Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 114 - Chương 116

Chương 116
Đối với thanh danh của nữ nhi, Cung Xương cũng muốn cứu vãn một chút.

Nhưng nếu muốn hủy thì cũng để cho nó quyết định.

Dù sao nữ nhi cũng đẹp người, không lo không gả đi được. Nói một câu khó nghe thì dù chỉ gả cho một tên công nhân bốc vác, sau này còn có thể giúp khiêng đồ vật, ít nhất cũng có thể tiết kiệm không ít tiền bạc.

Tóm lại, bây giờ ông ta thật sự không muốn qua lại với hai phu thê Lâm Nguyên Đạc nữa.

Nghe nữ nhi nói muốn hòa ly, Cung Xương cũng không phản đối.

Trên thực tế, vấn đề này đáng lẽ nên được làm cho xong vào lúc nữ nhi ôm của hồi môn trở về nhà rồi. Kéo dài tới bây giờ đã làm Cung gia tổn thất rất nhiều, hiện tại điều quan trọng nhất là kịp thời dừng lại.

"Lâm Nguyên Đạc, ngươi thấy việc này thế nào?"

Trong lòng Lâm Nguyên Đạc cũng có ý nghĩ của mình, nỗi lo lắng lúc nãy của Cung Oánh Oánh thật ra cũng giống với ông ta, nếu như Cung Oánh Oánh là nhi tức của mình thì quan hệ của ông ta và Phương Thu Ý... Thật sự là rất khó coi.

Hơn nữa, Oánh Oánh là cô nương mà ông ta nhìn từ bé đến lớn, bây giờ nhi tử hôn mê bất tỉnh, so với người chết chỉ nhiều hơn một hơi. Một nam nhân như vậy gả cho ai cũng đều là điều không may.

Lui lại một bước, thì Lâu Ngọc Dung ghét nhất chính là mẫu nữ Phương Thu Ý, nàng ta mặc kệ sự sống chết của nhi tử cũng là bởi vì Cung Oánh Oánh này, nếu như nhi tử không còn thê tử nữa thì huyết mạch chí thân, Lâu Ngọc Dung chắc chắn sẽ đón nhi tử về.

Hổ dữ cũng không ăn thịt con, nếu như có thể, Lâm Nguyên Đạc cũng muốn cứu nhi tử trở về. Lập tức rũ mắt: "Ta xem Oánh Oánh là nữ nhi của mình, nếu như nó thật sự không muốn, ta cũng không ép buộc nó."

Cung Oánh Oánh nghe vậy, lòng tràn đầy cảm kích và vui vẻ.

Lâu Ngọc Dung rất ghét nàng ta, hiện tại nàng ta chủ động rời đi, Lâu Ngọc Dung chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

Như thế thì việc nàng ta rời đi cũng không khó lắm.

Vạn nhất, Lâm Hữu Lang tỉnh lại, nàng ta cũng có thể nói là mình bỏ hắn là vì muốn Lâu Ngọc Dung cứu chữa cho hắn, đối với bên ngoài cũng có thể rửa sạch thanh danh của mình.

Đương nhiên, đây là chuyện về sau, bây giờ nói những thứ này không khỏi là quá sớm. Cung Oánh Oánh nhìn Tần Thu Uyển: "Lâu đông gia, ngài thấy thế nào?"

Tần Thu Uyển trên dưới dò xét nàng ta: "Ngươi không muốn làm nhi tức ta nữa?"

Cung Oánh Oánh cắn môi: "Là ta sai rồi. Nếu phụ mẫu không công nhận hôn sự thì ta không nên gò ép. Ngài yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không đi tìm hắn nữa, ta và hắn sẽ nhất đao lưỡng đoạn."

Dừng một chút, lại bổ sung: "Ta chỉ hi vọng ngài có thể đối tốt với hắn."

Đang muốn nói vài câu phiến tình thì lại nghe thấy bà bà lãnh đạm nói: "Khó mà làm được!"

Cung Oánh Oánh trừng lớn mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc: "Ngài không phải không thích ta sao? Hiện tại ta chủ động rời đi, vì sao ngài còn muốn giữ ta lại?"

Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Không phải ta muốn giữ ngươi. Mà là nhi tử ta dù có đối nghịch với ta cũng muốn thú ngươi, nếu trong lúc nó hôn mê hai người các ngươi hòa ly, chờ đến khi nó tỉnh lại sẽ cho rằng là ta bức bách ngươi, vậy ta oan ức quá? Cho nên, nếu ngươi muốn rời khỏi, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng phải chờ đến khi nó tỉnh! Chờ hai ngươi nói chuyện cho rõ ràng thì đến lúc đó, ngươi hòa ly cũng được, tái giá cũng được, đều tùy theo ý ngươi."

Từ góc độ mẫu thân mà nói thì lời nói này rất có đạo lý.

Nhưng Cung Oánh Oánh nào chịu tiếp nhận?

Nguyên do lớn nhất nàng ta muốn rời đi chính là vì Lâm Hữu Lang hôn mê bất tỉnh, nàng ta phải hầu hạ một người gần chết.

Nếu nàng ta chăm sóc hắn đến lúc hắn tỉnh, nàng ta phí hết nhiều tâm sức như vậy, lúc khổ sở còn không rời không bỏ hắn, Lâm Hữu Lang cả đời này đều thiếu nợ nàng ta. Phàm là người có chút lương tâm, đều sẽ đối đãi với nàng ta thật tốt, vậy thì nàng ta còn rời đi làm gì?

Cung Oánh Oánh quỳ xuống: "Lâu đông gia, nếu ngài đã không thích ta thì chúng ta cần gì phải tra tấn lẫn nhau, buông tha cho nhau không phải tốt hơn sao?"

Tần Thu Uyển nghĩ, nhưng Lâu Ngọc Dung sẽ không đồng ý đâu!

Nàng ta là bị mẫu nữ Cung Oánh Oánh hại chết đó!

Lâu Ngọc Dung dù rất tức giận, thân thể lại suy yếu, nhưng trong nhà vẫn đầy thảo dược tốt, bên cạnh cũng không thiếu đại phu. Mặc dù nhi tử ngỗ nghịch, nhưng nữ nhi Vân Đóa vẫn cần nàng chăm sóc. Làm sao có thể trong một thời gian ngắn ngủi liền mắc bệnh nặng không trị được?

Tần Thu Uyển một bước cũng không nhường: "Ta cũng không muốn cứ dây dưa như thế, nhưng nhất định phải là sau khi Hữu Lang tỉnh lại đã."

Cung Xương tiến lên thuyết phục, Tần Thu Uyển mắt điếc tai ngơ. Ngược lại nhìn về phía Lâm Nguyên Đạc: "Ta tương đối hiếu kỳ, nương ngươi sao rồi?"

Lâm Nguyên Đạc thở dài một tiếng: "Lúc ấy bọn ta rời đi, cũng là bởi vì nương ta, bà ấy..."

Tần Thu Uyển hiếu kỳ: "Chết rồi?"

Lâm Nguyên Đạc nhíu mày: "Lâu Ngọc Dung, mặc dù chúng ta không còn là phu thê, nhưng nương ta dù gì cũng là tổ mẫu của hai đứa bé, cũng coi như là trưởng bối của ngươi! Ngươi tùy tiện nói ra chữ "Chết", thật sự là bất kính với nương ta."

"Bà ta cũng đâu coi ta là nhi tức." Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Chỉ là, nương ngươi chết rồi, ngươi không đưa người đi nhập thổ vi an. Thế mà còn có tâm trạng tìm hai thi thể khác về để đốt, nhờ vào đó mà thoát thân... So với kẻ bất kính là ta thì ngươi chẳng phải là loại súc sinh sao?"

Nàng thản nhiên gật đầu: "Nhưng nói ngươi là súc sinh, thì còn vũ nhục hai chữ "Súc sinh" nữa đấy!"

Sắc mặt Lâm Nguyên Đạc xanh mét: "Ngươi cho rằng ta nguyện ý làm vậy sao? Nếu không phải ngươi bức bách ta, làm sao ta có thể rơi vào tình trạng như vậy?"

