Chương 133
Sắc mặt Khúc Tình Mai trắng bệch, cắn môi, trong lòng đắn đo mãi không thôi.
Khúc phu nhân không phải đang thương lượng với nàng nên nói luôn: "Đi mời bà đỡ và đại phu đến."
Mấy người kia đã tới, Khúc Tình Mai nhìn thấy đại phu đang phối dược, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, nói: "Nương, có thể cho con suy nghĩ lại một chút có được không?"
Khúc phu nhân nghiêm mặt: "Tình Mai, việc này ta sẽ thay con làm chủ. Sau này con sẽ phải cảm kích ta."
Đang nói chuyện, Khúc đại nhân từ bên ngoài đi vào. Ông ấy đi thăm dò ở bên ngoài nên nhận được tin tức sớm hơn so với Khúc phu nhân, dọn dẹp mấy chuyện còn dang dở trong tay xong thì lập tức chạy về. Nghe thê tử nói muốn nữ nhi phá thai, ông ấy cũng không phản đối, còn dặn dò người gác cổng: "Lỡ như Trần Thời Hồng đến thì lập tức mời người vào cho ta."
Một khắc đồng hồ sau, một chén thuốc lớn đen sì được đưa đến trước mặt Khúc Tình Mai.
Nhìn bát thuốc kia, trong lòng Khúc Tình Mai sợ hãi, lại có chút không nỡ. Trước ngày hôm nay, nàng còn chờ mong đứa bé này ra đời. Bây giờ lại phải tự tay chấm dứt sinh mạng của nó... Nước mắt nàng chảy giàn giụa, từng bước một lui về sau.
Nàng muốn lui nhưng Khúc phu nhân không cho phép, ngữ khí nghiêm nghị nói: "Mời cô nương dùng thuốc."
Mấy bà đỡ cùng tiến lên, giữ Khúc Tình Mai lại ép uống thuốc.
Nàng nằm rạp trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, còn liên tục ho khan, nhìn quả thực rất đáng thương.
Đúng vào lúc này, có nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Đại nhân, cô gia đến."
Khúc đại nhân mặt trầm như nước: "Sau này gọi là Trần đại nhân."
Tất cả hạ nhân hầu hạ trong và bên ngoài phòng đều run lên, lập tức nhớ kỹ những lời này.
Trần Thời Hồng đi vào, đầu đầy mồ hôi, nhìn có chút chật vật. Sau khi vào cửa lập tức phát hiện bầu không khí trong phòng có gì đó khác lạ, lòng hắn cũng rất hỗn loạn nên thấy thế lại càng thêm căng thẳng: "Nhạc phụ đại nhân."
Lại thi lễ với Khúc phu nhân: "Nhạc mẫu bình an."
Khúc phu nhân trước kia nhìn hắn đã không thuận mắt, lúc này còn làm bộ như không nhìn thấy.
Trong lòng Trần Thời Hồng càng nặng nề hơn, lo âu nhìn về phía Khúc Tình Mai: "Tình Mai, thân thể của nàng có gì khó chịu sao?"
Khúc Tình Mai vừa uống xong thuốc, trong lòng vừa sợ vừa hận, mắt không mở cũng không nói lời nào, chỉ có nước mắt là rơi không ngừng được.
Thấy thế, Trần Thời Hồng liền sợ hãi, vội tiến lên hai bước: "Đang làm gì vậy? Có chuyện gì thì phải nói cho ta biết, đừng giữ buồn bực ở trong lòng. Bây giờ nàng đang mang thai, buồn bã như vậy sẽ làm hại thân thể đó..."
Nghe thấy hai chữ "mang thai", nước mắt Khúc Tình Mai càng rơi dữ dội hơn, cổ họng nghẹn ngào khó tả, mấy hơi sau đó thì nghẹn ngào khóc rống lên.
Thấy thế, sắc mặt Trần Thời Hồng biến đổi: "Nàng đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Dù nàng không nói, trong lòng của hắn cũng có dự cảm.
