Chương 131
Hai người hẹn nhau đi chơi nên không muốn bị những người khác làm mất hứng. Vì vậy sau đó cũng cố gắng không đề cập đến mấy chuyện không vui nữa, bầu không khí trong phòng dần dần trở nên ấm áp.
Lại qua hai ngày, Tần Thu Uyển nhận được tin tức, Trần Thời Hồng đã được thả ra.
Là Diệp công tử chủ động đến nha môn rút đơn kiện, không cần phải nói thì cũng biết, trong này chắc cũng là nhờ công của Khúc Tình Mai.
Trải qua chuyện này, Trần Thời Hồng dường như đã có kinh nghiệm. Dù có ra ngục cũng không còn chạy đến trước mặt Tần Thu Uyển nữa.
Hoặc cũng có lẽ vì cuộc thi hội sắp bắt đầu nên hắn không rảnh.
Không lâu sau hội ngắm hoa ở phủ công chúa, Hoàng thượng hạ chỉ cho hai người thành thân.
Trước khi ban hôn, còn bảo Hoàng hậu đến hỏi qua Trương đại phu nhân.
Hoàng thượng muốn ban hôn, Trương đại phu nhân có thể phản đối sao?
Dĩ nhiên là không thể.
Kỳ thật, trong lòng Trương đại phu nhân đã sớm cân nhắc rồi, Khang nương là người thức thời hiểu chuyện, đoan trang hiểu lý, đối nhân xử thế cũng không hề tệ, làm nhi tức bà cũng rất ổn. Chỉ có hai thứ không tốt, thứ nhất là gia thế quá kém. Phải biết, nhi tử của bà là trưởng tôn, sau này sẽ là gia chủ. Thê tử của hắn phải là tông phụ Trương gia, thân phận quá kém thì khó mà phục chúng.
Thứ hai, chính là Khang nương đã từng có quan hệ với Trần Thời Hồng.
Đương nhiên, cũng bởi vì nguyên nhân thân phận quá kém nên chuyện này cũng không tính là gì. Bây giờ cũng giống vậy, người ta đã là quận chúa, thì cái chuyện thứ hai kia cũng không quan trọng lắm.
Nhi tử còn không ngại. Bà ta mà cứ phản đối sẽ chỉ làm nhi tử càng ngày càng xa cách mình... nên liền đáp ứng.
Thánh chỉ đã có, hai người cũng thành vị hôn phu thê, mà lại còn không thể từ chối được.
Chỉ trong một thời gian ngắn, thương thế của Trương Vũ Nham đã được chữa khỏi, một lần nữa nhập chức nên không thể ngày nào cũng cùng vị hôn thê ra ngoài đi dạo được.
Một tháng sau, đã có danh sách người thi đỗ cuộc thi hội, đời trước Trần Thời Hồng cũng được đề tên trên bảng, chỉ là thứ tự hơi thấp.
Một quan viên nếu muốn đi đường xa thì bình thường đều sẽ đến Hàn Lâm Viện.
Sau khi Trần Thời Hồng ra tù, cũng đã đính ước với Khúc Tình Mai, có Khúc đại nhân giúp đỡ nên hắn rất dễ dàng đã vào được Hàn Lâm Viện.
* Theo lý thuyết, Khang nương đã hơn hai mươi tuổi, hẳn là phải mau chóng thành thân mới đùng, nhưng Trưởng công chúa vừa mới tìm được nữ nhi nên thật sự là không nỡ. Vì vậy, mới xin Hoàng thượng cho nữ nhi ở lại phủ Quận chúa.
Hai huynh muội tình cảm sâu đậm, lúc trước khi Khang nương được sinh ra đời, Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi nên cũng rất yêu thương ngoại sinh này. Qua nhiều năm như vậy, Trưởng công chúa ngoại trừ lúc tìm nữ nhi mới đến cầu xin ông ấy thì còn lại đều rất quy củ.
Hoàng thượng yêu thương muội muội, đương nhiên đã đáp ứng.
Phủ Quận chúa cũng không cần phải tu sửa lại gì nhiều, mà chỉ sửa một tòa nhà. Nhưng dù là như thế, nhanh lắm cũng phải chờ đến mùa hè sang năm.
