Chương 129
Trong hơn hai tháng qua, nàng ta đã tìm ra tất cả những người từng góp phần trong việc đưa Khang nương đến huyện thành, cuối cùng phát hiện ra rằng Khang nương chính là nữ nhi của nàng ta.
Còn chưa kịp vui mừng thì Trưởng công chúa cả đã biết những chuyện mà từ nhỏ đến lớn nữ nhi mình đã gặp phải.
May mắn thay, sự kiên trì của nàng ta cuối cùng đã giải cứu được nữ nhi, nhưng nàng ta cũng không thể không tự trách bản thân.
Nếu ngay từ đầu nàng ta không để mất con, thì trong ngần ấy năm, nữ nhi nàng ta đã không phải chịu khổ.
Nhìn cô nương trẻ tuổi ở trước mắt đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời, Trưởng công chúa thật sự rất đau lòng.
“Không có hiểu lầm đâu.” Trưởng công chúa lau nước mắt: “Tất cả những người đưa con từ kinh thành đến thị trấn, ta đều đã giao cho Hình bộ rồi, nếu như có hiểu lầm, bọn họ cũng sẽ tìm ra thôi."
Vẻ mặt Tần Thu Uyển có chút phức tạp.
Trưởng công chúa nắm lấy tay nàng xoa nhẹ thì phát hiện ra một đôi bàn tay thô ráp. Nhìn xuống, nàng ta thấy nữ nhi mới hơn hai mươi tuổi mà lại có đôi bàn tay còn thô ráp hơn mình.
Trưởng công chúa lại không kìm được nước mắt, nhưng nha hoàn ở bên cạnh đã nhanh chóng đáp lại: "Công chúa, chúng ta hãy đưa quận chúa hồi phủ trước."
Nghe xong, Trưởng công chúa tỉnh táo lại: “Đúng rồi!” Nàng ta kéo Tần Thu Uyển: “Chúng ta hồi phủ đi. Trước khi đến dây, ta đã sai người dọn dẹp khuê phòng cho con rồi, con trở về xem qua một chút, nếu như có cái gì không phù hợp, ta sẽ lập tức sai người đổi cho con."
Ngồi trong chiếc xe ngựa lộng lẫy, Tần Thu Uyển nhìn ra từ khe hở ở giữa rèm cửa, liền thấy một đám người đang quỳ rạp trên mặt đất.
* Trưởng công chúa đã tìm thấy nữ nhi thất lạc nhiều năm, khi biết tin, mọi người đều xôn xao.
Ngoài ra, trước đó Tần Thu Uyển đã từng cứu Trương Vũ Nham, nên đa số mọi người đều biết đến y nữ đã may mắn cứu được công tử của phủ Thái Phó chính là một cô nương tốt số.
May mắn này...đúng thật là không gì sánh được.
Chưa kể đến sự ghen tị của mọi người, những người quan tâm lại bắt đầu soi xét.
Sau khi trở về đến phủ Công chúa, Tần Thu Uyển thực sự biến thành một quý nữ được cơm bưng nước rót mỗi ngày. Trưởng công chúa cũng dành thời gian đưa nàng vào cung diện kiến Thái hậu, Hoàng thượng và Hoàng hậu, và nhận được rất nhiều lễ vật quý giá.
Ngay cả khi có phú quý rồi, Tần Thu Uyển cũng không quên ơn của phu thê Giang gia. Đặc biệt chọn ra rất nhiều dược liệu quý hiếm mang đến tặng cho Giang đại phu.
Như vậy, cái tin quận chúa đã không quên sơ tâm của nàng lại được lan truyền.
Trưởng công chúa đã tìm nữ nhi thất lạc từ lâu, thật sự là không thể kiềm chế được niềm vui sướng. Chỉ hận là không thể cho mọi người khắp thiên hạ đều biết, vì vậy cũng đã tổ chức một buổi thưởng hoa yến.
Lần thưởng hoa lần này là hoa trà quý hiếm được Hoàng thượng ban tặng.
Phủ công chúa có hỉ, nên đã gửi đi rất nhiều thiếp mời, có rất nhiều hậu sinh trẻ tuổi cũng đến đây tham gia yến hội.
