Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 122

Chương 122
Mắt thấy cục gạch đen sì giơ lên cao chuẩn bị đập xuống, Trần Thời Hồng nhìn Tiểu Văn hôn mê bất tỉnh cách đó không xa, trong lòng vạn phần lo lắng. Khi cục gạch mang theo luồng gió lạnh lẽo kia lướt qua gương mặt hắn, trong chớp mắt, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, hô to: "Ta trả lại thân khế cho ngươi!"

Nghe vậy, động tác trên tay Tần Thu Uyển dừng lại.

Thấy thế, Trần Thời Hồng biết nàng đã động tâm, vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi tha cho ta lần này, ta sẽ trả lại thân khế cho ngươi." Mắt thấy cô nương trước mặt không hề mừng rỡ như điên, rõ ràng còn đang do dự, hắn cường điệu nói: "Ngươi biết tay của ta quan trọng với ta biết bao nhiêu, nếu ngươi hủy rồi, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Khang Nương, hai người chúng ta đều lui lại một bước, ngươi thấy thế nào?"

Giọng nói của hắn tràn đầy ý cầu khẩn.

Tần Thu Uyển đã buông viên gạch trong tay xuống, nếu thân khế cứ ở trong tay người Trần gia thì nàng vĩnh viễn sẽ bị quản chế bởi họ. Tâm nguyện của Khang Nương là rời khỏi bọn họ, sống một cuộc sống thuộc về mình.

"Thân khế ở đâu?"

Trần Thời Hồng vui mừng: "Ở nhà trọ, ta sẽ mang cho ngươi."

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, một lần nữa giơ gạch trong tay lên, đi đến cạnh Tiểu Văn bên kia hung ác đá cho hắn mấy cước, đá đến khi hắn tỉnh lại, thì trầm giọng nói với Trần Thời Hồng: "Một khắc đồng hồ sau, ta muốn nhìn thấy thân khế của ta, nếu không, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."

Nơi này cách nhà trọ mà Trần Thời Hồng vừa đi vừa về đúng một khắc đồng hồ, hắn lập tức nói: "Ta sẽ mang cho ngươi."

Nói xong định đứng dậy, thân thể vừa nâng lên, liền đối mặt với một miếng gạch lớn.

Trần Thời Hồng: "..."

"Thả ngươi đi khỏi đây, ngươi còn sợ ta uy hiếp sao? Ngươi cho rằng ta sẽ ngu xuẩn như vậy à ?" Tần Thu Uyển chỉ: "Để hắn đi!"

Trần Thời Hồng không biết làm sao, lúc nãy tay suýt chút nữa bị đập nát, hắn thật sự muốn trả lại thân khế cho cái kẻ ôn thần này. Nhưng lúc này, hắn lại không muốn trả nữa.

Hắn cúi đầu xuống, giống như là thỏa hiệp: "Tiểu Văn, ngươi đi nhanh về nhanh!"

Tiểu Văn há hốc mồm: "Ta..."

Trần Thời Hồng ngắt lời hắn: "Nhanh đi! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn chủ tử ngươi bị đập nát tay hay sao?"

Tiểu Văn lờ mờ hiểu rõ ý của chủ tử, việc lấy thân khế là giả, ý chủ tử là muốn hắn ra ngoài tìm người đến giúp, giải quyết nàng ta mới là chuyện khẩn yếu nhất.

Nghĩ đến đây, hắn thi lễ một cái, xoay người chạy.

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Chờ một chút!"

Tiểu Văn không dừng lại, Tần Thu Uyển sải bước xông lên nắm chặt cổ áo hắn: "Ngươi biết đồ vật ở chỗ nào không?"

Tiểu Văn: "..."

Trần Thời Hồng sợ nàng tức giận, vội vàng nói: "Trong áo choàng hai lớp của ta."

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, không lấy được thân khế, ta sẽ tình nguyện đi chết. Trước khi chết, chuyện dư thừa không thể làm, nhưng đập nát tay của ngươi thì vẫn có thể."

Giọng nói không lớn, nhưng khí thế rất dọa người, rõ ràng có ý muốn đồng quy vu tận.

Trần Thời Hồng sợ đến mức cả mặt trắng bệch, dặn dò: "Tiểu Văn, ngươi đi nhanh đi! Đừng làm chuyện dư thừa, chỉ cần thân khế là được!"

