Chương 130
Dù bình thường Trần Thời Hồng giả bộ rất tốt, nhưng từ việc hắn vứt bỏ vị hôn thê bầu bạn nhiều năm với mình để theo đuổi nữ tử nhà quan thì đã có thể nhìn ra được, hắn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Cho nên, chuyện đoạt thiếp mời từ người khác, hắn thật sự có thể làm ra được.
Mắt thấy hắn nói không ra lời. Tần Thu Uyển nói với nha hoàn bên cạnh: "Đi tìm vị Diệp công tử này, xem hắn bây giờ đang ở nơi nào?"
Trần Thời Hồng hơi biến sắc: "Khang nương, hắn không muốn tới, ta dùng bạc mua lại thiếp mời của hắn."
Trưởng công chúa không tin.
Tần Thu Uyển cũng không tin, hôm nay phủ Công chúa yến khách, thứ nhất là Trưởng công chúa muốn tất cả người trong Kinh thành biết được nữ nhi của nàng đã được tìm thấy. Thứ hai cũng là nghĩ cho nữ nhi đã bỏ lỡ thời kì tươi đẹp nhất, muốn tìm một mối hôn sự tốt.
Khách tới đây không phú thì quý, mỗi một quan viên trong triều đều sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, càng đừng nói đến một thư sinh bình thường.
Người nào thấy lợi ích cũng đều sẽ xông lên lấy, Diệp công tử này cũng không phải người ngu xuẩn, sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy?
Nha hoàn nhận lệnh mà đi.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, Trần Thời Hồng chỉ cảm thấy mặt mũi nóng bừng như phát sốt, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin, không ngừng nháy mắt cho Tần Thu Uyển.
Trưởng công chúa nhìn thấy, càng thêm tức giận nói: "Người đâu, giam hắn lại cho ta. Chờ đến khi tìm được Diệp công tử thì sẽ tính sau."
Mấy tên hộ vệ tiến lên áp giải người đi, Trần Thời Hồng chưa từng gặp phải tình huống này, lúc này sợ đến mức mặt đen như màu đất: "Khang nương, nàng giúp ta nói một câu đi!"
Tần Thu Uyển giống như không nghe thấy, cũng không mở miệng cầu xin.
Trưởng công chúa nhìn thấy thái độ của nữ nhi thì có chút lo lắng. Đây chỉ là một tên nam nhân thối nát, vạn nhất nữ nhi không nỡ, nàng cũng không biết làm sao. Sợ nữ nhi đổi ý, nàng liền phất phất tay ra hiệu hạ nhân kéo nhanh lên.
Trần Thời Hồng nào chịu nghe theo.
Mắt thấy mình sắp bị coi là tội phạm mà giam lại... Lại nói, nếu chuyện của Diệp công tử kia bị tra ra, hắn càng không biết nói thế nào. Thấy đám người vây xem chung quanh không ít, hắn cắn răng một cái, hét lớn lên: "Công chúa, tiểu sinh có lời muốn nói."
Trưởng công chúa đã biết tất cả chuyện phát sinh trên người nữ nhi, đương nhiên cũng rõ ràng những ân oán của nam nhân trước mặt này và nữ nhi, thấy hắn muốn nói thì ánh mắt liền mãnh liệt: "Bịt miệng hắn lại cho ta!"
Trần Thời Hồng thấy thế, biết công chúa muốn cấm khẩu hắn. Hắn tới Kinh thành cũng đã một khoảng thời gian, nghe nói qua không ít biện pháp cấm khẩu của đại hộ nhân gia, lập tức hô to: "Công chúa, Khang nương là vị hôn thê của ta, hai chúng ta đã sớm chiều ở chung, sớm đã..."
Nói đến đây, miệng liền bị bịp lại.
Lời nói chưa hết nhưng ý đã rõ ràng. Vừa dứt lời, người quanh đấy đều sợ hãi.
Chung quanh có nhiều người đang đứng, nhưng đều lặng ngắt như tờ.
Tần Thu Uyển vốn cũng không nghĩ đến việc này có thể che giấu được, mặt không đổi sắc: "Ta đã từng là vị hôn thê của ngươi, nhưng hiện tại, quan hệ của hai chúng ta không còn là gì cả."
Nàng khoát khoát tay: "Dẫn đi đi!"
Sắc mặt Trần Thời Hồng đỏ bừng lên, nhưng một chữ cũng không nói được, con mắt gắt gao nhìn Tần Thu Uyển.
