Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 132 - Chương 134

Chương 134
"Tại sao không lấy lại được?" Trần Thời Hồng sụp đổ: "Ta cũng không thể thành hôn, mấy thứ định lấy từ các ngươi cũng không dùng được, từ giờ đến hôn kỳ còn tận mười ngày. Các ngươi còn chưa trải thảm qua cửa, một cái lụa đỏ ta cũng không động đến... Ta là triều đình quan viên, các ngươi lừa gạt quan viên là sẽ phải chịu tội đấy."

Mặt chưởng quỹ lộ vẻ khó xử: "Trần đại nhân, trước đó ngài đặt mua lụa, mà cửa hiệu chúng ta thì không có, nên ta đã cố ý điều hàng từ nơi khác đến. Vì cần gấp để chuẩn bị cho buổi lễ ta còn tăng thêm giá. Buổi tối hôm qua vừa mới đến, mảnh lụa đó mỏng quá, nhà người khác đều không thích. Ngài như vậy. . . Ngài chỉ trả một nửa giá tiền, chúng ta cũng đã lỗ rồi, thì làm sao mà lấy lại hết được?"

Trần Thời Hồng không tin: "Ta thấy các ngươi rõ ràng là muốn lừa ta." Lòng hắn có dự cảm, ánh mắt nhìn qua thấy tiểu nhị bên cạnh đang chỉ trỏ, giận dữ: "Các ngươi có phải thấy ta nghèo túng nên muốn ức hiếp ta hay không? Nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu! Cho dù ta không phải là nữ tế của Khúc đại nhân thì ta vẫn là quan viên triều đình! Các ngươi đừng hòng sỉ nhục, giấu diếm lừa gạt ta."

Chuyện ầm ĩ như vậy khiến người vây quanh hóng hớt càng ngày càng nhiều.

Chưởng quỹ suýt nữa thì khóc lên: "Chất vải còn đang ở trong khố phòng, ngài muốn đi xem một chút hay không? Chúng ta cho dù có lá gan lớn tày trời thì cũng không dám giấu diếm lừa gạt ngài!"

Trần Thời Hồng nhìn thấy nước mắt ở nơi khóe mắt của chưởng quỹ, thấy thế nào cũng giống như hắn đang khi dễ người ta, ánh mắt lén lút nhìn chung quanh. Nghe kỹ một chút thì sẽ nghe ra bọn họ đều đang nói hắn thân là quan viên lại đi ức hiếp thương nhân... Lập tức, Trần Thời Hồng tức muốn hộc máu.

"Ta biết ngươi vì ta điều hàng mà phí hết tâm tư và cả tài lực, ta cũng không bảo phải trả hết..."

Thật ra ngay từ đầu Trần Thời Hồng đúng là muốn người ta trả hết tiền lại. Nhưng chuyện phát triển cho tới bây giờ, hắn không thể muốn làm gì thì làm nữa rồi.

Thân là quan viên mà lại đi ức hiếp bách tính, nhẹ thì bị khiển trách, nặng thì sẽ mất chức.

Chưởng quỹ lau nước mắt: "Trần đại nhân, thật sự không trả lại hết được."

Trần Thời Hồng tức giận đến mức cắn chặt răng, mấy tên này rõ ràng thấy hắn nghèo túng nên cố ý đe doạ mà!

Bên cạnh, tiểu nhị nơm nớp lo sợ: "Đại nhân, nếu ngài khăng khăng không chịu thì chi bằng chúng ta đi mời Lưu đại nhân phân xử xem?"

Trần Thời Hồng: "..." Hắn nào dám?

Nói chuyện cả buổi, chưởng quỹ cuối cùng cũng đồng ý trả ba phần tiền cọc, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó chịu, bộ dáng đầy ủy khuất.

Nghe người chung quanh bàn tán mình bá đạo chuyên quyền, Trần Thời Hồng thật sự không muốn đòi lại số bạc này, nhưng bây giờ hắn rất xấu hổ vì trong hầu bao của mình rỗng tuếch, bên ngoài còn thiếu nợ nên đành phải đòi cho bằng được.

Sau đó, hắn lại đi tìm đội ngũ đón dâu và chỗ đặt mua món ăn, nhưng cũng không thể lấy lại được bao nhiêu.

Lời giải thích cũng không khác gì lắm, không phải là không thể lấy lại, mà là không lấy được. Còn có mấy ngày nữa chính là hôn kỳ, bọn họ đã chuẩn bị xong đồ vật. Bạc đã bỏ ra, không thể trả được.

