Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 126

Chương 126

Trần Thời Hồng giận dữ nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt.

Ánh mắt hắn hằn những tia phẫn nộ cực đại, giễu cợt nói: “Chỉ dựa vào cái thân tàn hoa bại liễu của ngươi, ai thèm lấy ngươi?”

“Đó là việc của ta.” Vẻ mặt Tần Thu Uyển lãnh đạm: “Ngươi chỉ cần nhớ rõ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, nếu ngươi không muốn mất mặt thì đừng đến tìm ta nữa.”

Những lời này quanh đi quẩn lại đều là phủ nhận mối quan hệ của hai người họ.

Cũng có thể nói là nữ nhân trước mặt thực sự có ý định sẽ tái giá. Trần Thời Hồng tức điếng người, hai thái dương lộ rõ gân xanh, hắn cười khinh, gật gật đầu: “Hay lắm, ta cũng muốn xem xem rốt cuộc kẻ nào chịu lấy một nữ nhân vô dụng như ngươi.”

Lời này thật khiến người ta tổn thương mà.

Khang Nương kể ra cũng chẳng biết gì cả, nhưng nàng vẫn luôn một mực quan tâm, săn sóc Trần Thời Hồng. Bao nhiêu năm qua từ việc ăn uống, đi tới đi lui đều là do nàng sắp xếp ổn thỏa hết cho hắn. Chung sống lâu như thế, cho dù là một chú chó, thì chí ít cũng có tình cảm chứ?

Chẳng ngờ bao nhiêu năm nay, trong mắt Trần Thời Hồng, Khang Nương chỉ là một kẻ “vô tích sự”!

Tần Thu Uyển mở cửa: “Ngươi nhanh chóng cút đi! Còn không đi nữa ta sẽ kêu người đến đó.”

Trần Thời Hồng trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi đừng hối hận!”

Dứt lời, hắn quay người bước đi.

Dù Trần Thời Hồng tức giận như thế nào, thì Tần Thu Uyển cũng không bị ảnh hưởng gì lớn cả, tiểu nhị vừa đưa nước nóng đến, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi chìm vào giấc ngủ thật nhanh.

Sáng hôm sau, nàng lại phải đến y quán, bận rộn như ngày thường.

Giang đại phu vừa bôi thuốc xong, nhìn thấy nàng bước vào cổng: “Khang Nương, ngươi đem thuốc này đưa cho Trương công tử ở phía sau đi.”

Tần Thu Uyển nhận lấy thuốc, đi đến hậu viện, lúc ấy Trương Vũ Nham toàn gương mặt trắng bệch, tay ôm lấy khung cửa, trên trán hắn nhễ nhại mồ hôi.

Tần Thu Uyển trông thấy vậy liền chạy đến: “Ngài đang bị thương nặng như vậy, cần phải tịnh dưỡng vài ngày, đừng vội xuống giường đi lại thế.”

Trương Vũ Nham đi từ giường đến cửa thôi cũng phải dùng hết cả sức lực của mình. Trước mắt hắn giống như có một màu đen tối sầm lại, chỉ thêm mấy chốc nữa thôi, hắn thật sự có thể ngất đi.

Tần Thu Uyển cầm tay hắn, đặt lên vai của mình, sau đó chậm rãi dìu hắn vào trong.

Trương Vũ Nham không chống đỡ nổi, toàn thân tựa hẳn vào người nàng, mùi hương của nữ tử thoang thoảng luồn vào mũi khiến hắn có chút sững người.

Cơn đau ấy khi về đến giường có lẽ đã đỡ hơn rất nhiều, nằm lên giường, hắn để tay lên mắt mình: “Khiến cô nương chê cười rồi.”

Tần Thu Uyển giúp hắn đắp chăn bông cho hẳn hoi, cười mà nói: “Người bình thường bị thương nặng giống như ngài đây, đừng nói là xuống giường đi lại, chỉ cần trở mình thôi cũng khó khăn rồi. Công tử có thể tự mình đi đến cửa, sức chống cự và kiên cường thật sự hơn người khác rất nhiều, khiến người ta ngưỡng mộ lắm.” Song lại hơi cau mày: “Nhưng mà đại phu không đành lòng đứng yên nhìn ngài đi lại tự do thế này đâu. Vết thương của ngài vừa mới khỏi được một ít thôi, một khi dùng lực nhiều, miệng vết thương có thể rách ra lại. Lần này ta sẽ xem như chưa thấy gì hết, nếu còn thêm một lần nào nữa, ta tuyệt đối không giúp ngài che đậy đâu.”

Trương Vũ Nham thừa biết, Giang đại phu không đến đây nữa, cũng chẳng thể làm gì hắn.

Nhưng cảm giác có bí mật với cô nương ở trước mặt đây thật khiến người ta hớn hở.