Quán quận chúa đã hai mươi ba tuổi, nhưng vẫn chưa định thân.
Công chúa phải khổ sở lắm mới tìm được nữ nhi, vui mừng khôn xiết, nhưng nàng ta vẫn muốn tìm cho nữ nhi mình một mối hôn sự đáng tin cậy, vừa muốn giữ nữ nhi ở lại bên cạnh mình, nhưng cũng muốn nữ nhi xuất giá. Vì vậy, rất nhiều hậu sinh trẻ tuổi đã nhận được thiếp mời.
Khi khách đến, Trưởng công chúa giúp Tần Thu Uyển chọn trâm cài lên tóc: "Loan Loan, hôm nay có rất nhiều hậu sinh trẻ tuổi đến đây, con cứ chọn đi, chỉ cần là người mà con thích, ta sẽ tìm về cho con."
Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: "Nương, người cứ như vậy sẽ chiều hư con mất."
“Không đâu.” Trưởng công chúa kiên quyết nói.
Nàng ta đã cho người tìm hiểu về tất cả những chuyện đã xảy ra với nữ nhi mình, đứa trẻ này đã phải chịu quá nhiều bất công và đả kích, nhưng mi tâm không hề u ám, ngoài ra còn là người đoan chính và rộng lượng. Sau khi được tìm thấy, cuộc sống nàng đột nhiên trở nên sung túc nhưng vẫn không thay đổi tính khí của mình. Càng thấu tình đạt lý, thì nàng ta càng đau lòng, càng muốn mang tất cả những điều tốt đẹp nhất ở khắp thiên hạ này đến trước mặt nữ nhi mình.
Tần Thu Uyển đi dạo trong viện tử, chỉ trong một quãng đường ngắn nàng đã "gặp mặt" cả chục hậu sinh trẻ tuổi. Hơn nữa, họ có thái độ rất hòa nhã, những phụ kiện tinh tế trang trí trên y sam của họ, rõ ràng là cố tình trưng diện.
Không biết Trương Vũ Nham có đến đây không?
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một người. Tần Thu Uyển bất giác lùi lại một bước, vì vậy mới không có đụng phải.
Sau khi nhìn thấy người trước mặt, nàng khẽ cau mày: "Trần Thời Hồng, sao ngươi lại ở đây?"
Trần Thời Hồng nhìn nữ tử ăn mặc sang trọng ở trước mặt, không còn thấy bộ dạng bảo sao nghe vậy của người từng ở bên cạnh mình. Ánh mắt hắn ta có chút phức tạp, nói: "Khang nương, ta còn tưởng rằng nàng sẽ không còn nhớ tới ta nữa."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Ta thật sự không dám quên những chuyện mà Trần gia các ngươi đã làm với ta."
Nghe đến đây, trong lòng Trần Thời Hồng chùng xuống.
Người ta nói cho dù không quen biết nhưng chỉ cần gặp mặt cũng sẽ là có duyên, nên hắn ta đã phải hao tâm tổn trí để có thể vào được phủ Công chúa, hắn ta đến đây cũng chỉ muốn dỗ dành tâm hồn thiếu nữ của giai nhân.
Nhưng bây giờ xem ra Khang nương không còn tình ý với hắn.
Mà thật sự thì chỉ chứa đầy oán hận.
Trần Thời Hồng tiến lên một bước: "Khang nương, ta biết là nàng hận ta, nhưng ta cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với nàng. Còn về phần phụ mẫu và hai vị tỷ tỷ… họ đều là hạ nhân quê mùa, là một người con ta chỉ hận không thể chia thân mình làm đôi, nên mới để nàng phải làm việc nhiều hơn. Ta cũng đã từng giúp nàng nói rồi mà..." Hắn ta nhìn vẻ mặt vô cảm của nữ tử trước mặt, trong lòng lo lắng, liền tiến lên hai bước: "Khang nương, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, nàng đừng lạnh nhạt như thế."
Tần Thu Uyển đưa tay ra chặn lại hành động của hắn ta: "Nếu như ngươi dám tiến lên thêm một bước nữa ta sẽ gọi người đến đấy."
Trần Thời Hồng: "..."
