Phu thê Giang đại phu đều rất vui mừng đối với việc Trương Vũ Nham rời khỏi.
Phu thê họ là những người luôn hài lòng với những gì mình có, vốn dĩ ngay từ đầu họ đã không có tham vọng. Nếu không, chỉ cần dựa vào y thuật của Giang đại phu, ông ta đã không còn ở trong y quán nhỏ bé này từ lâu rồi.
Đối với bọn họ mà nói, Trương Vũ Nham chính là một ngọn núi lớn đè lên đầu, tuy rằng cũng có lợi ích, nhưng tốt nhất vẫn là nhanh chóng dời đi.
Sau khi tiễn hắn ta, Giang phu nhân có chút lo lắng nhìn sang Tần Thu Uyển: “Ngươi...khó chịu sao?”
Tần Thu Uyển không nhịn được cười: “Tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?”
Nhìn thấy nét mặt tươi cười không chút hoang mang của nàng, nỗi lo trong lòng của Giang phu nhân cũng được buông xuống, nàng vui vẻ như vậy rõ ràng không phải là vì chuyện của Trương công tử.
Nếu không, khi Trương công tử rời đi, sau này hai người sẽ khó gặp lại nhau, nếu như có tình ý thật sự thì nhất định sẽ rất khó chịu.
Trương Vũ Nham không có ở y quán, mọi người đến đây để xem náo nhiệt nhanh chóng bớt đi một nửa. Tuy nhiên, chuyện này cũng sẽ có lợi ích đối với y quán, sau này số người đến đây xem bệnh sẽ ngày càng nhiều hơn.
Tần Thu Uyển cũng không cần phải làm các công việc lặt vặt, trước mắt thì chỉ phụ giúp bốc thuốc, thỉnh thoảng đi xem bệnh với Giang đại phu.
Cả ba người sống chung với nhau rất tốt, Giang đại phu cũng đã ngỏ ý muốn thu nhận nàng làm đệ tử.
Đương nhiên, Tần Thu Uyển sẽ không từ chối một chuyện tốt như vậy.
Điều đáng nói là những lễ vật mà Trương đại phu nhân gửi đến vẫn còn để ở đây. Tần Thu Uyển có muốn từ chối, cũng không thể từ chối. Mặc dù có nhà nhưng nàng vẫn sống ở phía sau y quán.
Phu thê Giang đại phu không có con, sức khỏe của Giang phu nhân rất yếu, đối với một số chứng bệnh họ cũng thực sự bó tay, trừ khi là có thần tiên giáng thế. Hai người cũng đã chấp nhận sự thật rằng suốt đời này bọn họ cũng không thể có con, đối với người đệ tử như Tần Thu Uyển, đương nhiên họ sẽ xem nàng như nữ nhi ruột của mình.
Đương nhiên, Tần Thu Uyển là một người thẳng thắn vô tư, trước khi bái sư, nàng đã kể lại hết đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện xảy ra với Khang nương.
Sau khi phu thê họ nghe xong, không những không ghét nàng mà còn cảm thấy thương nàng hơn.
* Liên quan đến việc ám sát công tử phủ Thái Phó, sau đó đã được một y nữ bình thường cứu, phủ Thái Phó đã gửi đến đại lễ vật để cảm tạ, trong đó bao gồm cả việc hai tòa nhà cũng được bàn tán xôn xao.
Có rất nhiều người trong lòng ghen tị, và càng có nhiều người chỉ bàn tán về chuyện đó. Tuy nhiên, người có tâm thì vẫn sẽ để bụng.
Sáng hôm nay, khi Tần Thu Uyển đi ra ngoài mua thức ăn, vừa đi được vài bước thì đã có người chặn lại.
Người chặn nàng lại không ai khác chính là Trần Thời Hồng.
Lúc này, hắn ta không hề giận dữ như lúc trước khi hai người chia tay nhau, tỏ ra kinh ngạc: "Khang nương, tại sao nàng lại ở đây?"
Mua thức ăn!
Những thư sinh như Trần Thời Hồng, từ nhỏ đến lớn đều không hiểu gì về thức ăn, vậy hắn ta chạy đến đây để làm gì?
