Lúc này đây, Trương Vũ Nham vẫn còn rất yếu, nhưng khí sắc của ánh mắt kia vẫn quyết liệt hung tợn, vị đại phu bị hắn ta khiển trách cũng lập tức im miệng.
Hôm nay Thái phó đại nhân đã đích thân đến thăm, thấy vậy liền la mắng: “Vũ Nham, Chu đại phu đến đây để chữa bệnh cho con đấy.”
Trương Vũ Nham không muốn đấu khẩu với tổ phụ, nhìn về hướng cửa mà nói: “Ngươi đi vào đây, ta muốn cảm tạ ân nhân cứu mạng ta cho đàng hoàng chút.”
Trong lòng vị Chu đại phu bên cạnh vừa có chút ghen tị, vừa ngưỡng mộ ước ao.
Nữ tử này chẳng qua là được phận phân cẩu *(vô tình gặp may), trên đường gặp trúng Trương Vũ Nham đang trọng thương mới nhặt được ân tình lớn như thế này. Nếu như ông ta gặp phải, e rằng bây giờ người được trưởng tử đích tôn Trương gia thưởng chính là ông ta rồi.
“Chỉ là chút việc cỏn con đơn giản, không cần phải cảm tạ như thế đâu.” Tần Thu Uyển chầm chậm bước đến: “Trương công tử hôm nay đã khoẻ hơn rồi chứ?”
“Đỡ nhiều rồi.” Trương Vũ Nham như nghĩ ra điều gì đó, nhìn về phía tuỳ tùng bên cạnh: “Ngươi nói rất đúng, bây giờ thân ta mang trọng thương, không tiện di chuyển, cứ ở đây dưỡng thương vài ngày đi rồi tính sau vậy.”
Tuỳ tùng: “…”
Vừa nãy là ai khăng khăng một mực đòi hồi phủ thế kia?
Đại phu ngăn còn ngăn không nổi nữa mà!
Trương thái phó cũng đã ở ngưỡng tuổi xế chiều, nhưng trí thần minh mẫn, dồi dào, nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của tôn tử mình, ông không nhịn được phải ngó nhìn Tần Thu Uyển một chút.
Vừa nãy tất cả đại phu đều không tán thành việc đang bị thương mà đi tới đi lui. Bất luận tôn tử ông ở lại đây vì điều gì thì đó cũng là một điều tốt.
Trương Vũ Nham mất máu quá nhiều, tổn hại nguyên khí, cần phải tịnh dưỡng vài ngày. Chẳng bấy lâu, tất cả người trong phòng kể cả Thái phó đại nhân cũng rời đi hết.
Tần Thu Uyển cũng lui ra ngoài theo họ.
Tuỳ tùng đứng dưới mái hiên sắc thuốc, vừa nhìn thấy Tần Thu Uyển xong, sắc mặt hắn ôn hoà, nói: “Khang cô nương, hôm qua thiệt thòi cho cô rồi.” Nhìn về phía phòng đã đóng chặt cửa, giọng điệu hắn trầm xuống: “Phu nhân nhà ta đã nói rồi, đợi sau này sẽ chuẩn bị một phần lễ vật để cảm tạ công ơn của cô. Cô cứ việc chờ đi.”
Tần Thu Uyển khẽ cười: “Không cần phải vậy đâu.”
Công ơn cứu mạng, cứ lấy thân báo đáp là được rồi mà.
Mấy lễ vật rườm rà kia thì khỏi đi, trực tiếp đưa người sang đây là được rồi.
Mà dĩ nhiên, sự cách biệt thân thế của hai người họ bây giờ khá lớn, chuyện tương lai ra sao hiện tại mà nói cũng không dễ dàng gì, cứ để tất cả tuỳ duyên thôi.
Vì chuyện y quán hôm qua đã cứu trưởng tôn của Thái phó nên hôm nay việc kinh doanh làm ăn cực kỳ thuận lợi. Trong số đó cũng có một số người cố tình trà trộn vào để xem náo nhiệt.
Chỉ là, trưởng tôn của Thái phó tịnh dưỡng ở hậu viện, mà hậu viện của Giang đại phu thì không cho phép một ai ra vào, cho dù có người đột nhập vào đi nữa thì cũng sẽ bị người gác cổng chặn lại mà thôi.
