Chương 119
Hai bà đỡ ngồi ở cửa xe ngựa, nhìn nàng với ánh mắt đề phòng.
Dường như là...Sợ nàng nhảy xuống.
Tần Thu Uyển lòng thầm kinh ngạc, lại nhìn về nữ nhân mặt đầy tươi cười ở phía đối diện, chỉ cảm thấy trong nụ cười của nàng ta đầy dao găm.
“Cô nương, ngẩn người gì vậy?” Nữ nhân nở nụ cười tươi: “Một mình cô chạy đến vùng ngoại ô này, người trong nhà không lo lắng sao? Dù cho muốn bán hoa mai, cũng nên tìm huynh trưởng hoặc là đệ đệ cô đi cùng, nếu thật sự không có thời gian, cô vẫn có thể tìm cô nương hàng xóm nào đó đi cùng chứ.”
Trông như lo lắng, nhưng thật ra câu nào cũng đều có ý thăm dò.
Tần Thu Uyển thả hoa mai trong tay sang một bên, trả lời: “Ta cũng chỉ là nhất thời hứng thú mới chạy tới đây hái mai.”
Nữ nhân không nghe được đáp án mong muốn, lại hỏi lần nữa: “Nhà cô nương ở chỗ nào? Nếu thuận tiện, ta đưa cô về tới cửa nhà.”
“Không cần phải phiền phức như vậy.” Tần Thu Uyển xoa nắn cánh tay đông cứng: “Lát nữa cứ thả ta xuống ở cửa ngoại thành là được.”
“Gặp nhau tức là có duyên, cô đừng khách khí như vậy.” Nữ nhân tràn đầy ý cười: “Xem cách ăn mặc của cô nương, hẳn là ở ngoại thành nhỉ?”
Tần Thu Uyển không trả lời, tìm tư thế thoải mái dựa vào vách xe, trực tiếp nhắm hai mắt lại: “Xin lỗi, sáng nay ta dậy sớm, muốn ngủ một lát.”
Thức dậy đúng là rất sớm, căn bản là tối hôm qua Khang nương không ngủ được, chỉ chợp mắt một lúc ở cổng thành. Trời lạnh như vậy, lại còn ở trên đường cái, ngủ được mới là lạ!
Lúc này cũng vậy, ngoài miệng Tần Thu Uyển nói là nghỉ một lát, nhưng người trong chiếc xe ngựa này đều có ý đồ riêng, nàng hoàn toàn không dám ngủ say.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa dần chạy chậm lại, Tần Thu Uyển vén tấm rèm đang lung lay theo xe ngựa lên trông thấy cửa thành nguy nga phía trước, duỗi tay ôm hoa mai bên cạnh lên, vén rèm ra rồi nhảy xuống.
Hai bà đỡ ngồi ở cửa mặc dù đã đề phòng, nhưng nàng nhảy quá nhanh quá gấp, hai người hoàn toàn không phản ứng lại kịp, duỗi tay túm lại, cũng chỉ túm được một làn gió lạnh.
Gần đây trong thành có rất nhiều người chạy tới vùng ngoại ô thưởng thức mai, hai ngày này xe ngựa ra vào thành rất nhiều, tới cửa thành rồi, gia thế dù có tốt đến đâu cũng chỉ có thể kìm lòng kiên nhẫn chờ đợi. Trước sau đều là xe ngựa, ba người tuy không cam lòng nhưng cũng không thể thật sự xuống đường bắt người.
Trong mắt nữ nhân kia xẹt qua một tia sắc bén, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô nương, bây giờ cũng đến cửa thành rồi, không bằng chúng ta lại tiễn cô thêm một đoạn?”
“Không cần không cần đâu.” Tần Thu Uyển vội vàng xua tay.
Sau đó, giống như một đuôi cá trong lòng nước chui vào dòng người.
Sau khi vào thành, Tần Thu Uyển liền xử lý hoa mai trên tay mình, khi trở lại khách điếm, bán được mười mấy tiền đồng, trong tay chỉ còn dư lại một bó cuối cùng.