Mang theo số bạc rời đi, lúc Trần Thời Hồng trở lại tiểu viện nhà mình thì sắc trời đã tối, ba người đứng ở cổng đang thấp giọng nói chuyện, nhìn thấy hắn trở về, lập tức nhìn nhau rồi chạy lên trước: "Trần đại nhân, trong nhà của ta gần đây rất cần bạc..."

"Ta cũng thế..."

"Ta..."

Trần Thời Hồng vốn định buổi tối nay sẽ làm một buổi Nha Tế* nhưng bạc còn chưa giấu đi, đã bị bọn họ đoạt hết rồi.

("Nha Tế" là chỉ việc các chủ doanh nghiệp vào ngày mùng hai và ngày mười sáu âm lịch mỗi tháng sẽ cho nhân viên cửa hiệu, thợ rèn, thợ học nghề một lần được ăn thịt)

Cuộc hôn sự này khiến Trần Thời Hồng thương cân động cốt, gần như lấy đi hết tất cả bạc của hắn, bên ngoài hắn còn vay mượn nhiều như vậy. Số bạc hôm nay đòi lại được còn chưa đủ để trả nợ.

Ba người phân bạc ra, rồi viết giấy nợ, sau đó mới rời đi.

Hơn nửa đêm, Trần Thời Hồng chẳng muốn về nhà chút nào. An vị ở trên bậc thềm cửa chính mà ngẩn người.

Buổi sáng hôm sau, hắn lẻn vào cửa sau Khúc phủ.

Gần đây, vì chuyện con mất mà Khúc Tình Mai thường xuyên khóc lóc, thỉnh thoảng lại nghĩ đến nam nhân của mình đã biến mất mấy ngày thì nước mắt lại càng không ngăn được.

Nha hoàn nhìn thấy, cũng không dám nói cho Khúc phu nhân, mà chỉ có thể thử khuyên giải.

Nhưng cũng không dám khuyên quá nhiều, vì sợ chọc giận chủ tử sẽ giận cá chém thớt. Cho nên, lúc nha hoàn đến để đưa tin của Trần Thời Hồng mang đến thì có chút do dự.

"Ngươi còn đứng đó làm gì?"

Nghe tiếng chủ tử nức nở chất vấn, nha hoàn cắn răng một cái, lấy thư ra, hai tay dâng lên.

"Đây là cái gì?" Vẻ mặt Khúc Tình Mai ngơ ngác.

Nha hoàn mở thư ra, nàng lập tức liền nhận ra được nét viết quen thuộc trên phong thư, nước mắt lại rớt xuống. Thật lâu sau, mới đưa tay ra nhận lấy: "Lúc nào đây?"

Nha hoàn cúi đầu xuống: "Buổi sáng hôm nay."

Chữ viết trên thư phiêu dật, trong từng câu chữ đều có tình ý miên man, nói gần nói xa thì đều là lo lắng cho thân thể của nàng, còn tự trách bản thân vì không thể chăm sóc tốt cho nàng. Còn nói, vốn dĩ cũng không muốn làm phiền nàng, nếu đã phải cắt đứt thì nên cắt đứt triệt để, đau dài không bằng đau ngắn, nhưng hiện tại thì do nhịn không được. Nghĩ đến những đồ vật chuẩn bị cho hôn sự, hắn lại càng thương tâm.

"Thân là nam nhi, nên đỉnh thiên lập địa, ta không chăm sóc được nàng nên đem nàng cho người ổn trọng hơn chăm sóc. Tình Mai, cả một đời này của ta sẽ luôn đặt nàng ở trong lòng, về sau vẫn sẽ luôn trân trọng, ta sẽ yên lặng dõi theo nàng... Đời này hữu duyên vô phận, kiếp sau chúng ta lại là một đôi phu thê ân ái."

Không thể không nói, Trần Thời Hồng đúng là hiểu rất rõ tâm tư nữ nhi gia. Hắn biết hiện tại tình cảm Khúc Tình Mai dành cho hắn không còn sâu đậm như trước kia, nếu cứ muốn vãn hồi thì sẽ làm cho mọi việc tệ hơn, còn đẩy nàng ra xa.

Nhưng hắn chủ động lùi lại, Khúc Tình Mai lập tức liền vô cùng áy náy. Thậm chí còn có xúc động muốn cùng hắn cao chạy xa bay, không để ý đến hậu quả.

"Cô nương, ngươi muốn trả lời lại không?"

Khúc Tình Mai trầm tư thật lâu: "Bảo hắn đi đi!"

Trần Thời Hồng ở thiên môn đợi cả một ngày, đến đêm khuya mới rời khỏi.

Khúc Tình Mai đặc biệt chú ý hắn nên đương nhiên cũng biết việc này.