Lần gặp gỡ này rõ ràng là do hắn ta cố ý tạo ra, Tần Thu Uyển đảo mắt một vòng rồi nói: "Ta tới đây để mua thức ăn."
Trần Thời Hồng liếc nhìn chiếc giỏ mà nàng đang mang theo: "Nàng vẫn còn ở y quán sao?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Sư phụ thương ta bơ vơ không nơi nương tựa nên đã thu nhận ta làm đệ tử."
Trần Thời Hồng rất kinh ngạc vì hắn ta không hề biết chuyện này. Đột nhiên bừng tỉnh, điều này cũng có thể giải thích tại sao Khang nương hoàn toàn không cần đến những lễ vật cảm tạ kia, mà vẫn ở lại y quán làm việc giúp đỡ mọi người.
Một ngày làm thầy, suốt đời cũng làm thầy.
Người thường khi bái sư, họ đều sẽ hiếu thảo với sư phụ của mình như phụ mẫu, và họ luôn muốn báo hiếu cho sư phụ.
Trần Thời Hồng nghĩ đến điều gì đó, tò mò hỏi: "Giang đại phu có con không?"
Tần Thu Uyển cau mày: "Không có!"
Hai mắt Trần Thời Hồng sáng lên, nét mặt tràn đầy phấn khích, nhìn xung quanh, rồi trầm giọng nói: "Trước đây ta không nhìn ra, nàng cũng khá thông minh."
Tần Thu Uyển khó chịu: "Ta bái sư là vì muốn học nghệ, không hề có những suy nghĩ bẩn thỉu."
"Ta bẩn thỉu sao?" Nét mặt của Trần Thời Hồng còn khó coi hơn nàng: “Ta chỉ là vui mừng cho nàng thôi, từ nay về sau sẽ có thêm hai người thương nàng. Nàng nghĩ đi đâu vậy?”
Tần Thu Uyển tiếp tục bước đi: "Y quán rất bận, mua đồ ăn xong ta còn phải quay về làm việc. Ta đi trước đây."
Vốn dĩ Trần Thời Hồng đến đây là để tìm nàng, làm sao hắn ta có thể để cho nàng đi khi hắn ta chưa nói xong được? Hắn ta chạy nhanh lên vài bước: “Khang nương, ta tìm nàng còn có việc khác.” Hắn ta vươn tay định lấy giỏ của nàng, nhưng lại không nắm được cái gì.
Tần Thu Uyển xoay người: "Nếu như là chuyện mượn bạc thì đừng mở miệng. Nếu không, bị cự tuyệt thì sẽ mất mặt lắm."
Chính xác là Trần Thời Hồng đến đây là vì bạc, nhưng Khang nương từ chối làm hòa với hắn ta, mong muốn dựa hơi phủ Thái Phó của hắn ta cũng tự nhiên vụt tắt. Vì vậy, ý định vứt bỏ Khúc Tình Mai lúc nãy của Trần Thời Hồng đã trở nên kiên định trở lại.
Nữ nhi nhà quan thường tiêu xài không nhiều, vì suy cho cùng, một vị quan không nên ăn xài phung phí. Tuy nhiên, khoản chi phí này cũng làm cho Trần Thời Hồng khá căng thẳng. Muốn rủ Khúc Tình Mai ra ngoài thì địa điểm ăn uống phải có không gian lãng mạn, không thể vào một tửu lầu lớn mà gọi một đĩa rau xanh được?
Trần Thời Hồng nỗ lực bền bỉ như vậy để hạ gục đối phương trong một lần kéo. Chỉ cần gặp nhau nhiều lần hơn...Thế nên, sau khi hắn ta nghe tin phủ Thái Phó đã gửi rất nhiều lễ vật cảm tạ đến cho Khang nương, hắn ta đã đặc biệt đến tìm nàng.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần có thể hạ thấp bản thân một chút, thì Khang nương sẽ quên đi những chuyện không vui trước đây. Không ngờ, sau cuộc gặp gỡ này, từ đầu đến cuối nàng đều thờ ơ, cảm giác xa lạ hiện lên rất rõ.