Hắn không dám đặt cược!

Tiểu Văn nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ nhỏ, chỉ còn lại hai người một đứng một ngồi.

Một trận gió lạnh thổi đến, Trần Thời Hồng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong lòng của hắn sợ hãi, không nhịn được muốn nói: "Khang Nương, hay là ngươi ngồi nghỉ một lát đi?"

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Bớt nói nhảm! Ngoãn ngoãn một chút cho ta!"

Sắc mặt Trần Thời Hồng phức tạp: "Ta hình như cũng không làm gì quá đáng với ngươi, sao ngươi lại đột nhiên thay đổi như vậy?"

Nói đến đây, từ lúc theo hắn ra ngoài nàng ta thay đổi rất nhiều. Lại nói, từ nhỏ đến lớn người quá đáng với cô nương trước mặt là phụ mẫu của hắn và tỷ tỷ của hắn, cũng không phải hắn!

Đặt tất cả những oán khi từ việc Trần gia ngược đãi nàng lên trên đầu của hắn, hắn cũng oan quá mà!

Tần Thu Uyển nghiêng đầu, ở trên cao nhìn xuống hắn nói: "Ngươi vẫn luôn buộc ta phải làm chuyện ta không muốn làm. Trước kia còn đỡ, nhiều nhất là bảo ta làm việc, khổ chút mệt chút ta cũng nhận. Nhưng gần đây ngươi bảo ta phải gạt người, ta không làm được!"

Nói đến đây, giọng nói của nàng rất kích động.

Trần Thời Hồng vội vàng mở miệng trấn an: "Từ nay về sau, ta sẽ không ép ngươi nữa."

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên rồi! Sau khi ta có thân khế, hai chúng ta sẽ nhất đao lưỡng đoạn, sau này ngươi đương nhiên sẽ không ép được ta nữa!"

Trần Thời Hồng á khẩu không trả lời được.

Dù đã đến giờ phút này, hắn vẫn không dám hoàn toàn tiếp nhận sự thật nàng sẽ vĩnh viễn rời đi.

"Khang Nương, chúng ta có tình cảm nhiều năm như vậy, ngươi thật sự cam lòng rời bỏ ta?"

"Tình cảm?" Tần Thu Uyển nhếch môi giễu cợt: "Các ngươi coi ta là người sao?"

Trần Thời Hồng trầm mặc: "Ta từ trước đến nay đều coi ngươi là thê tử của ta..."

Lời này rơi vào trong tai Tần Thu Uyển, chỉ cảm thấy thật phiền chán: "Nếu là thê tử, vậy việc ngươi làm gần đây là sao? Dự định nạp Khúc Tình Mai làm thiếp thất à?"

Một câu đã triệt để khiến Trần Thời Hồng ngậm miệng.

Gió lạnh thổi qua, rất nhanh đã tới một khắc đồng hồ.

Tiểu Văn vội vã chạy tới, trong tay ôm một cái áo choàng lớn. Cái áo này là Khang mẫu đích thân may cho hắn, Tần Thu Uyển nhận lấy, theo trí nhớ lấy từ trong túi ra một trang giấy.

Ánh sáng từ hội đèn lồng ở xa xuyên thấu qua tờ giấy, lờ mờ nhìn thấy phía trên có chữ viết.

Tần Thu Uyển từ trong ngực móc ra cây châm thắp lửa để nhìn, xác định là thân khế xong mới cẩn thận gấp nó lại rồi giấu đi. Sau đó, nàng từng bước một tới gần Trần Thời Hồng, lại thuận tay nhặt viên gạch lên.

Trần Thời Hồng: "..."

Hắn vội nói: "Ngươi nói lời phải giữ lời!"

Tiểu Văn thấy thế, nói: "Ngươi dám động thủ nữa, ta sẽ gọi người đến."

Chỉ mới nói mấy câu, đã nghe thấy có tiếng bước chân từ đằng xa vang lên.

Ngõ hẻm này rất ít người, nhưng bên cạnh cũng có một con đường tắt. Hẳn là có người rẽ từ đường nhỏ tới nơi này.

Tần Thu Uyển nắm chặt gạch trong tay, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng đành ném gạch đi.

