Chương 121
Lập tức, Trần Thời Hồng cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Nhưng đây không phải lúc đờ người ra, hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, đoạt lấy bọc giấy: "Đây là cái quái gì?"
Tần Thu Uyển không hiểu: "Chính là vị tiểu ca kia cho ta, bảo ta cho vào dược thiện."
Trần Thời Hồng thật sự muốn mắng chửi, nào có người ngu xuẩn như vậy?
Thứ thuốc này mà còn dám công khai hạ?
Đối diện, Khúc Tình Mai đã sớm che dấu nụ cười trên mặt, vẻ mặt vô cùng thận trọng: "Đưa đồ cho ta."
Bàn tay tinh tế trắng nõn giơ ra trước mặt Trần Thời Hồng.
Trần Thời Hồng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Đây hẳn không phải là vật gì tốt, nàng đừng nhìn làm gì, lát nữa ta sẽ xem lại, sau đó sẽ giải thích cho nàng."
Khúc Tình Mai nhìn hắn, cố chấp nói: "Ta hiện tại muốn biết."
Trần Thời Hồng không dám đắc tội với giai nhân, rơi vào đường cùng, đành nói: "Tiểu Văn, ngươi vào đây."
Thư đồng đang đợi ở cửa, Tần Thu Uyển chỉ mang thức ăn lên nên sẽ không ở lại lâu, cho nên, cửa chưa có đóng.
Tiểu Văn ở cửa ra vào nghe được động tĩnh bên trong, chỉ cảm thấy trời muốn diệt hắn rồi. Hơi run rẩy đi vào cửa, vẫn không quên thuận tay đóng cửa lại.
"Công tử, ngài có gì phân phó?"
Trần Thời Hồng đưa bọc giấy trong tay ra trước mặt hắn, cắn răng nghiến lợi chất vấn: "Thứ này là ngươi đưa sao?"
Tiểu Văn: "..." Có phải là ta hay không ngài không biết sao?
Trong lòng của hắn cũng không biết phải làm sao, giương mắt nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Ngay trước mặt giai nhân, Trần Thời Hồng cũng không tiện chỉ rõ, chỉ nói: "Thuốc này ngươi lấy từ chỗ nào ra?"
Tiểu Văn: "..." Không phải là ngài cho sao?
Lời này đương nhiên không thể nói, hắn cúi đầu xuống: "Nô tài không biết."
Trần Thời Hồng tiếp tục truy vấn: "Vậy thì không phải là ngươi đưa?"
"Vâng." Mặc dù Tiểu Văn không biết thuốc kia là thứ đồ gì, nhưng chắc cũng không phải đồ gì tốt. Nếu nhận là của hắn thì Khúc Tình Mai sẽ nghi ngờ.
Chuyện này đối với chủ tử nhà mình mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
Tốt nhất là từ chối, hỏi gì cũng không biết.
Khúc Tình Mai quả nhiên không còn hoài nghi nữa, nhìn về phía Tần Thu Uyển, chất vấn: "Đây là vật gì? Tại sao ngươi lại cho vào dược thiện?" Dừng một chút, lại uy hiếp: "Nếu ngươi không nói thật, ta sẽ tìm chưởng quỹ tới."
Tần Thu Uyển mở gói thuốc ra: "Chính là tên thư đồng kia cho ta, hắn bảo ta cho vào dược thiện. Nếu không dùng được thì vật quy nguyên chủ vậy." Nói xong, đưa bọc giấy cho Tiểu Văn rồi tự mình cầm khay đi ra ngoài.
Khúc Tình Mai tức giận: "Thái độ gì thế?"
Tim Trần Thời Hồng nhảy lên đến cổ rồi, hắn thật sự sợ Khúc Tình Mai cứ đòi truy cứu, vội vàng khuyên: "Đừng nóng giận. Theo ta thấy, hẳn là nha đầu này bận quá, quên mất là ai đưa cho nàng ta gói thuốc. Ta biết rất nhiều người đang phải uống thuốc, ta sẽ đem thuốc xuống cho tiểu nhị để bọn họ nhắc nhở..."