Cô nương trước mặt này sau khi cầm được thân khế thì sắc mặt đối với hắn liền không chút thay đổi.
Thật sự là hắn ta cũng không dám bước tới, sợ nàng gọi người đến thật. Lúc này, giọng điệu của hắn ta càng ngày càng nhẹ nhàng: "Khang nương, nàng đừng gọi người. Ta chỉ muốn tới gặp nàng nói vài câu thôi, nói xong ta sẽ đi ngay."
Giọng của Trần Thời Hồng trầm xuống: "Cả hai chúng ta đều đã có một khởi đầu không tốt. Phụ mẫu và hai vị tỷ tỷ của ta cũng đã từng đối xử với nàng rất khắc nghiệt, ta biết, bây giờ nàng rất ghét ta. Cũng sẽ không tin những lời mà ta nói. Nhưng ta vẫn phải nói, đã có lần ta nhìn thấy nàng đau khổ, thực sự cũng rất khó chịu. Nàng còn nhớ không, vào một ngày mùa đông, ta đã mang về cho nàng một ít thuốc trị khô da đó?"
Tần Thu Uyển bật cười: "Đương nhiên là ta nhớ rồi. Năm đó, trên thị trấn, ta giúp người khác giặt y phục, ta giặt rất cực khổ thì mới kiếm được hai lượng bạc. Đưa cho ngươi để đến Phủ thành đọc sách. Sau đó, ngươi đã đưa cho ta năm văn tiền để mua một hộp thuốc trị khô da, chẳng lẽ ta vẫn nên ca ngợi ngươi vì chuyện đó hay sao?"
Trần Thời Hồng: "..."
Sắc mặt hắn ta tái đi: "Ta chỉ muốn nói là ta vẫn luôn trao cho nàng một tấm lòng chân thật."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta biết rồi. Ngươi nói xong hết chưa?"
Thấy giai nhân vẫn không có dấu hiệu mềm lòng, Trần Thời Hồng chưa nói xong hết: "Khang nương, chúng ta đã từng có quan hệ phu thê. Nếu như nàng muốn tái giá...thì ta mới là người thích hợp nhất."
Trên thực tế, chỉ sau khi nghe về thân thế thật sự của Khang nương, thì Trần Thời Hồng mới thấy hối hận.
Sau khi hai người có quan hệ phu thê, phu thê Trần gia rất tức giận, tuy nhiên họ cũng không chỉ trích gì vì nhi tử họ đã cưỡng bức Khang nương. Tuy nhiên, trong chuyện riêng tư, Trần Thời Hồng đã nhiều lần dặn dò không được để Khang nương có con trước khi thành thân.
Vì vậy, những năm đó, bọn họ thường xuyên để thuốc tránh thai ở bên cạnh, sau khi động phòng xong sẽ cho Khang nương uống một bát... nếu sớm biết có chuyện này, thì lẽ ra nên để nàng sinh một đứa con.
Tần Thu Uyển chế giễu: "Những ngày tháng trước đây, khi ta rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu xin ngươi thu nhận. Bây giờ, thân phận của ta đã thay đổi rồi, ta không còn phải lo lắng về chuyện xuất giá nữa, ngươi nghĩ xem tại sao ta lại phải đi chọn ngươi?"
Trần Thời Hồng lo lắng: "Thân thể của nàng bây giờ không còn thuần khiết nữa, sẽ không có nam nhân nào không để tâm đâu. Lẽ nào nàng muốn phu quân tương lai khinh thường mình hay sao?"
Tần Thu Uyển tức giận, khi hắn ta hết lần này đến lần khác nhắc đến sự trong sạch của một nữ tử, vươn tay ra nắm lấy một nắm cỏ ở bên cạnh nhét vào miệng hắn ta: "Không biết nói chuyện thì câm miệng. Mau cút ra khỏi đây ngay, nếu không, ta sẽ kêu người đến đây thật đấy!"
Khó khăn lắm Trần Thời Hồng mới vào được đây, nếu như hắn ta rời khỏi đây, thì e rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nàng được nữa!
