Chương 123
Nàng năm lần bảy lượt đề cập sẽ không nhiều lời, Trương Vũ Kiệt cuối cùng cũng đã chú ý tới.
Lời từ trong miệng nha hoàn này không khó để hiểu, ý là vừa nãy Cát Tường đi tìm nàng, cho nàng một cái hầu bao là muốn bảo nàng không được nhiều chuyện.
Hôm nay, người Khúc Tình Mai gặp là hắn, việc không cần nói ra này... Hẳn là muốn gạt hắn.
Mặt Trương Vũ Kiệt lộ vẻ nghi ngờ: "Rốt cuộc là chuyện ra sao?"
Khúc Tình Mai sợ hắn truy vấn, cho nên mới lấy việc dùng bữa để ngăn chặn miệng của hắn, định ăn xong thì sẽ nhanh chóng cáo từ rời đi.
Nghe thấy hắn hỏi, trái tim Khúc Tình Mai nâng lên tận cổ họng, cúi đầu xuống làm ra vẻ ngượng ngùng: "Lần trước ta ở chỗ này, y phục đã bị rách..."
Loại chuyện này đúng là cần nha hoàn đưa một cái hầu bao để ngậm miệng.
Nghi ngờ trong lòng Trương Vũ Kiệt nhanh chóng tiêu tan hơn phân nửa.
Khúc Tình Mai lén trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển, ánh mắt sắc bén: "Trương công tử, ta còn có việc nên đi trước một bước. Ngày khác rảnh sẽ hẹn sau."
Nghe thấy câu nói cuối cùng, miệng Trương Vũ Kiệt bất giác nở nụ cười: "Được."
Vừa dứt lời, giai nhân đã đi xa.
Nhưng lần này, Trương Vũ Kiệt không còn thất vọng nữa, bởi vì giai nhân đã chủ động hẹn hắn lần tiếp theo, rõ ràng là có ý với hắn. Vừa rồi lãnh đạm như vậy, hẳn là nữ nhi người ta chỉ đang dè dặt thôi.
Tần Thu Uyển nhìn rõ sự thay đổi trong mắt hắn nhưng cũng không nhắc nhở.
Vừa nãy nàng đã hiểu được phần nào, Trương Vũ Kiệt chưa gì đã bị Khúc Tình Mai dùng mấy câu lừa gạt, đồng thời còn tin tưởng không nghi ngờ. Nếu nàng còn muốn dây dưa, chỉ sợ Trương Vũ Kiệt sẽ tưởng rằng nàng cố ý gây sự.
Trước khi đi, Trương Vũ Kiệt gọi nàng lại, dặn dò: "Điểm tâm không cần mang lên nữa, cất vào hộp cơm cho ta."
Tần Thu Uyển nhẹ giọng chấp hành.
Một khắc đồng hồ sau, Trương Vũ Kiệt mang người rời đi.
Vừa đi không lâu, chủ tớ Khúc Tình Mai đã quay lại, Tần Thu Uyển thấy chưởng quỹ tìm mình, còn tưởng rằng mình làm gì không đúng, hoặc là mình làm quá tốt chưởng quỹ muốn khen vài câu. Vừa mới vào phòng thu chi thì đã thấy hai chủ tớ Khúc Tình Mai ở đó.
Gương mặt xinh đẹp của Khúc Tình Mai lạnh lẽo như tờ, cười lạnh một tiếng: "Ta thưởng ngươi là có ý để mắt ngươi. Vừa rồi ngươi làm vậy là ý gì?"
Tần Thu Uyển cúi đầu: "Vô công bất thụ lộc, ta sẽ không vô duyên vô cớ cầm bạc của người khác."
Nha hoàn của Khúc Tình Mai lườm nàng: "Ngươi đừng giả bộ ngu ngốc. Lúc ta cho ngươi bạc đã nói rõ ràng, ngươi hẳn là đã hiểu rõ ý tứ của ta, nhưng ở trước mặt Trương công tử ngươi lại nói những lời kia, ngươi rõ ràng muốn châm ngòi tình cảm hôn phu thê bọn họ, muốn hại cô nương nhà ta!"