Trưởng công chúa không cảm thấy chậm mà ngược lại còn rất đồng ý. Tiện thể đẩy hôn kỳ sang mùa hè sang năm luôn.
Tần Thu Uyển cũng không quan trọng việc này lắm, vốn nàng cũng đã định đời này nàng và hắn sẽ thuộc về nhau. Bây giờ cũng chỉ là một năm mà thôi, cũng không có gì to tát.
Đảo mắt đã đến mùa hè, Trần Thời Hồng chưa từng xuất hiện trước mặt Tần Thu Uyển, thời gian trôi qua rất yên ả. Nàng thỉnh thoảng sẽ đi du ngoạn với Trương Vũ Nham, còn hơn phân nửa thời gian đều ở cạnh công chúa.
Bên phủ Thái phó thường xuyên mời nàng qua phủ. Nhưng mà không còn thái độ cao cao tại thượng nữa mà tất cả mọi người đều khách khí, hai bên rất có ý tứ nên tiếp xúc cũng rất vui vẻ.
Tần Thu Uyển sống một cuộc sống rất êm ả, dành thời gian đưa phu thê Giang đại phu vào nội thành, rảnh rỗi sẽ đến y quán phụ giúp.
Ngày hôm đó lúc chạng vạng tối, nàng từ y quán hồi phủ, nhưng đang trên đường cái lại bị một người ngăn lại.
Nhìn mấy người đang đỡ nhau trước mặt, Tần Thu Uyển hơi hoảng hốt.
Trước mặt là mấy người thân mang y phục mỏng tang bất ngờ xuất hiện trên đường tại nội thành, da thịt ngăm đen, nhìn qua hình như là nông dân.
Mấy người này chính là mẫu thân và hai người tỷ tỷ của Trần Thời Hồng.
Trần mẫu nhìn nàng vén rèm lên, vui mừng nói: "Khang nương, ngươi còn nhớ ta không?"
Nói xong thì định bổ nhào về phía trước.
Còn chưa tới gần xe ngựa thì đã bị hộ vệ ngăn lại.
Hộ vệ rút đao ra khỏi vỏ, đại đao sắc bén dưới ánh tà dương sáng lấp lánh, Trần mẫu bị dọa nên sắc mặt trắng bệch, liên tục lui về phía sau.
Hộ vệ nghiêm mặt: "Đây là xe của quận chúa, không được quấy nhiễu, nếu không sẽ luận tội ám sát. Ám sát quận chúa, tội đáng chém."
m thanh lạnh lẽo, làm sắc mặt Trần mẫu đen như màu đất.
Hai người tỷ tỷ của Trần Thời Hồng cũng lập tức lui về phía sau, đại tỷ nhìn về phía Tần Thu Uyển trong xe ngựa: "Khang nương, ta là đại tỷ đây, ngươi quên ta rồi sao?"
Nàng chỉ vào những hộ vệ kia: "Lâu rồi không gặp, chúng ta chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với ngươi, ngươi mau bảo bọn họ thu đao lại đi, cầm như thế làm người khác sợ quá."
Nếu như không để ý giọng nói rung động của nàng ta thì cũng không nhìn ra được là nàng ta đang sợ hãi.
Nhị tỷ vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta chỉ là muốn ôn lại chuyện cũ. Ngươi xuống đây đi!"
Bà đỡ đi theo Tần Thu Uyển nói: "Đây là Quán quận chúa của chúng ta, mấy vị đừng gọi lung tung."
Giọng nói bà đỡ uy nghiêm, giống như có ý người sống chớ gần.
Ba người hai mặt nhìn nhau. Trần mẫu khóc lóc nói: "Khang nương, chúng ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ân nuôi dưỡng to như trời, ngươi không thể có được phú quý rồi đã quên chúng ta như vậy!"
Tần Thu Uyển hứng thú: "Chúng ta đến bên cạnh nói chuyện đi!"