"Ngươi đúng là không nói đạo lý." Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Ta ép ngươi mang Cung Oánh Oánh về sao? Ta ép ngươi vay mượn sao? Hay là ta ép ngươi phải làm hôn sự thịnh đại kia?"

Những câu hỏi liên tiếp thốt ra, làm cho Lâm Nguyên Đạc á khẩu không trả lời được.

Nghe được những lời tra hỏi này, Phương Thu Ý cũng có chút chột dạ.

Lúc trước Lâm Nguyên Đạc mượn nhiều bạc như vậy làm hạ sính, nàng ta chỉ thử thăm dò chứ cũng không thuyết phục. Trên thực tế, trong nội tâm nàng ta cũng rõ ràng, với tình cảm hai người khi đó, nếu như nàng ta khăng khăng thì có lẽ vẫn khuyên được. Chính vì thế mà trong một tháng này, nàng ta thường xuyên hối hận.

Nếu như lúc trước Lâm Nguyên Đạc không làm buổi lễ long trọng như vậy, thì chỉ dựa vào mười mấy lượng bạc kia, cố gắng thì đã có thể Đông Sơn tái khởi rồi.

Như vậy, dù là đối với nữ nhi hay đối với bọn họ cũng là thiên đại hảo sự.

Chuyện cho tới bây giờ thì có hối hận cũng vô dụng. Trong lòng Phương Thu Ý vô vàn suy nghĩ, nhưng vẫn nghe thấy đối diện, Lâu Ngọc Dung đang nhàn nhàn hỏi: "Ngược đãi thi thể nương là tội bất hiếu, hình như có thể nhập tội?"

Một câu nói ra, căn phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Lâm Nguyên Đạc cảm thấy tim sắp nhảy tới cổ rồi, hoảng loạn nói: "Lâu Ngọc Dung, ngươi chớ có nói hươu nói vượn."

Bên cạnh, Chử Tu Nghệ đúng lúc mở miệng nói: "Phu nhân nói đúng, đúng là có luật này. Ta còn nhớ rõ mấy năm trước có một nam nhân say rượu, không kịp thời phát hiện nương đã vong, làm cho người chết bị chuột cắn mất chân, hán tử kia liền bị phán quyết nhiều năm tù giam... Vấn đề này nếu muốn tra thì trong hồ sơ nha môn của phủ thành hẳn là vẫn có thể tra được."

Tần Thu Uyển làm ra bộ dạng kinh ngạc: "Thật sự là có chuyện như vậy!" Lại gật gật đầu, nhìn về phía Lâm Nguyên Đạc: "Có một câu mà ngươi nói rất đúng, dù ta và nương ngươi những năm này đối đãi với nhau như thế nào, dù là tính tình của bà ta ra sao thì ta cũng không nên ghét bỏ bà ta, vì tóm lại bà ta cũng là tổ mẫu của hai đứa bé. Hữu Lang hôn mê bất tỉnh, nếu biết tổ mẫu sau khi chết bị người ta đối xử như thế, nhất định sẽ giúp bà ta lấy lại công đạo. Thân là mẫu thân của nó, ta nên giúp nó một tay."

Lập tức phân phó hộ vệ: "Các ngươi đi báo quan, nói Lâm Nguyên Đạc cố ý thiêu chết mẫu thân hắn."

Hai phu thê kẻ xướng người hoạ, việc này cứ như vậy mà được quyết định. Lòng Lâm Nguyên Đạc vô cùng bối rối, nghe câu nói cuối cùng của nàng liền cường điệu nói: "Nương ta đã chết, lúc ta phóng hỏa thì không ngờ lại đốt phải bà ấy, ta không phải cố ý."

"Nhưng sự thật chính là như thế, nương ngươi quả thật bị mồi lửa của ngươi đốt thành xác chết cháy, đến cả dung mạo cũng không phân biệt được." Tần Thu Uyển nói đến đây, lại nhăn nhăn lông mày: "Hai chúng ta là phu thê nhiều năm, đối với tính tình của ngươi ta cũng coi như là hiểu rõ, ngươi nói dối không biết ngượng mồm. Cho nên, nương ngươi có thật là chết rồi mới bị ngươi đốt, hay là còn sống đã bị... Đều không chắc."