Đúng là có chuyện như vậy, Khúc Tình Mai cũng đã từng nghe nói. Lập tức bán tín bán nghi: "Lỡ như thực sự có người muốn hại ta thì sao?"
Trần Thời Hồng lắc đầu bật cười: "Nếu thật sự muốn hại nàng thì cũng sẽ không công khai lấy thuốc ra như thế!"
Cũng đúng.
Khúc Tình Mai còn muốn truy vấn vài câu, Trần Thời Hồng đã đẩy dược thiện đến trước mặt nàng: "Nếu để lạnh thì mùi thuốc sẽ rất nặng, đến lúc đó sẽ càng khó ăn hơn."
Lúc ăn dược thiện, Trần Thời Hồng còn kể mấy trò bịp ở quê hắn. Khúc Tình Mai nghe xong lập tức liền quên đi sự khó chịu khi nãy.
Sau đó, Tần Thu Uyển lại đi đưa đồ ăn, nhưng lần này Tiểu Văn đoạt lấy, tự mình đưa vào.
Tần Thu Uyển cũng lười tranh cãi, đưa xong liền đi ra nơi khác.
Sau nửa canh giờ, Tần Thu Uyển chờ ở chỗ thang lầu, chỉ thấy Tiểu Văn lén lén lút lút tới: "Đi ra sau ngõ hẻm, công tử ở đó chờ ngươi."
Tần Thu Uyển liếc hắn một cái, không động đậy: "Ta đang bận."
Tiểu Văn: "..."
Hắn hơi bực mình: "Ngươi đã đứng ở chỗ này nửa khắc đồng hồ, còn bận bịu cái gì? Công tử tìm ngươi, ngươi còn không nhanh lên, ta cũng sẽ bị liên lụy đó!" Hắn hạ giọng: "Ngươi phải biết điều một chút, công tử thân là cử nhân lão gia, dù là như thế nào cũng không sẽ lấy ngươi làm thê tử đâu. Ngươi bớt si tâm vọng tưởng đi, cũng đừng làm cho mình khổ sở nữa. Nếu như thật sự chọc giận công tử, ngài ấy không thèm gặp ngươi nữa, ta xem ngươi phải làm sao!"
"Ta còn ước được như thế." Tần Thu Uyển nhìn về phía hành lang, vừa vặn thấy có người ngoắc ngoắc, nàng liền cất bước đi.
Tiểu Văn gọi vài câu, nhưng thấy nàng không quay đầu lại mà còn đi xa, trong lòng cũng dần tức giận.
Người này bị sao vậy?
Bảo nàng ta hạ dược, nàng ta thế mà lại công khai hạ!
Cho dù có ngu xuẩn cũng nên biết thuốc này phải làm lén lút chứ!
Chủ tử vừa rồi mới chia tay với Khúc Tình Mai, lúc này trong lòng tràn đầy tức giận. Nếu hắn không lôi được Khang Nương đến đó... thì chính hắn chắc chắn sẽ gặp chuyện.
Tiểu Văn nhẫn nại, chờ Tần Thu Uyển chạy hai chuyến đến phòng bếp, vội tiến lên trước: "Khang Nương, ngươi nhanh lên."
Tần Thu Uyển không hiểu: "Chân ta sắp nâng đến ót rồi, ngươi còn muốn ta nhanh đến đâu nữa? Chưởng quỹ còn không nói, ngươi là cái thá gì chứ?"
Tiểu Văn cũng giận: "Ta muốn ngươi mau đi gặp công tử!"
"Không đi!" Tần Thu Uyển nói rất chắc chắn.
Tiểu Văn tức gần chết.