Muốn xử lý tên Trần Thời Hồng này cũng có rất nhiều cơ hội, không cần phải tự mình làm.

Nàng xoay người rời đi, quả nhiên lúc đi ra chỗ góc cua đụng phải hai người đang nói chuyện.

Hai người này nhìn thấy một vị cô nương đi ra từ trong ngõ nhỏ đen sì thì đều có chút kinh ngạc. Không đợi bọn họ hỏi gì, cô nương đã lướt qua đi xa.

Trở lại tửu lâu thì đã là đêm khuya. Cô nương hẹn Tần Thu Uyển ra ngoài đã sớm đi ngủ.

Nàng không chất vấn, sau khi trở về cũng nằm xuống. Buổi sáng hôm sau, nàng tìm quản sự xin nghỉ, tự mình cầm thân khế đến tịch ti của nha môn.

Hai khắc đồng hồ xong, nàng trở ra, Khang Nương đã khôi phục sự tự do. Tần Thu Uyển cũng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau khi trở lại tửu lâu thì lại bắt đầu bận rộn.

Làm tiểu nhị không phải là kế lâu dài, trong nội tâm nàng bắt đầu suy nghĩ sinh kế sau này.

Buổi chiều, nàng lên lầu đưa đồ ăn thì lại gặp được người quen.

Thật ra nàng cũng chưa từng gặp người này. Nhưng vị công tử phúc hậu trong phòng này lại chính là người trong bức họa lúc trước Trần Thời Hồng cho nàng xem.

Tần Thu Uyển nhận ra người ta xong thì mặt không đổi sắc, đưa đồ ăn lên rồi thông minh lui về sau.

Công tử vậy mà lại vẫy vẫy tay: "Vị cô nương này, làm phiền cô đừng mang thức ăn lên nữa, khách nhân của ta còn chưa tới."

Tần Thu Uyển thưa vâng.

Lại lui thêm một bước, công tử trước mặt đã đứng dậy: "Khúc cô nương, mời vào."

Nói xong liền đi về phía trước hai bước, còn chìa tay ra.

Sắc mặt Khúc Tình Mai lãnh đạm: "Trương công tử có chuyện gì cứ nói thẳng, ta còn có chuyện khác."

Nụ cười trên mặt Trương Vũ Kiệt hơi cứng lại: "Ta đã chọn cho nàng món vịt quay mà nàng thích ăn nhất." Lại thúc giục Tần Thu Uyển: "Làm phiền ngươi mau mau mang lên cho ta."

Tần Thu Uyển lại thưa vâng.

Lập tức, Khúc Tình Mai nhìn sang chỗ nàng.

Khi nàng thấy rõ ràng nữ tử trước mặt, sắc mặt hơi đổi một chút: "Mau mau đi lấy đồ ăn, ta đói rồi."

Rõ ràng là muốn Tần Thu Uyển mau rời đi.

Lúc này là vào giờ cơm, trên dưới tửu lâu đều rất bận rộn. Tần Thu Uyển nhanh chóng lui ra khỏi lầu, lúc bưng vịt quay từ trong phòng bếp ra thì lại bị người ta ngăn lại.

Nha hoàn ngăn nàng lại cũng từng có duyên gặp mặt với nàng, chính là đại nha đầu thiếp thân bên người Khúc Tình Mai.

"Vị tỷ tỷ này." Nha hoàn tươi cười đến gần, từ trong tay lấy ra một cái hầu bao: "Nhìn tỷ tỷ vất vả, cô nương nhà ta cố ý bảo ta đến nói lời cảm tạ." Nàng hạ giọng: "Ta và tỷ tỷ rất có duyên, có lòng tốt nhắc nhở tỷ một câu, nghe nói tiểu nhị trong tửu lâu này, ít nhìn ít lời một chút thì mới có thể sống lâu."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ý của ngươi là..."

"Trần công tử cũng đã từng giúp ngươi, ngươi cũng đừng vong ân phụ nghĩa." Nha hoàn vụng về nói: "Tóm lại, ngươi ít nói đi là được rồi."

Khúc Tình Mai còn phải tự mình phân phó nha hoàn tới bảo nàng ngậm miệng, xem ra xuất thân của Trương công tử bên trong kia rất không tệ.