Sáng sớm hôm sau, hắn lại đến, lại đợi cả một ngày.

Khúc Tình Mai biết được thì mi tâm cau lại: "Hắn làm như vậy để làm gì? Làm mấy thứ văn thư ở bên Hàn Lâm Viện không phải rất bận sao?"

Nha hoàn lắc đầu, thử thăm dò: "Nếu cô nương cảm thấy hắn phiền thì có thể nói cho phu nhân."

Khúc Tình Mai trầm mặt.

Lại ba ngày trôi qua, Trần Thời Hồng giống như đem chỗ điểm danh của mình dời đến thiên môn Khúc phủ. Sáng sớm đến, buổi tối đi, phần lớn thời gian đều không ăn cơm, thỉnh thoảng chỉ gặm hai cái bánh bao khô.

Khúc Tình Mai đứng ở trước cửa sổ trầm mặc một lúc lâu, ngày hôm đó, cuối cùng cũng không nhịn được, nói: "Ngươi tự mình đi nói cho hắn biết, để hắn sống cho tốt. Ta cũng sẽ sống tốt, không để hắn ưu phiền vì ta."

Trần Thời Hồng đợi hai ngày cuối cùng cũng đợi được câu nói này nên rất là vui vẻ. Trong tươi cười mang theo chút đau khổ: "Vậy... Làm phiền cô nương thay ta chăm sóc nàng."

Nha hoàn cũng cảm thấy hai người này sinh không gặp thời, phải chịu khổ trên thế tục này. Còn tiếc hận cho tình cảm của hai người: "Trần đại nhân, ngài cũng không cần phải làm khổ mình như thế. Hãy nghĩ đến tiền đồ của ngài."

Trần Thời Hồng xoa mặt một cái: "Đúng vậy. Nếu còn không đi nữa thì bổng lộc tháng này của ta cũng không còn nữa, đến lúc đó chỉ khổ cái bụng đói thôi." Hắn nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Người đời bợ đỡ nhiều vậy. Hôn sự không làm được, ta đến những cửa hiệu kia đòi tiền cọc mà phần lớn chỉ trả lại cho ta ba phần, cũng không chịu trả hết..." Nói đến đây thì giật mình, bịt miệng lại cứ như mình vừa lỡ lời: "Nhìn xem, ta nói với ngươi những lời này để làm gì?"

Hắn phất phất tay, cứ thế mà đi.

Trong lòng nha hoàn cũng cảm giác khó chịu, sau khi trở lại viện tử thì không nhịn được mà nói ra việc này.

Bây giờ Khúc Tình Mai đã không còn oán hận gì đối với hắn nữa, nghe vậy cũng tức giận vô cùng: "Những người này đúng là khinh người quá đáng." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Chỗ ta còn có chút vốn riêng, ngươi cầm đi cho hắn đi."

Nha hoàn có chút chần chờ, việc này nếu bị Khúc phu nhân phát hiện thì chắc chắn sẽ bị nghiêm trị.

Thấy thế, Khúc Tình Mai lạnh nhạt nói: "Hắn chuẩn bị hôn sự là vì ta, chuyện bây giờ biến thành như vậy, không thể để cho hắn một mình gánh chịu hậu quả. Ngươi yên tâm, sau khi đưa bạc ta sẽ không qua lại với hắn nữa. Ngày mai biểu ca đã đến rồi, ta phải khôi phục lại tâm trạng..."

Nói chưa hết thì nước mắt đã cạn.

Tần Thu Uyển âm thầm sai người ta theo dõi Trần Thời Hồng, biết được việc hắn ngồi chờ ở thiên môn Khúc phủ thì lập tức ra quyết định.

Nàng tìm người, uyển chuyển nói cho Khúc phu nhân biết việc này, người được nhờ còn nói với bộ mặt hiếu kì: "Trước đó ta nghe nói hôn sự của quý phủ và hắn không tổ chức nữa... Hiện tại xem ra, ta đã nghe lầm rồi, hôn sự của hắn và Khúc cô nương hẳn là đã đổi ngày rồi nhỉ?"

Sắc mặt Khúc phu nhân lập tức thay đổi, cường điệu nói: "Chắc chắn là hắn quấy rầy nữ nhi của ta. Mối hôn sự này đã chấm dứt từ lâu rồi, không bao giờ có thể tiếp tục được nữa."

Nói xong, lại hàn huyên vài câu, sau đó nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Khúc phu nhân thực sự bất lực với nữ nhi của mình.

Trần Thời Hồng có điểm nào tốt chứ?