Trở thành ngoại sanh tế tử của Hoàng thượng, dù không làm được gì thì vẫn có thể sống một đời phú quý. Nghĩ vậy, Trần Thời Hồng bước tới một bước, vươn tay định ôm lấy người nàng.
“Khang nương, nàng yên tâm, sau này ta sẽ đối tốt với nàng.” Vừa nói, hắn vừa bắt đầu hét lớn: “Quận chúa, người có chuyện gì vậy?
Toàn bộ viện tử này chỗ nào cũng có người, chỉ cần có một chút động tĩnh, nhất định sẽ có người quan sát.
Tần Thu Uyển giả vờ như đã bị thuần phục, sau đó dùng chân cương quyết đá văng ra ngoài.
Cú đá này không tốn sức, Trần Thời Hồng đã bị nàng đá văng ra.
Mọi người vội vàng chạy tới, chỉ để xem thử hắn ta đã bay ra ngoài như thế nào.
Trong chốc lát, mọi người đều nhìn nhau. Tần Thu Uyển thu chân lại, đứng thẳng người lên, mỉm cười nhẹ, nói: "Vừa rồi hắn ôm lấy ta, ta có chút sợ hãi."
Mọi người: "..." Vị quận chúa này có chút mạnh mẽ!
Một cô nương hung dữ như vậy, lại có thân phận cao. Nếu thật sự lấy về nhà, thì có khi sẽ bị ăn đòn vô cớ suốt ngày mất.
Trưởng công chúa vội vàng chạy tới, vừa nhìn người nằm trên mặt đất, vẻ mặt liền bất mãn: “To gan, vậy mà lại dám xúc phạm quận chúa, ai cho ngươi cái gan đó?” Càng nghĩ tới lại càng tức giận, nàng ta giận dữ quở trách: "Cái hạng người nhân phẩm xấu xa như ngươi, đã lấy thiếp mời đó từ đâu?"
Tần Thu Uyển biết rằng phủ Công chúa đã phát đi rất nhiều thiếp mời, ngoài quan viên ở trong triều ra, thì còn có một số người từ nơi khác cũng đều thi nhau đổ xô về đây để tham gia.
Thiếp mời của Trần Thời Hồng cũng có thể xuất phát từ lý do này.
Trên mặt đất, Trần Thời Hồng đang ôm bụng uốn éo như con tôm, thấy công chúa đi tới, hắn ta cố hết sức kìm nén cơn đau đớn, định đứng dậy để hành lễ.
Nhưng sau khi hắn ngồi dậy, công chúa nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn ta, liền vô cùng tức giận: "Làm sao mà ngươi vào đây được?"
Tuy nàng ta chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy mặt của tên thư sinh đã làm nhục nữ nhi mình, nhưng nàng ta đã nhìn thấy bức chân dung của hắn. Khi phát thiếp mời đi, nàng ta cũng đã đặc biệt dặn dò là không được gửi cho Trần Thời Hồng, để không làm bẩn mắt của mình, cũng sẽ không làm cho nữ nhi không vui.
Trần Thời Hồng cố chịu đựng cơn đau và bước tới hành lễ: "Tiểu sinh Trần Thời Hồng, bái kiến công chúa."
Trưởng công chúa chế nhạo hỏi: "Ta không nhớ ra là ta có mời ngươi, thiếp mời của ngươi từ đâu mà có?"
Trần Thời Hồng: "..."
Nguồn gốc của thiếp mời này thực ra cũng không được vẻ vang cho lắm.
Hắn ta không ngờ rằng, công chúa đã gửi đi hàng trăm thiếp mời nhưng lại nhớ chính xác là không gửi cho hắn ta.
Vẻ mặt của Trưởng công chúa không còn kiên nhẫn, nhìn về phía nha hoàn: "Mang thiếp mời của hắn ta lại đây!"
Mặc kệ Trần Thời Hồng có muốn hay không, thiếp mời trong tay hắn ta đã nhanh chóng bị nha hoàn giật lấy, trên đó là tên của một hậu sinh trẻ tuổi họ Diệp.
Tần Thu Uyển liếc nhìn một cái, tò mò hỏi: "Làm sao mà ngươi lấy được thiếp mời? Cướp sao?"
Trần Thời Hồng: "..."