Bụng hắn đau như chết đi sống lại, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi nói: “Cảm tạ cô nương giúp ta che giấu, khi nào trở về ta nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật thật lớn để đền đáp.”

Mấy món như tạ lễ gì đó, Tần Thu Uyển trước nay chẳng có hứng thú, nói: “Sao chỉ có một mình ngài? Người hầu của ngài đâu hết rồi?”

Trương Vũ Nham biết, loại ngoại thương này của hắn ta, nếu miệng vết thương không còn hở nữa thì nên xuống giường đi lại, hoạt động một chút sẽ tốt hơn, đáp: “Ta bảo hắn đi mua bữa sáng cho ta rồi.”

Rõ ràng đây là chủ ý đuổi người ta đi đây mà.

Tần Thu Uyển phản bác: “Cho dù công tử muốn xuống giường đi lại chăng nữa thì cũng phải có người canh giữ bênh cạnh. Nếu lúc nãy ta không đi qua đây thì vết thương của ngài có thể bị rách ra lại rồi!”

Trương Vũ Nham cười khổ: “Ta cũng chỉ muốn nhanh khỏi mà thôi.”

Tần Thu Uyển không thuyết phục nổi hắn, chỉ đành nói: “Ta đi sắc thuốc cho ngài, một lát nữa ngài ăn sáng xong nhớ uống vào nhé.”

Có lẽ Trương Vũ Nham thực sự nghe theo lời nàng ấy, cả ngày hôm đó hắn không hề bước xuống giường.

Có điều hắn thường hay kêu tuỳ tùng của mình lên phía trước gọi Tần Thu Uyển xuống.

Lúc thì đau vết thương, lúc thì ngứa vết thương, khi thì lại tức ngực, cả ngày trời nàng chạy tới chạy lui phải bảy tám lần.

Nhưng Tần Thu Uyển lại chẳng trách cứ hay phàn nàn gì việc này, khiến ánh nhìn của tuỳ tùng đối với nàng ngày càng kì quặc.

Cứ như thế, hai ngày trôi qua, vào trưa hôm ấy, Tần Thu Uyển vừa dùng xong cơm trưa thì liền thấy người của phủ Thái phó tới.

Trương Vũ Nham ở lại đây dưỡng thương, ngày nào cũng có người của phủ Thái phó đến, Thái phó phu nhân dĩ nhiên cũng chạy qua đây vài lần một ngày.

Người hôm nay đến chính là đại phu nhân của phủ Thái phó, cũng chính là mẫu thân của của Trương Vũ Nham.

Bà ta dẫn theo một nha đầu và thị vệ cùng vào cửa, một đám người uy ngiêm, trông thật hoành tráng, kì vĩ. Vừa vào cửa liền thấy Tần Thu Uyển vén rèm từ cửa sau đi đến, nói: “Vừa hay, ta có chuyện muốn tìm ngươi.”

Tần Thu Uyển nghi hoặc.

Trương đại phu nhân duỗi tay cầm lấy tay nàng: “Chúng ta đi ra hậu viện nói chuyện một chút.”

Những nha hoàn kia cầm khay trên tay, trên khay là mấy chiếc hộp từ bé đến lớn, có hai cái hộp óng ánh, phủ nguyên liệu lấp lánh sắc màu.

Hiện giờ tất cả mọi người đều biết Khang Nương của y quán đã cứu mạng công tử của phủ Thái phó, Trương đại phu nhân đến như thế, rõ ràng là muốn nói lời cảm tạ tận miệng.

Quả nhiên, sau khi tới hậu viện, cả khách cả chủ đều lần lượt ngồi xuống, Giang phu nhân cười nhàn nhạt hỏi: “Phu nhân nói có việc, không biết là có việc gì?

Trương đại phu nhân cả mặt đều là vẻ khách khí, cười: “Khang Nương đã cứu con ta, lòng ta đây cảm kích khôn nguôi. Ta vẫn luôn muốn đến cảm tạ tận cửa, mấy hôm nay đều đang chuẩn bị cho đầy đủ lễ vật, hôm nay vừa hay đủ rồi nên cố ý đến đây để cảm tạ.”

Phu nhân đứng dậy, hành một lễ với Tần Thu Uyển: “Đa tạ cô nương đã cứu con của ta. Đại ân đại đức, không có gì báo đáp. Chỉ có thể đưa cô nương một ít tục vật…Cô nương muốn yêu cầu cái gì, có thể nói thẳng ra với chúng ta. Chỉ cần không vi phạm luật pháp, không trái với đạo lý luân thường, ta sẽ tận lực hỗ trợ.”

Đường đường là đại phu nhân phủ Thái phó, thân phong tam phẩm cáo mệnh, lại dùng ngữ điệu như thế nói chuyện với một cô nương bình thường, xem ra cũng đầy đủ thành ý.