Khúc Tình Mai là nữ tử nhà quan, thân phận tôn quý, không thể nào gả cho một tội nhân được.
Trong lòng Trần Thời Hồng vẫn còn chút tia hi vọng cuối cùng, ngữ khí càng thêm nhu hòa, giống như là đang dỗ hài tử: "Tình Mai, đừng khóc, bất luận có xảy ra chuyện gì, nàng cứ nói cho ta biết, dù trời có sập xuống thì cũng còn có ta ở đây."
Khúc Tình Mai vừa thương xót vừa đau lòng, nếu không phải bên cạnh còn có song thân thì sớm đã nhào vào trong ngực hắn rồi.
"Con của chúng ta...Nó..." Nói đến đây, nàng lại không nói nên lời.
Nhìn nàng nước mắt giàn giụa, Trần Thời Hồng lặng người, toàn thân từ trong ra ngoài lạnh cóng. Thương tiếc cho nàng chỉ là phụ, chủ yếu là trong lòng của hắn đã hiểu rõ, đường lui cuối cùng của mình đã bị chém đứt rồi.
Trần Thời Hồng nhắm mắt lại, biết lúc này không phải lúc bi thương, miễn cưỡng tươi tỉnh: "Không sao. Sau này còn có thể có hài tử nữa mà."
"Sẽ không có nữa." Người nói chính là Khúc đại nhân.
Ông ta liếc nhìn nữ nhi: "Trần đại nhân, ta có mấy lời cần nói với ngươi, chúng ta đi ra ngoài đi."
Trần Thời Hồng không muốn ra ngoài, nhưng lúc này chuyện cũng không còn do hắn quyết định nữa. Ra đến bên ngoài, vào trong vườn, sắc mặt Khúc đại nhân hờ hững: "Trần đại nhân, mẫu thân ngươi đã biến thành tù nhân, ta không muốn nữ nhi mình chịu khổ. Cho nên, cuộc hôn nhân này coi như bỏ! Ngươi đổi lương phối khác đi!"
Trần Thời Hồng: "..." Hiện nay trong số cô nương mà hắn có thể lấy được thì chỉ có Khúc Tình Mai là có thân phận tốt nhất.
Nếu không có nàng, hắn sợ sẽ không lấy được một nữ tử có thể giúp ích cho mình.
"Khúc đại nhân, quận chúa ghi hận chuyện năm đó nên nương ta mới..."
Khúc đại nhân đưa tay ra chặn lời hắn: "Đó là thiên gia quý nữ, không được bàn tán sau lưng người."
Nói cách khác là đừng nhắc tới quận chúa ở đây.
Thái độ của Khúc đại nhân rất rõ ràng, ông ta không quan tâm ân oán giữa quận chúa và Trần gia, chỉ cần Trần Thời Hồng có một người mẫu thân như vậy thì mối hôn sự này sẽ không có khả năng tiếp tục được nữa.
Nói xong, Khúc đại nhân lại nhiều lời thêm vài câu, dặn dò: "Đưa Trần đại nhân ra ngoài. Từ nay về sau, người ở trong phủ đừng có gọi sai. Nếu Trần đại nhân lại đến cửa thì phải thông bẩm."
Ngay trước mặt Trần Thời Hồng mà nói những này có thể nói là cực kỳ không nể mặt.
Đương nhiên, dựa vào thân phận bây giờ của hai người thì Khúc đại nhân cũng không cần khách khí.
Sau khi Khúc đại nhân rời đi, Trần Thời Hồng thở dài một tiếng với tên tùy tùng mời mình đi ra, lại không kiềm được mà nhìn về phía chính viện, cất bước đi ra ngoài.
Khúc Tình Mai thương tâm khóc đến tận nửa đêm, sáng hôm sau vành mắt còn đỏ ửng. Khúc phu nhân khuyên nhủ nàng: "Ta đã gửi một phong thư cho cữu mẫu của con, nàng ta sẽ dẫn biểu ca con tới nhà làm khách."
Khúc Tình Mai giật mình: "Biểu ca nào?"