Ánh mắt hơn phân nửa người ở đây đều rơi lên trên người Tần Thu Uyển, tâm tư khác nhau.
Rất nhiều muốn bỏ đi suy nghĩ muốn dựa vào phủ Công chúa. Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên có giọng nam tử vang lên: "Công chúa, ta thích Quán quận chúa, muốn cầu hôn với nàng, cầu công chúa thành toàn cho ta."
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một người thân mặc tố y, là Trương Vũ Nham đang vượt qua đám người đi ra. Ánh mắt chân thành, thi lễ với công chúa.
Lúc tất cả mọi người đều đang chất vấn nữ nhi, lại có người đứng dậy. Bất luận người đó là ai thì Trưởng công chúa đều sẽ coi trọng người ta. Khi thấy rõ nam tử trước mặt thân trường ngọc lập, còn trẻ trung, nhất là dung mạo người này cũng thuộc hạng nhất, lập tức mặt mày giãn ra, khóe mắt hiện lên ý cười: "Loan Loan vừa mới về, việc này ta còn phải châm chước."
"Ta đối với quận chúa mang theo một tấm chân tình, thiên địa chứng giám." Trương Vũ Nham hành lễ, tiếp tục nói: "Công chúa, nếu ngài nguyện ý gả quận chúa cho tiểu sinh, tiểu sinh sẽ dành cả một đời đối đãi nàng, coi nàng như châu như bảo."
Trưởng công chúa hết bất ngờ, lại đến cao hứng. Tiếp theo đó, càng thêm khách khí với Trương Vũ Nham hơn.
Yến hội đã tan, Diệp công tử được người đi tìm cũng đã quay về rồi.
Hoá ra hôm qua, Diệp công tử bị Trần Thời Hồng hẹn đi, hai người uống rượu suốt một buổi. Hôm nay bỗng nhiên bị nôn mửa, tiêu chảy, tự nhiên là không tới được. Nhưng mà chuyện thiếp mời hắn lại không biết, lúc người phủ Công chúa tìm tới cửa, hắn đang phải chạy qua chạy lại giữa nhà xí và phòng ở.
Nghe thấy người của phủ Công chúa hỏi thiếp mời ở đâu, hắn mới hoàn hồn đi tìm, nhưng căn bản là không tìm được.
Khi biết Trần Thời Hồng cầm thiếp mời tới cửa dự tiệc, Diệp công tử mới khôi phục tinh thần. Hôm qua Trần Thời Hồng tìm hắn uống rượu, rõ ràng không phải là vì tăng thêm cảm tình, mà là vì thiếp mời!
Hắn liền tức giận.
Hắn coi Trần Thời Hồng là bằng hữu, vậy mà Trần Thời Hồng lại hạ độc hãm hại hắn!
Chỉ một tháng sau là đến cuộc thi hội, nếu lúc này mà bị bệnh rồi ảnh hưởng tới thi hội, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến việc lớn cả đời của hắn! Diệp công tử nuốt không trôi cục tức này, liền đi đến nha môn báo quan.
Cáo trạng Trần Thời Hồng hạ độc ác ý, để triều đình ghi lại trong sách cử tử.
Phàm là thư sinh có công danh, có thể thấy quan mà không phải quỳ, mưu hại thư sinh có công danh, so với mưu hại quan viên trong triều thì đều cùng một tội.
Cho nên, Trần Thời Hồng vừa ra khỏi phủ Công chúa đã bị đưa đến nha môn.
* Ngày đó, Trương Vũ Nham đột nhiên ở trước mặt mọi người bày tỏ lòng mình khiến Trưởng công chúa rất bất ngờ, Trương đại phu nhân cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, bây giờ Khang nương không còn là cô nương mồ côi nữa, mà là quận chúa vừa mới tìm được ở phủ Công chúa. Thân phận này mà kết hợp với phủ Thái phó thì rất tương xứng, nhưng mà nữ tử này từng là vị hôn thê nhiều năm của người khác... Trương đại phu nhân cũng không hẳn là ghét bỏ, chẳng qua là cảm thấy tiếc nuối mà thôi.
Nhưng việc này cũng không phải do bà chọn, nếu Trương Vũ Nham vui lòng, phủ Công chúa cũng vui vẻ thì sẽ được thành toàn thôi.
Thế là, hai người mặc dù còn chưa đính ước, phủ Thái phó và phủ Công chúa đã chấp nhận quan hệ giữa hai người.
Ngày hôm đó, Trương Vũ Nham tới cửa mời.