Dù là Tiểu Văn khuyên như thế nào thì Tần Thu Uyển vẫn kiên quyết không đi. Hai khắc đồng hồ sau, Tiểu Văn tức giận đầy người rời khỏi đó.
Sâu trong ngõ, Trần Thời Hồng ngồi ở trên xe ngựa, vô cùng nóng ruột gõ vào thành xe, nhìn thấy Tiểu Văn tới thì vội vàng hỏi: "Như thế nào?"
Tiểu Văn cúi đầu: "Nàng ta không chịu tới." Sợ mình bị trách cứ, hắn cường điệu nói: "Nô tài khuyên nàng năm sáu lần, nàng cứ nói mình bận bịu, rồi lại nói là không tiện. Rõ ràng là không chịu qua."
Sắc mặt Trần Thời Hồng rất khó coi, sau một hồi lâu, cười lạnh một tiếng: "Mới rời khỏi ta mấy ngày đã tưởng là cánh mình cứng cáp rồi." Lập tức hất rèm lên: "Về trước đi."
Tần Thu Uyển ở Nguyên Hòa Lâu làm việc được bao ăn bao ở, đến tối, có một cô nương hẹn nàng ra ngoài dạo phố.
Hôm nay trong thành có hội đèn lồng, bên ngoài náo nhiệt vô cùng, đương nhiên đến khi Nguyên Hòa Lâu đóng cửa thì hội đèn lồng phía ngoài cũng đã tan.
Tần Thu Uyển hơi mệt mỏi, nhưng mà, nàng và cô nương này căn bản không quen biết, nhưng nàng ta mời rất nhiệt tình, chắc chắn là có việc.
Trong kinh thành, người Khang Nương quen biết chỉ có Trần Thời Hồng, ngoại trừ hắn thì chắc chắn không phải người nào khác.
Quả nhiên, còn chưa đi được mấy bước, cô nương bên cạnh đã nhanh chóng chạy vào trong ngõ nhỏ. Tần Thu Uyển đuổi theo, liền thấy trước mặt xuất hiện mấy người quen thuộc.
Trần Thời Hồng đứng trong bóng tối, trong ánh mắt đầy sự tức giận: "Nhiều ngày trôi qua, ngươi đã quên mất mình là ai rồi đúng không? Ta hẹn ngươi gặp mặt, ngươi lại không chịu, ai cho ngươi lá gan đó hả?"
Tần Thu Uyển lui về phía sau một bước, nhận ra người đứng phía sau là Tiểu Văn, lập tức nhíu mày: "Có chuyện gì cứ từ từ nói, chỗ này tối như vậy, ta sợ."
"Hiện tại biết sợ đã muộn rồi!" Trần Thời Hồng từng bước tới gần: "Khang Nương, ban đầu ta còn dự định đối đãi ngươi thật tốt, không ngờ ngươi không biết điều như vậy. Ngày đó Tiểu Văn cho ngươi thuốc, tại sao ngươi lại hạ ngay trước mặt bọn ta? Ta thấy ngươi rõ ràng cố ý muốn hãm hại ta!"
Tần Thu Uyển nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hắn không hề bảo ta bí mật bỏ vào."
Tiểu Văn cảm thấy thật oan ức, chuyện hạ dược còn cần dặn dò sao?
Trần Thời Hồng vươn tay, bóp lấy cằm của nàng, miệng tiến đến gần: "Khang Nương, nhiều ngày không gặp, có phải ngươi đã quên ta mới là nam nhân của ngươi hay không, còn là ông trời của ngươi đó!" Hắn thấp giọng nói: "Ngươi đừng nghĩ sẽ kêu cứu được, đây là ở trong ngõ nhỏ, ngươi có kêu nát họng cũng sẽ không có người tới."
Nhãn tình Tần Thu Uyển sáng lên, đưa tay ra che miệng của hắn, chân nhấc lên hung hăng đá một cái.