Mà dẫu là vậy, cũng chẳng thể tài nào cản hết được nhóm người đang nháo nhào tụ lại ở trước cửa để xem náo nhiệt, cả một ngày trời, Tần Thu Uyển cực kì tất bật.
Vào buổi tối, nàng chuẩn bị trở về nhà trọ. Vừa bước đến cổng liền gặp phải hai chiếc xe ngựa đang dừng lại.
Chiếc xe ngựa phía trước có màu xanh đậm, buổi sáng nay Tần Thu Uyển đã thấy rồi, đó chính là chiếc xe của Trương Vũ Kiệt.
Chiếc xe phía sau Tần Thu Uyển cũng biết, đó là chiếc mà Khúc Tình Mai đi lúc ở rừng mai vùng ngoại ô hôm ấy, nàng nhìn thêm một lúc.
“Khang cô nương, đại ca ta đã nghỉ ngơi rồi sao?”
Khúc Tình Mai từ trên cỗ xe chậm rãi bước xuống, có chút kinh ngạc, chau mày: “Sao ngươi lại ở đây?”
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi mà Tần Thu Uyển đã bị hỏi câu này tận mấy lần. Nàng đáp: “Nhờ phúc của ngươi, sau khi rời khỏi tửu lâu ta vô tình gặp được Giang đại phu có lòng tốt giúp đỡ.”
Ngữ khí ấy cực bình thường, nhưng Khúc Tình Mai nghe lại không thấy thoải mái, liền cười lạnh đáp lại: “Dạy cho ngươi lẽ sống, điều gì không nên nói thì đừng nói năng loạn xạ, đừng gây thêm phiền phức cho Giang đại phu.”
Lời này nghe có ác ý, Trương Vũ Kiệt nhìn nàng một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của vị hôn phu đang nhìn, Khúc Tình Mai định thần lại, hai hàng mày giãn ra, nét mặt dịu dàng trở lại: “Trương thế huynh ở bên trong sao?”
Trương Vũ Kiệt “ừ” một tiếng, sau đó đi vào bên trong.
Lúc này, Tần Thu Uyển không đi chung với họ vào nữa mà lập tức quay về nhà trọ.
Ngày giữa tháng trời không phải rất nóng, nhưng vì hôm nay Tần Thu Uyển bận rộn cả một ngày, cả người ướt sũng mồ hôi. Sau khi về nhà trọ việc đầu tiên phải làm là đi tắm một lúc, vừa lau khô tóc xong, nàng nghe có người gõ cửa.
Nàng bỗng cau mày: “Ai vậy?”
Thân là nữ tử một mình ở lại nhà trọ, sau khi tắm xong không tiện gặp người ngoài. Nhà trọ cũng nên hiểu rõ điều này để tránh hiềm nghi, giờ này không nên để ai đến gõ cửa người khác.
Một giọng nữ bên ngoài cửa vọng vào: “Khang cô nương, chủ tử nhà ta có việc muốn nói với ngươi.”
Người đang đứng bên ngoài kia chính là nha hoàn của Khúc Tình Mai.
Tần Thu Uyển cũng không quá nhạc nhiên, nàng bước thẳng lên giường, đắp chăn bông: “Hôm nay hơi mệt, không tiện gặp khách, mời về cho.”
Nghe thấy lời này, cộng thêm ngữ khí bình ổn không nhanh không chậm, Khúc Tình Mai vội vàng: “Khang Nương, ngươi mau mở cửa.”
Tần Thu Uyển cứ không mở đấy, nơi đây là nhà trọ, nàng là khách, cho dù Khúc Tình Mai thân là nữ nhi nhà quan đi nữa cũng không có quyền tự ý xông vào chỗ ở của người khác.
Tần Thu Uyển nằm dài trên giường: “Khúc cô nương, đây không phải là nơi ngươi nên tới. Trời đã không còn sớm nữa, mau quay về đi.”
Khúc Tình Mai đã rất lâu rồi không bị người ta từ chối không cho vào nhà, bấy giờ tức đến mức giậm giậm hai chân. Nhìn thấy trong các gian phòng có người ở ngó ra xem, đoán hẳn cũng là người bên mình tới đây… Nếu thế thì lớn chuyện, người mất mặt chính là nàng ta, lúc này chẳng muốn dây dưa gì thêm nữa, Khúc Tình Mai lập tức đưa người bỏ về thật nhanh.
