Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 128

Chương 128
Một khi có thân phận cao quý thì người ta sẽ không cần tới đạo lý, không cần lý do cũng sẽ đánh người để trút giận. Bây giờ, Tần Thu Uyển có thân phận thấp kém, trong viện tử này, có lẽ chỉ cần tùy ý chọn ra một nha hoàn thì xuất thân cũng đã tốt hơn nàng.

Cộng thêm việc nàng đã nhìn thấy nữ tử cao quý này khóc trước mặt mình. Nói không chừng sẽ dẫn đến một cơn thịnh nộ.

Thấy bản thân không thể rời đi, Tần Thu Uyển đành phải tiến lên hành lễ: "Thỉnh an phu nhân."

Nha hoàn đứng bên cạnh bước sang một bên.

Khi nữ tử đó quay lại, gấu váy uốn lượn thành một đường vòng cung vô cùng đẹp mắt, nàng ta cẩn thận nhìn Tần Thu Uyển và hỏi: "Cô nương họ tên là gì? Xuất thân ở đâu? Sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?"

Tần Thu Uyển còn chưa kịp trả lời, một đoàn phu nhân từ trong rừng đào chạy tới, trong đó cũng có Trương đại phu nhân, nghe thấy vậy vội vàng bước tới cúi người và nói: "Xin thỉnh an công chúa."

Thấy chủ nhân đã đến, Trưởng công chúa lấy tay lau đi nước mắt trên mặt và hỏi: "Nàng ta là ai?"

Trương đại phu nhân kinh ngạc liếc nhìn sang Tần Thu Uyển, lại mừng thầm: "Hồi bẩm công chúa, đây là vị y nữ lúc trước đã cứu nhi tử ta, nghe nói nàng ta chỉ có một mình, trong nhà không có trưởng bối, đến nay đã hơn hai mươi tuổi vẫn chưa có hôn phối. Hôm nay, tại đào hoa yến ở phủ Thái Phó, thần phụ muốn giúp nàng ta làm mai mối… không ngờ lại làm phiền đến công chúa. Thần phụ sẽ sai người kéo nàng ta rời khỏi đây. ”

Câu cuối cùng thực sự có hơi mạo hiểm.

Nếu là một nữ tử bình thường mạo phạm công chúa, bất cứ ai muốn cứu giúp thì đều có khả năng tự trói mình.

Trương đại phu nhân lo lắng không yên, trong lòng hối hận không thôi. Dù bà ta không muốn Khang nương có dính líu gì đến nhi tử mình nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại nàng.

Hôm nay, bà ta đặc biệt mời Khang nương tới, thật sự là muốn giúp nàng tìm được mối hôn sự, để nhi tử bà ta mất hết hy vọng.

Bên cạnh đó, bà ta cũng muốn Khang nương tận mắt nhận thấy được khoảng cách giữa phủ Thái Phó và nàng...để loại bỏ đi những suy nghĩ không đáng có ngay từ trong trứng nước.

Lập tức ra lệnh: "Người đâu, đem Khang cô nương ra ngoài."

Trưởng công chúa nghe thấy Khang nương chỉ có một mình, không có trưởng bối thì càng thêm kích động, vừa định nói thì nghe Trương đại phu nhân ra lệnh, nàng ta lập tức nói: "Nàng ta không có quấy rầy bổn cung, không cần như vậy." Lại nói thêm: "Bổn cung có vài điều muốn nói với nàng ta, các ngươi lui xuống hết đi."

Các phu nhân nhìn nhau rồi nhanh chóng lui xuống.

Tần Thu Uyển vô cùng nghi ngờ, biết người trước mặt là công chúa, nàng càng đề phòng hơn.

"Khang nương, phải không?"

Hai người tìm một cái đình rồi ngồi xuống, lông mày của Trưởng công chúa mềm mại, khí thế uy nghiêm lúc nãy vụt tắt, trở nên thật giản dị dễ gần, mỉm cười nói: “Ngươi làm sao cứu được tiểu Trương đại nhân?” Lại có chút tò mò: “Nghe nói ngươi chỉ có một mình, phụ mẫu ngươi đâu?"

Tần Thu Uyển nghĩ đến gia thế không rõ của Khang nương, lắc đầu: "Không biết."

Sau đó, nàng đã nói ra tất cả những chuyện trong trí nhớ của Khang nương.

Sắc mặt của Trưởng công chúa thay đổi vài lần, cuối cùng đập xuống bàn một cái: "Trần gia đúng là hiếp người quá đáng."

