương tươi cười: "Bà thông gia, Oánh Oánh có thai nên phải ăn uống bồi bổ. Tay nghề trù nương nhà ta không tốt, ngài tốt nhất vẫn nên đi tìm một người khác tới. Hoặc là để Oánh Oánh hồi phủ đi."

Câu cuối cùng mới là mục đích của ông ta.

Nếu cái trước, Lâu Ngọc Dung có thể đáp ứng thì cũng không tệ. Chỉ cần trù nương đến rồi, thì sẽ có rất nhiều người biết Lâu Ngọc Dung đang dần tiếp nhận người nhi tức này.

Dù có là bởi vì hài tử mới nguyện ý tiếp nhận thì có sao đâu?

Tóm lại nếu Cung Oánh Oánh sinh cho Lâu Ngọc Dung tôn tử, mẫu bằng tử quý, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không khổ sở. Như vậy thì ngoại nhân cũng sẽ xem trọng Cung gia hơn.

"Chuyện này không cần gấp gáp." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Chuyện có thai không thể coi thường. Nói thật, ta không tin tưởng tên đại phu không quen biết kia một chút nào, mấy cái thứ thuốc dưỡng thai ông ta cho ngươi đừng ăn vội." Nói xong, nghiêng đầu phân phó nha hoàn bên cạnh: "Ngươi hồi phủ một chuyến, gọi Vạn đại phu đến đây."

Vạn đại phu là đại phu am hiểu việc điều trị cho những phụ nhân có thai, cũng là người mà Chử Tu Nghệ cố ý mời tới lúc mà nàng có thai, để ông ta nhìn thử xem Cung Oánh Oánh có thai thật hay không, rồi tính sau cũng không muộn.

Rõ ràng, hôm qua Cung Oánh Oánh còn muốn nàng trả nợ giúp, hôm nay đã có thai, nghĩ thế nào cũng thấy thật trùng hợp! Tần Thu Uyển vẫn chưa vội muốn có tôn tử nên sẽ không hồ đồ như vậy.

Sắc mặt Cung Oánh Oánh đột nhiên trắng bệch, nói: "Nương, buổi sáng hôm nay con đã nôn. Có lẽ sẽ không chăm sóc được Hữu Lang, người có thể mời người giúp con một ngày được không?"

Tần Thu Uyển bước lên ngồi xuống trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối: "Hữu Lang bên kia có thể đợi được, quan trọng nhất bây giờ là bụng của ngươi."

Tôn tử còn xếp trên cả nhi tử, nếu như Cung Oánh Oánh thật sự có thai thì cuộc sống sau này tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.

Nhưng trong bụng nàng ta trống trơn, vốn dĩ là không có thai.

Dưới tình hình như vậy, nếu như vị Vạn đại phu kia thật sự đến đây thì việc này sẽ bị vạch trần.

Việc trả nợ... Càng xa vời.

Cung Oánh Oánh cúi đầu, rụt rè nói: "Nương, con hơi sợ."

Nàng ta nhìn thoáng qua phụ thân, thử thăm dò: "Nương, trong phủ của người liệu có nội ứng hay không? Lỡ như vị đại phu kia bị người khác phái đến bên cạnh người, cố ý châm ngòi quan hệ bà tức chúng ta rồi nói đứa bé này có vấn đề thì phải làm sao bây giờ?"

Nàng ta vội nói: "Nương, con bây giờ mới mang thai hai tháng, thai tượng bất ổn, không nên phong thanh ra ngoài, hay là không bảo Vạn đại phu đến nữa?"

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ngươi nói người ngấm ngầm hại ta, là ý chỉ người đưa Vạn đại phu đến? Là phu quân ta sao?"