Vào buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển vừa ra khỏi nhà trọ, vừa tính đi đến y quán thì đã bị người ta chặn lại ngay giữa đường.
Vẻ mặt nàng bất lực: “Khúc cô nương à, ta chỉ là một nha đầu bán sức kiếm tiền mà thôi, hà cớ gì ngươi cứ ám mãi không buông tha ta vậy?”
Khúc Tình Mai trừng hai mắt nhìn nàng: “Dạo này người của phủ Thái phó sẽ thường xuyên đến y quán, ngươi nên biết lựa lời, điều nào nên nói điều nào không nên nói! Đúng là ta rất kị phủ Thái phó, nhưng nếu ngươi dám phá hoại chuyện của ta, đừng trách ta vô tình.” Nàng ta cười nhạt: “Ngươi không nghĩ cho bản thân ngươi thì cũng nên nghĩ cho gia đình ngươi nữa. Chắc ngươi không muốn rước thêm tai hoạ về cho nhà mình nữa nhỉ? Sao có thể để gia đình mình tan nát được.”
Nét mặt Tần Thu Uyển kỳ lạ: “Ngươi muốn ra tay với người nhà của ta sao?”
Khang Nương vẫn luôn ở một mình, trước kia là đồng dưỡng tức của Trần gia, người của Trần gia cũng miễn cưỡng được xem là người nhà, nếu là với bọn họ… thì phải bảo Khúc Tình Mai ra tay ngàn lần mới được.
Khúc Tình Mai nghĩ vậy đã doạ được nàng: “Nhớ kĩ lời ta nói đấy!”
Dứt lời, quay người bước đi.
Nàng cũng không muốn bị một nha đầu cản trở, hôn sự này vẫn nên hủy bỏ càng sớm càng tốt.
* Tần Thu Uyển đang bận rộn ở tiền viện, tuỳ tùng của Trương Vũ Nham cười nhẹ, bước lên trước: “Canh của công tử nhà ta hầm nhiều quá, nên đặc biệt đem qua đây một phần cho cô nương ăn nghỉ ngơi.”
Có canh uống à?
Tần Thu Uyển tiện tay lấy: “Làm phiền tiểu ca, thay ta cảm ơn công tử nhà huynh nhé.”
Hôm qua Trương Vũ Nham vừa tỉnh lại, hắn đã hôn mê suốt cả ngày trời. Hôm nay thì rất khác, cả một ngày sau, Tần Thu Uyển uống canh hết ba lần, hai đĩa điểm tâm, không cần ăn cơm cũng đã đủ no rồi.
Những người mang danh đến khám nhưng thực chất là đi hóng chuyện ngày càng nhiều, Giang đại phu bất lực, đành phải mời hai người đi chào hỏi mọi người.
Thời gian rảnh của Tần Thu Uyển cũng trở nên nhiều hơn, có giờ rảnh để nghỉ ngơi dưỡng sức. Giang đại phu đều trông thấy sự vất vả hai ngày nay của nàng, vì thế chào nàng, tiện thể dặn dò nàng trở về nghỉ ngơi.
Có thể thư giãn được một chút, Tần Thu Uyển đắc ý, vui sướng tột cùng.
Nàng muốn được nghỉ ngơi, nhưng có người chẳng tác thành. Vừa về đến nhà trọ chưa được bao lâu, tiểu nhị còn đang giao nước nóng thì đã có người tìm đến tận cửa rồi.
Lần này là Trần Thời Hồng đến.
Nửa tháng không gặp, xem ra vết thương của hắn cũng đã lành lại, hắn mang vẻ mặt tràn đầy hứng khởi, vừa vào cửa đã sốt sắng hỏi: “Khang Nương, nàng thật sự cứu người à?”
Tần Thu Uyển khẽ cau mày: “Ta đã mời ngươi vào đâu.”
Trần Thời Hồng không quan tâm, hắn xua tay: “Quan hệ của chúng ta là gì cơ chứ, không cần phải kiêng kị thế. Nàng thật sự đã cứu Trương đại công tử à? Tổ phụ của hắn chính là Thái phó đó, là đế sư đó!”
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì đó là người mà cả đời này tên có thân phận như Trần Thời Hồng không thể với tới.
“Phủ Thái phó có nói sẽ cảm tạ nàng thế nào không?”
Tần Thu Uyển lắc đầu: “Việc này không liên quan đến ngươi.”