Giang phu nhân cũng không nghĩ tới, sửng sốt một lúc lâu, hoàn hồn rồi vẫn còn có chút hoảng loạn.

Tần Thu Uyển phản ứng lại đầu tiên, né đi đống lễ vật rườm rà, đạm nhiên nói: “Phu nhân khách sáo rồi, ta chỉ học được y thuật vài ngày, nhưng cũng biết y giả nhân tâm. Chỉ cần có thể cứu, thì ta nhất định sẽ ra sức cứu trợ. Ta cứu Trương đại công tử, chỉ là làm tròn bổn phận người hành y mà thôi, phu nhân thật sự không cần như thế.”

“Cần chứ!” Ánh mắt Trương đại phu nhân nhìn về phía nha hoàn.

Tất cả nha hoàn lập tức đem khay trong tay bước lên đặt vào giữa bàn tròn, sắp đầy một tầng lại thêm một tầng.

“Những tục vật này, cô nương hiện giờ rất cần chúng, bên trong còn có hai tờ khế đất, cô nương từ giờ cũng không cần ăn nhờ ở đậu người khác nữa.” Trương đại phu nhân đưa tay lên, đám nha hoàn lần lượt lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại có ba người, phu nhân tiếp tục cười nói: “Khang cô nương năm nay đã hơn hai mươi tuổi, đã tới lúc nên tìm một nhà cưới hỏi cho thỏa đáng rồi.”

Nghe xong lời ấy, Tần Thu Uyển như có điều ngộ ra.

Trương đại phu nhân hôm nay đi đến đây một chuyến, một là để nói lời cảm tạ, hai chính là vì đề nghị điều này.

Cũng có thể nói là biểu hiện thái độ.

Rõ ràng bà đang muốn Tần Thu Uyển nghị hôn, cũng chính là muốn nàng từ bỏ suy nghĩ vào phủ Thái phó.

Đừng nói là làm nhi tức bà, ngay cả làm thiếp cũng không được.

Tần Thu Uyển thật ra cũng có thể hiểu.

Hôn sự chú trọng môn đăng hộ đối, còn phải do phụ mẫu tác thành. Cho nên, nàng biết thân phận Trương Vũ Nham rồi thì cũng biết rõ hai người nếu muốn bên nhau rất khó.

Cũng phải, có một số việc vốn dĩ không thể cưỡng cầu.

Trong tình yêu, hai người yêu nhau không phải một hai phải sớm chiều ở chung mới tính là trọn vẹn, Tần Thu Uyển chỉ cần đứng từ xa, lặng lẽ nhìn hắn, biết hắn mạnh khỏe, chỉ cần vậy là đủ rồi.

Nàng liền cười nói: “Đa tạ phu nhân lo lắng, ta nhớ kỹ. Chỉ là, tạ lễ quá lớn, ta e thẹn không dám nhận.”

Trương đại phu nhân thấy nàng ngoan ngoãn, ứng xử nhã nhặn, cũng không có bất mãn hay là oán giận, trên mặt tươi cười rõ ràng: “Đối với ngươi mà nói những thứ này rất quý giá. Nhưng đối với ta, những thứ này so với tính mạng nhi tử ta thì không đáng để nhắc đến, ta thật lòng muốn gửi cho cô, không cần phải nghĩ nhiều đâu, cứ nhận lấy đi.”

Tần Thu Uyển cười nhạt, tiến lên trước, từ bên trong hộp, chọn ra một đôi vòng ngọc: “Ta chỉ cần cái này là đủ rồi, những vật còn lại, xin phu nhân đem về cho.”

Trương đại phu nhân còn muốn nói thêm, đúng lúc, cửa bị một người đẩy từ bên ngoài vào.

Trương Vũ Nham nét mặt tái nhợt, hắn đỡ khung cửa, thở dốc nói: “Nương.”

Nhìn thấy nhi tử, Trương đại phu nhân thay đổi biểu cảm trên mặt, nét mặt càng thêm phần khó coi: “Vũ Nham, con bị thương nặng như vậy thì phải nằm trên giường nghỉ ngơi, một lát nữa ta tới thăm con ngay mà, con đừng có gấp chứ!” Lại trách cứ tùy tùng đứng bên cạnh, khuôn mặt lo lắng:“Ngươi cũng vậy nữa, tại sao không ngăn cản?”

Tùy tùng như là uống phải hoàng liên vậy, một chữ cũng nói không nên lời.

Hắn thật ra muốn ngăn, nhưng có ngăn được đâu!

“Mau chóng trở về đi.” Trương đại phu nhân đúng là biết nhi tử mình đối với Khang Nương có tình cảm đặc biệt nên mới nhanh chóng đến tận cửa đưa tạ lễ để kết thúc mối quan hệ. Thật là..