Cung Xương vừa rồi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nhìn ánh mắt nữ nhi, lại nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhanh chóng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chử Tu Nghệ chắc chắn không muốn nhi tử mà Lâu Ngọc Dung và nam nhân khác sinh hạ có cuộc sống tốt đẹp, điều này rất rõ ràng. Lâm Nguyên Đạc đã chết, Lâm Hữu Lang không có đồng nào trên người còn chịu món nợ khổng lồ, sau này nhất định sẽ về Lâu gia phân chia gia tài... Tính thế nào thì cũng nên để Lâm Hữu Lang cứ như vậy im hơi lặng tiếng chết là tốt nhất!

Cho nên, Vạn đại phu sắp bị mời tới kia thật sự có khả năng động thủ với hài tử!

Như vậy thì sao được?

Cung Xương nghiêm túc nói: "Bà thông gia, lời Oánh Oánh nói không phải không có lý. Đại phu trong phủ ngài ta không tin lắm..."

Lúc Tần Thu Uyển nghe thấy Cung Oánh Oánh cự tuyệt thì đã biết cái thai này chắc chắn là có vấn đề, lập tức cười nói: "Việc liên quan đến dòng dõi thì cẩn thận như thế nào cũng không đủ." Nàng lại dặn dò bà đỡ: "Ra bên ngoài mời ba vị đại phu tới, rồi cùng lúc bắt mạch!" Nói xong, nhìn về phía Cung Xương: "Như thế sẽ không chẩn đoán sai chứ."

Cung Xương rất tán thành.

Cung Oánh Oánh nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm vào trong thịt, chảy ra một chút máu, nhưng nàng ta không hề quan tâm.

Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng Cung Xương thỉnh thoảng mời Tần Thu Uyển uống trà.

Sau nửa canh giờ, Vạn đại phu đã tới.

Cung Oánh Oánh đứng lên lui về sau: "Ta không muốn ông ta xem!"

Thái độ không khách khí như vậy làm Tần Thu Uyển sa xẩm mặt mày: "Vạn đại phu từ xa như vậy đi đến đây, cả đoạn đường gập ghềnh này cũng không thể để công cốc được? Ngươi để ông ấy xem mạch một chút, dù ông ấy có nói cái gì, cũng chỉ lấy làm bằng chứng cho các đại phu khác thôi!"

Nhìn thấy Cung Oánh Oánh phản ứng mạnh như vậy, Cung Xương cũng hơi bất ngờ, mắt thấy nữ nhi kiên quyết lui vào trong góc, ông ta cũng có chút bực bội: "Bắt mạch trước đã!"

Nói xong, ánh mắt còn ra hiệu cho Nha Nương.

Nha Nương tiến lên kéo, Cung Oánh Oánh còn liên tục giãy dụa, hất tay ra xoẹt qua mắt Nha Nương.

Làm Nha Nương đau đến mức chảy cả nước mắt, con mắt đỏ bừng.

Cung Xương tức giận vô cùng: "Oánh Oánh, không được hồ nháo!"

Đang lúc ầm ĩ, Chử Tu Nghệ từ bên ngoài tiến đến, hắn vội vàng chạy đến nên trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng: "Ngọc Dung, nàng xảy ra chuyện gì vậy? Sao phải mời đại phu?"

Tần Thu Uyển khẽ cười, lấy khăn ra giúp hắn lau mồ hôi: "Không sao, thiếp nhờ Vạn đại phu tới là để bắt mạch cho Oánh Oánh, nàng ta có thai."

Chử Tu Nghệ bình tĩnh lại, đỡ nàng ngồi xuống.

Cung Oánh Oánh dưới ánh mắt nghiêm nghị của phụ thân cuối cùng cũng chịu ngồi lên trên ghế, Vạn đại phu cầm tay nàng để trên gối, nhắm mắt lại bắt đầu bắt mạch.

Nhìn lão đầu râu ria hoa râm trước mặt, Cung Oánh Oánh đã có suy tính trong lòng.

Vạn đại phu tiếp tục bắt mạch, sắc mặt càng ngày càng thận trọng, sau khi thu tay lại, bắt đầu hỏi thăm nguyệt sự của Cung Oánh Oánh.