Chưởng quỹ đang đứng ở một bên cười xòa làm lành, nghe vậy liền trách mắng: "Khang Nương, mau xin lỗi Khúc cô nương!"
Khúc Tình Mai đưa tay: "Không cần. Chưởng quỹ, từ nay về sau, ta không muốn gặp lại nàng ta nữa!"
Chưởng quỹ kinh ngạc, rất mau đã đáp ứng, rồi cung cung kính kính tiễn hai chủ tớ bọn họ ra ngoài.
Quay đầu, có phần không kiên nhẫn nói với Tần Thu Uyển: "Vừa rồi lời của Khúc cô nương ngươi cũng nghe rồi đấy, ngài ấy là khách quen của tửu lâu chúng ta, mỗi tháng sẽ tới đây mấy lần, ra tay cũng hào phóng. Ta không dám đắc tội với người ta, ngươi tự đi đi!"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Trong lòng chưởng quỹ cũng có phần khó chịu, cô nương trước mặt này đã hơn hai mươi tuổi, người thông minh, động tác cũng nhanh nhẹn, lại rơi vào tình trạng không nhà để về, quả thực đáng thương nên mới nhịn không được lắm miệng một câu: "Ngươi nói ngươi đó, Khúc cô nương này cũng không phải người bình thường, người khác còn có thể chịu đựng được, mà ngươi... Khang Nương, sau này nhớ ít nói làm nhiều."
Tần Thu Uyển vốn đã chuẩn bị rời đi, nghe thấy chưởng quỹ nhắc nhở thiện ý thì cười nói: "Ta chỉ không thích nhìn nàng ta gạt tình cảm người khác."
"Làm người không thể quá thẳng thắn như vậy!" Chưởng quỹ tận tình khuyên bảo.
Nói cho cùng, đó cũng là chuyện của người khác, nàng chen tay chen chân vào làm gì?
Người không giúp đỡ được, ngược lại còn khiến mình gặp xui.
Nếu là người khác, Tần Thu Uyển chắc chắn sẽ không lắm miệng, nhưng đó là Khúc Tình Mai, nàng vốn muốn cho nàng ta khó chịu.
Bây giờ Khúc Tình Mai không biết sự tồn tại cua Khang Nương, theo lý Tần Thu Uyển không nên nhằm vào nàng ta. Nhưng đời trước, sau khi Khúc Tình Mai biết thân phận của Khang Nương, không chỉ làm khó nàng, còn ầm ĩ với Trần Thời Hồng mấy trận... Trần Thời Hồng giận chó đánh mèo, bên kia cãi nhau với thê tử, quay đầu liền đem tất cả oán khí và lửa giận trút lên người Khang Nương, làm cho Khang Nương khổ không thể tả.
Cầm tiền công mấy ngày rời khỏi tửu lâu, Tần Thu Uyển lại phải lang thang bên ngoài tìm công việc.
Mang theo bao phục đi ra khỏi tửu lâu, Tần Thu Uyển lẩn thẩn đi trên đường, trong lòng tính toán sẽ lại tìm một công việc mới, còn có ý nghĩ tự làm tự ăn. Đang đi, chợt thấy một đại phu đang ra tay cứu người, bên cạnh lại không có người nào hỗ trợ cả: "Ngân châm ba tấc!"
Không người nào phản ứng, Tần Thu Uyển thấy thế, nhanh chóng tiến lên cởi châm bao xuống, lấy ra châm ba tấc.
Sau đó, nàng cứ theo lời đại phu, giúp ông ta đưa châm suốt cả một buổi.
Đợi đến khi trên người đất tỉnh lại, đại phu nhổ châm ra, lau mồ hôi xong, còn nhìn về phía Tần Thu Uyển.
"Ngươi biết ngân châm? Ngươi học qua y thuật rồi sao?"