"Sùng Văn biểu ca của con." Lời Khúc phu nhân nói rất rõ ràng: "Nếu hai người các con có duyên thì sớm định ngày thành hôn đi. Cữu mẫu không phải người ngoài, nàng ta sẽ chăm sóc cho con thật tốt."
Hôm qua mới mất hài tử, hôm nay đã phải đi xem mắt, sao Khúc Tình Mai có thể đồng ý được?
Thấy nữ nhi muốn phản kháng, Khúc phu nhân không biết phải làm sao: "Tình Mai, nương cũng là vì muốn tốt cho con. Với những chuyện kia của con, muốn tìm một nhà thích hợp ở trong kinh thành để bàn việc hôn sự là rất khó. Cữu mẫu con thì ai cũng biết rồi đấy, Sùng Văn sau này còn phải dựa vào phụ thân con, gả cho hắn thì sau này con sẽ không phải chịu oan ức."
Trong lời nói có hàm ý, tất cả dự tính đều làm vì nàng, Khúc Tình Mai cũng không phải người không biết tốt xấu, nhịn không được khẽ khóc nức nở vài tiếng, nhưng cũng không phản đối.
* Chuyện xảy ra sau này ở Khúc gia, Trần Thời Hồng không hề biết.
Bất luận có xảy ra bao nhiêu chuyện lớn thì mỗi buổi sáng, hắn đều phải đúng hạn đi đến Hàn Lâm Viện điểm danh.
Mới vừa đi ra ngoài cửa lớn, Trần Thời Hồng đã nhìn thấy xe ngựa bên cạnh dừng lại, nhận ra đây là xe ngựa của học sĩ Lý đại nhân của Hàn Lâm Viện, trên mặt hắn không tự giác mà nở một nụ cười ôn hòa.
Nhìn Lý đại nhân xuống xe ngựa, hắn đã đan hai tay lại, chỉ chờ người ta đi tới là sẽ xoay người thi lễ.
Mắt thấy người đã sắp đi tới gần, hắn đang muốn xoay người thì đã thấy Lý đại nhân không thèm chớp mắt lướt qua, giống như không nhìn thấy hắn.
Trần Thời Hồng đã cong eo cúi xuống, giờ thì cứng đờ, đứng ở bên ngoài cửa lớn vô cùng xấu hổ.
Đến cả quan binh thủ vệ cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười chế giễu.
Chuyện xảy ra ngoài dự đoán, trước kia Trần Thời Hồng đều không để ý đến vẻ mặt của quan binh thủ vệ. Nhưng hôm nay thấy được thì chợt cảm thấy mình bị người ta coi thường, hắn âm thầm cắn răng, cất bước vào cửa.
Trong lòng của hắn có chuyện, nhất là sau khi để ý thấy thái độ của người bên ngoài đối với mình, hắn càng cẩn thận hơn, nên rất nhanh chóng đã phát hiện bọn họ đều phớt lờ hắn. Dù hắn có mang khuôn mặt tươi cười chào hỏi thì người ta cũng một là ứng phó qua loa, hai là trực tiếp không để ý.
Một đám người đứng đấy nói chuyện, hắn vừa đi qua thì người ta lập tức giải tán. Người không bỏ đi cũng quay sang làm việc khác, rõ ràng là đang cô lập hắn.
Suốt cả ngày, Trần Thời Hồng không ngừng thăm dò.
Càng thăm dò, trong lòng hắn càng chắc chắn.
Lúc hạ chức, sắc mặt hắn nhìn khá khó xử, vừa đi ra khỏi đại môn thì lại bị người ta gọi lại. Nghe thấy giọng nói của Lý đại nhân, sắc mặt hắn liền vui mừng, lúc quay đầu còn nở một nụ cười xán lạn: "Đại nhân."
Tâm trạng thay đổi, lập tức nói: "Đại nhân, ở chỗ thành phía Nam mới mở một trà lâu, nghe nói năm nay có Long Tỉnh, chúng ta đi thử một chút đi?"