Cung Oánh Oánh trước khi tìm đại phu đã sớm chuẩn bị, ứng đáp trôi chảy. Mặt mũi Vạn đại phu tràn đầy vẻ hồ nghi: "Không đúng, ngươi nào có hỉ mạch?"

Ánh mắt Tần Thu Uyển bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Vạn đại phu, ngươi chắc chắn?"

"Lão phu chưa từng nói lung tung về bệnh tình." Vạn đại phu đứng lên thi lễ, lui qua một bên.

Cung Xương nhìn Chử Tu Nghệ đứng ở cửa, từ lúc đến đã không thèm để ý ông ta, lạnh nhạt nói: "Nghe nói Vạn đại phu này là do Chử công tử mời tới... Một chữ ông ta nói ta cũng không tin."

Cung Oánh Oánh vốn cũng định nói như vậy, vội vàng phụ họa: "Vừa rồi lời đại phu kia nói tất cả mọi người đều nghe được, ông ấy nói ta có thai!"

Đang nói thì bên ngoài có ba vị đại phu tiến vào. Nha hoàn phúc thân nói: "Hôm nay nhiều bệnh nhân, nô tỳ phải chờ một lúc lâu mới tụ tập được bọn họ, cực khổ phu nhân phải đợi lâu."

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Trước tiên xem mạch đã."

Ba đại phu xếp thành một hàng, thay phiên tiến lên bắt mạch. Kết quả cũng giống nhau, Cung Oánh Oánh không có thai.

Trong đó có một người còn khẳng định lời Cung Oánh Oánh nói về nguyệt sự là nói hoang, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Lão phu am hiểu nhất về nữ tử không có thai, nguyệt sự của phu nhân hẳn là mấy ngày trước đã có rồi." Nói xong, còn giải thích cho mấy vị đại phu còn lại: "Nhìn khí huyết của nữ tử này có thể nhìn ra là một nữ tử mới qua nguyệt sự, khí huyết suy yếu, nếu các ngươi cẩn thận quan sát cũng có thể phát hiện một chút manh mối."

Mấy vị đại phu đều chắp tay cảm ơn.

Bên kia một đám đại phu vây quanh nhau hàn huyên, thảo luận các chứng bệnh của nữ tử, sắc mặt Cung Oánh Oánh trắng bệch, cắn răng nói: "Nương, vừa rồi đại phu kia đã nói con có thai!"

Tần Thu Uyển cười mà như không phải cười: "Thế nhưng nguyệt sự mà ngươi nói lại là nói dối đó! Ngươi đây là muốn cho ta một sự "Kinh ngạc vui mừng" hay là còn có tâm tư khác?"

Sắc mặt Cung Oánh Oánh trắng bệch như tờ giấy.

Ai mà có thể nghĩ tới Lâu Ngọc Dung lại cẩn thận đến như thế, vậy mà còn mời nhiều đại phu như vậy tới.

Cung Oánh Oánh cắn chặt răng, gằn từng chữ: "Con cũng chỉ là vì nghe đại phu vừa rồi nói như vậy, về phần nguyệt sự... Gần đây xảy ra nhiều chuyện, con cả ngày lo lắng hãi hùng, buổi tối cũng ngủ không ngon. Chuyện nguyệt sự, con chỉ nhớ về lúc trước kia... Gần đây lúc nào cũng mê man, có thể con đã nhớ lầm."

Còn muốn đẩy trách nhiệm lên người đại phu!

Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy mời đại phu kia về, ta muốn đích thân hỏi ông ta."

Cung Oánh Oánh vội vàng cự tuyệt: "Nương, nếu đây chỉ là hiểu lầm thì chúng ta cũng không nên làm phiền đại phu."

"Vậy thì không được." Tần Thu Uyển không nghe theo: "Ta cũng là vì việc sắp có tôn tử mà đã vui vẻ chờ mong như vậy. Kết quả là lại xem lầm bệnh, ta đương nhiên muốn lý luận với ông ta cho ra lẽ rồi. Đây là hỉ mạch, xem bệnh sai còn đỡ, lỡ như là chứng bệnh khác, đại phu lầm xem bệnh rồi còn phối sai thuốc, như thế thì coi như là làm hại người khác còn gì! Lỡ như có người bệnh bộc phát nặng, thì chính là mạng người đó!"

