Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 124

Chương 124
Sau khi bôi thuốc xong, đại phu căn dặn kĩ càng lại cách dùng thuốc rồi sắp lại ngăn nắp.

Khi ấy, vừa đúng lúc phải trả tiền khám bệnh rồi.

Tiểu Văn cầm trên tay hai lọ thuốc, nhìn về phía chủ tử của mình.

Trần Thời Hồng ngó đại phu, sau đó lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: “Khang Nương, những thứ này...hết bao nhiêu ngân lượng?”

Đại phu tùy miệng nói: “Một lượng hai đồng, bốn ngày sau dùng thuốc hết rồi phải lấy thêm thuốc mới nữa.”

Trần Thời Hồng lúc này hận không thể đem một quan tiền phân thành hai nửa, như vậy có thể tiết kiểm đi rất nhiều, hắn ngập ngừng hỏi: “Có thể nào rẻ hơn một chút không?”

Hắn tiếp lời: “Đại phu, ta là cử tử ngoại địa đến đây thi, gia đình cũng không giàu có gì cả.”

Hắn vừa nói, mắt vừa nhìn về hướng Tần Thu Uyển, ra hiệu cho nàng mở miệng nói giúp.

Tần Thu Uyển giả vờ như không nhìn thấy.

Trong sự bất lực cùng cực, Trần Thời Hồng chỉ còn nước nói thẳng rằng: “Khang Nương và ta cùng đến từ một nơi, nàng ấy hiểu rõ nhất gia cảnh của ta đó.”

Đại phu ngạc nhiên: “Thật sao?”

Tần Thu Uyển khẽ gật đầu, không nói giúp, ngược lại còn nói: “Y quán của Giang đại phu không đủ lớn, cũng không mời người dư thừa. Thuốc của ông ấy ngươi còn chê đắt, vậy thì thôi đừng uống nữa.”

Mà yên lòng chờ chết luôn đi!

Trần Thời Hồng:”...”

Sắc mặt hắn phức tạp: “Khang Nương, tình cảm bao nhiêu năm nay, nàng quên hết rồi sao?”

Tần Thu Uyển cười lạnh, cứ như không cười: “Chưa quên, nên sau này ta vẫn sẽ đến tìm ngươi.”

Lời nói này có ẩn ý bên trong.

Trần Thời Hồng dĩ nhiên đã nghe ra được ẩn ý bên trong, xem bộ dạng và giọng điệu kia của nàng, tìm hắn chắc hẳn không phải để ôn lại chuyện cũ, vậy thì...là đi tính sổ hay sao?

Hắn đột nhiên có chút bối rối, giọng điệu nhẹ nhàng hạ xuống: “Khang Nương, dù gì cũng là phụ mẫu ta nuôi dưỡng nàng, nàng....”

Tần Thu Uyển cắt ngang lời hắn: “Ta nhớ hết!”

Giang đại phu hành y bao nhiêu năm, gặp qua muôn vàn kiểu người. Cũng có người mặc cả giá với ông sau khi kê thuốc. Thân là y giả, đáng ra nên cứu tử phù thương, xoa dịu nỗi thống khổ của bệnh nhân. Có nhiều lúc, Giang đại phu luôn sẵn lòng chia sẻ với người khác.

Nhưng hôm nay không thể.

Chưa kể đến người trước mặt còn có một thư đồng bên cạnh, y phục trên người cũng tốt, còn có cả phụ kiện theo kèm. Hộp thức ăn trên bàn kia còn là của Nguyên Hòa Lâu, tình cảnh thế này mà hắn ta đòi giảm giá...dựa vào cái gì cơ chứ?

Đại phu xòe tay ra: “Những thứ như thuốc này chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh thì bao nhiêu ngân lượng cũng không tính là đắt, giá cả này của ta đã là rẻ nhất rồi đó.”

Trần Thời Hồng là một học giả, gần đây còn có qua lại với nữ nhi nhà quan, nên rất coi trọng danh tiếng của bản thân mình, rất sợ người ta đánh giá, xem thường. Đại phu lại bàn về vấn đề khó nói này nữa, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trả tiền.

Khi Tiểu Văn tiễn đại phu trở về, Trần Thời Hồng nói: “Khang Nương, đợi khi ta khỏe lại, ta sẽ tới thăm nàng tiếp.”

Tần Thu Uyển đã đi đến tận cửa, nàng quay đầu lại nói: “Trần công tử, hai chúng ta từ nay không còn liên lạc nữa.”

Dứt lời, nàng cũng ngại dính líu đến hắn nữa, liền cầm thuốc rời đi thật nhanh.

Suốt dọc đường đi, Giang đại phu như có lời muốn nói, nhưng ngập ngừng rồi thôi.

