Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 118

Chương 118
(* Đồng dưỡng tức: là chỉ một người con dâu được nuôi ở nhà từ bé, đây là một trong những tập tục truyền thống trong hôn nhân ở Trung Quốc, bình thường sẽ nuôi nấng những nữ hài vị thành niên hoặc bán cho một gia đình khác. Nữ hài được nuôi dưỡng kia sau khi lớn lên sẽ chính thức thành hôn với nhi tử trong nhà, kết làm phu thê)

Lâu Ngọc Dung tiều tuỵ, khuôn mặt thất thần, nghĩ đến dáng vẻ đau khổ vô cùng tận của nhi tử trước lúc chết, nàng ấy cười một cách chế giễu: “Cũng trách ta quá nuông chiều hài tử, đến mức nó quá tự cao tự đại, ta đúng là… tự chuốc vạ vào thân mà.”

Vừa nói vừa hành lễ với Tần Thu Uyển: “Hai hài tử đều sống rất tốt, đặc biệt là Vân Đoá, nó có thể sống một đời ngây thơ hiền lành chính là phúc phần của ta. Đa tạ ngươi.”

Nói xong, nàng ấy hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất, một nửa rơi vào chiếc bình trên bàn.

Lâu Ngọc Dung rất xem trọng hai hài tử của mình, chỉ cần bọn chúng sống tốt thì tâm nguyện của nàng ấy cũng đã được thực hiện quá nửa rồi. Khiến cho Lâm Nguyên Đạc và Phương Thu Ý hai người oán hận lẫn nhau là việc nàng ấy cũng rất mãn nguyện, còn về việc làm chủ nhân và chuyện tái giá… nàng ấy đều không thèm để ý đến.

* Còn chưa kịp mở mắt, một mùi hương hoa xộc thẳng vào chóp mũi, Tần Thu Uyển vừa mở mắt liền nhìn thấy bông hoa mai trong lòng bàn tay.

Một làn gió lạnh thổi đến khiến nàng rùng mình. Lúc này nàng mới phát hiện y phục khoác trên người quá mỏng, dưới chân không phải là đôi giày bông nên đi trong mùa đông mà là một đôi giày vải bình thường. Bởi vì xung quanh có tuyết, đôi giày vải đã bị ướt gần hết khiến bàn chân có cảm giác tê buốt và đau đớn.

“Chúng ta mua bông hoa trong tay nàng ta nhé.”

Một giọng nói ấm áp của nam nhân vang lên, Tần Thu Uyển nhìn về phía âm thanh phát ra, nàng nhìn thấy một nam nhân chừng hơn 20 tuổi, dung mạo tuấn tú, một thân áo lam, khí chất nho nhã phi phàm.

Bên cạnh hắn ta là một nữ tử khoác chiếc áo choàng màu đỏ, trên đầu nữ tử đó toàn là những cây trâm bằng vàng và bạc, áo choàng màu đỏ lại càng tôn thêm làn da trắng nõn hơn tuyết đọng trên cây mai của nàng ta, ngũ quan thanh tú, khi nghe đến đó lông mày khẽ chau lại: “Đây chỉ là bông hoa bên rừng mai, hà tất phải…”

“Tình Mai, nhìn y phục rách nát của nàng ta đi, chắc là đường cùng nên mới muốn hái hoa mai để đổi lấy ngân lượng mua đồ ăn cho gia đình.” Ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân kia ôn nhu như nước: “Coi như hôm nay làm một việc tốt đi.”

Hắn ta rút hầu bao từ thắt lưng xuống, đem tất cả những đồng bạc đổ ra: “Cô nương, bán bông hoa mai trong tay cô cho ta nhé!”

Tần Thu Uyển nhìn vào mắt hắn ta, trong phút chốc liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì ánh mắt đối phương nhìn mình không phải là ánh mắt khi nhìn một người lạ, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, cũng không nhận lấy đồng bạc.

Trong ánh mắt của nam nhân lóe lên một tia nghiêm nghị, một tay giơ ra một cách vừa dịu dàng mà mạnh mẽ nắm lấy bông hoa mai, tay kia đặt mấy đồng bạc vào tay Tần Thu Uyển.

Sau đó, hắn ta mỉm cười đặt bông hoa mai vào trong tay nữ nhân khoác áo choàng màu đỏ rồi nói: “Người đẹp hơn hoa, quả thực là rất đẹp.”

Cô nương kia được khen, gò má liền ửng hồng vì xấu hổ, giẫm chân nói: “Bên cạnh còn có người đó.”

Nam nhân nhìn sang với ánh mắt khó hiểu, dường như đang chờ đợi điều gì đó, thấy nàng không có phản ứng gì, trong ánh mắt liền hiện lên một tia phẫn nộ rồi nhanh chóng thu lại: “Cô nương, phiền cô tránh đường một chút.”