Không nghĩ tới, nhi tử của bà đang trọng thương trên giường vậy mà chỉ cần nghe được tin này xong thì đã cấp tốc chạy thẳng qua đây. Tình cảm của nhi tử bà dành cho Khang Nương nhiều hơn bà nghĩ thật đấy.

Trương đại phu nhân nghĩ về những việc đó, liền đi đến cửa đuổi hắn trở về, muốn nhanh chóng xóa sổ hết mấy chuyện này, khi đi ngang qua Tần Thu Uyển, nhịn không được mà phải liếc mắt nhìn nàng một cái.

Đây chỉ là một nữ tử bình thường, đã lớn tuổi mà còn chưa gả cho ai, dung mạo quả thực rất xinh đẹp, nhưng thiên hạ này nữ tử dung mạo mỹ miều, tuyệt diễm còn nhiều lắm. Khang Nương trong mắt bà, trừ việc khiêm tốn làm việc thiện không màng lợi ích thì chẳng khác với những cô nương kia là bao.

Trương Vũ Nham không nhúc nhích, nhìn đống lễ vật lớn ở trên bàn, hỏi: “Nương, người như thế này là đang giúp con cảm tạ ân nhân cứu mạng sao?”

Trương đại phu nhân cũng bình thản, gật đầu nói: “Khang cô nương cứu mạng con, phủ chúng ta cũng không thể không đưa chút lễ vật đến cảm tạ người ta chứ.

“Nương, con đã hai mươi ba tuổi rồi.” Trương Vũ Nham cường điệu: “Con đã là người lớn rồi, con biết tự xử lý ổn thỏa việc của mình mà, con biết mình phải cảm tạ ơn ân nhân cứu mạng của mình thế nào.”

Trương đại phu nhân xụ mặt, giả vờ không vui, nửa thật nửa giả cười nói: “Nuôi con trăm tuổi, lo chín mươi chín, cho dù con có bảy – tám mươi tuổi thì trong mắt ta, con cũng chỉ là một đứa trẻ. Chưa nói, con còn chưa lập gia thất, chưa tính là người lớn đâu.”

Nói tới đây, lòng Trương đại phu nhân lại tràn đầy hụt hẫng, nhi tử hơn hai mươi tuổi đã sớm nên thành thân. Những năm qua, bà và những người trong phủ Thái phó tốn không ít tâm tư, nhưng đều bị nhi tử cự tuyệt hết. Hơn nữa lại có cao tăng phán rằng hắn kết hôn muộn là tốt nhất nên mới để lỡ biết bao nhiêu năm nay.

Đợi lâu như vậy, chẳng lẽ là vì chờ Khang Nương?

Bà vẫn cứ nghĩ duyên số nhi tử bà chưa tới, nhi tức còn đang chờ đợi ở nơi khác.

Bà nói chuyện, duỗi tay đỡ nhi tử mình.

Trương Vũ Nham bất động, sắc mặt nghiêm nghị: “Nương, con có việc muốn nói với người.”

Trương đại phu nhân nheo mắt, vội vàng ngăn cản: “Con đang mang thương tích trên người, đứng lâu quá sẽ khiến miệng vết thương bị rách ra đó, chúng ta về phòng nằm xuống rồi nói sau. Nhanh lên nào!”

Nói xong, bà nhanh nhẹn kéo nhi tử đi.

Sân không lớn, Giang phu nhân đi cùng theo ra, mẫu tử hai người đã vào phòng. Bà quay đầu lại, nhìn đến đống tạ lễ trên bàn: “Khang Nương, ngươi vẫn nên nhận lấy đi! Mấy thứ này là rất quý giá, nhưng đối với phủ Thái phó mà nói thì chỉ xem như chín con trâu mất một sợi lông. Ngươi nhận lấy rồi, mọi người đều an tâm.”

Tần Thu Uyển nâng lễ vật đặt lên tay: “Chiếc vòng tay này là phù hợp rồi. Nhận nhiều quá ta cũng không dám lấy.”

Giang phu nhân: “……”

Nói chuyện suốt một buổi như vậy, nàng cũng đã nhìn ra. Trương đại phu nhân tới tận cửa, nói lời cảm tạ là thật, nhưng muốn phủi sạch quan hệ của Trương công tử với Khang Nương cũng là thật.

Hai mẫu tử không nói chuyện bao lâu, Trương đại phu nhân đã ra ngoài, cố ý tìm Giang đại phu để sắc cho nhi tử bà một chén thuốc an thần.

Trưa ngày hôm đó, Trương Vũ Nham hôn mê đã được đưa đi khỏi y quán, đưa trở về phủ Thái phó.

 

Bình Luận (0)
Comment