Có bạc cũng sẽ không đưa cho một vị hôn phu như hắn ta, xem ra lời tái giá trước đó mà nàng nói là thật.
Một khi Khang nương không có gì trong tay, lại không còn sự trong trắng, thì nàng thực sự không thể gả được cho một người tốt. Nhưng bây giờ trong tay nàng đang có một số bạc rất lớn, lại còn là đệ tử của Giang đại phu, nếu như lựa chọn cẩn thận, thật sự vẫn còn có thể chọn được một mối nhân duyên tốt. Nghĩ đến điều này, đột nhiên Trần Thời Hồng cảm thấy bối rối.
Nghĩ đi nghĩ lại, cử nhân chắc chắn là không chọn được.
Vừa nhắc đến, tâm ý liền buông xuống, Trần Thời Hồng thở dài: "Nếu như nàng quên đi mối quan hệ trước đây của chúng ta, thì ít nhất chúng ta cũng tình đồng hương mà. Chúng ta có thể gặp lại nhau ở nơi cách xa hàng ngàn dặm thì đây là số phận, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau. Ta cũng không phải là muốn lấy luôn của nàng, chỉ là ta muốn mượn của nàng thôi." Giọng hắn ta trầm xuống: "Người khác thì không biết, nhưng nàng cũng nên biết tình nghĩa giữa ta và Khúc cô nương. Nếu như mối hôn sự này thành công, nàng vẫn còn sợ ta không phất lên được hay sao?"
Tần Thu Uyển chế nhạo: "Nói qua nói lại toàn bộ đều không phải việc của ta. Ngươi có thể đi tìm người khác mà mượn."
Trần Thời Hồng: "..."
Thật sự rất cứng đầu.
Lúc này, Tần Thu Uyển đã đi lẫn vào trong đám đông và bắt đầu mua thịt.
Trần Thời Hồng không cam tâm, đuổi theo thêm vài bước nữa, trầm giọng nói: "Khang nương, nàng đừng có tuyệt tình như vậy chứ. Khúc cô nương có rất nhiều của hồi môn, ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi cho nàng."
Xung quanh đều có người, nhưng giọng nói của Trần Thời Hồng cực kỳ trầm. Tần Thu Uyển quay đầu lại nhìn hắn ta: "Ngươi không biết xấu hổ à, vẫn chưa thành hôn, mà đã tính đến chuyện lấy của hồi môn của cô nương người ta rồi."
Giọng của nàng không quá to cũng không quá nhỏ, mọi người ngồi trước quầy thịt đều nghe thấy. Mấy chuyện nhà này, mọi người đều thích nghe nên lập tức chạy đến xem. Hơn nữa, ánh mắt họ nhìn Trần Thời Hồng đều đầy vẻ khinh thường.
Trần Thời Hồng: "..."
Hắn ta cười một cách miễn cưỡng: "Hiểu lầm, nàng ta nghe nhầm thôi."
Tần Thu Uyển đắc ý nói: "Ta không hề nghe nhầm."
Trần Thời Hồng lườm nàng một cái: "Khang nương, ta sẽ nhớ kỹ."
Nói xong, hắn ta quay sang giải thích với những người xung quanh rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm. Sau đó hắn ta quay người lại và chen lấn để ra khỏi đám đông và đứng đợi ở cách đó không xa.
Nhìn bộ dạng của hắn ta, chắc chắn là đang đợi Tần Thu Uyển đi ra ngoài.
Thấy vậy, sau khi Tần Thu Uyển lấy thịt, nàng từ bên kia luồn ra khỏi đám đông rồi nhanh chóng biến mất trong đám người.
Mấy ngày sau đó, không thấy Trần Thời Hồng xuất hiện nữa, Tần Thu Uyển lại có thêm mấy ngày sống yên ổn.
Về phía Trương Vũ Nham, cũng đã phái người đến vài lần, nhưng hắn ta thì chưa từng xuất hiện.
Hiện tại vết thương của hắn ta vẫn chưa lành nên không thể ra ngoài được.
Ngược lại, Trương đại phu nhân lại gửi thiệp mời đến, mời nàng đến thưởng thức hoa đào.
