Chương 136
Lúc nhận được tin tức, Khúc Tình Mai còn chưa dùng bữa.
Vừa đến nơi này thì đầu tiên là náo loạn một trận với nương, rồi lại mời đại phu tới một chuyến, cộng thêm mấy người đòi nợ, bụng Khúc Tình Mai lúc này đã đói đến mức kêu ục ục.
Trần Thời Hồng đang cảm thấy thật có lỗi, nghe thấy tiếng này thì chần chừ một lúc rồi nói: "Chúng ta ra ngoài ăn đi!"
Cánh tay hắn tổn thương vừa mới băng bó xong, sắc mặt còn tái nhợt. Chậm rãi đứng dậy xuống giường nói: "Đồ ăn ở quán ăn cuối phố kia không tệ lắm, ta sẽ dẫn nàng đi nếm thử."
Nhìn động tác hắn chậm chạp, rõ ràng là đã bị thương rất nặng. Khúc Tình Mai liền nhấn hắn trở lại giường: "Ta sẽ sai người đi mua."
Nói xong, liền dặn dò nha hoàn.
Nha hoàn vốn đi theo là để hầu hạ, làm chân chạy mua đồ cũng là một trong số công việc của nàng, nhưng mua đồ phải có bạc!
Nàng khó xử: "Cô nương, tất cả vốn riêng và đồ trang sức của ta vừa rồi đều lấy ra..."
Chưa hết lời nhưng ý đã rõ ràng.
Khúc Tình Mai trầm mặt, nói: "Ngươi cứ đi mua thức ăn đi, chẳng lẽ thanh danh của quan viên triều đình còn không đáng có được một bữa cơm hay sao?"
Kiểu nói này nghĩa là lấy đồ nợ cũng không khó lắm.
Đúng là không khó thật, nha hoàn chạy đi một chuyến, rất nhanh đã xách về ba món ăn một món canh.
Lúc ăn cơm, Trần Thời Hồng cảm động, nhưng lại có chút bất an: "Tình Mai, vừa rồi lúc nương nàng rời đi hình như rất giận..."
Khúc Tình Mai cường điệu: "Đó cũng là nương chàng."
Nói xong thì múc cho hắn một chén canh.
Trần Thời Hồng bưng canh qua, lại ôn nhu nói cảm ơn: "Ta đang nghĩ, nhạc mẫu có thực sự giận nàng hay không?"
Nghĩ đến việc nương không đồng ý mối hôn sự này, sắc mặt Khúc Tình Mai ảm đạm: "Nương ta từ nhỏ đã hiểu rõ ta nhất, sẽ không tức giận ta đâu."
"Thật sự xin lỗi." Trần Thời Hồng ngữ khí ôn nhu, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy: "Cuối cùng lại khiến mẫu tử các nàng bởi vì ta mà giận dỗi nhau. Tình Mai, ta không có ý định muốn làm như vậy. Kỳ thật, khi biết tâm ý của nàng đối với ta, ta đã rất thỏa mãn rồi, người thực tình yêu nhau cũng không nhất định phải sớm chiều ở chung. Nếu nhạc mẫu thật sự không đồng ý, nàng nên trở về nghe lời bà ấy đi! Ta chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng, biết nàng sống tốt là được rồi."
Thứ tình cảm hèn mọn mà lại chân thành như thế, sao Khúc Tình Mai có thể cam lòng cô phụ được?
"Con người khi còn sống, rất khó có thể gặp được người mình thích lại còn thích lại mình, " Khúc Tình Mai ngước mắt lên nhìn hắn: "Ta muốn ở cùng với chàng."
Trần Thời Hồng đắc ý trong lòng, nhưng miệng vẫn cự tuyệt: "Nếu nhạc phụ nhạc mẫu không đồng ý..."
"Ta sẽ khiến cho bọn họ đồng ý." Khúc Tình Mai nhìn ra bên ngoài, sắc trời đang dần dần tối: "Tối nay ta sẽ ở lại đây!"
Ngữ khí không cho phép hắn từ chối.
Khúc Tình Mai vừa phá thai, sức khỏe còn chưa khỏi hẳn. Hai người chia ra, mỗi người ở trong một gian phòng, ánh nến trong phòng Trần Thời Hồng sáng suốt một đêm. Buổi sáng hôm sau, hắn mang theo một vẻ mặt tiều tụy gõ cửa phòng của nàng: "Tình Mai, ta nghĩ kĩ rồi. Nàng mau đi về nhà đi! Nếu nhạc phụ nhạc mẫu đồng ý thì chúng ta thành hôn, ta không muốn để cho nàng đi theo ta một cách không minh bạch như vậy, không muốn để cho nàng chịu oan ức."
