Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 130 - Chương 132

Chương 132
Cho dù mẫu nữ ba người có khóc lóc thế nào đi chăng nữa thì vẫn bị quan binh bắt vào đại lao không chút thương tiếc.

Tần Thu Uyển ngoài mặt thì không thèm quan tâm nhưng trong thâm tâm nàng lại vô cùng để ý đến chuyện này.

Sau khi Trần Thời Hồng trở về, đã cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, không lập tức đi tìm Khúc đại nhân.

Từ khi người nhà biết chuyện của mình, sau khi trải qua chuyện ở phủ Công chúa, danh tiếng của Trần Thời Hồng đã giảm đi rất nhiều. Thành thật mà nói, nếu như không phải hắn ta dựa vào Khúc đại nhân, thì cho dù có thi đỗ Tiến sĩ vào Hàn Lâm Viện cũng không ai thèm để ý đến hắn.

Ai cũng biết Hoàng thượng rất sủng ái Trưởng công chúa, hiện tại phủ Công chúa cũng không tìm hắn ta để gây sự. Nhưng trước thì phụ lòng quận chúa sau thì xúc phạm quận chúa để hủy hoại thanh danh của nàng, bất kỳ người làm mẫu thân nào yêu thương nữ nhi của mình chắc chắn sẽ không chịu đựng được. Sớm muộn gì Trần Thời Hồng cũng phải trả cái giá thật đắt cho việc này.

Những chuyện người ngoài đã biết rõ thì bản thân Trần Thời Hồng lại càng rõ ràng hơn. Sau khi làm ra chuyện như vậy, hắn ta vẫn có thể có được mọi thứ như bây giờ đều là bởi vì hắn ta là nữ tế* của Khúc phủ.

(*: con rể)

Thời điểm này cũng sắp đến lễ thành hôn, nếu để cho Khúc phủ biết mẫu thân và muội muội của hắn ta không biết chừng mực như thế... Vốn dĩ là bởi vì Khúc Tình Mai mang thai nên Khúc phủ mới cắn răng tiếp tục cuộc hôn sự này, hắn ta không biết được sau khi xảy ra chuyện của mẫu thân, Khúc phủ có thể không nhịn được mà từ hôn hay không.

Cho nên sau khi Trần Thời Hồng trở về, hắn ta đã dỗ dành Khúc Tình Mai và tự mình đi tìm những vị đại nhân mà hắn ta đã quen biết trước đó để cầu xin họ nói giúp cho mình.

Thế nhưng, ai cũng có thể thấy được tình yêu thương hết mực của công chúa dành cho nữ nhi, nếu như không phải chuyện cần thiết thì ai sẽ tự mình rước họa vào thân đây?

Trần Thời Hồng phải chạy đi tìm sự giúp đỡ suốt ba ngày trời nhưng vẫn không có kết quả, hắn ta đành phải trở về. Bị rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể tìm đến Tần Thu Uyển.

Chuyện này khác với việc lần trước chính hắn ta bị vào tù.

Trần Thời Hồng đã từng ngồi tù vì bị Diệp công tử kiện. Chỉ cần Diệp công tử chủ động rút đơn kiện không truy cứu nữa là hắn ta có thể ra mặt. Nhưng lần này, chính công chúa là người đã kiện cáo mẫu nữ ba người họ.

Ngoại trừ việc đến gặp Tần Thu Uyển để rút đơn kiện bằng không việc này không còn cách nào để giải quyết.

Khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Trần Thời Hồng đang ở trước mặt mình, Tần Thu Uyển không khỏi kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Thời Hồng quỳ thẳng xuống đất: “Khang nương, Trần gia chúng ta có lỗi với ngài, ta dập đầu xin lỗi ngài. Lời nói và việc làm của nương ta đã đắc tội với ngài, ta xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ, nể tình họ đã có một phần công lao nuôi nấng ngài khôn lớn mà hãy thả họ đi đi.” Vừa nói, vành mắt của hắn ta vừa đỏ lên: “Nương ta đã lớn tuổi, không thể nào chịu nổi cảnh tù đày.”

Tần Thu Uyển đứng thẳng nhìn xuống hắn ta, nàng cầm trên tay một tấm khăn che mặt và cuộn tròn đầu ngón tay, quan tâm hỏi: “Ngươi thật sự lo lắng cho nương ngươi hay sợ rằng bà ta vào tù sẽ làm ngươi mất mặt?”

Lời nói này đã chọc thẳng vào tim đen của Trần Thời Hồng.

Hắn ta như mèo bị đạp phải đuôi, lập tức nói: “Tất nhiên là ta lo lắng cho sức khỏe của bà ấy.”

