Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 135

Chương 135
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Khúc phu nhân, Trần Thời Hồng lập tức đáp: "Không còn nữa."

Khúc phu nhân không tin, mở hầu bao ra, nhìn thấy bên trong là một nén bạc, trong lòng có chút thả lỏng, cười lạnh giễu cợt: "Lại còn muốn mượn bạc của nữ nhi của ta, ngươi cũng có tiền đồ quá nhỉ. Dạng người như ngươi, cũng không biết nó coi trọng ngươi ở chỗ nào. Xuất thân không tốt, tướng mạo bình thường, toàn thân đều là mùi hôi tanh... Trong nhà còn có mẫu thân và tỷ tỷ như vậy..."

Bà ta càng nói càng bực bội, truy vấn: "Còn gì nữa không?"

Trần Thời Hồng bị giễu cợt nhưng cũng không dám nổi giận, thành thật nói: "Thật sự không còn nữa."

Khúc phu nhân uy hiếp: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu có, ngươi mau lấy ra! Nếu không, đến lúc ta trở về tự mình hỏi Tình Mai, phát hiện ngươi giấu diếm thì đừng trách ta không khách khí!"

Nghe thấy được sự bực bội và ý uy hiếp trong lời nói của Khúc phu nhân, Trần Thời Hồng thật sự rất hối hận vì việc mình đi tìm Khúc Tình Mai. Khẳng định lại một lần nữa thì Khúc phu nhân mới chịu rời đi.

Trên đường đi, Khúc phu nhân nhìn đống bạc kia mà vừa vội vừa tức. Xe ngựa nhập phủ bà liền đi thẳng đến viện tử nữ nhi, đập hầu bao xuống trước mặt nàng: "Khúc Tình Mai, con muốn làm ta giận đến chết mới cam tâm sao? Con bị hắn ta hại thành như vậy mà còn cho hắn bạc, con có đầu óc không vậy? Những năm này ta và phụ thân con tỉ mỉ dạy bảo con, cũng không phải để cho con lấy một nam nhân như thế..."

Trong cơn tức giận, không chỉ ngữ khí nghiêm khắc, mà lời nói cũng khó nghe.

Sức khỏe Khúc Tình Mai còn chưa khỏi hẳn, gần đây vì buồn bã mà tổn hại tinh thần. Nghe mẫu thân trách cứ, nước mắt lập tức tuôn rơi: "Trên đời này, bất luận tình cảm chân thành nào dù chỉ có một phần cũng đáng được người ta dùng thực tình mà đối đãi. Hắn đến cả Hàn Lâm Viện cũng không thèm đến nữa, chỉ ở thiên môn chờ con cho hắn một câu trả lời. Nương, trên đời này có mấy người có thể vì một nữ tử mà không để ý đến tiền đồ của mình như vậy?"

Khúc phu nhân phì cười, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Hắn gần đây mới bị điều đến làm việc ở khố phòng Hàn Lâm Viện, vốn là không muốn làm nên mới không đi. Con còn tưởng rằng hắn vì con?"

Mấy chuyện chính vụ Khúc Tình Mai không biết được bao nhiêu, nhưng mà nàng cũng biết trong số những công việc của quan viên thì không hề có công việc trông khố phòng này.

Nàng lo lắng hỏi: "Trước đó còn làm văn thư, sao bây giờ lại bị điều đến trông khố phòng rồi?"

Khúc phu nhân: "..."

Bà nhìn nữ nhi trước mặt, toàn thân bất lực.

Cũng từ bỏ việc thuyết phục, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, không cho phép con qua lại với hắn, phải cắt đứt sạch sẽ. Biểu ca con mấy ngày tới sẽ đến, đến lúc đó các con cố gắng ở chung. Nếu con mà làm chuyện gì lừa gạt nó, ta sẽ không có mặt mũi nào đi gặp cữu mẫu con đâu. Đến lúc đó, đừng trách ta không nhận nữ nhi là con!"

Khúc Tình Mai hơi sợ hãi.