Lâm Nguyên Đạc trợn mắt, gắt gao nhìn nàng. Nhưng thấy hộ vệ đã chạy xa, ông ta vội vàng đuổi theo: "Không được đi."

Tần Thu Uyển phất phất tay: "Ngăn hắn lại."

Bên cạnh có hai tên hộ vệ lập tức tiến lên, mạnh mẽ ấn Lâm Nguyên Đạc xuống, mặc cho hắn giãy giụa như thế nào thì cũng chỉ có thể giương đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía hộ vệ đang chạy càng ngày càng xa.

Mắt thấy không ngăn cản được, Lâm Nguyên Đạc quay đầu trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển: "Lâu Ngọc Dung, ngươi nhất định phải ác như vậy sao? Ta không giết nương ta, cũng không cố ý đốt bà ấy, ngươi làm vậy là muốn hại chết ta!"

Cho dù cuối cùng đại nhân có tra ra Lâm Nguyên Đạc thật sự không cố ý thì sau khi chuyện ác liệt như vậy bị truyền ra, ngoại nhân chắc chắn nghị luận ầm ĩ. Cuối cùng, chân tướng như thế nào cũng không quan trọng.

Tần Thu Uyển cũng đoán được kết quả như vậy, nhưng thế thì làm sao?

Cho dù Lâm Nguyên Đạc không cố ý thì hung thủ giết người thất thủ cũng không phải cố ý, nhưng không phải cũng bị nhập tội hay sao?

"Cứ coi như là ngươi không giết nương ngươi đi, vậy hai cỗ xác chết cháy kia ở đâu ra? Hai người các ngươi muốn mai danh ẩn tích, để cho người ta nghĩ đám các ngươi đã chết, lúc mang hai người kia trở về là đã muốn thiêu bọn họ đến mức hoàn toàn không thể nhận ra rồi đúng không? Nếu không, cũng không thể đạt được mục đích của các ngươi." Nói đến đây, Chử Tu Nghệ tiếp lời, hiếu kì hỏi: "Hai người kia các ngươi tìm được từ chỗ nào?"

Lâm Nguyên Đạc: "..."

Nhập thổ thì vi an, còn việc giày vò thi thể lại là việc vô cùng vô nhân đạo. Lâm Nguyên Đạc làm như thế, cũng sẽ bị nhập tội.

Sắc mặt Phương Thu Ý sớm đã trắng bệch.

Nàng ta muốn mở miệng thuyết phục, nhưng trước mặt là một Lâu Ngọc Dung vốn hận nàng ta thì làm gì có chuyện nghe nàng ta khuyên?

Có khi khuyên, còn làm Lâu Ngọc Dung càng thêm tức giận. Cho nên nàng ta chỉ có thể giảm đi sự tồn tại của chính mình, cố gắng hết sức để co rụt người lại.

Tần Thu Uyển lại tràn đầy phấn khởi: "Phương Thu Ý, những năm gần đây Lâm Nguyên Đạc sống an nhàn sung sướng, lúc làm ăn thì lại vì thân phận mà từ trước đến nay đều không chịu giúp ai khuân hàng, sức lực ông ta cũng không lớn, chuyện kia, ngươi chắc cũng hỗ trợ nhỉ?"

Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.

Sắc mặt Phương Thu Ý trắng bệch.

Chuyện phát triển tới bây giờ sớm đã chệch khỏi hướng suy nghĩ của bọn họ, phải nói là trực tiếp lệch đến chân trời rồi. Vốn bọn họ còn tưởng sau khi Lâm Nguyên Đạc chết, Lâu Ngọc Dung sẽ đưa nhi tử về chăm sóc cho thật tốt. Như thế thì đám côn đồ sòng bạc tất nhiên sẽ không bỏ qua, Lâu Ngọc Dung chẳng mấy chốc cũng sẽ trả nợ.

Tới khi đó, hai người bọn họ sẽ có thể trở lại trong thành tiếp tục cuộc sống của mình. Dù có bị phát hiện thì chỉ cần nói là lúc ấy bọn họ đi nơi khác, chuyện trong tiểu viện kia thì hoàn toàn không biết gì cả, hẳn là có thể thoát được.