Trần Thời Hồng kêu lên thảm thiết nhưng miệng đã bị bịt lại, ngã ầm xuống đất.
Sau lưng, Tiểu Văn vô cùng sợ hãi, sau khi kịp phản ứng thì quay người chạy ra bên ngoài ngõ nhỏ: "Đánh người..."
Tần Thu Uyển nhặt một viên gạch trong góc, xông lên đập vào đầu hắn.
Tiểu Văn hét lên rồi ngã gục.
Tần Thu Uyển quay người, từng bước một tới gần Trần Thời Hồng: "Thời Hồng, ngươi nói xem nếu ta dùng cục gạch này đập vào tay phải của ngươi..."
Đôi tay của người đọc sách vô cùng quý giá, nếu bị tổn thương tay phải thì sẽ không cầm được bút. Cho dù có ông trời giúp đỡ thì đời này cũng xong rồi.
Nói một câu khó nghe thì dù là nhi tử của hoàng thượng bị tổn thương ở tay, cũng chỉ có thể đứng sang bên cạnh.
Trần Thời Hồng nhìn nữ tử mảnh khảnh trước mặt nhưng lại như thấy Diêm La, sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, muốn mở miệng kêu nhưng lại nghe thấy nàng nhàn nhạt nói: "Ngươi gọi cũng vô dụng, đây chính là nơi mà ngươi cố ý chọn mà."
Trần Thời Hồng: "..."
Trong ngoài ngõ nhỏ cơ bản không có ở người, Trần Thời Hồng đúng là đã cố ý chọn, nhưng hắn lại không nghĩ rằng người bị đánh bị uy hiếp lại thành mình. Hắn run rẩy nói: "Khang Nương, ngươi... Ngươi đừng động thủ. Nếu phụ mẫu ta biết, họ sẽ không bỏ qua ngươi đâu."
Tần Thu Uyển khẽ cười một tiếng.
Trần Thời Hồng nghe thấy, chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà: "Khang Nương, sau nay ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, ngươi đừng động thủ. Nếu tay của ta bị hủy, ngươi cũng coi như xong!" Giọng nói của hắn run rẩy không ngừng, một bên nói, một bên lùi về sau: "Ngươi đừng tới đây."
Nhìn hắn như vậy, Tần Thu Uyển hơi ngẩn người: "Mấy năm trước vào đêm mưa đó, ta cũng như ngươi, cầu xin ngươi tha thứ, nhưng ngươi thì sao?"
Lúc hai người động phòng, Trần Thời Hồng đã là tú tài, người Trần gia đã sớm muốn Khang Nương để hắn thú người khác.
Thân phận hai người cách biệt như vậy, không thể nào làm phu thê được. Khang Nương hiểu rõ đạo lý này nên lặng lẽ thu hồi những ý nghĩ đẹp đẽ kia, âm thầm hạ quyết tâm đợi đến khi thích hợp sẽ bị Trần gia gả đi.
Thế nhưng Trần Thời Hồng uống say.
Không để ý sự phản kháng của nàng, dù nàng cầu xin tha thứ cũng ép buộc nàng!
Với Khang Nương mà nói, việc làm này của hắn đã hủy đi hi vọng duy nhất của nàng.
Khi đó nàng không có gì cả, ngay cả tính mạng còn không phải là của mình, thứ duy nhất có thể đem ra để được người khác thiện đãi cũng chỉ có tấm thân trong sạch.
Thế nhưng đến cả thứ này nàng cũng không thể giữ được...
Trong lòng Tần Thu Uyển đột nhiên dâng lên một luồng lệ khí, Trần Thời Hồng vội nói: "Khang Nương, ta sai rồi. Sau này ta chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với ngươi, sẽ không ức hiếp ngươi, sẽ không ép buộc ngươi, ngươi tin ta đi!"
Lửa giận trong lòng Tần Thu Uyển không hề ngớt, tay giơ lên: "Ta không tin ngươi."