Giọng điệu tươi cười nhưng trong mắt lại đầy vẻ đe dọa.

Tần Thu Uyển nhìn xuống rồi rời đi.

Những ngọn núi phía xa phủ đầy tuyết trắng, đây là rừng mai, lúc này đang là mùa hoa mai nở rộ, khắp nơi trong rừng mai đều có người đi ngắm cảnh.

Nhiều người trong số đó là những người đọc sách kết giao với nhau, ngoài ra còn có những đôi nam thanh nữ tú đi dạo cùng nhau và có thể nhìn thấy những người mang theo hộp đựng thức ăn hoặc dụng cụ làm ấm ở khắp mọi nơi.

Tần Thu Uyển băng qua bọn họ, đi về phía nơi sâu của rừng mai, mãi cho đến một nơi gió không thể lọt vào nàng mới bắt đầu tiếp nhận được ký ức.

Nguyên thân này là Khang nương, không tên không họ, cũng không biết đến từ đâu. Khi vừa mới 5 tuổi nàng ấy đã bị đưa đến Lạc Thuỷ trấn ở một vùng xa xôi hẻo lánh của Dương Quốc, sau khi được người ta mua về mới đặt cho nàng ấy một cái tên.

Người mua nàng ấy cũng chỉ là một trang hộ giàu có hơn những người nông dân khác một chút, họ là Trần. Trong nhà không cần hạ nhân hầu hạ. Mục đích mua nàng ấy cũng là vì muốn làm đồng dưỡng tức cho hài tử ốm yếu bệnh tật.

Ba đời tổ tôn nhà họ Trần có bảy người con, vị hôn phu của Khang nương - Trần Thời Hồng ngoài tổ phụ, tổ mẫu và phụ mẫu ra, bên trên còn có hai tỷ tỷ. Sau khi Khang nương vào nhà thì chính là một kẻ sai vặt trong gia đình, nói đơn giản hơn chính là, thức dậy sớm hơn gà, làm việc nhiều hơn trâu, ăn thức ăn còn kém hơn chó, chỉ làm sai một chút là sẽ bị ăn mắng ăn chửi như cơm bữa.

Một người đáng thương như vậy, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ dần dần khô héo trong nhà họ Trần ở Lạc Thuỷ trấn.

Nhưng Trần Thời Hồng cũng không thua không kém.

Trước năm lên 5 tuổi, Trần Thời Hồng đã ốm yếu bệnh tật rồi, vào năm mua đồng dưỡng tức về, trên trấn có một đại phu đến nhà, dưới sự chăm sóc của đại phu mới đến kia, sức khoẻ của hắn ta cũng đã dần dần có chuyển biến tốt.

Nhân duyên trùng hợp thế nào lại còn bái làm phu tử.

Con người Trần Thời Hồng cũng khá thông minh, nhưng lại không muốn làm việc, bèn quyết tâm đọc sách, 15 tuổi đã đỗ đồng sinh, 18 tuổi đỗ tú tài, 23 tuổi được vào Kinh dự thi.

Suốt quãng đường thăng trầm, khi nhi tử nhà họ Trần đỗ tú tài, gia đình họ Trần đều cho rằng Khang nương nhỏ bé đáng thương không xứng với nhi tử của họ liền tính toán cho hài tử đính ước lại từ đầu.

Nhưng Trần Thời Hồng lại từ chối, vì hắn ta cho rằng cô nương tốt nhất trong thiên hạ này đều ở Kinh thành. Cứ tuỳ ý chọn một người thì nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với những cô nương của những gia đình lớn trong thị trấn.

Vì thế hắn ta quyết tâm một mình đến Kinh thành.

Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, hắn ta còn đem theo một nha hoàn mà thực ra nha hoàn đó chính là Khang nương.

Vận số của Khang nương thật tốt, vốn dĩ chỉ là một cô bé mồ côi cũng có thể theo vị hôn phu đến thị trấn và Phủ Thành, thậm chí còn được đi Kinh thành ngắm nghía sự đời… Đây chính là những lời mà rất nhiều người trong Lạc Thuỷ trấn đều nhắc đến.

Nhà họ Trần vốn dĩ không giàu có, con đường học hành của Trần Thời Hồng cũng gập ghềnh trắc trở, mấy lần suýt chút nữa thì đã không thể tiếp tục việc học. Hắn ta học hành rất nghiêm túc, công danh nổi lên nhanh chóng… Mỗi lần có kỳ thi, những đại gia đình trong thành ai ai cũng đều đến tận cửa tặng lễ vật.

Sau khi hắn ta đỗ cử nhân, hắn ta mới lấy lễ vật mà mọi người tặng làm lộ phí đến Kinh thành.