Bà ta giận nữ nhi, lại thương tiếc nàng vừa mới phá thai, đống lửa giận này không biết nên trút cho ai. Thế là liền đi đến trước cửa lớn nhà Trần Thời Hồng.

Hôm nay lúc ở Hàn Lâm Viện, Trần Thời Hồng lấy được bạc mà nha hoàn đưa tới, đang nghĩ ngợi xem còn có cách nào để tố khổ nữa không thì vừa tới nhà đã thấy một cái xe ngựa. Trong lòng của hắn có dự cảm không tốt, trên mặt nở một nụ cười khách khí tiến lên nghênh đón: "Khúc phu nhân, ngài tìm ta sao?"

Khúc phu nhân vén rèm lên, xua người hầu chung quanh lui ra, không hề che giấu cơn giận của mình: "Ngươi đi tìm nữ nhi của ta?"

Trần Thời Hồng im lặng, nếu phản bác thì sẽ chứng minh là hắn dối trá nên chỉ đành cúi đầu nói: "Tình Mai... Khúc cô nương bị tổn thương thân thể, ta rất lo lắng cho nàng."

"Nữ nhi của ta không cần ngươi lo lắng." Khúc phu nhân tức giận: "Ngươi ngoại trừ nói mấy lời dễ nghe thì đến cả một bát canh bổ cũng không có, ngươi nghĩ ngươi là ai? Lo lắng cho nó, ngươi không xứng!"

Chữ "xứng" nói rất mạnh, còn phun cả nước bọt.

Trần Thời Hồng lau mặt: "Khúc phu nhân, ta giờ là kẻ thân vô trường vật, nhưng ta có một tấm chân tâm*. Khúc cô nương là một nữ tử rất tốt, ta..."

(*: đoạn này có thể hiểu là không có đồ vật, nhưng có tấm lòng)

"Nữ nhi của ta đương nhiên là tốt, cần ngươi nói sao?" Khúc phu nhân khinh thường, dò xét hắn từ trên xuống dưới: "Người như ngươi, ngoại trừ một danh tiến sĩ nghe thì êm tai thì còn có cái gì? Nếu không phải nữ nhi của ta thích ngươi thì ngươi cho rằng mình có năng lực có thể lấy được đích nữ Thượng thư sao? Từ hôn xong còn muốn quấy rầy nữ nhi ta, ai cho ngươi lá gan đó hả? Hôm nay ta tới đây chính là muốn nói cho ngươi biết, người như ngươi không xứng với nữ nhi của ta. Từ nay về sau, nếu còn để cho ta phát hiện ngươi quấy rầy nó..." Bà nở một nụ cười âm tàn: "Ngươi đừng mơ có thể ở lại Kinh thành!"

Trần Thời Hồng cảm thấy sợ hãi, biết Khúc phu nhân đã thật sự nổi giận. Nếu quả thật bị bà ấy dùng lực mang đến một nơi xa xôi khác, làm một Tri huyện nho nhỏ thì chỉ sợ cả đời này của hắn cũng không về được Kinh thành nữa.

Hắn cúi đầu xuống: "Phu nhân, ngài yên tâm, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa."

Khúc phu nhân hừ lạnh một tiếng, buông rèm xuống rồi bảo xe ngựa quay đầu.

Trong lòng Trần Thời Hồng đang tuyệt vọng thì lại thấy xe ngựa dừng lại, Khúc phu nhân ngó đầu ra, nghiêm túc hỏi: "Tình Mai có tặng đồ cho ngươi không? Nếu có thì tranh thủ thời gian trả lại đi."

Trần Thời Hồng: "..."

Bạc trong ngực hắn còn chưa nóng đâu!

Hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khúc phu nhân trước mặt, thực sự không dám mạo hiểm. Vốn hôm nay là nha hoàn mang đến Hàn Lâm Viện cho hắn, vấn đề này chỉ cần nghe ngóng chút là biết... Hắn đành phải móc hầu bao ra, hai tay dâng lên.

Trước đó những tín vật mà Trần Thời Hồng và nữ nhi trao cho nhau, Khúc đại nhân bảo Trần Thời Hồng trả lại hắn còn liên tục từ chối. Sau này phải uy hiếp hắn mới ngoan ngoãn giao ra.

Khúc phu nhân sợ mấy ngày nay hai người lại trao đổi một vài thứ đồ không phù hợp nữa, mới thuận miệng hỏi thử, không ngờ thật sự có.

Ngay lập tức, đầu Khúc phu nhân choáng váng, lấy đồ qua rồi nhìn hắn chằm chằm, chất vấn: "Còn gì nữa không?"

 
Bình Luận (0)
Comment