Dù sao, chuyện lửa cháy cũng đã được kết án, ai còn suy xét đến cùng nữa?

Nhưng hai người bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lâu Ngọc Dung vậy mà lại chăm chỉ như thế, nhất định phải đến bằng được nha môn để cáo trạng, lấy lại công đạo cho Lâm mẫu.

Lâm Nguyên Đạc cực kỳ phẫn nộ: "Lâu Ngọc Dung, những năm kia ngươi cũng không hiếu thuận với mẫu thân của ta như thế. Ngươi chỉ là không muốn để cho ta sống dễ chịu có đúng không?"

"Đúng!" Tần Thu Uyển thành thật trả lời.

Lâm Nguyên Đạc: "..."

Loại chuyện hại người không lợi mình như thế, sao nàng ta có thể nói thản nhiên như vậy chứ?

Cung Xương thấy tình thế như vậy, đã sớm không lên tiếng nữa.

Dính dáng đến nha môn cũng không phải là chuyện tốt.

Với thời đại hiếu trị thiên hạ như bây giờ, chuyện ngược đãi mẫu thân được nha môn rất quan tâm. Cho nên, không đến nửa canh giờ, đại nhân đã mang theo nha sai đến.

Cung Xương nhìn thấy cửa hiệu của mình trong ngoài chật ních người của nha môn, liên tục than thở, mình đúng là không may mắn mà.

Chuyện hôm nay qua đi, cửa hiệu này không biết cần bao lâu mới có thể khôi phục lại như trước kia…Sớm biết như vậy, lúc trước đã không gả nữ nhi đến Lâm gia.

Lâm Nguyên Đạc và Phương Thu Ý không ngờ mình bị bại lộ sớm như vậy, còn bị đưa đến trước mặt đại nhân.

Dù là biết có phản kháng vô dụng, nhưng vẫn muốn phản kháng. Lâm Nguyên Đạc quỳ xuống nói: "Bẩm đại nhân, trước khi hỏa hoạn xảy ra, thảo dân bị bọn côn đồ sòng bạc đến gây phiền phức rất nhiều. Rơi vào đường cùng, mới mang theo Thu Ý cũng đã bị hủy thanh danh trở về trong thôn trước kia, không biết chuyện lửa cháy. Nguyên do lửa cháy... vẫn xin đại nhân minh xét."

Tần Thu Uyển không khách khí chút nào vạch trần ông ta: "Đại nhân, vừa rồi ta nói hắn tự tay thiêu chết nương, hắn còn nói là sau khi người chết hắn mới đốt. Nhưng dù như thế nào thì hắn cũng là kẻ ngỗ nghịch bất hiếu, mời đại nhân nghiêm trị!"

Lâm Nguyên Đạc: "..." Nữ nhân này đúng là đồ sát tinh.

Nói thật, lúc này Lâm Nguyên Đạc thật sự hơi hối hận vì mình đã đắc tội với Lâu Ngọc Dung.

Lúc trước mấy người bị thiêu cháy đen đã sớm nhập thổ vi an, nhưng mà, lúc trước khám nghiệm tử thi cũng có ghi chép. Đại nhân lại lật từng cái ra để so sánh, còn sai người đến viện tử bị cháy kia nghe ngóng chung quanh một chút.

Không bao lâu, liền biết được ở một đầu ngõ nhỏ có một phụ nhân trẻ tuổi trong thời gian đó đã xuống mồ, chuyện mở quan tài không thể coi thường. Đại nhân đang trong tình thế khó xử thì nha sai lại phát hiện chung quanh mộ phần có dấu hiệu bị người ta động vào. Người nhà phụ nhân kia sau khi biết được đã chủ động mời cầu xin đại nhân mở quan tài... Quả nhiên, trong quan tài trống rỗng, làm gì còn người nữa.

Một nam nhân khác cũng được tìm ra, cũng là người vừa mới chết không lâu. Lúc trước có một vị khám nghiệm tử thi không phát hiện ra, cho là người này vì bị ngạt chết sau đó mới đem đi đốt, kết luận cũng viết như thế.

Dù sao cũng không ai nghĩ ra là có người sẽ gan đến mức ban ngày ban mặt đến trộm thi thể của người khác mang đi đốt!