Tần Thu Uyển khá ngạc nhiên khi nàng ta lại thật sự tức giận như vậy.

Trưởng công chúa nhìn kỹ hàng lông mày của nàng: "Ngươi rất giống một cố nhân của ta, có muốn đến phủ Công chúa chơi vài ngày không?"

Tần Thu Uyển: "..."

Nàng nhớ lại dung mạo của Khang nương, đem so sánh với Trưởng công chúa đang ngồi trước mặt thì thấy rằng ánh mắt của nàng ta có chút giống, nhưng những thứ còn lại thì không giống chút nào.

Trên thế giới này, có rất nhiều người có cùng dung mạo, giống nhau vài nét như vậy cũng không có gì đáng nói.

Tần Thu Uyển không trả lời, nhưng nha hoàn bên cạnh đã nói: "Công chúa, Khang cô nương vẫn còn đang ở y quán để xem bệnh, không thích hợp để đi quá lâu."

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nha hoàn đó đã hỏi hết về thân thế của Khang nương.

Công chúa muốn giữ người ở lại phủ, vốn dĩ là không sao cả. Nhưng ở cái tuổi này, cộng thêm với dung mạo này, thêm chuyện trước đây Trưởng công chúa đã mất đi nữ nhi... khó tránh khỏi việc sẽ khiến người khác bàn tán.

Đối với vị cô nương trước mặt mà nói, nếu nàng thật sự đến phủ Công chúa, nhưng người ta lại điều tra ra được là không phải nàng, thì cũng không phải là chuyện tốt gì.

Vừa rồi chỉ vì Trưởng công chúa quá kích động, vừa được nha hoàn nhắc nhở liền tỉnh táo lại ngay. Nàng ta cũng không hề ép buộc mà ngược lại còn nói: "Vậy sau này khi có thời gian, ta sẽ đến thăm ngươi."

Trong thưởng hoa yến này, đa số đều là nam nữ chưa có hôn ước. Tuy nhiên, nam và nữ thì lại không ở cùng một nơi, nên giống như một yến hội bình thường hơn.

Tần Thu Uyển không phải cao nhân, cũng không quen biết ai, người khác cũng không thèm để ý tới nàng, nàng chỉ loanh quanh một vòng để tìm một chỗ nghỉ ngơi.

"Khang cô nương."

Một giọng nam tử quen thuộc vang lên, Tần Thu Uyển quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc y phục màu trắng, là Trương Vũ Nham.

Nữ tử muốn xinh đẹp thì phải trọn đạo hiếu.

Điều này áp dụng với nam tử cũng hợp lý, Trương Vũ Nham mặc y phục màu trắng, nước da hơi xanh xao, cộng thêm thần khí ốm yếu, nhưng nhân khí tổng thể thì cũng sáng sủa, cũng khiến người ta ngưỡng mộ.

Hai mắt Tần Thu Uyển sáng lên: "Trương công tử, dạo này sức khỏe ngài thế nào rồi?"

Trương Vũ Nham nhìn thấy được tia sáng trong mắt nàng, trên môi nở nụ cười thật tươi: "Tốt lắm. Gần đây ta không ra khỏi cửa, cũng chưa đích thân đến cảm tạ cô nương, cô không trách ta là tốt lắm rồi."

Tần Thu Uyển mỉm cười: "Thân là một y giả, nhìn thấy bệnh nhân khỏe lại, vui mừng còn không kịp, sao có thể trách ngài được chứ?"

Nghe những lời này, trong lòng Trương Vũ Nham cảm thấy khá bất an.

Đương nhiên hắn ta cũng hiểu rõ sự chênh lệch về thân phận giữa hai người, cho nên, thái độ của nữ tử trước mặt hắn ta thực sự chỉ là của một vị đại phu đối với bệnh nhân.

Trương Vũ Nham đi tới bên nàng ngồi xuống, đưa tay ra: "Nếu đã gặp rồi, thì làm phiền cô nương bắt mạch cho ta."

Nét mặt của Tần Thu Uyển không thay đổi, nàng đưa tay bắt mạch, rồi cười nói: "Ta học y thuật mới được có mấy ngày, ngài không sợ ta bắt mạch sai hay sao?"

Trương Vũ Nham lắc đầu cười: "Đại phu đều nói ta đã khá hơn nhiều rồi..."

Ngụ ý là vết thương của hắn ta không còn nghiêm trọng nữa, vì vậy có thể bắt mạch như thế nào cũng được.