Từ hậu viện vào phòng bếp nấu nước, bên trong chính là đông gia đại nương. Tần Thu Uyển mỉm cười đưa bó hoa mai trong tay cho bà: “Đại nương, cái này là tặng cho bà.”
Gian khách điếm này không lớn, trong nhà chỉ có một nữ nhân mang theo nhi tử và nhi tức. Nữ nhân trước mặt này chính là đông gia, vốn dĩ không định mời người làm, nhưng gần đây nhi tức sắp sinh, bà cũng không thức khuya nổi, nên mới mời Khang nương đến nhóm lửa.
Nhận lấy hoa mai, đại nương cười đến mức thấy mi không thấy mắt: “Khó có được lúc ngươi đi ra ngoài mà còn nhớ tới ta, Bình tẩu tử của ngươi sáng nay còn nói muốn ngắm hoa mai, giờ ngươi đã tặng một bó, lát nữa ta về phòng sẽ cắm vào bình cho nó.”
Nhắc tới nhi tức, vẻ mặt đại nương tràn đầy vui vẻ.
Tần Thu Uyển nhận lấy nước đã nấu, rất nhanh đại nương đã rời đi.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm xuống, người sử dụng nước rất nhiều. Năm sau chính là kỳ thi hội, rất nhiều cử tử từ nơi khác tới đây, gian khách điếm này tuy không lớn, chào giá cũng không quá cao, gần đây mỗi ngày đều có người tới ở. Thời tiết quá lạnh, phải dùng rất nhiều nước ấm.
Tần Thu Uyển đốt lửa mãi tới khuya, cái việc nấu nước này, chỗ tốt duy nhất chính là không sợ bị lạnh. Nàng bị hong cả nửa ngày, quanh thân dần ấm lên, lỗ tai và chân còn cả tay đều bắt đầu ngứa.
Rõ ràng là đã bị thương do giá rét, về lâu dài nên đã nứt da.
Tần Thu Uyển không dám gãi, làm một chậu nước ấm rồi ngâm trong đó.
Vừa mới vào đêm, căn phòng thuộc về chủ nhân bắt đầu ầm ĩ, hóa ra là Bình tẩu tử sắp lâm bồn, đại nương chạy đi tìm bà đỡ, Tần Thu Uyển cũng giúp đưa nước ấm lên vài lần.
Chỉ có điều, lúc tối, có khách nhân muốn ăn mì. Trước kia việc này đều là do Bình tẩu tử làm, dù sao thì đồ của khách vào cũng không thể qua tay người ngoài.
Nhưng hôm nay lại khác, Bình tẩu tử đang nỗ lực sinh hài tử, đâu còn rảnh mà đi nấu mì?
Ban đầu đại nương tính là chờ sau khi nhi tức sinh rồi, bảo khách nhân đó muốn ăn gì thì ra ngoài mua đi. Nhưng khi bà nhìn thấy cô nương mặc y phục đơn bạc trước mặt, lập tức đổi ý: “Khang nương, ngươi biết nấu mì không?”
Tần Thu Uyển: “…”
“Biết.”
Đại nương vui vẻ: “Vậy ngươi giúp đại nương nấu mì đi, xong rồi ta sẽ cho ngươi thêm tiền công.”
Nấu mì có thể kiếm được không ít bạc, nhưng đại nương cũng không phải luyến tiếc tiền lời trong một tháng này, mà là sợ khách nhân đó ăn đồ ở quán bên ngoài rồi, sau này sẽ không cần bọn họ nấu nữa.
Tần Thu Uyển đã từng kinh doanh, tất nhiên hiểu rõ đạo lý này, ngay lập tức bắt đầu đi nấu.
Tổng cộng đã nấu được mười mấy bát, mới ngừng quay về nghỉ.
Đêm khuya, nàng trở lại phòng của Khang nương nằm xuống ngủ.
Hôm sau lại là một ngày bận rộn.