Lời nói rất có đạo lý, tất cả mọi người đều cảm thấy không sai, nhưng Cung Xương lại khác. Ông ta cảm nhận được nữ nhi đang rất hốt hoảng, cũng biết chuyện có thai này không đơn giản như vậy.

Trong lòng của ông ta tức giận không thôi, vốn dĩ ông ta còn muốn rút ngắn quan hệ với Lâu Ngọc Dung, nhưng hiện tại xảy ra việc này, những tâm tư cố gắng mấy ngày nay đều coi như công cốc rồi.

Nghĩ đến đây, Cung Xương rất là không vui.

Nhưng dù có không cao hứng, cũng không thể làm theo thông gia được, nếu thật sự mời đại phu về, rồi còn tra ra được đại phu và nữ nhi âm thầm cấu kết lừa gạt nàng ta thì hai nhà mới thật sự không còn khả năng hòa hảo nữa.

"Bà thông gia, nhà chúng ta gần nhất xảy ra quá nhiều việc, không cần thiết phải để cho người ta chế giễu nữa. Việc này, hay là thôi đi vậy."

Tần Thu Uyển giận tái mặt: "Người bị trêu đùa không phải ngươi, đứng đấy nói không thấy ngượng mồm sao! Ngươi không truy cứu đó là ngươi rộng lượng, còn ta thì nhất định phải lý luận cho ra lẽ."

Đại phu vừa đi không lâu lại bị mời trở về.

Nhưng mà, so sánh với người mới xem bệnh ra hỉ mạch lúc nãy cứ tưởng như là hai người vậy. Ông ta lúc này có hơi run run, trên trán đầy mồ hôi lạnh, lúc vào cửa còn bị vấp một phát.

Thấy thế, Tần Thu Uyển giận dữ mắng mỏ: "Vừa rồi ngươi nói nhi tức ta có thai, nhưng bốn vị đại phu này đều nói không có, ngươi giải thích thế nào đây?"

Giọng nói tràn đầy nộ khí, tiếp tục nói: "Ngươi là đồ lang băm hại người, ta muốn đến nha môn tố cáo ngươi!"

Một câu nói cuối cùng, đối với đại phu mà nó chính là cọng rơm cứu mạng. Vốn đang té ngã trên đất, nghe thấy nàng muốn báo quan, ông ta nhanh chóng quay người đóng cửa lại, sau đó nhào xuống quỳ gối trước mặt Tần Thu Uyển: "Cầu xin phu nhân tha cho ta lần này."

Tần Thu Uyển dùng tay đỡ cằm, Chử Tu Nghệ còn đặt vào chỗ cùi chỏ của nàng một cái đệm giường. Nàng ôn nhu cười với hắn một tiếng coi như là cám ơn, rồi mới mở miệng, ngữ khí vẫn sắc bén như cũ: "Còn không nói ra sự thật."

Đại phu liếc trộm Cung Oánh Oánh một cái, thấy ánh mắt tràn đầy uy hiếp nhìn mình của nàng, biết đây cũng là một người không dễ trêu chọc, cảm thấy phát sầu, tình thế khó xử.

Tần Thu Uyển lại lần nữa khiển trách: "Ngươi rốt cuộc có nói hay không?" Quay đầu phân phó nha hoàn bên cạnh: "Đi báo quan, cho dù nha môn mặc kệ, ta cũng phải đem chuyện của tên lang băm này truyền đi!"

Đại phu nghe vậy, không dám chần chờ nữa, vội nói: "Phu nhân khoan đã, ta làm như vậy là có người sai khiến."

Cung Oánh Oánh lo lắng, cường điệu nói: "Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ lại trước khi nói."