Trong lòng Tần Thu Uyển hiểu rõ, hắn ta không sao, chỉ là cố tình kiếm chuyện để tiếp cận nàng.

Trương đại phu nhân đã tìm thấy Khang nương, lúc đầu, bà đã bí mật cho người theo dõi nhi tử mình, cho nên khi hai người vừa mới ngồi xuống, thì bà đã nhận được tin tức.

Thực ra, hôm nay bà mời Khang nương đến, còn có mục đích khác là để thử lòng nhi tử.

Nếu nhi tử bà có ý với cô nương nhà người ta, thì nhất định là hắn ta sẽ phải tìm mọi cách để gặp mặt. Điềm báo xấu đó đã thành hiện thực, liền kéo người đến đây ngay lập tức.

"Khang cô nương."

Trương đại phu nhân đến rất nhanh, vừa nói vừa thở hổn hển. Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nhi tử, bà càng chắc chắn hơn về tâm ý của nhi tử mình. Bà cũng biết, nhi tử bà trước giờ chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ cô nương nào như thế.

Tần Thu Uyển cảm thấy khó hiểu: "Phu nhân có việc gì vậy?"

Trương đại phu nhân kiềm chế, ánh nhìn chuyển sang nàng, mỉm cười bước vào đình: "Vừa rồi có nhiều khách như vậy, ta vẫn chưa có thời gian để hỏi cô đã để ý đến vị công tử nào rồi. Những gì ta nói ta sẽ làm, chỉ cần là người mà cô đã nhìn trúng, ta đều sẽ cố gắng hết sức để giúp cô tác hợp."

Nụ cười trên mặt Tần Thu Uyển vẫn không thay đổi: "Đa tạ phu nhân đã hao tâm tổn trí. Với thân phận của ta, chỉ sợ rằng trong số khách mời đến đây hôm nay, cũng không có người nào thích hợp. Hiện tại ta cũng không vội xuất giá, ta chỉ muốn chuyên tâm theo sư phụ học y."

Trương đại phu nhân: "..." Thế thì sao mà được?

Chỉ cần một ngày Khang nương chưa thành thân, thì bà vẫn chưa thể hết lo lắng được.

Nói theo cách khác, là vì không thể để cho một cô nương có xuất thân bình thường ở bên cạnh với nhi tử mình, thật sự không xứng.

Nhưng nếu không làm gì, bất chấp chuyện nhi tử làm càn, thì e rằng cô nương này sẽ trở thành trưởng tức của phủ Thái Phó mất!

Không, tuyệt đối không được!

Trương đại phu nhân lại nở một nụ cười: "Cô đã cứu mạng nhi tử ta, là ân nhân của phủ Thái Phó. Hôn sự của cô cứ để ta làm chủ, cho dù là phủ Thái Phó hay là nương gia, ta đều sẽ dốc hết sức để giúp đỡ. Nhất định ta sẽ giúp cô tìm được một người thích hợp, không cần nói thêm gì nữa, ít nhất có thể giúp cho cô không phải bận tâm về chuyện ăn uống nửa đời còn lại."

"Nương." Vẻ mặt của Trương Vũ Nham trở nên ảm đạm: "Hôn nhân đại sự không thể cưỡng cầu, Khang cô nương đã không muốn thành thân, người đừng nên ép cô ấy."

Trương đại phu nhân trừng mắt nhìn nhi tử: "Trên người con vẫn còn vết thương đấy, hôm nay trời lạnh thế này, không thể ở ngoài này quá lâu, nếu bị cảm lạnh thì lại càng khó chữa khỏi." Nói xong, bà nói với nha hoàn đứng ở bên cạnh: "Đưa đại công tử về nghỉ ngơi đi."

Trương Vũ Nham xoa xoa lông mày: "Nương, con không thể nói thêm vài câu với ân nhân của mình sao?"

"Tương lai còn dài mà. Khang cô nương đã đến kinh thành rồi, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn." Trương đại phu nhân nói với vẻ mặt không hài lòng: "Vũ Nham, con phải nhớ rõ thân phận của mình."

Nụ cười trên khuôn mặt của Trương Vũ Nham vụt tắt: "Nương, con nhớ rồi. Nhưng con muốn kết giao bằng hữu..."

Nhìn thấy vẻ mặt đầy bất mãn của Trương đại phu nhân, đoán rằng mẫu tử họ sắp cãi nhau. Tần Thu Uyển đứng lên: "Phu nhân, y quán đang rất bận rộn. Ta phải quay về để giúp chăm sóc cho bệnh nhân, xin phép đi trước một bước."