Một chữ Tần Thu Uyển cũng không tin, từ nhỏ đến lớn Trần Thời Hồng chỉ vì việc học mà đã tiêu sạch tiền của ở trong nhà, còn lấy cả tiền hồi môn của hai tỷ tỷ và nhận một số tiền lớn từ sính lễ. Sau khi kết hôn, hằng năm các tỷ tỷ còn phải đưa tiền cho hắn ta.

Trong hoàn cảnh như vậy, Trần Thời Hồng vẫn ở bên ngoài tiêu xài giống như đồng môn của mình. Đã thế, đồng môn thì đi chép sách để kiếm tiền phụ giúp gia đình còn hắn ta thì thà đọc nhiều sách hơn còn hơn là đi chép sách.

Có thể nói, lục hết trong trí nhớ của Khang nương cũng không thể tìm thấy dù là một chi tiết nhỏ chuyện hắn ta thương xót cho người nhà của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thu Uyển, trong lòng Trần Thời Hồng vô cùng xấu hổ nói: “Khang nương, ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tha cho nương ta?”

Nơi giam giữ bọn họ là nha môn. Sắc mặt Tần Thu Uyển thản nhiên: “Nha môn làm việc theo quy tắc, chỉ cần bọn họ không có tội tự nhiên sẽ được thả ra.”

Trần Thời Hồng: “…”

Trong lòng hắn ta vừa đau buồn vừa tức giận: “Trước khi ngươi hồi kinh, bọn họ hoàn toàn không biết ngươi là quý nữ của Thiên gia!”

Nếu sớm biết chuyện này, coi như hắn ta không học hành gì, cả gia đình cũng sẽ coi cô nương trước mặt này như tổ tiên mà sùng bái. Chỉ cần Trưởng công chúa tìm được nữ nhi, nhất định sẽ đãi ngộ tốt Trần gia.

Nhưng thực tế mấy hôm nay, trái tim Trần Thời Hồng bỗng nhiên đập mạnh khi nghĩ đến cảnh từng người trong gia đình họ đã hành hạ Khang nương như thế nào, hắn ta thật sự hối hận khi lúc đó đã không ngăn cản người nhà của mình.

Tần Thu Uyển cười như không cười: “Lẽ nào đổi lại là cô nương khác thì các ngươi có thể hành hạ sao?”

Trần Thời Hồng á khẩu không trả lời được.

Tần Thu Uyển tiếp tục nói: “Trong cái thôn đó đồng dưỡng tức không chỉ có một mình ta, người khác ít nhất cũng đã thay lòng đổi dạ. Nhưng nhà các người lại coi ta như trâu bò mà sai bảo vì sợ ta làm không đủ nhiều.” Nàng xua tay: “Nếu muốn cầu xin ta thương xót thì không cần nói nữa, mọi việc cứ theo quy tắc mà làm.”

Theo quy tắc… quận chúa bị hành hạ, Khang nương còn suýt chết mấy lần, đời này mẫu nữ ba người họ cũng đừng mong được thả ra.

Trong lòng Trần Thời Hồng vô cùng hoảng loạn, hắn ta là quan viên trong triều đình, không thể có mẫu thân và tỷ tỷ ở trong tù được!

Nếu như Khúc phủ biết chắc chắn sẽ từ hôn. Chỗ dựa duy nhất của hắn ta cũng sẽ không còn nữa!

Trần Thời Hồng cúi đầu thật sâu: “Quận chúa, cầu xin ngài nể tình ta đã đưa ngài đến Kinh thành và tìm được mẫu thân ruột của mình mà buông tha cho mẫu thân và tỷ tỷ của ta đi. Chỉ cần ngài bằng lòng thả bọn họ ra, ta cam đoan cả đời này sẽ không để họ xuất hiện trước mặt ngài mà làm bẩn mắt của ngài.”

Không thể nào tự nhiên mà thả người được. Vẻ mặt Tần Thu Uyển tò mò: “Ngươi biết rõ ta chán ghét bọn họ, tại sao còn muốn đưa người tới đây?”

Trần Thời Hồng: “…”

Hắn ta đưa người đến Kinh thành, thứ nhất là muốn khoe khoang, sau khi hắn ta thành thân với Khúc Tình Mai rồi mẫu thân với tỷ tỷ trở về quê nhà nhất định sẽ tuyên dương hắn ta bây giờ đã thành người có quyền có thế. Nói cho mọi người biết về sự giàu có của hắn, như áo gấm đi đêm.

Thứ hai, nữ nhân khúm núm trước kia ở bên cạnh hắn ta giờ lại cao cao tại thượng được mọi người tôn kính, hắn ta nhìn thật sự thấy rất khó chịu. Mẫu thân và tỷ tỷ lại vô cùng ngang ngược, không phân rõ phải trái. Đã đến Kinh thành rồi, ít nhiều cũng sẽ đến tìm Khang nương gây thêm rắc rối.