Vào hừng đông Bình tẩu tử đã sinh hạ một nhi tử, mẫu tử bình an, đại nương bận rộn cả đêm, chịu không nổi nữa đã trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay phải nấu hơn hai mươi bát, sự thật là tối hôm qua mùi nước lèo quá thơm, gợi lên sự thèm ăn của rất nhiều người.
Những khách nhân trọ ở khách điếm thế này đều cũng không dư giả gì, nhịn tới sáng mới muốn ăn mì.
Tần Thu Uyển bận việc nửa ngày, mới thở ra được một hơi. Tự nấu cho mình một bát mì, lúc đang ăn thì, bỗng nghe thấy có người gõ cửa ở cửa sau.
Gần đây khách điếm có khá nhiều khách, có không ít thứ đều được thương nhân đưa tới, Tần Thu Uyển cũng nghĩ là có người mang đồ gì đó tới, chẳng hạn như tiều phu đốn củi. Bèn đứng lên đi ra mở cửa sau, người đứng phía sau cánh cửa...Chính là Trần Thời Hồng.
Tần Thu Uyển mệt mỏi nửa ngày, lại còn chăm lửa ở trong phòng bếp, trên người lờ mờ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, sau khi đi ra bị gió lạnh một trận, có hơi hơi lạnh. Nàng có chút không kiên nhẫn: “Ngươi tới đây làm gì?”
Trần Thời Hồng chen vào: “Khang nương, lời ngươi nói trước khi đi hôm qua là có ý gì?”
Ngày hôm qua hắn muốn đuổi theo, nhưng lại sợ thu hút sự chú ý của người khác. Lại truyền vào tai Khúc Tình Mai thì không biết giải thích thế nào.
Vẻ mặt Tần Thu Uyển hờ hững: “Là ý trên mặt chữ. Ta hầu hạ ngươi đã nhiều năm như vậy, tự nhận mình không nợ ngươi cái gì. Nếu ngươi đã muốn muốn lấy người khác, thì cả hai chúng ta nên cắt đứt quan hệ đi.”
“Ngươi nằm mơ đi.” Trần Thời Hồng đóng cửa sau lại, cười lạnh nói: “Lúc trước nếu không phải có phụ mẫu ta, ngươi sớm đã bị chết đói rồi! Mạng của ngươi là Trần gia cho, làm người không thể vong ân phụ nghĩa.”
Vẻ mặt Tần Thu Uyển một lời khó nói hết: “Ngươi còn muốn qua lại với ta sao? Không sợ bị Khúc gia phát hiện?”
Đương nhiên là Trần Thời Hồng sợ rồi.
Nhưng bảo hắn buông tha cho Khang nương hữu dụng này thì hoàn toàn không có khả năng.
“Dù cho có bị phát hiện, ngươi cũng chỉ là nha đầu của ta.” Trần Thời Hồng hạ giọng, hung tợn nói: “Khang nương, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ta là nam nhân của ngươi, ta sống tốt ngươi mới có thể sống tốt!”
Tần Thu Uyển thở thật dài một hơi: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta đi?”
“Ngươi nằm mơ đi!” Trần Thời Hồng cười lạnh một tiếng: “Ngày mai, ngươi đến ngoài Nguyên Hòa Lâu, giả thành một cô nương không nhà để về cầu người thu lưu, nhớ phải trang điểm đẹp một chút, dây dưa với người này.”
Nói xong, mở ra một bức họa.
Trên bức họa ấy là một người thanh niên diễm phúc, mặt mày mang đầy ý cười, thoạt nhìn là một người có tính tình nhân hậu.
Đời trước cũng từng xảy ra việc này, có điều, bởi vì Khang nương chạy tới rừng mai một chuyến, trở về liền sốt rất cao, khi Trần Thời Hồng tìm tới cửa, nàng ấy đang nói mê sảng.
Lúc Trần Thời Hồng nói những lời này, Khang nương nghe thấy lại bất lực.
Cho nên, đời trước Khang nương không đi.
Tần Thu Uyển nhìn bức họa đó, tò mò hỏi: “Người này là ai?”