"Có biết một chút." Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Ta đã từng xem qua một hai cuốn sách về dược."
Đúng là như thế thật.
Bởi vì Trần Thời Hồng có đọc sách nên Khang Nương cũng biết chữ, nàng đọc sách dược là vì nghe nói trong tửu lâu, dược thiện có giá rất đắt. Đọc sách thương thân, nàng muốn tự mình học cách làm thuốc thiện để chăm sóc người khác.
Đáng tiếc nàng bình thường bề bộn nhiều việc nên cơ bản không rảnh, lại phát hiện mấy cái thứ như thuốc này rất dễ tương khắc với nhau, không tinh thông cố gắng thì sẽ dễ bị trúng độc nên nàng mới không học nữa.
Nhãn tình đại phu sáng lên: "Ngươi biết chữ?" Lại nhìn thấy nàng vác theo một bao quần áo: "Ngươi có muốn đi theo ta hay không?" Nói tiếp: "Ta sẽ trả cho ngươi tiền công. Một tháng năm đồng."
Tiền công này so với tiền công trong tửu lâu còn cao hơn một chút.
Bây giờ Tần Thu Uyển không có chỗ để đi, học y cũng không tệ, vuốt cằm nói: "Ta không có chỗ ở."
"Ta có." Đại phu rất vội vàng.
Tần Thu Uyển hơi bất ngờ: "Sao ngài lại thiếu dược đồng vậy?"
Nhắc tới việc này, đại phu khoát khoát tay: "Nhắc đến là tức giận, bây giờ ta không muốn nói."
Lúc đến chỗ ở thì trời đã chạng vạng tối, Tần Thu Uyển ở bên trong một gian phòng nhỏ trong y quán.
Y quán không lớn, đặt ở trong kinh thành xa hoa thì đúng là nhỏ đến mức thương cảm. Người bốc thuốc bên trong y quán chính là thê tử của đại phu, Tần Thu Uyển đến xong thì phải quét dọn, phải ép thuốc, còn phải nấu cơm... Khó trách người đệ tử trước đó lại rời đi.
Đúng vậy, những đệ tử trước đó mà Giang đại phu thu nhận đều đã bái biệt ông ta rồi nhận người khác làm vi sư.
Cho nên Giang đại phu cứ nhắc đến là lại tức giận.
Nàng đã đến tửu lâu ngày thứ hai mà vẫn không có bệnh nhân nào, Tần Thu Uyển dành thời gian ra phía sau viện quét dọn phòng của mình, còn chưa chỉnh lý xong thì thê tử Giang đại phu là Lý thị liền tiến đến: "Bên ngoài có người tới mời ra xem bệnh, ngươi cũng đi đi!"
Lý thị năm nay chừng bốn mươi tuổi, trên thân toàn là mùi thuốc, là một người rất hiền hòa.
Tần Thu Uyển “ừm” một tiếng, xách hòm thuốc đi theo Giang đại phu ra cửa, đi trên đường chưa được bao xa thì đã tiến vào một gian nhà trọ.
Tần Thu Uyển vốn cũng không để ý nhiều, nhưng khi nàng nhìn thấy bệnh nhân trong phòng thì sững sờ một chút.
Người nằm trên giường cũng sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Đại phu kinh ngạc, nhìn bệnh nhân một chút, lại nhìn người mình vừa mời một chút, hỏi: "Hai người các ngươi quen nhau?"
Tần Thu Uyển ho khụ một tiếng: "Trước đó có quen, sau này thì đã... Kết thù."
Kết thù?
Vậy còn muốn xem bệnh không?
Nếu là Giang đại phu, ông ấy tuyệt đối sẽ không phối thuốc cho kẻ thù của mình. Lập tức nói: "Nếu vậy, chúng ta đành đi một chuyến tay không rồi."
Sau đó cáo lỗi với Trần Thời Hồng một tiếng: "Công tử mời cao minh khác đi, chúng ta đi trước."