Lý đại nhân khoát khoát tay, sắc mặt lãnh đạm: "Chuyện uống trà sau này hãy nói, ta tìm ngươi là có chính sự."
Trần Thời Hồng lập tức cung kính đứng thẳng: "Đại nhân xin chỉ giáo."
Sắc mặt Lý đại nhân không hề vì vẻ cung kính và lấy lòng của hắn mà thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn luôn hờ hững: "Hôm nay phân công nhiệm vụ ở khố phòng, ta và mấy vị đại nhân thương lượng xong đã chọn ngươi. Sáng sớm ngày mai, ngươi hãy đến khố phòng đi."
Trong Hàn Lâm Viện nhiều nhất chính là sách và các loại điển tịch, ghi chép, bình thường đều không có ai trông giữ, bên trong đều là tro bụi. Việc trông giữ khố phòng nói trắng ra chính là quét dọn tro bụi.
Trần Thời Hồng học hành gian khổ vài chục năm, phí sức thi đậu tiến sĩ, cũng không phải đến giúp người ta quét dọn.
Nụ cười trên mặt hắn không giữ được nữa, mắt thấy Lý đại nhân sắp đi, nhanh chóng chạy lên trước: "Đại nhân dừng bước."
Lý đại nhân cũng không quay đầu lại, khoát tay một cái nói: "Ta về nhà dùng bữa, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Ngày mai thì muộn mất!
Trần Thời Hồng cũng không muốn làm phiền người ta, nhưng việc này dù là như thế nào cũng không thể đồng ý. Bây giờ hắn còn không có ai để chống lưng, nếu thật sự đến khố phòng thì cả một đời sẽ nát mất.
Việc đọc sách vất vả, Trần Thời Hồng lập tức chạy lên, nhanh chóng ngăn Lý đại nhân lại: "Đại nhân, chuyện trong tay ta còn chưa làm xong xuôi, có thể cho ta nghỉ mấy ngày hay không?" Hắn lại hạ giọng: "Ta còn trẻ, còn nhiều tinh lực, đại nhân có thể tùy tiện sai khiến. Chuyện đi khố phòng thì sau này ta sẽ làm, không làm phiền đại nhân đâu." Hắn tha thiết nắm chặt tay Lý đại nhân: "Đại nhân, cầu xin ngài giúp ta lần này. Sau nay ta chắc chắn sẽ hiếu kính ngài như phụ thân của ta."
Trước hôm nay hai người cũng coi như là có quen biết, nhưng cũng không thân cận đến mức này. Lý đại nhân dùng sức kéo tay về: "Ta có ba nhi tử, không thiếu người hiếu kính. Con cái là nợ, ta không chăm sóc nổi thêm nữa đâu. Trần đại nhân, việc cho ngươi đến khố phòng là do mấy vị đại nhân cùng nhau thương lượng, ta chỉ là được bọn họ nhờ nói cho ngươi mà thôi. Ngươi cũng đừng làm ta khó xử."
Nói xong thì dứt vạt áo đi chạy trối chết.
Sắc mặt Trần Thời Hồng trắng bệch. Trên đường đi ngơ ngơ ngác ngác, lúc về đến nhà thì trời đã tối.
Trong căn phòng lờ mờ quạnh quẽ, tòa nhà này vốn sau mấy ngày sẽ được nghênh đón nữ chủ nhân của nó, bây giờ lại chỉ còn lại mình hắn.
Nghĩ đến hôn sự, hắn liền nhớ đến mấy đồ vật dành cho lễ thành hôn hắn định chuẩn bị trước đó, bây giờ thì phải bỏ đi hết rồi.
Vì chuẩn bị cho hôn sự, hắn đã vay mượn không ít. Nghĩ đến chuyện sau khi thành thân thì sẽ dùng của hồi môn trả, mà chuyện này còn là Khúc Tình Mai chủ động đề cập nên hắn đặt mua đồ rất hào phóng... Hiện tại, những tên đòi nợ kia vẫn đang chờ hắn trả.