Trương đại phu nhân rất hài lòng với sự biết điều của nàng, gật đầu nói: "Ta sẽ sai người tiễn cô."

Tần Thu Uyển cũng không từ chối.

Sau ngày hôm đó, những gì xảy ra trong phủ Thái Phó cũng chỉ giống như một giấc mơ.

Ngoại trừ việc Trương Vũ Nham thường phái tùy tùng mang đồ sang tặng, thì ngày thường cũng rất yên tĩnh.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, thời tiết đầu hè càng ngày càng nóng nực. Tần Thu Uyển đã quen với những ngày tháng ở trong y quán, sáng nào nàng cũng dậy sớm phụ giúp Giang phu nhân dọn dẹp trong ngoài, sau đó đi dạo phố mua thức ăn.

Trong khoảng thời gian này, Trần Thời Hồng đã tìm đến hai lần, lần nào cũng đều muốn mượn bạc, nhưng đều bị từ chối không thương tiếc.

Tính lại thì lần cuối cùng hắn ta đến đây cũng hơn một tháng rồi.

Vào một ngày, Tần Thu Uyển đang đi trên phố thì nghe nói rằng Khúc gia đã đến phủ Thái Phó để hủy hôn. Người ta nói rằng Khúc gia rất kiên quyết, phủ Thái Phó cũng nhiều lần cố gắng giữ lại nhưng vẫn không giữ được.

Đối với việc hủy hôn này, người ngoài đang bàn tán xôn xao về nguyên nhân. Còn Tần Thu Uyển thì biết rõ nội tình bên trong, nhưng cho dù nói ra, thì người ngoài cũng sẽ không tin.

Trên con đường vừa rẽ sang y quán, đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn. Vẫn còn cách một quãng đường xa, thì đã thấy rất nhiều người ở xung quanh lối vào của y quán.

Buổi sáng, y quán không có nhiều bệnh nhân như vậy, cho dù như vậy thì cũng không bao giờ xảy ra chuyện chắn hết lối vào y quán được.

Đồng thời, còn nhìn thấy nhiều nữ tử thân hình mảnh mai mặc phấn sam, cách ăn mặc giống nha hoàn của những thế gia vọng tộc.

Sau khi đến gần, Tần Thu Uyển nhìn thấy hai chiếc xe ngựa lộng lẫy. Nàng tăng tốc, vừa định quay trở về y quán xem đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy có người ra nghênh đón.

Trưởng công chúa mặc hồng y, hai mắt rưng rưng, sau khi xông ra ngoài, nàng ta nắm lấy tay Tần Thu Uyển, nghẹn ngào nói: "Loan Loan, thật khổ cho con rồi."

Tần Thu Uyển: "..."

Trong lòng nàng có nghi ngờ, vẻ mặt khó hiểu: "Vì sao công chúa lại đau lòng như vậy?"

Trưởng công chúa vừa khóc vừa cười: "Con là Loan Loan đã thất lạc nhiều năm nay của ta. Con là nữ nhi của ta, khi sinh ra con đã được phụ hoàng phong là Quán quận chúa ..."

Tần Thu Uyển: "..." Hóa ra mọi chuyện là như vậy.

Vậy thì cũng có thể giải thích tại sao oán khí của Khang nương vẫn luôn tồn tại.

Thân là thiên kim quý nữ, mà lại phiêu bạt ở nơi hẻo lánh như vậy, chịu đựng suốt nửa đời người lại còn bị nam nhân phụ lòng, cuối cùng bị tên nam nhân thông đồng với một nữ nhân ở bên ngoài hại chết, bất kể là ai đi nữa thì cũng đều không cam lòng.

Tần Thu Uyển ngập ngừng hỏi: "Trong chuyện này, liệu có hiểu lầm gì không?"

Trưởng công chúa cũng sợ là có hiểu lầm.

Đã nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm nữ nhi mình, đã từng tìm được rất nhiều người nhưng cuối cùng đều không phải.

Trưởng công chúa rất kiên trì với nữ nhi, cũng không muốn thừa nhận điều đó một cách tùy tiện. Vì nàng ta sợ… sợ tìm lầm “nữ nhi” của mình, thì nữ nhi thật vẫn phải lưu lạc chịu khổ ở bên ngoài.

Vì vậy, khi phát hiện ra nữ tử ở trước mặt và tiểu cô tử có dung mạo giống nhau, thì đã không nhận nhau ngay mà đã tìm đến gia hương của Khang nương để điều tra rõ ràng.

 
Bình Luận (0)
Comment