Đắc tội với ai cũng không được, nhưng cũng không thể không nói. Đại phu nhắm mắt lại, nói: "Là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi bảo ta làm như vậy. Phu nhân, đại phu bình thường đều sẽ không xem sai hỉ mạch được, ta dạo gần đây cần bạc gấp, mới làm ra chuyện sai trái này, xin phu nhân tha thứ." Ông ta lại cường điệu: "Lúc người ta tìm tới ta, còn nói bà bà của vị cô nương này mắc bệnh nguy kịch, chỉ còn lại một hơi cuối cùng, bảo ta rằng đây là lời nói dối có thiện ý."

Tần Thu Uyển lập tức bật cười.

Cung Oánh Oánh cảm giác tim nhảy tới cổ rồi, sợ có người nghe vậy mà nghi ngờ liền trách cứ: "Ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn, nương ta rõ ràng vẫn còn khỏe!"

Nàng ta đứng dậy đi đến trước mặt Tần Thu Uyển thi lễ: "Nương, việc này hẳn là có người muốn đùa ác ý, người đừng làm đại phu khó xử nữa. Không mang thai cũng không sao, dù sao bọn con cũng còn trẻ, bệnh của Hữu Lang chắc chắn sẽ mau khỏi, đến lúc đó bọn con cố gắng một chút thì nhất định sẽ giúp người mau chóng được ẵm tôn tử mà."

Cung Oánh Oánh vì quá sốt ruột nên nói ra cái này cũng không ngượng ngùng gì nữa.

Tần Thu Uyển cười mà như không phải cười: "Ai lại đi làm ra trò đùa ác ý như vậy?"

Cung Oánh Oánh nheo mắt, lắc đầu: "Con không biết."

Tần Thu Uyển nhìn về phía cổng, nơi đó đang có một hộ vệ, gõ cửa một cái.

Trong lòng Cung Oánh Oánh có dự cảm không tốt, đang muốn hỏi thì liền nghe bà bà phân phó: "Mang người vào!"

Hộ vệ đi ra, rất mau đã đỡ hai người mặc áo vải vào, có lẽ là do quá lạnh nên diện mạo được che đậy rất kín kẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Thế nhưng với người quen thuộc thì chỉ bằng một đôi mắt cũng có thể nhận ra, sắc mặt Cung Xương hơi biến đổi: "Phương Thu Ý!"

Lại nhìn về phía nam nhân kia, cười lạnh nói: "Lâm Nguyên Đạc, ngươi không phải đã chết rồi sao?" Sau đó lại quan sát một vòng: "Còn nương ngươi? Không phải thật sự cũng bị thiêu chết chứ?"

Sắc mặt Lâm Nguyên Đạc xanh xám, gắt gao trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển: "Ngươi làm cách nào biết bọn ta còn sống?"

Tần Thu Uyển nhàn nhàn nói: "Có thể các ngươi không cảm thấy, nhưng trong mắt của ta, hai ngày này Cung Oánh Oánh quá mức khác thường. Chuyện khác thường tất có yêu, nàng ta muốn nhờ ta trả nợ giúp, sau đó lại bất chợt có thai, thật là trùng hợp. Mà sau khi trả nợ người được lợi lớn nhất chính là hai người các ngươi."

Nàng cười mà như không phải cười: "Đôi uyên ương các ngươi lúc chết chỉ còn lại một cái xác cháy, vốn dĩ không phân biệt được dung mạo, lúc biết các ngươi chết rồi, ta còn sinh lòng hoài nghi. Cộng thêm sau này phát sinh ra rất nhiều chuyện, kết luận như nào, ta không cần nói mọi người cũng hiểu. Hôm nay gặp phải chuyện này, ta vốn đã cảm thấy có sự hiện diện của các ngươi, cho nên lúc biết được Oánh Oánh có thai, ta cũng sai người ra ngoài bắt các ngươi. Không ngờ, thật sự là ta đã đoán trúng."

Chử Tu Nghệ cầm lấy tay của nàng vuốt vuốt: "Đừng quá suy tư như vậy, mệt mỏi lắm!"