Tần Thu Uyển bật cười: “Ta chính là đồng dưỡng tức của hắn ta, nhưng sau khi hắn thi đỗ tú tài, Trần gia liền không muốn để ta gả cho hắn nữa, nhưng cũng chưa từng muốn ta gả cho người khác, cứ để ta chăm sóc hắn như vậy. Mới hôm kia, ta vừa nhận được thân khế của mình.”

Giang đại phu tỏ vẻ kinh ngạc.

Ông ta nói mà! Thảo nào giữa hai người họ có gì đó không ổn, hoá ra còn tồn tại một quan hệ phức tạp như vậy trong đây.

Những ngày ở y quán bình bình lặng lặng, thi thoảng Tần Thu Uyển vẫn đi cùng để chẩn bệnh, phần lớn là ở trong tiệm thuốc để phụ giúp.

Nửa tháng trôi qua, vào đêm hôm ấy, bỗng dưng có người đột nhập vào, đúng lúc ấy, Giang đại phu đưa thê tử đi đến Nhạc gia, chỉ còn đúng một mình Tần Thu Uyển ở trong cửa hàng.

Người vào đi theo một phú gia công tử thân vận y phục màu xanh, lúc này mặt mày tái nhợt, cái mũ quan bạch ngọc nổi bật trên đầu trắng đến mức kinh người đã nhuốm dần màu xanh lam.

Trên vạt áo màu xanh kia còn đẫm máu rỉ rơi, nếu máu còn không ngừng chảy, có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển một mình trong cửa hàng, các tuỳ tùng theo sau sắc mặt lo lắng, hỏi: “Đại phu nhà ngươi đâu?”

Tần Thu Uyển nhanh chóng bước đến: “Đại phu không có ở đây. Hắn cần phải cầm máu ngay, bị thương ở đâu thế?”

Tuỳ tùng nhìn thấy vẻ mặt bình thản của nàng, có chút sững người: “Ngươi biết cầm máu không?”

“Đặt người xuống” Tuỳ tùng do dự một hồi, cuối cùng cũng cắn răng đặt người xuống, nói: “Ngươi đừng manh động làm gì hắn hết, ta đi tìm đại phu khác.” Trước khi chạy đi còn không yên tâm, dặn dò nàng: “Chăm sóc công tử nhà ta cho thật tốt, ta không để ngươi thiệt thòi đâu.”

Ý trong câu ấy là mượn chỗ để đặt người, sau này sẽ cảm tạ.

Hắn quay bước đi, trong phòng chỉ còn một mình Tần Thu Uyển và người đang hôn mê bất tỉnh trên giường kia.

Người nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, hơi thở dần trở nên yếu ớt. Tần Thu Uyển thấy nơi thắt eo của hắn có một chỗ bị thương đang chảy máu, không nghĩ ngợi nhiều, nàng duỗi tay ra, người nằm trên giường mơ hồ mở mắt liếc nhìn, song lại nhanh chóng thiếp đi.

Y thuật của Tần Thu Uyển tuy không cao siêu, nhưng do có học võ công nên nàng cũng biết được một số huyệt đạo cầm máu, nàng vừa xoa nhẹ vừa bôi thuốc, chẳng mấy chốc, vết thương kia không còn chảy máu nữa, nàng quấn chặt vết thương lại, tay khẽ lau mồ hôi đang nhễ nhại từ trên trán. Thực sự muốn chỉnh lại quần áo của hắn cho ngay ngắn, nhưng đúng lúc, những tùy tùng thở dốc trở về, dẫn theo một vị đại phu đến.

Đại phu mệt đến kiệt sức, nhưng sau khi nhìn thấy bệnh nhân nằm trên giường kia cũng không phàn nàn, trách cớ gì. Đại phu nhanh bước tiến đến dò xét cẩn thận, đôi mắt nhìn về hướng Tần Thu Uyển, có chút kinh ngạc: “Giang tửu quỷ* này quả thật đã nhặt được món bảo bối!”

(*: tên bợm rượu)

Việc truyền dạy đệ tử phải bắt đầu từ lúc mấy tuổi, đầu tiên là phải biết chữ, sau đến đọc sách y, phân biệt thuốc, về sau hiểu biết về huyệt vị, hai mươi tuổi có thể bắt mạch khai căn, thiên phú, nghị lực không thể thiếu thứ nào.

Vị cô nương trước mặt, nửa đường xuất gia, vừa tới y quán không bao lâu mà lại có thể nhận huyệt vị, biết cầm máu, thật khiến người ta ghen tị mà!