Nàng thường xuyên đến y quán nên cố ý lấy một chiếc xe ngựa bình thường. Ban đầu trông vẫn rất khiêm tốn nhưng nàng vừa lộ diện một cái, cộng thêm mẫu nữ Trần gia cứ hô hào nên tất cả mọi người đều biết người trong xe ngựa là quận chúa. Lúc này người vây xem càng ngày càng nhiều, Tần Thu Uyển cũng không muốn bị người khác chỉ chỉ chỏ chỏ.
Cứ như vậy mà nói cũng không tiện, với tính cách chua ngoa của mẫu nữ Trần gia thì rất có thể sẽ ở ngay trên đường cái này nói năng xằng bậy.
Bên cạnh có một trà lâu không lớn lắm, sau khi Tần Thu Uyển đi vào rồi ngồi xuống, bà đỡ mới dẫn mẫu nữ Trần gia vào.
Trà lâu thanh u, một cô nương trẻ tuổi ngồi trên cao, mấy người hầu hạ cung kính đứng kế bên. Mẫu nữ ba người vào cửa xong chỉ cảm thấy tay chân không biết để đâu, toàn thân cũng không được tự nhiên. Trần mẫu nhớ ra mình là trưởng bối, hơn nữa Khang nương cũng đã từng là đứa nhóc đáng thương kiếm cơm dưới tay bà. Nhiều năm qua, cái cảm giác ưu việt trong nội tâm đã khiến bà ta không còn sợ hãi nữa: "Khang nương, sau khi ngươi đi. Ta thường xuyên nhớ ngươi, nhất là nhớ đồ ăn ngươi làm. Sau này ta bảo hai người tỷ tỷ kia của ngươi học, nhưng cái bọn nó làm không giống với mùi vị ngươi làm chút nào."
Bà đỡ tức giận: "Vị phụ nhân này, xin bà ăn nói cẩn thận, ở trước mặt bà là quận chúa đó."
Trần mẫu run lên trong lòng. Ngoài mạnh trong yếu nói: "Nàng ta có là công chúa cũng là do ta nuôi lớn. Ta là dưỡng mẫu của nàng ta! Ta và nàng ta nói chuyện, ai cho ngươi chen miệng vào?"
Tần Thu Uyển lên tiếng: "Đây là ma ma đã hầu hạ nương ta nhiều năm qua, là cung nhân Ngũ phẩm, Trần phu nhân chớ nói lung tung, đắc tội người ta thì ta cũng không cứu được bà đâu."
Không ngờ một hạ nhân cũng có phẩm cấp cao như vậy, Trần mẫu giật nảy mình, sau khi sợ hãi thì lại có chút vui vẻ.
Người bên cạnh Khang nương đều có phẩm cấp, nàng lại là quận chúa. Nuôi lớn một nữ nhi như vậy, dù nàng không trở thành nhi tức của mình thì chỉ bằng ơn nuôi dưỡng, bà ta muốn được vinh dưỡng cả đời thì cũng không quá phận đâu nhỉ?
"Khang nương, khi ngươi còn bé ta còn ôm ngươi ngủ. Năm đó ngươi ngã bệnh, ta còn đưa ngươi đi tìm đại phu đấy." Trần mẫu cố gắng nhớ lại những chuyện lúc nàng còn bé mình từng chăm sóc nàng, nhưng trái lo phải nghĩ, cũng chỉ có hai chuyện như thế.
Bên cạnh, tỷ tỷ của Trần Thời Hồng sốt ruột, bắt đầu tranh nhau kể chuyện năm đó từng cho nàng thịt ăn cho nàng kẹo ăn.
Nói một hồi, sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn còn tốt, nhưng sắc mặt bà đỡ thì càng ngày càng khó coi. Bà ấy giận tái mặt: "Đường đường là quận chúa lại bị các ngươi hành hạ nhiều năm như vậy, các ngươi còn không biết xấu hổ nói những chuyện này?"
Trần mẫu cảm thấy rất bối rối, vội giải thích: "Không thể nói như thế được, năm đó nếu không phải ta mua nó về thì còn không biết nó sẽ luân lạc đến địa phương nào nữa..."
Nhưng chuyện quận chúa ở Trần gia bị hành hạ nhiều năm cũng là sự thật.
Tần Thu Uyển không nói lời nào, mặc cho mẫu nữ ba người nói.