Tần Thu Uyển ôn nhu cười với hắn một tiếng, lúc hai người nhìn nhau, tình ý lưu chuyển.

Lâm Nguyên Đạc nhìn thấy liền cảm thấy rất khó chịu.

Những ngày này, ông ta và người đã từng mong mà không có được ở cùng nhau, thật ra cũng không được ngọt ngào như trong tưởng tượng. Hai người không có một đồng nào, muốn có đồ ăn còn phải tự mình làm, ở trong căn tiểu viện rách nát, có nhiều tình ý đến mấy cũng dần biến đổi thành chán nản, hai người thậm chí còn cãi nhau mấy lần.

Là phu thê thì ai chẳng phải cãi nhau vài lần, nhưng bọn họ không giống vậy! Bọn họ từ nhỏ đã biết nhau, nhiều năm yêu nhau, nhưng lại đau khổ vì không thể gần nhau. Thật vất vả mới đạt được như ước muốn, lúc này mới chỉ có một tháng ngắn ngủi mà hai người đã chán ghét nhau rồi.

Càng về sau này, Lâm Nguyên Đạc càng rõ ràng, bản thân mình cũng không yêu Phương Thu Ý nhiều như trong tưởng tượng.

Người ông ta yêu chỉ là thiếu nữ nhu thuận kiều tiếu trong trí nhớ, chứ không phải là một phụ nhân đã thành thân sinh con gần hai mươi năm qua.

Mà Phương Thu Ý thật ra cũng hối hận, lúc nàng ta rời đi là lúc vừa mới hòa ly, với tuổi tác và dung mạo của nàng ta, nếu tái giá có thể người kia không bằng được Cung Xương, nhưng ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với kẻ nợ nần chồng chất như Lâm Nguyên Đạc.

Hai người còn phải trốn đông trốn tây, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn phải vì sinh kế mà phát sầu, ăn mặc rách rưới, phải tự mình tự tay nhóm lửa nấu cơm. Quan trọng là ăn còn không được ngon... Chuyện hai người có thể ở gần nhau sau đó rõ ràng không hề như ý như trong tưởng tượng.

Hai người vừa tới căn tiểu viện kia thì Phương Thu Ý đã hối hận.

Một tháng trôi qua, nàng ta hối hận càng thêm hối hận.

Một bước sai thì từng bước sai, lúc trước nàng ta không nên qua lại nhiều năm với Lâm Nguyên Đạc như vậy. Sớm nên đoạn tuyệt từ sau khi thành thân! Như thế, bây giờ nàng ta vẫn còn là Cung phu nhân, dù trong nhà buôn bán không kiếm được nhiều tiền thì cuộc sống cũng tốt hơn.

Lúc này nhìn thấy bên Lâu Ngọc Dung là một nam tử trẻ tuổi, trong mắt nàng ta không nhịn được tràn đầy sự hâm mộ.

Tướng mạo tốt, gia thế tốt, tính cách ôn nhu, còn chỉ ôn nhu với một người, đây mới là như ý lang quân mà nàng ta muốn!

"Cái gì mà uyên ương, ngươi nói chuyện thật khó nghe." Ở trước mặt Cung Xương, Phương Thu Ý vẫn còn cố kỵ.

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, trốn trốn tránh tránh lâu như vậy, nói các ngươi trong sáng thì ai mà tin? Hai ngươi đều là đôi nam nữ độc thân, nam chưa thành thân nữ chưa gả, có gì mà không dám thừa nhận?"

Phương Thu Ý: "..."

Lâm Nguyên Đạc: "..."

Hai người đã nhịn nhiều năm, đúng là đã có lúc động tình, thực sự từng xảy ra chuyện quan hệ thân mật giống như phu thê.

Nhưng nếu nói lúc này tình cảm của bọn họ đối với đối phương còn như đã từng thì đúng là trò cười.

Không ở cạnh nhau nữa mới là tốt nhất!

Đến lúc có được, mới phát hiện đối phương chẳng qua cũng chỉ có như thế!