Sống ở Kinh thành không hề dễ dàng gì, sau khi đến Kinh thành, may mà trước đây Trần Thời Hồng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng vẫn bị sự phồn hoa của Kinh thành làm cho kinh động, cùng với đó hắn ta cũng bị sốc trước tốc độ tiêu xài ở đây.

Trần Thời Hồng không chỉ phải lo đọc sách mà còn phải kết giao bằng hữu, sau khi tình cờ gặp nữ nhi của Hộ bộ thượng thư - Khúc Tình Mai trong hội thơ, hắn ta đã nhất kiến chung tình với nàng ta, bèn bắt đầu quấy rầy không tha.

Nữ nhi của quan thần không dễ dàng tiếp cận như vậy, lần này Trần Thời Hồng đã tốn biết bao công sức, cũng đã bỏ ra biết bao ngân lượng.

Chút ít ngân lượng hắn ta mang theo không đủ dùng nữa, thế là hắn ta sai Khang nương ra ngoài tìm việc. Cũng là bởi vì nếu như hắn ta và Khúc Tình Mai có kết quả thì sẽ cố ý giấu mối quan hệ giữa hắn ta và Khang nương, vì thế nên sau khi sai nàng ấy rời đi liền giả vờ như không quen không biết.

Mấy ngày nay, Khang nương vẫn làm công việc của một nha đầu thổi lửa ở một quán trọ trong thành, hôm nay nàng ấy chạy đến rừng mai ở ngoại ô Kinh thành này cũng là do nhận được sự phân phó của Trần Thời Hồng.

Diễn vở kịch này chính là để cho Khúc Tình Mai thấy được sự lương thiện của hắn ta.

Nghĩ đến đây, khoé môi Tần Thu Uyển nhếch lên.

Có được ký ức, nàng bỗng nhiên nhớ ra Trần Thời Hồng sai Khang nương lúc cầm lấy đồng bạc thì sẽ phải dập đầu vài cái cảm tạ rồi mới rời đi.

Vừa nãy nàng trực tiếp rời đi như vậy, ngay cả lời cảm ơn cũng không nói, khác hoàn toàn so với lúc hai người đã thương lượng xong.

Đứng một hồi lâu, Tần Thu Uyển cảm thấy toàn thân đều lạnh ngắt, bàn chân cũng bắt đầu tê cứng, chắc là bị thương do giá rét. Dù sao thì vở kịch cũng đã diễn xong, nàng nhấc chân bước ra khỏi rừng mai.

Toàn thân nàng lạnh cóng, bước chân cũng nhanh hơn. Trên đường đi còn không quên hái vài bông hoa mai đang nở rộ tuyệt đẹp.

Quả thực hoa mai có thể bán lấy tiền, nhưng chỉ có thể bán ở trong thành. Hiện tại trong người Tần Thu Uyển có mấy đồng bạc, có cơ hội kiếm tiền thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Có một ít vẫn còn hơn là không có gì!

Hái một bông hoa mai xong, nàng lại chạy thật nhanh. Xung quanh lạnh như vậy, trên người nàng chỉ khoác mỗi manh áo mỏng, có thể sẽ bị đông cứng đến chết. Chạy sẽ giúp cơ thể ấm lên một chút.

Đến phía ngoài rừng mai, Tần Thu Uyển nhìn thấy vô số loại xe ngựa lớn nhỏ, nàng giảm tốc độ rồi lại khoanh tay nhanh chóng rời đi.

Nàng đi rất nhanh, không hề chú ý đến những người xung quanh.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc của một nam nhân: “Khang nương!”

Giọng nói cố tình hạ thấp xuống lại mang thêm chút tức giận.

Tần Thu Uyển lại bước thêm vài bước nữa, đột nhiên nhớ ra bây giờ bản thân đã tên là Khang nương rồi. Chỉ trong chốc lát, người phía sau đã đuổi kịp: “Khang nương, sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Giọng nói càng hạ thấp và càng tức giận hơn.

Tần Thu Uyển quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thời Hồng vừa nãy mới nhận lấy bông hoa mai từ trong tay mình.

Lúc này ánh mắt ôn nhu trên khuôn mặt của hắn ta đã không còn, ngược lại là tràn đầy sự tức tối: “Sao ngươi càng ngày càng ngốc thế hả? Vừa nãy ta bảo ngươi cảm tạ, tại sao ngươi lại không nói gì? Bảo ngươi mau chóng rời đi mà đã gần hai khắc rồi nhưng ngươi vẫn ở đây… Ta đã nói rồi, ngươi đừng có mơ tưởng hão huyền, ta và ngươi không thể làm phu thê, sau này ta sẽ lấy quý nữ hào môn. Ngươi mà ngoan ngoãn thì ta mới có thể nạp ngươi vào làm thiếp… Còn nếu ngươi không nghe lời thì đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Kể từ lúc hai người vừa gặp nhau, hắn ta chưa hề nói một lời nào tử tế với nàng mà chỉ toàn là những lời trách móc và nóng nảy.