Cuối cùng Trần Thời Hồng cũng nhận ra sự lạnh lùng của nàng, lòng dạ phơi phới của hắn như trùng xuống, bắt đầu khơi chuyện, nói: “Khang Nương, trừ việc chúng ta chưa hành lễ đại hôn ra thì có chỗ nào không giống phu thê chứ? Phu thê ấy mà, chúng ta phải nên san sẻ, giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau, phu quý thì thê vinh, ta sống tốt thì cuộc sống của nàng cũng sẽ tốt theo thôi.”
Hắn đè thấp giọng lại, nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe được: "Nàng nghĩ xem ta vì sao phải phí hết tâm tư để vào được Khúc phủ?" Hắn thở dài một tiếng: "Ta làm vậy cũng là vì chúng ta. Khang nương, có mấy lời ta nói ra nàng có lẽ sẽ không tin, nhưng ta vẫn muốn nói. Những năm qua, ta thật sự coi nàng là thê tử của ta, cũng thật sự muốn ở bên nàng cả đời."
Tần Thu Uyển lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Sau này ngươi vì tiền đồ, kiên quyết muốn bỏ ta. Hiện nay, phát hiện không cần hao tâm phí lực, ăn nói khép nép cũng có thể dựa vào một nơi so với Khúc phủ còn cao quý hơn, ngươi mới hồi tâm chuyển ý, đúng không?"
Mặc dù đây là sự thật, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, nghe sao cũng thấy có điểm lạ.
Trần Thời Hồng cường điệu: "Khang Nương, hai chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Ta từ trước đến nay chưa bao giờ là người muốn leo lên quyền thế, ta làm như vậy cũng là vì người nhà. Người nhà của ta, cũng bao gồm cả nàng!"
Tần Thu Uyển phì cười: "Trần Thời Hồng, ngươi có phải đã quên đi một chuyện rồi không, ngươi không có thân khế của ta, ta cũng không còn là vị hôn thê của ngươi. Hiện tại ta và ngươi chỉ là người dưng!"
Trần Thời Hồng một mực kiên quyết: “Nhưng giữa chúng ta đã là phu thê thực sự rồi. Có khi trong bụng nàng còn đang mang thai con của ta, sao có thể xem là người dưng nước lã?”
Tần Thu Uyển nhìn nam nhân kiên trì muốn dính líu quan hệ với bản thân mình ở trước mặt, không nhịn được mà chế giễu: “Không cần mặt mũi gì nữa à.”
Trần Thời Hồng bỗng chốc cau mày: “Khang Nương, đừng nói những lời tổn thương người khác như vậy. Ta biết trước kia ta có lỗi với nàng, nhưng ta có thể giải thích mà...”
Tần Thu Uyển bày ra vẻ mặt hiếu kỳ: “Giờ này ngươi chạy đến chỗ ta là để nối lại tình xưa với ta đó hả?”
Trần Thời Hồng gật đầu: “Đúng vậy! Chỉ cần nàng bằng lòng, lúc nào ta cũng có thể kêu người đến cầu hôn nàng. Sau đó chúng ta sẽ làm một đôi phu thê thực thụ.”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?” Tần Thu Uyển tức giận phỉ báng hắn: “Khắp trời đất này nam nhân hai chân bình thường nhiều như thế, ta khó khăn lắm mới thoát khỏi cái hố vực này của ngươi, chẳng lẽ thoát rồi lại nhảy vô lại à?”
Trần Thời Hồng ngạc nhiên.
Danh tiếng của nữ tử cao bằng trời, trinh tiết đặc biệt quan trọng.
Cũng vì lẽ đó, Trần Thời Hồng mới có tự tin cao như thế để quay lại với Khang Nương, nói cách khác, hắn nghĩ chỉ cần bản thân đồng ý quay đầu, bằng lòng cưới hỏi đàng hoàng, Khang Nương nhất định sẽ cảm tạ ân đức đó, sau đó nóng lòng sà vào lòng hắn.
“Nàng đã là người của ta, đã dâng hiến cho ta, không lẽ còn muốn gả cho người khác?”
Tần Thu Uyển hỏi ngược lại: “Có gì không được?”
Trần Thời Hồng phẫn nộ cực độ: “Ngươi dám?”
Tần Thu Uyển chẳng nhân nhượng: “Chúng ta cứ chờ đi, ngươi xem xem ta có dám không.”