Tần Thu Uyển vui vẻ đến nơi hẹn, nhưng hai người cũng không đi dạo nhiều. Bởi vì Trưởng công chúa cả buổi sáng cứ lo lắng không thôi, lại sợ nữ nhi bị mất tích nữa, mặc dù không ngăn cản nữ nhi đi ra ngoài nhưng vẫn phái hơn mười hộ vệ đi theo, một tấc cũng không rời.
Đi trên đường mang theo nhiều người như vậy thì dễ khiến người khác chú ý. Tần Thu Uyển lại không muốn bị coi như hầu tử để cho người ta thưởng thức, thế là tìm một tửu lâu.
Người trong thành đều thích đến Nguyên Hòa Lâu, lần này Tần Thu Uyển tới cửa, chưởng quỹ vô cùng nịnh nọt, không chỉ tự thân mang lên đồ ăn, còn xin lỗi vì chuyện trước kia, đồng thời hứa hẹn sau này Tần Thu Uyển tới cửa dùng bữa, tất cả đồ ăn sẽ chỉ lấy ba thành tiền, lời xin lỗi cũng rất là thành tâm.
Tần Thu Uyển không muốn làm khó ông ấy, bởi vì chuyện đuổi nàng đi cũng không thể chỉ trách chưởng quỹ.
Chủ yếu là vì Khúc Tình Mai muốn gây khó dễ cho nàng, chưởng quỹ chỉ là nghe lệnh mà hành sự thôi.
Trương Vũ Nham giờ mới biết những chuyện đã từng phát sinh, cảm thấy rất tức giận: "Quay về, ta phải chuẩn bị một phần tạ lễ đưa đến Khúc phủ một chuyến, tạ ân không gả nữ nhi của bọn họ. Với cái loại tính tình này mà vào cửa cũng sẽ không yên tĩnh đâu."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Hai người vừa ăn cơm xong thì bên ngoài liền có người gõ cửa.
Hộ vệ của Tần Thu Uyển khẽ bẩm báo: "Khúc cô nương muốn gặp ngài, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Nghe vậy, nét ôn hòa trên mặt Trương Vũ Nham liền vụt tắt: "Gặp nàng làm gì?"
Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Có lẽ là để cầu tình."
Trước đó lúc Khúc phủ từ hôn, phủ Thái phó đã điều tra ra, biết chuyện Khúc Tình Mai vụng trộm qua lại với Trần Thời Hồng. Trương Vũ Nham thân là ca ca của Trương Vũ Kiệt, đương nhiên cũng đã từng nghe nói. Nghe vậy sắc mặt một lời khó nói hết: "Trần Thời Hồng tốt như vậy sao?"
Tần Thu Uyển cười một tiếng: "Đưa người vào là biết liền."
Trước khi đến Khúc Tình Mai đã biết quận chúa và Đại công tử phủ Thái phó hẹn nhau đi chơi, lúc vào cửa nhìn thấy Trương Vũ Nham cũng không ngạc nhiên.
Trên thực tế, bởi vì chuyện hôn ước nên nàng có hơi sợ hãi Trương Vũ Nham. Nhưng mà nàng cũng thực sự không có cách nào khác. Vào cửa xong, lập tức thi lễ với Tần Thu Uyển: "Bái kiến quận chúa."
Tần Thu Uyển tay đỡ cái cằm, tràn đầy phấn khởi: "Ta không nhận nổi cái lễ này của Khúc cô nương, ta còn nhớ rõ, lúc trước cũng là ở Nguyên Hòa Lâu này, cô nương nói sau này sẽ không muốn trông thấy ta tới đây nữa."
Mặt Khúc Tình Mai hơi tái đi: "Ban đầu là do ta không hiểu chuyện, xin quận chúa đại nhân đại lượng, không so đo với ta."
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Lời nói này nghe cứ như nếu ta so đo với ngươi thì sẽ thành tiểu nhân vậy."
Khúc Tình Mai nghẹn lại, sắc mặt đỏ lên, thật lâu sau cũng không nói ra lời nào.
Tần Thu Uyển dò xét nàng ta: "Ngươi không phải nói là có chuyện tìm ta sao?"
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Khúc Tình Mai càng thêm tái nhợt, cúi đầu nói: "Quận chúa, hôm đó Trần công tử đến phủ Công chúa thì liền bị đưa vào đại lao, hôm nay ta đến chính là muốn hỏi ngài một chút, Trần công tử... Rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?"
Tần Thu Uyển hỏi lại: "Ngươi đang chất vấn ta?"
"Thần nữ không dám!" Khúc Tình Mai lại thi lễ.