Kinh thành này không phải là lớn lắm, lại có nhiều các quan cao chức lớn thích tìm nhiều vị đại phu để chẩn mạch kê đơn, vì thế các đại phu hơi có danh tiếng một chút đều quen biết, nhận ra nhau.

Đại phu kiểm tra lại vết thương vừa được băng bó: “Máu chảy nhiều quá, cầm máu được rồi, sau khi về chỉ cần không sốt quá cao thì không có gì đáng ngại.”

Lại cảm khái: “Mệnh công tử cũng không quá xấu, chưa bị đẩy vào tuyệt lộ, nếu đi nhầm đường e rằng không tìm được người cầm máu này,...”

Đại phu vừa nói, vừa đi ra ngoài.

Tùy tùng vui mừng hớn hở, đuổi theo đưa phí trị thương.

Quay đầu lại, hắn nhìn Tần Thu Uyển mà cảm tạ: “Công tử nhà ta không tiện di chuyển, xin làm phiền cô nương đến phủ Thái phó báo cho ta một tiếng.”

Phủ Thái phó?

Tần Thu Uyển chợt nhớ ra Trương Vũ Kiệt chính là công tử của phủ Thái phó, nàng nhìn vào người đang hôn mê bất tỉnh kia, trong kí ức của Khang Nương, kiếp trước, ca ca của Trương Vũ Kiệt dường như bị ám sát nên tử vong. Nàng vẫn nhớ vì Trần Thời Hồng cứ nhắc mãi, Khúc Tình Mai vốn định từ hôn nhưng lại không nói nên lời, phải tốn mất một thời gian mới từ được hôn.

Nói cách khác, người này đáng lẽ không gặp được đại phu, vì mất quá nhiều máu mà tử vong.

Tần Thu Uyển trong lòng dấy lên ngàn cơn sóng, nhưng không để lộ trên nét mặt, nàng ra ngoài kêu người đi đến phủ Thái phó báo tin, còn đưa thêm một ít tiền.

Nửa canh giờ sau, Giang đại phu còn chưa trở về, nhưng trước cổng lại có mấy xe ngựa đậu.

Phía trước là một cỗ xe màu đỏ tươi, vừa mới dừng chân, một phu nhân tóc vấn hoa bưng một bình hoàng tửu bước xuống.

Phu nhân bước đi loạng choạng, đến trước cửa, vừa nhìn thấy người nằm trên giường liền ngã quỵ xuống, sắc mặt lo lắng, yếu ớt.

Nha hoàn đỡ người đi theo sau đi đến bên giường, phu nhân vươn tay lên trước, sờ: “Vũ Nham, con tỉnh dậy đi...”

Phía sau còn có một đôi phu thê trung niên đi cùng, sắc mặt không quá tốt. Tùy tùng nói thương thế, liền nhìn trái nhìn phải một vòng: “Còn đại phu nào khác không?”

Tùy tùng lắc đầu: “Nơi công tử bị thương cách đây khá gần, tiểu nhân cõng công tử đến đây nhưng không có đại phu. Chỉ có thể thả người xuống, đi mời người đến, đợi đại phu đến thì máu của vết thương trên người công tử đã được cầm lại rồi. Tiểu nhân muốn đi mời người khác, nhưng phải canh chừng kĩ càng công tử, không dám tự tiện rời đi. Còn nữa, vết thương của công tử khá nặng, tạm thời không thể cử động được.”

Nam tử trung niên gật đầu: “Ngươi làm đúng rồi. Mau đi mời Chu đại phu đến đây xem xem.”

Từ sau khi người của phủ Thái phó đến, người ở y quán đã dày đặc, đông đúc.

Phút chốc, có bà tử tìm đến Tần Thu Uyển: “Công tử nhà ta hiện nay không tiện di chuyển, tạm ở lại đây vài ngày vậy, không biết có phòng nào thích hợp không?” Còn thêm lời: “Yên tâm, phủ Thái phó không để các người thiệt thòi đâu.”

Hậu viện không dư phòng nào cả, sau khi nghe xong, bà tử lập tức nói rằng sẽ đến nhà trọ cách đó không xa lấy một phòng cho Tần Thu Uyển ở, tiện trả luôn tiền phòng.

Tần Thu Uyển liền đồng ý.

Thực tế thì, nếu Giang đại phu có ở đây, chắc chắn ông ấy cũng đồng ý thôi.

Tần Thu Uyển vừa ở được vài ngày, đồ đạc của bản thân cũng không nhiều. Vừa thu dọn đồ đạc bên này xong, nha hoàn liền đi vào.

Sàn nhà đá xanh phủ một lớp lông dày, tường được treo rèm kín, tất cả đồ đạc của Ngô Trung đều đã được chuyển đi, đổi thành cái mới, tuy không đắt đỏ nhưng cũng khác xa hẳn với trước đây.