Về phần lão phụ nhân, trong miệng và mũi vẫn còn có khói bụi, rõ ràng là bị thiêu chết.

Lúc trước tất cả mọi người trong viện đều chết rồi, nhưng hôm nay lại có người còn sống, chân tướng rốt cuộc như thế nào thì cũng chỉ có người sống mới biết được.

Lâm Nguyên Đạc thề thốt phủ nhận, hỏi gì cũng bảo không biết.

Dù có lời khai của Tần Thu Uyển, ông ta cũng một mực chắc chắn Lâu Ngọc Dung vì oán hận mới cố ý hãm hại ông ta. Thậm chí còn trả đũa: "Đại nhân cho bẩm, Lâu Ngọc Dung này gia tư tương đối khá, nhưng lại rất hận ta. Có lẽ là nàng ta tìm người theo dõi ta, phát hiện bọn ta rời khỏi mới cố ý bày ra kế này, để cho ta lộ diện rồi làm ta bị mọi người hiểu lầm, hết đường chối cãi."

Nói đến đây, ông ta còn tỏ vẻ rất tức giận vì bị vu oan, chất vấn: "Lâu Ngọc Dung, những năm qua nương ta không hề đắc tội với ngươi, sợ ngươi không vui còn không dám đến cửa. Sao ngươi có thể làm chuyện độc ác này?"

Tần Thu Uyển bật cười, khoát tay một cái nói: "Ngươi nói thế nào cũng được, ta chỉ tặng ngươi một câu, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi mướn cái nhà kia, chung quanh khắp nơi đều là người, trong đó cũng có người làm việc trong đêm, ta cũng không tin không người nào không thấy các ngươi chuyển thi thể!"

Đại nhân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nha sai: "Cẩn thận nghe ngóng."

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Cung Xương khổ sở nói không nên lời, ông ta cũng không muốn cửa hiệu nhà mình biến thành công đường thẩm vấn phạm nhân, nhưng mà chẳng lẽ ông ta lại đuổi đại nhân đi?

Cung Xương không dám, chỉ trừng mắt nhìn mẫu nữ Phương Thu Ý.

Hai người này đúng là tai tinh!

Lâm Nguyên Đạc quỳ trên mặt đất, sắc mặt vô cùng khó coi, còn biện hộ: "Đại nhân, thảo dân vất vả nhiều năm như vậy, cũng là vì để nương có được sống cuộc sống tốt đẹp, làm sao có thể tự tay hỏa thiêu nương? Xin đại nhân minh xét, cho thảo dân một công đạo!"

Đại nhân gật đầu: "Bản quan nhất định sẽ tra ra chân tướng."

Đã tìm được nhân chứng, chính là trù nương – người lúc trước Cung Xương đưa đi để chăm sóc Lâm mẫu nhưng là do Lâm Nguyên Đạc trả tiền công.

Vốn là Cung Xương định tìm một hộ vệ, thế nhưng vì xảy ra chuyện đêm đó nên mới để trù nương trở lại.

Hôm sau khi biết được viện tử bị cháy, lòng trù nương tràn đầy lo sợ, biết được Lâm Hữu Lang bị đón về thì liền muốn đến cửa đòi tiền công. Sau này nghe ngóng được, biết Lâu Ngọc Dung vẫn luôn trả bệnh phí và dược phí cho nhi tử, bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định chạy đến tìm Cung Xương, bị ông ta đuổi đi. Từ đó về sau, trù nương buông bỏ tâm tư, tìm công việc khác.

Trù nương lúc trước chưa hề nghĩ tới là có người phóng hỏa, lúc này bị đại nhân hỏi mới bắt đầu cẩn thận hồi tưởng chuyện lúc trước. Nghĩ lại thì mới phát hiện là không đúng.