Khúc phu nhân càng nhìn càng bực mình, dứt khoát đứng dậy trở về phòng, mắt không thấy tâm không phiền.

Dù gì cũng là nữ nhi của mình, bà cũng không thể mặc kệ được, chờ buổi tối Khúc đại nhân trở về, bà thấp giọng nói: "Tên Trần Thời Hồng này tâm tư đáng sợ quá, Tình Mai được chúng ta nuông chiều từ nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, còn tưởng rằng hắn thật sự trao cho nó một tấm chân tình. Đại nhân, chúng ta hãy dứt khoát tiễn hắn đi đi, để hắn cả một đời này cũng đừng quay trở về nữa, có được không?"

Khúc đại nhân đương nhiên cũng muốn tách hai người ra.

Nhưng chuyện triều đình phức tạp, nhiều biến đổi, dù ông ta có là Thượng thư thì cũng không thể tùy ý điều động quan viên của Hàn Lâm Viện.

Huống chi, thứ cát sĩ mới thi đậu vào thì bình thường đều phải chờ đủ ba năm, Trần Thời Hồng mới vừa vào đó năm nay thì việc điều động là rất khó.

"Để ta suy nghĩ một chút."

* Bạc vừa tới tay Trần Thời Hồng thì đã bị Khúc phu nhân thu hồi, những chủ nợ kia lại tới cửa tìm hắn. Lời nói càng ngày càng khó nghe, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười làm lành xin mọi người rộng lượng chờ thêm mấy ngày nữa.

Dù hắn có dựa vào bổng lộc để trả hết nợ thì sợ là cũng phải đợi nhiều năm.

Hắn đợi nổi, nhưng chủ nợ không đợi được!

Những chuyện này Tần Thu Uyển đều biết, nhưng chỉ khoanh tay đứng nhìn hắn bị dày vò ngày này qua ngày khác.

Một người bị ép đến một trình độ nhất định thì sẽ tìm ra biện pháp khác. Tỉ như Trần Thời Hồng, trước đó hắn còn hối hận vì đã động vào Khúc Tình Mai nên phải chịu để Khúc phu nhân chế nhạo, uy hiếp.

Nhưng bị chủ nợ mắng mấy lần hắn đột nhiên cảm giác được, bị Khúc phu nhân mắng thì chí ít vẫn là một phu nhân nhà quan. Không như những thứ này... chẳng khác gì lưu manh cả.

Cũng không phải hắn mượn bạc của mấy tên lưu manh này, mà đây đều là chủ nợ của hắn mời tới, thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn để thuê bọn họ.

Những tên này rảnh rỗi nên cả ngày đều trông coi hắn.

Thanh danh của Trần Thời Hồng bây giờ đã rất khó nghe, muốn ngăn cơn sóng dữ thì không thể phát sinh thêm bất luận chuyện gì nữa, đặc biệt là chuyện thiếu nợ.

Hắn trái lo phải nghĩ, phát hiện bây giờ nơi duy nhất có thể cho hắn tiền chính là Khúc phủ.

Phu thê Khúc gia uy hiếp hắn, nhưng nếu Khúc Tình Mai nhất quyết làm thì... hai phu thê bọn họ hẳn là sẽ sợ ném chuột vỡ bình.

Nói làm liền làm, Trần Thời Hồng cắn nát ngón tay viết một bức huyết thư, nói là không thể ở gần nàng nữa, lại không thể dùng học thức của mình để đền đáp triều đình nên cảm thấy mình sống cũng là lãng phí lương thực, còn không bằng đi chết cho rồi.

Dù Khúc phu nhân nghiêm phòng tử thủ, nhưng trong tay là một phong thư quyết tuyệt như vậy, hạ nhân cũng không dám tùy ý xử trí, vạn nhất Trần Thời Hồng chết thật... Hắn xuất thân dù gì cũng là quan viên triều đình, đến lúc đó, phong thư này qua tay ai thì người đó cũng sẽ bị liên luỵ.