Chẳng hạn như, những người có tiền đều không thích người khác đề cập đến quá khứ đáng xấu hổ của họ. Đường đường là quận chúa mà lại giống như một tiểu nha đầu phải đi hầu hạ một đại gia đình, nói thì dễ mà nghe thì rất khó!

Trái lại hắn ta rất muốn lan truyền những tin tức này, nhưng hiện tại hắn ta là một quan viên nên không thể làm ra chuyện này. Lỡ như sau đó có người bắt được, nhẹ thì bị mất chức, nặng thì mất luôn cả mạng này. Đổi lại là mẫu thân và tỷ tỷ thì khác, những nữ nhân ở nông thôn nói những chuyện vô lý, có lên công đường cũng dễ xử. Cùng lắm thì hắn ta đưa người trở về răn dạy thật tốt là được rồi.

Biết đâu có thể nhờ vào việc này mà đuổi mẫu thân về thị trấn, cả đời cũng không gặp lại. Đúng là một mũi tên trúng mấy con chim.

Thấy hắn ta không còn lời nào để nói, Tần Thu Uyển cũng không còn hứng thú biết nguyên nhân, tóm lại, những điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ngươi đi về đi.”

Nàng xua tay và đứng dậy muốn đi khỏi.

Trần Thời Hồng dùng đầu gối tiến lên vài bước, nước mắt giàn dụa: “Khang nương, ta thực sự biết lỗi rồi. Ngài làm ơn bỏ qua cho ta lần này đi, về sau ta nhất định sẽ không tìm ngài nữa, được không?”

Nghe vậy, Tần Thu Uyển dừng bước, kinh ngạc hỏi: “Về sau ngươi vẫn muốn tới tìm ta sao?” Nàng quay lại nói với người hầu bên cạnh mình: “Quấy rầy quận chúa thì gọi là tội gì nhỉ?”

Nghe giọng điệu này rất giống như lúc mẫu thân của hắn ta bị bắt đi, mặt Trần Thời Hồng biến sắc, hắn ta liền vội vàng đứng dậy: “Ta đi ngay.”

Vừa dứt lời, người đã chạy ra khỏi cửa.

Tần Thu Uyển thấy thế, nàng thản nhiên nói: “Thấy quận chúa mà bỏ đi không hành lễ thì gọi là tội gì nhỉ?”

Trần Thời Hồng vừa chạy ra khỏi cửa thì chợt khựng lại, cả người như bị một sợi dây trói lại, hắn ta cắn răng, nhanh chóng vọt thẳng vào cửa dập đầu: “Bẩm quận chúa, vi thần còn có việc, xin phép đi trước.”

Hắn ta vội vã, nhanh chóng dập đầu, trong lòng vô cùng hoảng sợ: Vừa chào xong hắn ta liền phóng đi thật nhanh.

Trên môi Tần Thu Uyển nở nụ cười lạnh: “Đi mời Lưu đại nhân thẩm tra xử lý vụ án này càng sớm càng tốt.”

Chuyện này đối với Trần Thời Hồng mà nói không khác nào lá bùa đòi mạng.

Vốn dĩ hắn ta đã dụ dỗ được Khúc Tình Mai rồi, để nàng đừng nói cho Khúc đại nhân biết.

Nhưng Kinh Triệu Doãn mở phiên thẩm tra xét xử, mọi người đều đến vay xem rất đông. Trong số đó có không ít là thân thích của Khúc phủ?

Mới qua nửa ngày, Khúc phu nhân đã biết được chân tướng sự việc, lúc này bà tức giận muốn bốc hỏa, lập tức sai người đi tìm nữ nhi của mình.

Khúc Tình Mai vừa mới ngủ trưa dậy, vì đang mang thai nên cả người uể oải không dậy nổi, cả người nàng ta mơ màng bị đưa tới sảnh chính. Nhìn thấy mẫu thân nàng ta thì lập tức làm nũng: “Mẫu thân, con còn chưa tỉnh ngủ mà.”

Sắc mặt Khúc phu nhân tái nhợt: “Con đứng thẳng lên, ta có chuyện muốn hỏi con.”

Nhìn thấy mẫu thân nghiêm trọng như vậy, trong lòng Khúc Tình Mai rùng mình, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, nụ cười trên mặt cũng suýt nữa không giữ được: “Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khúc phu nhân đi lên nhìn nữ nhi trước mặt mình, bà hỏi từng câu từng chữ: “Mẫu thân và tỷ tỷ của Trần Thời Hồng mấy ngày nay đi đâu rồi?”

Mấy ngày nay Khúc Tình Mai không có ra khỏi cửa, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì. Chẳng qua, nàng ta nghĩ đến lời hứa của Trần Thời Hồng nhất định sẽ trở về cứu mẫu thân, nàng ta đành miễn cưỡng nở nụ cười: “Chắc là đang ở trong viện của Thời Hồng, hai người đó vừa mới tới Kinh thành nên chưa quen cuộc sống ở đây thì có thể đi đâu được chứ?”