Bọn họ càng nói nhiều thì sẽ càng lộ ra rất nhiều chuyện ngược đãi Khang nương.
Bà đỡ giận dữ, đang định nổi đóa lên thì ở cửa lại có người đến.
Lần này người đến là Trần Thời Hồng và vị hôn thê.
Hôn kỳ của hai người chỉ còn nửa tháng nữa, phần bụng Khúc Tình Mai đã có chút nhô lên.
Lúc này khắp khuôn mặt hai người đều là sự lo lắng, Trần Thời Hồng mới vừa vào cửa liền nghe thấy mẫu thân mình nhắc đến chuyện năm đó lúc Khang nương sinh bệnh bà ấy đã giúp nàng giặt y phục. Chợt cảm thấy mắt tối sầm lại, vội vàng tiến lên ngăn: "Nương, đều là chuyện đã qua, người còn nhắc đến làm gì?"
Trần mẫu tuy miệng đang nói, nhưng trong lòng lại càng ngày càng bất an, thấy nhi tử thì giống như thấy được người cứu cánh, vội vàng nghênh đón: "Nhi tử, con đã tới rồi."
Trần Thời Hồng cảm nhận được bầu không khí trong phòng, trong lòng chỉ muốn mắng chửi, vội vàng tiến lên hành lễ: "Xin thỉnh an quận chúa." Lại một mặt áy náy: "Nương ta lớn tuổi, gần đây đầu óc có hơi hồ đồ. Hồ ngôn loạn ngữ, xin quận chúa chớ trách."
Trần mẫu không phục: "Ta nói câu nào không đúng sao?" Bà nhìn về phía hai nữ nhi: "Vừa rồi những lời ta nói đều là sự thật, các con có thể làm chứng."
Tim Khúc Tình Mai sắp nhảy tới cổ rồi, vì khẩn trương quá nên phần bụng có chút đau: "Bá mẫu, người bớt nói hai câu đi."
Trần mẫu không biết mấy chuyện phát sinh ở Kinh thành, chỉ là nhìn thấy đồng dưỡng tức biến thành quận chúa, còn là nhi tức tương lai của phủ Thái phó.
Trong khi con của mình lại lấy một nữ nhi nhà quan.
Nữ tử nhà quan rất tốt, nhưng so sánh với quận chúa thì còn kém quá nhiều.
Cộng thêm việc bà ta tự nhận mình đã nuôi lớn quận chúa nên cũng nghĩ ngày tốt lành sẽ chờ mình ở phía sau nên cái eo thẳng tưng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: "Trưởng bối nói chuyện, ngươi ít xen vào đi."
Khúc Tình Mai: "..." Ta đang cứu bà đấy!
Nàng làm sao không nhìn ra được bà bà tương lai còn nghĩ quận chúa vẫn còn hiền lành như trước, trong lòng phát khổ, lại không thể không khuyên: "Công chúa bình thường không cho quận chúa qua lại với các người đâu."
Lời nói này thực sự rất phũ phàng.
Trần mẫu cũng nghe ra được ý tứ của nhi tức tương lai, lập tức giận tái mặt: "Ta nuôi Khang nương nhiều năm như vậy, sao có thể không được qua lại? Nàng ta là công chúa, không thể không nói đạo lý như vậy được!"
Khúc Tình Mai gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Tần Thu Uyển nhìn đủ rồi, tâm trạng vui vẻ vô cùng, vỗ vỗ tay đứng dậy, nghiêng đầu hỏi người hầu hạ bên cạnh: "Các ngươi đều nghe được Trần gia bọn họ hành hạ ta như thế nào rồi chứ?"
Đám người đều xác nhận.
Tần Thu Uyển gật đầu, hài lòng nói: "Hành hạ quận chúa Hoàng gia là tội danh gì vậy?"
Nàng gõ một cái vào trán: "Ta không nhớ ra được, hay là đưa đến Kinh Triệu Doãn đi."
Sắc mặt Trần Thời Hồng đại biến, vội vàng tiến lên cầu xin.
Tần Thu Uyển không quay đầu lại, dẫn người nghênh ngang rời đi.
Không bao lâu sau thì quan binh đã đến.