Trước đây phủ Thái Phó là phủ của Vương gia, sau đó được hoàng đế đương nhiệm thưởng cho Trương Thái phó. Hậu viện có một vườn đào, cứ mỗi độ xuân về thì hoa đào nở rộ, phong cảnh cũng khá đẹp.
Nghe nói hội thưởng hoa ở phủ Thái Phó, ngay cả Trưởng công chúa cũng nể mặt mà đến.
Vốn dĩ Tần Thu Uyển không định đi, nhưng đến ngày hôm đó, trời còn chưa kịp sáng thì xe ngựa của phủ Thái Phó đã đến, ngoài phu xe ra thì còn có một nha hoàn và một bà đỡ, còn mang theo y phục và trang sức. Sau khi vào cửa, đã lịch sự giúp Tần Thu Uyển trang điểm.
Tóm lại, không đi không được.
Tần Thu Uyển không hiểu đây là ý của Trương đại phu nhân, hay là của Trương Vũ Nham muốn gặp nàng, cũng không có phản kháng.
Tất cả các loại xe ngựa có giá trị đỗ thành dòng dài ở bên ngoài cổng lớn của phủ Thái Phó, khi Tần Thu Uyển đến thì đã có khách rồi. Không giống như những vị khách khác, nàng ngồi trên xe ngựa đi thẳng vào trong nội viện.
Khi bước ra khỏi xe ngựa, liền nhìn thấy Trương đại phu nhân. Sau một hồi ngạc nhiên, bà mỉm cười rồi nhìn từ trên xuống dưới: "Khang cô nương, ta biết ngay là bộ y phục này hợp với cô mà."
Tần Thu Uyển mặc một bộ hồng y, dung mạo xinh đẹp và khí chất ngời ngời của nàng làm cho bộ hồng y cũng kém lộng lẫy hơn, những bông hoa đào trong vườn dường như cũng kém sắc đi vì nàng.
“Một cô nương xinh đẹp như vậy, cần phải tìm một lang quân như ý.” Trương đại phu nhân cười dịu dàng: “Ở đào hoa yến này, có rất nhiều cô nương và hậu sinh sẽ đến đây, đến lúc đó cô nhớ phải mở to mắt và lựa chọn đó, khi tìm được người thích hợp rồi thì ta sẽ giúp cô làm bà mối."
Tần Thu Uyển: "... Phu nhân khách sáo quá rồi."
Chẳng mấy chốc, trong vườn càng ngày càng có nhiều khách đến, có rất nhiều người đến chào hỏi Trương đại phu nhân. Tần Thu Uyển cố ý đề nghị để tự mình đi dạo, sau đó liền đi vào trong rừng hoa đào.
Bên trong rừng hoa đào rực rỡ sắc màu, phong cảnh thật là tuyệt, Tần Thu Uyển đi dạo khắp nơi để xem, rất nhanh sau đó đã đi sâu vào trong rừng hoa đào.
Trong rừng đào có một cây đào rất lớn, lúc này một nữ tử áo đỏ đang chắp tay đứng dưới gốc cây. Bộ váy màu đỏ trên người nàng uốn lượn trên mặt đất, bên trên có hình thêu rất tinh xảo, trải rộng ra như một đám mây đỏ.
Trước khi Tần Thu Uyển đến gần, nha hoàn đi bên cạnh đã giơ tay ra hiệu cho nàng ta rời đi.
Có lẽ là sau khi nghe thấy động tĩnh, người nữ tử quay người lại, khi nhìn thấy Tần Thu Uyển, nàng ta sửng sốt một lát, sau đó nước mắt dần dần trào ra.
Không những không khó chịu mà còn đưa tay ra hiệu: "Ngươi lại đây."
Tần Thu Uyển ngập ngừng bước lên phía trước: "Phu nhân, có chuyện gì?" Nàng nhẹ nhàng nói: "Tiểu nữ tử không cố ý làm phiền phu nhân, vậy xin cáo từ."
Đa lễ thì sẽ không sợ bị trách phạt.
Vì bây giờ nàng đang có thân phận thấp, tốt hơn hết là không nên gặp gỡ với mấy phu nhân có tính tình không tốt.