"Hai người các ngươi vừa chết, đã đùn đẩy tất cả nợ nần cho hai bà tức chúng ta, đúng là không tử tế chút nào." Tần Thu Uyển nhìn về phía hộ vệ: "Các ngươi đến sòng bạc, nói cho bọn họ chuyện ngạc nhiên này đi!"

Với đám người sòng bạc thì chuyện này không phải ngạc nhiên, mà là không vui.

Với tình hình bây giờ thì việc Lâm Nguyên Đạc thật sự chết mới là tốt nhất, dù là Cung Xương hay là Lâu Ngọc Dung, thì khả năng trả được nợ đều rất lớn.

Thế nhưng Lâm Nguyên Đạc... dù có cân ông ta lên bán cũng không trả nổi.

Đừng nói là lãi, dù là tiền vốn cũng không lấy được!

Sắc mặt Lâm Nguyên Đạc trắng bệch: "Lâu Ngọc Dung, chúng ta là phu thê nhiều năm như vậy, sao ngươi lại tuyệt tình thế?"

Lâu Ngọc Dung khoát khoát tay chỉ: "Với ta mà nói, ngoại trừ người nhà thì chỉ có bạc là quan trọng nhất. Ngươi muốn cướp bạc của ta, ngươi nghĩ đôi tình nhân các ngươi thì có thể lấy tình nghĩa gì ra để nói? Hơn nữa, nếu ngươi thực sự coi trọng cái thứ tình cảm phu thê trước kia thì sao lại trăm phương ngàn kế ép ta giúp ngươi trả nợ?"

Lâm Nguyên Đạc bị nói như vậy thì á khẩu không trả lời được.

Phương Thu Ý cúi đầu, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cung Oánh Oánh thấy việc đã đến nước này, muốn để nàng ta trả nợ là điều không thể, hiện nay việc quan trọng nhất chính là khuyên mẫu thân đừng ở cạnh tên Lâm Nguyên Đạc thiếu nợ này nữa.

Trên thực tế, nàng ta bây giờ còn là Lâm gia phụ... Mẫu nữ gả phụ tử, nói thì dễ mà nghe thì khó!

"Nương, mấy ngày qua người đi đâu vậy?" Cung Oánh Oánh tiến lên kéo tay mẫu thân: "Con rất nhớ người, người không biết đấy thôi, lúc người không có ở đây, bọn họ đều ức hiếp con. Nhất là mẫu tử Trường An..."

Cung Xương nghe thấy thì vô cùng tức giận: "Nói bậy bạ gì đó?"

Cung Oánh Oánh hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng sao? Sau khi bọn họ tới, người càng ngày càng không kiên nhẫn với con. Trước kia con còn là nữ nhi ngoan ngoãn của người, bây giờ người ở trước mặt ngoại nhân còn trách cứ con! Phụ thân, Trường An là con của người, vậy con không phải là nữ nhi ruột của người sao? Người muốn vì hắn mà đuổi con ra khỏi cửa sao?"

Cũng không đến mức đó.

Không nói đến việc Cung Oánh Oánh bây giờ là nhi tức của Lâu Ngọc Dung, nếu có thể có được quan hệ này thì rất có ích cho việc buôn bán của ông ta.

Cho dù Cung Oánh Oánh cuối cùng không trở thành Lâm gia phụ, không được làm nhi tức của Lâu Ngọc Dung thì cũng còn có thể tái giá. Với dung mạo của nàng ta, có gả cho người ta cũng sẽ không đến mức quá kém, tóm lại, nàng ta vẫn còn có thể giúp ích.

Cung Xương là kẻ vì bạc mà có thể nhẫn nại việc thê tử và nam nhân khác qua lại suốt vài chục năm, chỉ một khuê nữ ngỗ nghịch, ông ta vẫn thừa sức nhịn được, không đến mức nhất định phải đuổi đi.

Nhưng mà, thái độ đối với nữ nhi của ông ta, đúng là từ ngày mẫu tử Trường An vào ở thì càng ngày càng không kiên nhẫn.