Nha hoàn kia nói xong liền nhét hầu bao vào trong túi tay áo của Tần Thu Uyển, nhanh chóng quay người lên lầu.

Trong phòng, Trương Vũ Kiệt đang nói chuyện.

Sắc mặt Khúc Tình Mai cực kì lãnh đạm, thấy nha hoàn của mình nhẹ nhàng tiến vào gật gật đầu, trái tim nàng lập tức buông xuống, nói: "Trương công tử, ta đã đi qua rừng mai, phong cảnh thực sự rất đẹp. Nhưng có đẹp đến đâu thì nhìn qua rồi cũng chỉ có như thế, gần đây tổ mẫu ta không khỏe trong người, ta muốn ở lại trong phủ tận hiếu."

Bị giai nhân cự tuyệt, Trương Vũ Kiệt có chút mất mát. Nhưng mà cũng không muốn miễn cưỡng giai nhân, đỡ làm nàng chán ghét: "Vậy mấy ngày nữa chúng ta đi xem hoa đào."

"Chuyện đó nói sau!" Khúc Tình Mai trả lời qua loa, nhìn thấy vịt quay được mang vào, ánh mắt của nàng sáng lên: "Vịt quay vừa mới ra khỏi nồi là ngon nhất."

Lúc ăn thì không được nói.

Cũng không cần phải ứng phó nam nhân trước mặt.

Trước kia, Khúc Tình Mai cảm thấy mối hôn sự này có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ muốn mình và vị hôn phu sau khi thành thân tương kính như tân, bình an vô sự là được. Thế nhưng sau này, nàng quen biết Trần Thời Hồng, chỉ cảm thấy nam nhi Cao Hoa xuất thân bần hàn nhưng bằng nghị lực thi đậu cử nhân, tài hoa nổi bật lại khí chất ngời ngời mới là người thích hợp, gả cho người như vậy mới không uổng công sống trên đời này.

Từ khi nàng và Trần Thời Hồng càng ngày càng quen thuộc, nàng đối với vị hôn phu nàng càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa.

Đợi đến khi Tần Thu Uyển mang món ăn lên xong, lại dâng trà thì Khúc Tình Mai đã đứng dậy cáo từ. Thậm chí còn rời đi trước một bước trước khi nàng kịp dâng trà.

Nhìn thấy trên mặt Trương Vũ Kiệt đầy vẻ thất vọng và không nỡ, ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi: "Khúc cô nương, ngài chờ một chút."

Khúc Tình Mai quay lại, không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"

Tần Thu Uyển lấy ra một cái hầu bao đưa lên: "Lúc nãy ta phải bưng đĩa, không thể cự tuyệt lễ vật mà nha hoàn của ngài đưa cho ta. Vô công bất thụ lộc, thứ này ta không thể nhận."

Nha hoàn hơi biến sắc, buồn bực nói: "Ta đã đưa cho ngươi rồi, ngươi còn trả lại làm gì? Ngươi sợ bạc đốt tay hay sao vậy?"

Tần Thu Uyển đàng hoàng nói: "Ngài yên tâm, chuyện gì không nên nói, ta tuyệt không nhiều lời. Còn hầu bao... Ta không thể nhận."

Bên cạnh, mi tâm Trương Vũ Kiệt dần dần nhăn lại: "Hầu bao gì?" Hắn nhìn về phía Khúc Tình Mai: "Khúc cô nương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Ý của hắn là muốn hỏi rõ ràng nguyên do xong thì sẽ cáo trạng với chưởng quỹ, để chưởng quỹ xử lý nha đầu này.

Nhưng Khúc Tình Mai sợ hắn truy cứu, lập tức nói: "Cát Tường thấy nha hoàn này đưa thức ăn khá tận tâm, muốn thưởng nàng ta ít bạc. Không ngờ nàng ta lại không biết điều như vậy, vậy ta sẽ lấy lại."

Nói xong, nhìn thoáng qua nha hoàn.

Nha hoàn tức giận trong lòng, tiến lên tiếp nhận hầu bao, còn trừng mắt với Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển giống như không thấy, nghiêm trang giải thích: "Chuyện cô nương lo lắng sẽ không phát sinh đâu, ta chưa từng nói lung tung chuyện gì với người khác, chưởng quỹ cũng không cho phép chúng ta lắm miệng."

 
Bình Luận (0)
Comment