Trong lòng Khúc phu nhân tràn đầy thất vọng. Mới vừa nhìn nữ nhi, bà đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn thăm dò một chút.

Người hiểu nữ nhi nhất không ai bằng mẫu thân, tuy là lời nói của nữ nhi không có sơ hở nào, nhưng bộ dạng không biết chuyện gì bên ngoài của nàng ta cũng đủ khiến cho bà nhìn ra được, lúc này trong lòng nữ nhi đang vô cùng căng thẳng, chột dạ.

Nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên, vậy mà nàng ta lại vì một người nam nhân mà lừa gạt mình, Khúc phu nhân vô cùng đau lòng nhưng cũng rất tức giận. Bà ta tát một cái: “Khúc Tình Mai, con còn muốn gạt ta.” Vì quá mức giận nên giọng nói của bà có chút run rẩy, bà đưa tay chỉ ra ngoài: “Hôm nay, Kinh Triệu Doãn và Lưu đại nhân đã mở phiên thẩm tra xử lý vụ án mẫu nữ Trần gia bạo hành quận chúa kìa, có nhân chứng ở đó, mấy người đó cũng không chịu nổi hình phạt nên đều nhận tội cả rồi. Có thể lúc này đã xử tội rồi… Con vẫn còn muốn lừa gạt ta sao?”

Khúc phu nhân không kìm nổi sự tức giận, nhìn vẻ mặt không biết gì của nữ nhi, trong lòng bà cảm thấy vô cùng bất lực: “Khúc Tình Mai, con có biết là Trần Thời Hồng có mẫu thân và tỷ tỷ ngồi tù, đời này không thể nào tiến xa hơn được nữa không!”

Khúc Tình Mai nhìn thấy mẫu thân vô cùng giận dữ, rốt cuộc cũng phát hiện sự việc nghiêm trọng, nàng ta vô cùng sợ hãi, trên trán rịn ra từng tầng mồ hôi lạnh: “Mẫu thân, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Khúc phu nhân cũng không biết phải làm gì bây giờ.

Lúc trước Trần Thời Hồng đắc tội Trưởng công chúa và quận chúa, vốn họ đã định hủy bỏ hôn sự này rồi. Nhưng vì nữ nhi khóc lóc cầu xin, lại còn nói đã có thai. Vì rơi vào đường cùng, phu thê bọn họ đã phải cân nhắc rất kỹ và đã yêu cầu Trần Thời Hồng đến Hàn Lâm Viện ba năm học hành biết điều một chút, sau đó mới chuyển đến nơi khác nhậm chức. Đợi mấy chục năm sau, khi những tin đồn yên ắng lại rồi mới trở về Kinh thành.

Không ngờ rằng, Trần gia này quả thực là bùn nhão không trát nổi tường.

“Hôn sự này nhất định phải hủy bỏ!” Giọng điệu của Khúc phu nhân rất kiên quyết, bà ta nhìn nha hoàn đang đứng bên cạnh và bảo: “Đi mời đại nhân xong việc thì trở về ngay lập tức.”

Khúc Tình Mai vô cùng sợ hãi, bất giác nước mắt rơi lã chã trên mặt, nàng khóc hỏi: “Còn đứa nhỏ kia phải làm sao bây giờ?”

Không chỉ có đứa bé mà còn cả danh tiếng nữa.

Bởi vì Trần Thời Hồng đắc tội công chúa vậy mà nàng ta còn cố ý muốn gả, danh tiếng của nàng ta đã không tốt lắm, hơn nữa sau khi hai người đính ước, Khúc Tình Mai cũng không giấu diếm chuyện mình có thai, chính vì vậy, chuyện nàng có huyết mạch của Trần Thời Hồng mà truyền ra cũng ảnh hưởng không nhỏ.

Nếu như từ hôn, việc này nhất định sẽ bị mọi người lấy ra bàn tán.

Đến lúc đó, nàng ta sao có thể lập gia đình được nữa?

Khúc phu nhân không hề nghĩ ngợi nói: “Bỏ nó đi!”

Khúc Tình Mai sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Con sợ...”

“Sợ cũng phải bỏ!” Giọng điệu Khúc phu nhân vô cùng nghiêm túc: “Nếu như có đứa bé này, cả đời này của con coi như bị hủy mất! Lẽ nào con muốn không bao giờ ngóc đầu lên nổi trong số các tỷ muội của mình sao?”

Khúc Tình Mai: “...” Đúng vậy.

Phu gia* không đủ vững chắc, nàng cũng sẽ bị người ta chê cười.

(*: nhà chồng)

 
Bình Luận (0)
Comment