Thế nhưng cũng không hoàn toàn là bởi vì hai mẫu tử họ.

Chính Cung Oánh Oánh cũng đâu phải người ngoan ngoãn gì cho cam, vốn đã có được cuộc sống tốt đẹp, còn cố tình làm loạn lên. Trong đó cố nhiên là nhằm vào Lâu Ngọc Dung, nhưng đường do chính mình đi, thời gian cũng tự mình hưởng, nếu nàng ta hao tâm tổn trí lấy lòng thì Lâu Ngọc Dung cũng không trở nên nhẫn tâm như vậy!

"Ta không đuổi ngươi ra ngoài, nhưng ngươi mang theo một nam nhân đến ở nhà nương gia, nói thì dễ mà nghe thì khó, sau ngày hôm nay ngươi hãy dọn ra ngoài cho ta!"

Trong lòng Cung Xương hiểu rõ, người chết nợ tiêu, nếu như Lâm Nguyên Đạc và Phương Thu Ý thật sự chết rồi, sau nhiều năm, suy nghĩ của Lâu Ngọc Dung về Lâm Nguyên Đạc có lẽ sẽ tốt lên, hai người dù sao cũng là phu thê nhiều năm như vậy, còn có với nhau hai đứa bé. Lại nói, Lâm Hữu Lang có lẽ không còn sống được lâu nữa. . . chờ hài tử chết rồi, thân là mẫu thân đương nhiên sẽ có lúc nhớ lại.

Mà tất cả những thua thiệt kia, đều sẽ được đền bù cho nữ nhi, cũng chính là cho ông ta.

Nhưng bây giờ Lâm Nguyên Đạc còn chưa chết, đã vậy còn mang theo Phương Thu Ý ẩn núp lâu như vậy, chỉ vì muốn đùn đẩy nợ nần lên người Lâu Ngọc Dung... Dưới tình hình như vậy, thù hận hai bên càng kết càng sâu, không có khả năng hòa hảo nữa.

Về phần suy nghĩ sau khi Lâm Hữu Lang chết, Lâu Ngọc Dung sẽ hối hận đền bù, hiện tại xem ra cũng khá xa vời, còn không bằng giải quyết dứt khoát luôn cho rồi. Đương nhiên, Cung Xương cũng không thật sự muốn đuổi nữ nhi đi, vẫn là câu nói kia, nữ nhi tuổi trẻ, dung mạo tốt, dù có tái giá thì cũng ít nhiều sẽ giúp được cho ông ta.

Sắc mặt Cung Oánh Oánh thay đổi, quỳ gối trước mặt phụ thân: "Phụ thân, người thật sự muốn đuổi con đi sao? Con không đi!"

Ánh mắt Cung Xương tràn đầy vẻ không nỡ: "Nhưng mà phụ mẫu thân sinh của Lâm Hữu Lang đều ở đây thì ngươi sao có thể ở lại nhà nương gia ngươi được?"

Cung Oánh Oánh biết việc mình muốn đưa người về rất khó, trên thực tế, những ngày này nàng ta cũng cảm thấy mình hầu hạ đủ rồi, vội nói: "Phụ thân, con muốn hòa ly hắn ta."

Quanh đi quẩn lại một vòng thì cái thanh danh vứt bỏ phu quân bệnh nặng, rốt cuộc vẫn thuộc về nàng ta.

Cung Oánh Oánh thật sự là không nhịn được nữa rồi, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy dù danh tiếng của mình có mất hết thì chỉ cần có mẫu thân che chở, nàng ta cũng không sợ nữa!

Ánh mắt Cung Xương có một tia tán thưởng: "Thế nhưng, thanh danh của ngươi..."

Cung Oánh Oánh cực kỳ phẫn nộ, kiên định nói: "Lâm Hữu Lang nửa chết nửa sống, nương hắn còn mặc kệ hắn, con cũng không quan tâm nữa. Thị thị phi phi như nào, người sáng suốt đương nhiên sẽ nhìn ra được."

 
Bình Luận (0)
Comment