"Vào hôm xảy ra vụ cháy, ta còn nói với Lâm đông gia về việc thân thể lão thái thái không được tốt lắm, muốn uống canh gà. Lâm đông gia lúc ấy rất khó xử, nói là sẽ nghĩ biện pháp, nhưng đến buổi tối lại không mua gà trở về, ngược lại là mang theo mấy cái bình. Ta lặng lẽ liếc nhìn, phát hiện đó là dầu thắp lửa. Lúc ấy ta còn cảm thấy kỳ quái, đang yên đang lành mua nhiều dầu như vậy để làm gì? Nhưng mà lại nghĩ một chút, Lâm đông gia làm buôn bán nhiều năm như vậy, có lẽ là tin tức linh thông biết được dầu thắp sắp tăng giá nên mới mua trước để dành. Sau này biết được chuyện lửa cháy, người trong viện đều không trốn được, ta liền hoài nghi là vì dầu thắp bị nhen lửa..." Nói đến đây, sắc mặt trù nương khổ sợ: "Ta tưởng dầu thắp sắp tăng giá thật nên đã lặng lẽ mua không ít, nhi tức ta tức ta hơn một tháng. Vì thế đã về nhà nương gia..."

Chuyên sau, đại nhân không muốn nghe. Chỉ đưa tay ra ngừng lại: "Ngươi nghỉ một lát trước đã."

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía Lâm Nguyên Đạc đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi còn lời gì để nói?"

Lúc này trên lưng Lâm Nguyên Đạc toàn là mồ hôi lạnh, vì quá bối rối nên thân thể có hơi run nhè nhẹ. Ông ta dùng sức cắn đầu lưỡi mình, miễn cưỡng trấn định lại: "Đúng là như vậy, ta đúng là đã nghe được tin là dầu thắp sắp tăng giá nên lúc đó mới mua nhiều một chút. Nếu sớm biết đó là thứ lấy mạng nương ta, ta chắc chắn sẽ không mua! Cầu xin đại nhân minh xét!"

Thật là trôi chảy, dù có chất vấn như thế nào ông ta cũng đều có thể giải thích được.

Chuyện phát triển tới bây giờ, trong lòng đại nhân đã có khuynh hướng nghĩ tới việc Lâm Nguyên Đạc vì chịu không được việc côn đồ đòi nợ nên đã cố ý tìm người thay thế mình để mai danh ẩn tích. Cho nên, lập tức chất vấn: "Là ai nói với ngươi dầu thắp sắp tăng giá?"

Lâm Nguyên Đạc run lên, cố gắng trấn định nói: "Năm nào tháng nào dầu thắp cũng đều sẽ tăng giá!"

Đại nhân: "..."

Hắn vung tay lên: "Mang người về, để ta tìm được thêm nhiều chứng cứ nữa rồi sẽ lại thẩm vấn."

Thế là, Lâm Nguyên Đạc và Phương Thu Ý vừa mới bị người ta tìm ra từ trong ngõ hẻm, còn chưa kịp thở thì lại bị nhét vào địa lao toàn là chuột.

* Nhìn đại nhân rời đi, Cung Oánh Oánh không thể ngăn được toàn thân run rẩy.

Nàng ta vừa rồi có dũng khí hòa ly là bởi vì nương đã trở về, nương nhất định sẽ giúp đỡ nàng ta!

Nếu như chuyện nương thiêu chết người được chứng thực thì thanh danh của nàng ta sẽ ra sao?

Đến lúc đó, muốn gả cho người trong sạch lại càng khó khăn hơn.

Sắc mặt Cung Xương một lời khó nói hết, nếu tiếp tục như thế, cố gắng lắm thì nữ nhi thật sự cũng chỉ có thể gả cho một công nhân bốc vác.

Cung Oánh Oánh chỉ cảm thấy con đường phía trước lờ mờ, mắt thấy bà bà đã cho người khiêng Lâm Hữu Lang đi, nàng ta vội vàng nhào tới phía trước: "Nương, người dẫn con đi cùng đi! Từ nay về sau, con nhất định sẽ nghe lời người."

Nàng ta lao tới quá gần, suýt nữa tóm lấy váy của Tần Thu Uyển, Chử Tu Nghệ nhìn thấy liền hốt hoảng. Nữ nhân sinh con như qua Quỷ Môn quan, hắn chỉ hận không thể đổi thân thể cho nàng nên rất sợ thê tử xảy ra chuyện. Lần này nếu như bị va chạm, động thai khí thì phải làm sao bây giờ?