Vết thương trên người Trần Thời Hồng đã rất tệ, nhịn suốt một ngày, đau đớn không giảm bớt mà ngược lại còn đau hơn so với ban đầu. Hắn cũng sợ mình sẽ bị tổn thương đến đường tử tôn, đắn đo một lúc, mới bảo Tiểu Văn đi mời đại phu.
Lại sợ mời đại phu đến xong, đại phu kia trở về sẽ nói lăng xằng bậy nên mới cố ý dặn dò Tiểu Văn mời đại phu trong y quán nhỏ thôi.
Mục đích của hắn thật ra là muốn đại phu nhìn xem thương thế của mình rốt cuộc có nghiêm trọng hay không.
Nếu như không nặng, hắn sẽ lặng lẽ trị liệu. Dù sao thì cái chuyện này nói thì dễ mà nghe thì khó, không chỉ mất mặt mà lỡ để Khúc Tình Mai bên kia biết... thì thật khó nói, hắn tuyệt đối sẽ không kinh động đến đại phu ở y quán lớn.
Y quán lớn khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết thì chuyện sẽ rất dễ bị truyền đi. Tốt nhất là tìm một y quán chỉ có một đại phu, cho đủ phí bịt miệng rồi thì khả năng che giấu cũng tương đối lớn.
Tiểu Văn nghe ngóng một vòng, mới cố ý mời Giang đại phu đến. Không ngờ còn gặp phải người quen.
Trước khi đại phu đến, Tiểu Văn đã nói hết những chuyện này cho chủ tử biết, mục đích là muốn cho chủ tử biết mình đã phí hết tâm huyết như thế nào... Lúc này lại hận không thể co lại một góc để trốn.
Trần Thời Hồng từ trong miệng Tiểu Văn biết được đại phu trước mặt là đại phu duy nhất của một gian y quán nhỏ quanh đây, mà đối nhân xử thế cũng không tệ. Mắt thấy đại phu muốn đi, hắn cắn răng nói: "Chờ một chút."
Đại phu kinh ngạc: "Các ngươi không phải có thù sao?"
Nói thật, dù là Khang Nương hung ác muốn đập nát tay của hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn không đập, không phải sao?
Hai người đã từng có nhiều năm tình cảm như vậy, Khang Nương ôn nhu như nước, Trần Thời Hồng không tin nàng sẽ hạ tử thủ đối với hắn.
Trước đó muốn đập nát tay hắn, chẳng qua là vì không rời khỏi hắn được còn bị hắn khống chế mà thôi.
"Không có chuyện gì đâu." Trần Thời Hồng nhìn Khang Nương: "Ta bị ngươi đá bị thương, phải đến mời đại phu. Trong lòng ngươi chắc rất dễ chịu nhỉ?"
Vô cùng dễ chịu.
Tần Thu Uyển rất hiếu kì: "Ngươi nhịn không được mới phải mời đại phu sao? Hay là đã mời đại phu rồi mà người ta không trị được?"
Trần Thời Hồng: "..." Ngươi mới không trị được, cả nhà ngươi đều không trị được!
Đại phu cũng không muốn một chuyến tay không, lập tức tiến lên bắt mạch. Hỏi rõ triệu chứng xong thì bắt đầu phối dược.
Trần Thời Hồng thấp thỏm hỏi: "Đại phu, bệnh này của ta có nghiêm trọng không? Có ảnh hưởng đến dòng dõi sau này không?"
Đại phu thuận miệng nói: "Hiện tại còn khó nói lắm, chờ ngươi không đau nữa mới có thể nhìn ra được. Nếu ngươi không tin ta, ta cũng có thể hiểu, ngươi có thể mời đại phu khác nhìn xem."
Trần Thời Hồng: "..."
Nếu như có thể thì hắn không muốn mời bất cứ một tên đại phu nào cả.
Thêm một người biết thì sẽ có thêm một phần khả năng bị ngoại nhân biết. Hắn không thể chịu nổi nỗi nhục nhã này đâu!