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Nếu ta nhớ không lầm, hai người các ngươi hình như chỉ là bằng hữu thôi mà."
Một cô nương gia lo lắng cho một nam nhân như thế... Nói thì dễ mà nghe thì khó!
Khúc Tình Mai làm sao mà không biết?
Vành mắt nàng đỏ lên: "Quận chúa, trước khi chàng đi đến phủ Công chúa, thần nữ đã nhận một lễ vật đính ước nhỏ của chàng."
Nhận lễ vật đính ước thì sau này hai người sẽ coi như là vị hôn phu thê rồi.
Chuyện đời trước thì không nói làm gì, nhưng bây giờ Trần Thời Hồng đã biến thành tù nhân, hai người cũng mới chỉ nhận một chút lễ vật đính ước, Khúc Tình Mai lại cố chấp muốn cứu người như vậy, Tần Thu Uyển không chỉ bất ngờ, còn không thể nào hiểu được.
Trên đời này nhiều nam nhân như vậy, Khúc Tình Mai có tài có mạo có gia thế, sao cứ phải treo cổ ở trên cái cây xiêu vẹo này làm gì?
Đính ước vẫn có thể bỏ mà! Nếu Khúc Tình Mai muốn thì trước đó cũng chưa chắc đã phải hủy bỏ mối hôn sự ở phủ Thái phó.
"Đầu tiên là hắn muốn hủy thanh danh của ta, sau đó nương ta phát hiện hắn trộm thiếp mời của người khác." Tần Thu Uyển cũng không giấu diếm: "Hắn bị bắt lại là bởi vì Diệp công tử tố cáo hắn có ý định mưu hại cử tử."
Khúc Tình Mai nước mắt lưng tròng, tay không tự giác xoa vào bụng.
Tần Thu Uyển thấy thế, biết mình đã hiểu rồi.
Lần trước Trần Thời Hồng đã từng bảo tùy tùng sai nàng hạ dược, cộng thêm việc hắn sốt ruột muốn dựa vào Khúc phủ, thì việc Khúc Tình Mai có thai cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Nước mắt Khúc Tình Mai từ trên gương mặt trượt xuống, cắn răng, quỳ xuống.
Tần Thu Uyển hơi bất ngờ: "Ngươi làm gì vậy?"
Khúc Tình Mai ưỡn lưng thẳng tắp: "Quận chúa, thực không dám giấu giếm, ta biết hai người đã từng quan hệ. Ngài và chàng có bao nhiêu năm tình cảm như vậy, đã sớm coi nhau như người thân. Ta cầu xin ngài hãy cứu chàng."
Tần Thu Uyển cười lắc đầu: "Ta sẽ không cứu hắn!"
Khúc Tình Mai: "..."
Nước mắt nàng rơi càng nhiều hơn: "Sao ngài lại tuyệt tình như vậy?"
"Thế thì làm sao?" Tần Thu Uyển hỏi lại: "Ngươi có bản lĩnh chỉ với hai câu nói đã khiến chưởng quỹ đuổi ta đi. Hiện tại lại muốn nhờ ta giúp ngươi cứu người, người muốn cứu còn là kẻ thù của ta, ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Sắc mặt Khúc Tình Mai trắng bệch: "Ngài muốn như thế nào mới bằng lòng ra tay?"
"Nói thật, ta chỉ ước gì hắn cả một đời ở trong đại lao luôn đi." Ánh mắt Tần Thu Uyển hờ hững, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Cái tên Trần Thời Hồng này vô tình vô nghĩa, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, còn hại cả nửa đời ta, ta hận hắn còn không kịp, sao có thể giúp ngươi cứu hắn?"
Khúc Tình Mai nghe thấy, biết lời nàng nói là thật tâm. Chỉ đành thất vọng ngồi sụp xuống: "Ta có lỗi với ngài, ta không biết..."
Tần Thu Uyển phất phất tay: "Tiễn khách."
Khúc Tình Mai bị nha hoàn đỡ lên, lảo đảo đi ra ngoài.
Bên cạnh, Trương Vũ Nham không hiểu nổi: "Tên Trần Thời Hồng này có độc trên người sao?"
Làm sao mà có thể khiến Khúc Tình Mai cứ như là bị quỷ ám, nhất quyết phải cứu được hắn?
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Khúc Tình Mai có bầu."
Trương Vũ Nham: "..." Quay đầu, hắn ta thật sự sẽ chuẩn bị một phần tạ lễ đưa đến Khúc phủ!