Cuối cùng, bức thư cũng được đưa vào trong tay Khúc Tình Mai.

Người đưa tin trong lòng bất an, lặng lẽ bẩm báo Khúc phu nhân.

Khúc phu nhân biết được việc này thì vô cùng giận dữ, lúc chạy đi tìm nữ nhi thì phát hiện người đã đi, chỉ còn căn phòng trống không. Bà tức hổn hển suýt ngất, sau đó thì sai người lập tức chuẩn bị xe đi thẳng đến viện tử của Trần Thời Hồng.

Trong viện, mặt mũi Trần Thời Hồng tái nhợt, tay đặt trong nước là một màu đỏ thắm. Nhìn kỹ lại thì liền nhận ra trên cổ tay hắn có một vết cắt lớn. Nữ nhi đang nằm ở bên cạnh thì nghẹn ngào khóc rống.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Khúc phu nhân giật mình, tự dưng lại cảm thấy mình như là kẻ chia cắt đôi uyên ương vậy.

Nữ nhi ôm chặt người ta, Khúc phu nhân vừa tức vừa giận, nói: "Tình Mai, hồi phủ cùng ta."

Khúc Tình Mai bất động.

Nha hoàn đã đi rồi, nàng một tay đẩy người ra. Quay đầu chất vấn nương: "Nương, người chỉ biết có môn đăng hộ đối, chỉ biết có thanh danh, ngươi có biết không, chàng ấy vừa rồi suýt chút nữa đã chết!"

Khúc phu nhân chưa hề nghĩ tới việc nữ nhi sẽ vì nam nhân khác mà tức giận với mình, sắc mặt bà tái nhợt, vẻ mặt nghiêm túc: "Khúc Tình Mai, đây chính là thái độ của con đối với ta?"

Khúc Tình Mai vừa đau vừa thương, giọng the thé: "Một mạng người sắp không còn, người còn muốn con có thái độ gì với người?"

Nhìn nữ nhi trước mặt giống như sắp điên đến nơi, trái tim Khúc phu nhân tràn đầy lạnh lẽo, bà nhàn nhạt hỏi: "Con thương hại hắn?"

Khúc Tình Mai trừng mắt nhìn bà: "Đúng! Chàng yêu con, vì con mà nguyện ý bỏ mệnh. Trên đời này chân tình khó tìm, con không muốn cô phụ chàng."

Khúc phu nhân nghe được lời nói của nữ nhi thì lập tức bị đả kích, suýt nữa là không đứng thẳng được. Đầu óc bà trống rỗng, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, run rẩy hỏi: "Lời này của con là có ý gì?"

Khúc Tình Mai ôm lấy cánh tay bị thương của Trần Thời Hồng: "Nương, con muốn gả cho chàng."

Trần Thời Hồng đang nhắm mắt, trong lòng thầm vui mừng.

Mắt Khúc phu nhân tối sầm lại, thiếu chút nữa là ngã quỵ. Toàn thân bà run rẩy không ngừng, không thể tin nổi: "Ngươi nói cái gì?"

Nha hoàn bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ.

Khúc phu nhân trừng mắt nhìn nữ nhi: "Ngươi lặp lại lần nữa xem."

"Con muốn gả cho chàng." Khúc Tình Mai ngữ khí chắc chắn: "Con không muốn gả cho biểu ca kia nữa, nếu người không đồng ý thì con sẽ chết với chàng."

"Ngươi đang ép ta?" Khúc phu nhân cảm thấy thật thương tâm. Nữ nhi dám lấy cái chết ra để uy hiếp bà, không phải là vì ỷ vào tình yêu thương của bà dành cho nó nên mới không sợ hãi như thế sao?

Đã biết nương thương mình mà nó còn làm bậy như thế, Khúc phu nhân quá mức bất lực, bất tri bất giác trên mặt toàn là nước mắt, cảnh tượng trước mắt mơ hồ.