Giang đại phu trở về, xem dáng vẻ y quán thay đổi, rất nhanh đã có phản ứng.

Đúng như Tần Thu Uyển mong đợi, ông hoàn toàn không thể từ chối việc công tử của phủ Thái phó ở lại đây dưỡng thương.

Cũng không muốn từ chối, đối với y quán mà nói, việc này chỉ có lợi chứ không hại.

Sáng sớm hôm sau, Tần Thu Uyển vừa đến y quán, liền phát hiện trước cửa đã có sẵn người.

Vẫn là người quen ấy.

Trương Vũ Kiệt nhìn thấy nàng, khá bất ngờ: “Sao ngươi lại ở đây?”

Tần Thu Uyển mở cửa: “Trí nhớ của công tử tốt thật, sau sự việc ngày hôm đó, ta bị chưởng quỹ đuổi ra khỏi quán, vừa hay gặp được Giang đại phu, đến đây dừng chân.”

Nghe thấy như vậy, lòng dạ Trương Vũ Kiệt lúc này tràn ngập lo lắng cho huynh trưởng, cũng có chút hiếu kỳ: “Chuyện ngày hôm đó cũng không làm rầm rộ lên, chưởng quỹ làm sao biết được vậy?”

Hơn nữa, nếu chưởng quỹ biết tiểu nhị lắm miệng, cùng lắm chỉ là khiển trách đôi ba câu, hà cớ gì lại đuổi người ta chứ?

Tần Thu Uyển cười nhạt: “Công tử có điều không biết, Khúc cô nương đi đến tìm chưỡng quỹ, nói là từ nay về sau không muốn nhìn thấy ta nữa, cho nên…”

Trương Vũ Kiệt kinh ngạc một phen: “Tình Mai?”

“Điều này là không thể nào!” Hắn nói rất kiên quyết.

Hôm ấy Tần Thu Uyển liên tục ám chỉ, vậy mà Trương Vũ Kiệt lại bị dăm ba câu nói của Khúc Tình Mai làm cho lung lay, nàng có thể nhìn ra sự tin tưởng tuyệt đối trời đất không xoay chuyển được của người này dành cho vị hôn thê của mình, người ngoài có nói ra sao đi nữa, chỉ cần Khúc Tình Mai bằng lòng giải thích thì hắn sẽ nguyện ý tin.

Trong tình huống như vậy, Tần Thu Uyển cũng không muốn nói thêm lời dư thừa: “Ngài đến thăm Trương công tử có phải không?”

“Đúng vậy.” Sắc mặt Trương Vũ Kiệt không quá tốt, “Ca ca ta bị thương nặng lắm sao?”

“Khá nặng đó.” Thật tâm mà nói, nếu không phải hôm qua vô tình gặp được Tần Thu Uyển, chỉ sợ lúc này phủ Thái phó đã phủ đầy băng trắng rồi.

Hàng mày rậm của Trương Vũ Kiệt tràn ngập lo âu, vừa bước vào cửa đã ngó nghiêng trái phải: “Ca ca của ta đang ở đâu?”

“Mời công tử đi theo ta.” Tần Thu Uyển dẫn người đi một mạch đến hậu viện, dẫu sao người bị thương mà không tiện gặp mặt thì cũng sẽ có người ngăn lại thôi.

Một tiểu y nữ như nàng tốt nhất không nên ngăn cản Trương Vũ Kiệt, nếu không lại bị ghi thù.

Tại hậu viện, cửa phòng phía trước Tần Thu Uyển đang mở toang, nàng bước đến, khẽ nhìn vào bên trong.

Nàng thấy Giang đại phu ngồi kế giường đang bắt mạch, xung quanh còn có thêm mấy vị đại phu nữa, trong phòng rất đông người.

Tần Thu Uyển đảo mắt qua một vòng, cuối cùng dừng lại nơi nam nhân đang nằm trên giường bệnh, đối diện với cặp mắt của hắn ta.

Hai mắt nàng sáng rực, nhịp tim bỗng nhanh đến bất thường.

Trương Vũ Kiệt từ phía sau đẩy nàng ra một bên, hớt hả chạy vào: “Đại ca!”

Nam nhân trên giường cũng nhìn thấy Tần Thu Uyển, hắn sững người: “Nghe nói là ngươi cứu ta?”

Nghe thấy, một vị đại phu bên cạnh nhanh chóng đáp lời: “Chỉ là cầm máu mà thôi, người học vài buổi là biết được, không phải thủ thuật cao siêu gì đâu…”

Trương Vũ Nham trừng hai mắt liếc qua: “Ta không có nói chuyện với ngươi!”

 
Bình Luận (0)
Comment