Trần Thời Hồng tự giác xem nàng là người cùng thuyền, cũng không giấu giếm: “Đây là vị hôn phu của Khúc Tình Mai, ta phải khiến nàng ấy mất hết hy vọng rồi từ hôn, sau đó đính ước với ta.” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Ngươi đừng cảm thấy xấu hổ, Tình Mai và hắn vốn cũng không có cảm tình, chẳng qua là theo mệnh lệnh của phụ mẫu. Gần đầy nàng ấy đã động lòng với ta, vốn dĩ đã muốn từ hôn, chỉ là không có lý do gì mà thôi.”
Hắn duỗi tay nắm lấy vai Tần Thu Uyển: “Khang nương, chúng ta xuất thân không tốt, muốn có cuộc sống sung sướng thì phải mưu mô hơn. Chờ đến khi ta lấy nàng ấy, ngươi cũng không phải làm việc trong căn phòng bếp chướng khí mù mịt như vậy nữa. Ta đảm bảo với ngươi, nếu ta đã có cuộc sống tốt đẹp, thì nhất định sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Thật không biết xấu hổ.
“Hiện giờ ta không có một xu dính túi, y phục tốt nhất chính là bộ trên người này, điềm đạm đáng yêu thế nào được?” Vẻ mặt Tần Thu Uyển thản nhiên: “Muốn làm nam nhân động tâm, mà không đẹp thì làm sao được?”
Nói xong, còn vươn cánh tay bị đông lạnh đến đỏ bừng ra: “Cánh tay thế này, ngươi có thích không?”
Cánh tay bị đông lạnh sưng đỏ đến phát tím, sưng tới nỗi y như chân heo, sau khi Trần Thời Hồng thấy được, nhíu nhíu mày: “Ngươi đừng để lộ tay ra!”
Tần Thu Uyển duỗi một ngón tay ra chỉ vào mặt mình: “Trên lỗ tai ta cũng có nứt xíu da, mặt cũng bị thành như vậy, với lại không có son phấn...”
Trần Thời Hồng cứng họng.
Dừng một chút, lại nói: “Hắn là một người mềm lòng, ngươi chỉ cần ôm chân hắn cầu xin, nhất định hắn sẽ sinh lòng trắc ẩn.”
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: “Với bộ dáng như quỷ hiện giờ của ta, người khác dùng chân đá ta đi cũng không quá lắm. Lỡ như tính cách hiền lành đó của hắn là giả, có lẽ còn sẽ sai người ta đánh ta một trận. Chủ ý này của ngươi không được.”
Trần Thời Hồng không vui: “Nghe lời!”
Tần Thu Uyển quay mặt đi: “Ngày hôm đó ta đi rừng mai, nửa đêm đã bắt đầu đi, trở về còn cảm lạnh, đến nay sức khỏe cũng chưa có chuyển biến tốt đẹp...”
Nghe nàng tố khổ, mặt Trần Thời Hồng đầy vẻ không kiên nhẫn: “Ngươi cho rằng ta dễ dàng lắm sao?”
Tần Thu Uyển trào phúng nói: “Nếu như ngươi thành thật ôn bài tham gia khoa cử, khẳng định dễ hơn so với bây giờ.”
Trần Thời Hồng giận trừng mắt nhìn nàng: “Nữ nhân tóc dài nhưng kiến thức ngắn. Ngươi có biết hay không, nếu ta có thể có được mối hôn sự này, sau khi thi đậu tiến sĩ, rất nhanh là có thể lọt vào mắt Hoàng thượng, đến lúc đó một đường bước thẳng lên mây...Ngươi cũng không nghĩ xem, ba năm một Trạng nguyên, lại có bao nhiêu người đọc sách có thể lên bảng? Ta muốn có cuộc sống sung sướng, phải càng trả giá nhiều hơn so người thường, ngươi là người của ta, ngươi phải giúp ta!”
Tần Thu Uyển lắc đầu: “Việc khác có thể thương lượng, nhưng việc này không được. Ta không muốn lừa người khác!”