Lờ mờ nhìn thấy hai người trước mặt đang ôm nhau, sau một hồi lâu Khúc phu nhân mới chậm rãi gật đầu: "Tình Mai, nếu ngươi đã quyết tâm muốn đi theo hắn. Ta cũng không ngăn cản ngươi nữa, vẫn là câu nói kia, ngươi mà qua lại với hắn thì ta sẽ coi như không có nữ nhi này nữa. Từ nay về sau, đích nữ của Khúc gia đã chết!"

Nói xong, bà phất tay áo sải bước đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, không biết là nước mắt quá nhiều che mất mắt, hay là đả kích quá lớn làm bà không thấy rõ đường. Bà đạp phải bệ cửa rồi ngã xuống đất.

Được nha hoàn đỡ lên bà cũng không quay lại, nhanh chóng đi xa.

Sau lưng, hai người trong phòng đều choáng váng, trong bồn nước máu dưới tay Trần Thời Hồng kia không phải tất cả đều là máu của hắn, trước khi hắn cắt tay thì đã thêm chút máu gà. Cho nên, hắn cũng không hề suy yếu như những gì đã biểu lộ.

Lúc nương ngã xuống, Khúc Tình Mai đã đứng dậy, vốn là muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy nương không quay đầu lại nên đã ngừng lại.

Trần Thời Hồng kịp phản ứng, lo lắng không thôi: "Tình Mai, nàng mau đuổi theo đi!"

Khúc Tình Mai nước mắt giàn giụa: "Bà ấy còn có ca ca, còn có phụ thân ta. Mà chàng chỉ có ta thôi."

Trần Thời Hồng rất cảm động với tâm ý của nàng. Nhưng hắn cũng không cần nàng ở cạnh, thứ hắn cần... Là bạc mà!

Nhưng mà không sao, chỉ cần người ở chỗ này thì Khúc gia sẽ ra tay thôi, đại khái sẽ không thật sự bỏ mặc cho nữ nhi tự sinh tự diệt đâu.

Nha hoàn đứng ở cửa rơi vào tình thế khó xử, nhìn phu nhân đã đi xa, lại nhìn chủ tử trong phòng, rốt cuộc vẫn không biết nên đi theo ai.

Nàng và Trần Thời Hồng cùng chung ý nghĩ, dù Khúc phu nhân ngoài miệng nói nhiều lời hung ác là vậy, nhưng mẫu nữ liên tâm, sao có thể thật sự không quan tâm?

Nàng ở lại cùng chủ tử chia sẻ hoạn nạn. Bất luận là ai cũng sẽ coi trọng mấy phần.

Trần Thời Hồng bị thương nên chắc chắn phải mời đại phu. Khúc Tình Mai nhận được tin tức liền chạy tới, căn bản cũng không để đến việc phải mang bạc theo. Lúc đại phu phối thuốc, nàng đành phải tháo vòng tai ra để trả dược phí.

Mấy tên chủ nợ kia rất nhanh đã nhận được tin, khoảng chạng vạng tối, đã có người tới cửa đòi nợ. Người tới nhanh nhất là người mà Trần Thời Hồng thiếu tầm mười hai lượng bạc, Khúc Tình Mai đang trong thời gian dưỡng bệnh nên đồ trang sức trên người vốn cũng không nhiều, lấy toàn bộ xuống cộng thêm vốn riêng trên tay nha hoàn mới gom đủ để trả nợ.

Vừa mới tiễn một người đi thì lát sau lại có một người tới nữa.

Lần này, Khúc Tình Mai thật sự không còn gì cả.

Trần Thời Hồng liên tục cam đoan mình sẽ mau chóng chuẩn bị đủ bạc, mới đuổi được người kia đi.

Hắn quay đầu, mặt mũi áy náy: "Tình Mai, để nàng chịu ủy khuất rồi."

Sắc mặt Khúc Tình Mai một lời khó nói hết.

Nàng biết hắn đã cùng đường bí lối, nhưng không ngờ còn mắc nợ bên ngoài...

 
Bình Luận (0)
Comment