Sắc mặt Tần Thu Uyển vô cùng hờ hững: “Ngươi nói đủ chưa? Ta phải nhanh chóng quay về thành, không có thời gian nghe ngươi nói nhảm.”

Một thái độ hoàn toàn khác với lúc trước rơi vào mắt Trần Thời Hồng, hắn ta nghĩ nữ tử trước mắt này ghen tuông đến nỗi giở hận, liền càng thêm tức giận: “Ngươi đứng ở đây là muốn xem ta với Tình Mai sao? Ta sớm đã nói với ngươi rồi, người hầu kẻ hạ bên cạnh nàng ấy rất nhiều, giữ bí mật không kín thì sẽ có người nhìn thấy ta và ngươi qua lại với nhau, ngươi muốn hại chết ta sao?”

Tần Thu Uyển run lên vì lạnh, quay người rời đi.

Thấy vậy, Trần Thời Hồng liền nắm lấy cổ tay nàng: “Ngươi đứng lại!”

Hai bàn tay Tần Thu Uyển đã đông cứng lại bị hắn ta nắm lấy, nàng liền hung hăng kéo lại: “Đừng có mà động chân động tay.” Nàng ngoảnh nhìn về phía nơi cách đó không xa rồi làm ra vẻ như có người ở đó.

Trần Thời Hồng giật mình thon thót, vội vàng buông tay nàng ra như thể vứt đi một nắm sắt hàn nóng.

Tần Thu Uyển cười lạnh, nhấc bước rời đi: “Nếu như muốn không để người khác biết được, trừ phi là bản thân không làm gì. Quan hệ giữa ta và ngươi đã nhiều năm như vậy, đến Lạc Thuỷ trấn nghe ngóng một chút là sẽ rõ liền. Ta thật lòng khuyên ngươi một câu, nếu ngươi muốn giấu bỏ quá khứ thì đừng đến tìm ta nữa. Hai chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết.”

Vừa dứt lời, người cũng đã đi xa.

Trần Thời Hồng chau mày đứng tại chỗ cũ.

Rừng mai ở phía ngoại ô của Kinh thành, muốn trở về quán trọ nơi Khang nương làm việc thì cũng phải mất hai canh giờ.

Hôm qua lúc Khang nương nhận được thông tin của hắn ta liền lập tức xin nghỉ, nửa đêm đã đến cổng thành, đợi cho đến khi cổng thành vừa mở là lập tức đi về phía rừng mai.

Theo tốc độ này, lúc Tần Thu Uyển quay về quán trọ chắc cũng phải sau khi trời tối.

Bàn chân nàng đã bị thương do giá lạnh, mỗi bước đi giống như có một nghìn cây kim đang đâm vào. Nàng bước đi khó khăn, cắn răng chịu đựng nhưng tốc độ thì lại không hề chậm. Lỡ như nàng không thể vào thành thì với một manh áo mỏng trong thời tiết lạnh như thế này, nàng có thể sẽ bị đông cứng đến chết.

Đột nhiên có chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh, Tần Thu Uyển liếc nhìn một cái, rèm cửa được mở ra, một nữ nhân khoảng hơn 40 tuổi có nét mặt hiền hoà mỉm cười nói: “Cô nương đi một mình sao? Trời lạnh như vậy, y phục của cô thì lại mỏng, chi bằng lên đây ta chở cô một đoạn?”

Tần Thu Uyển không phải là người sĩ diện mà cố chấp chịu khổ, nhìn thấy có người giúp đỡ, nàng liền nói lời cảm tạ rồi ôm bó hoa mai trèo lên xe ngựa.

Trong xe ngựa ngoài nữ nhân ra còn có hai bà đỡ khác nữa, nhìn thấy bó hoa nàng ôm trong tay, nữ nhân liền cười hỏi: “Cô nương hái hoa để bán sao?”

“Đúng vậy.” Trong xe ngựa rất ấm áp, nhưng bàn chân của Tần Thu Uyển đã bị đông cứng rồi, vừa nãy còn bước đi được nhưng vừa dừng lại một cái thì lại cảm thấy đau nhức khắp nơi, vừa đau vừa ngứa, thật sự rất khó chịu.

“Cô nương sống ở ngoại ô sao?”

Tần Thu Uyển lắc đầu: “Ta sống trong thành.”

Nữ nhân lại cười rồi hỏi: “Trong nhà có bao nhiêu người?”

Có vẻ như là đang tán gẫu, nhưng lời này cũng hơi quá rồi. Trong lòng Tần Thu Uyển đột nhiên cảnh giác, lúc này mới phát hiện hai bà đỡ không biết lúc nào đã đổi đến ngồi ở cửa xe ngựa.”

 
Bình Luận (0)
Comment