Lập tức tức giận kéo người nhanh chóng lui lại, trừng mắt nhìn nàng ta: "Cút."

Cung Oánh Oánh không nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Lâu Ngọc Dung: "Nương..."

Thân thể nàng ta run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, trông thật điềm đạm đáng yêu.

Tần Thu Uyển từ trên cao nhìn xuống nàng ta, đang muốn mở miệng cự tuyệt. Chợt nghe thấy trên cáng cứu thương có một giọng nam yếu ớt vang lên: "Đừng..."

Giọng nói yếu ớt không lớn, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều nhìn về phía người trên giường.

Chỉ thấy Lâm Hữu Lang gương mặt gầy gò chẳng biết lúc nào đã mở mắt ra, lúc này đang nhìn nương, nước mắt ngập tràn trong mắt.

Tần Thu Uyển hơi bất ngờ, tiến lên mấy bước: "Con đã tỉnh?" Nàng chỉ tay: "Nàng ta vừa rồi muốn hòa ly con!"

Lâu Ngọc Dung không bỏ mặc nhi tử được, luôn muốn có thể cứu vãn người này.

Tần Thu Uyển cũng không thể để cho hắn chết, cho nên, phải tách hai người ra.

Lâm Hữu Lang cười gượng: "Con đã biết."

Cung Oánh Oánh nhìn thấy người đã tỉnh, vốn cho rằng ngày tốt lành của mình đã đến, không ngờ lại nghe thấy câu này. Ba chữ ngắn ngủi kia giống như không chỉ đơn giản là biết chuyện nàng ta muốn hòa ly thôi vậy.

Những ngày này, nàng ta hầu hạ một người hôn mê bất tỉnh, đương nhiên cũng nghe đại phu nói đến không ít cổ tịch có ghi chép lại là, những người bị như vậy, có thể sau khi tỉnh lại sẽ nói đến những chuyện nghe được trong lúc hôn mê.

Rất rõ ràng, Lâm Hữu Lang cũng nghe được.

Toàn thân Cung Oánh Oánh run rẩy, cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Đối đầu với ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, ánh mắt Lâm Hữu Lang lại không thương tiếc chút nào, lời nói ra cũng băng lãnh vô tình: "Ta muốn hưu thê!"

Cung Oánh Oánh trừng mắt, nhào tới kêu khóc: "Không! Chàng không thể làm như vậy! Lúc chàng hôn mê bất tỉnh, là ta không quản ngày đêm chăm sóc cho chàng, chàng không thể làm chuyện không có lương tâm như thế...”

Lâm Hữu Lang không nhìn nàng ta nữa, đáng thương nhìn nương, cáo trạng: "Nương... Nàng ta nhéo con..."

Nghe vậy, Tần Thu Uyển có chút bất ngờ, ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn.

Nha hoàn tiến lên xốc y phục Lâm Hữu Lang, chỉ thấy chỗ lưng eo lít nha lít nhít toàn là vết tím xanh, nhìn thấy mà giật mình.

Đối với chuyện này, Cung Oánh Oánh từ lúc quyết định hòa ly đã biết việc này sẽ bị phát hiện, nên đã sớm chuẩn bị, trấn định nói: "Chàng như này là bởi vì nằm quá lâu nên bị ép xuống."

Dù Lâm Hữu Lang tính tính rất tốt, cũng bị kẻ da mặt dày này làm cho tức giận đến mức mắt nổ đom đóm: "Ta có tri giác, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao?"

Dưới cơn tức giận, hắn có thể nói nhiều hơn mấy chữ, đồng thời, trên mặt còn có chút ửng đỏ.

Cung Oánh Oánh hối hận vô cùng, nhưng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chuyển động, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Hữu Lang, ta đọc trong cổ tịch mới biết được, người bị hôn mê bất tỉnh như chàng thỉnh thoảng phải bóp một chút, nếu không, rất khó có thể tỉnh lại."

Sắc mặt Tần Thu Uyển một lời khó nói hết: "Nghe ngươi nói như vậy, chẳng lẽ bây giờ Hữu Lang có thể tỉnh lại thì ta phải cảm kích ngươi hay sao?"

 
Bình Luận (0)
Comment