Khúc Tình Mai cảm động không thôi, đứng dậy hồi phủ. Trước khi đi, còn thề thốt rằng mình sẽ làm cho song thân đồng ý việc hôn sự.
Đêm qua phu thê Khúc gia cũng một đêm không ngủ, chỉ vì chờ nữ nhi trở về nhà.
Bóng đêm càng ngày càng bao phủ lấy bầu trời, nhìn sắc trời mông lung bên ngoài. Khúc đại nhân vuốt vuốt mi tâm: "Nghe theo nó thôi!"
Khúc phu nhân đã rất thất vọng với nữ nhi của mình, sau một đêm chờ đợi thì bà càng phẫn nộ hơn. Nói: "Trần Thời Hồng là kẻ không từ thủ đoạn, tiền đồ vô lượng, hẳn sẽ không bao giờ buông tha cho Tình Mai. Chúng ta không thể để hắn tính kế được... Đại nhân, Tình Mai... coi như đã chết rồi đi!"
Hai mắt bà nhắm nghiền.
Khúc đại nhân thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai thê tử: "Theo ý bà nói vậy."
Xe ngựa Khúc Tình Mai đi tới ngày hôm qua đã bị Khúc phu nhân mang về, hai chủ tớ trên thân không có tiền bạc, chỉ có thể đi bộ trở về.
Trần Thời Hồng mướn một tiểu viện tử cách Khúc phủ rất xa, buổi sáng hai người bắt đầu đi thì phải quá trưa mới đến được cửa lớn.
Lúc này bụng Khúc Tình Mai đã sớm kêu vang vì đói, bàn chân cũng đau nhức. Nhìn thấy đại môn, lập tức thở dài một hơi, dặn dò nha hoàn: "Trước tiên dọn đồ ăn sáng, ăn xong ta sẽ đi tìm..."
Nói xong, nàng đi lên trên bậc thang, còn chưa đi qua cánh cửa thì thấy chỗ cửa chính có một đống vải trắng. Sắc mặt nàng hơi thay đổi, chỉ trong một phút chốc mà trong đầu hiện lên đủ loại ý nghĩ. Kinh thanh hỏi: "Trong phủ làm sao vậy?"
Treo nhiều vải trắng như vậy thì cũng chỉ có thể là chủ tử mất, mới có thể khoa trương như thế.
Người gác cổng thấy nàng, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn kinh, hai mặt nhìn nhau xong thì nhanh chóng tiến lên đón: "Cô nương... Người... Còn sống sao?"
Khúc Tình Mai giận dữ: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Người gác cổng nhìn thấy nàng tức giận đến mức mặt đỏ rần lên, biết trong này có uẩn khúc, bảo người bên cạnh đang chuẩn bị treo vải trắng dừng tay, nhanh chóng chạy vào cửa bẩm báo chủ tử.
Lòng hắn lo sợ nên động tác dưới chân cũng nhanh chóng theo.
Nghĩ đến bộ dáng thất hồn lạc phách của phu nhân sáng nay khi nói cô nương không còn nữa.. Nếu lúc này biết cô nương tự mình trở về, phu nhân chắc chắn sẽ vui vẻ không thôi. Đến lúc đó nhất định còn trọng thưởng cho hắn!
"Phu nhân, cô nương không sao cả. Cô nương còn sống sờ sờ đang ở bên ngoài đợi đó." Người gác cổng vui mừng hớn hở: "Ngài mau đi xem đi!"
Khúc phu nhân không nhúc nhích, chén trà trên tay cũng không xoay chuyển, mặt mày không biểu lộ biểu cảm gì: "Nữ nhi của ta đã chết, hôm qua ta đã tận mắt nhìn thấy nó ra đi."
Người gác cổng lập tức phát hiện có gì đó không đúng, thử thăm dò: "Nhưng cô nương đang ở ngay bên ngoài."
Khúc phu nhân cường điệu: "Nữ nhi của ta đã không còn. Nếu có người tới cửa thì đó chính là kẻ giả mạo. Ngươi chỉ cần đuổi người đó đi là được."
Người gác cổng: "..."
Nghĩ đến chuyện gần đây, ở chỗ thiên môn có thư được đưa tới, cô nương hình như đang âm thầm qua lại với Trần đại nhân. Hôm qua sau khi biết việc này, phu nhân đã nổi giận lôi đình, người gác cổng hình như đã hiểu ra cái gì đó. Thi lễ một cái rồi lui ra: "Tiểu nhân đã rõ."
Người gác cổng nhanh chóng chạy về phía cửa chính, chỉ thấy chủ tớ Khúc Tình Mai đang bảo người treo vải trắng tháo xuống.
Mấy người treo vải trắng có chút luống cuống, đã lui qua một bên mặc cho chủ tớ hai người mắng chửi.
Người gác cổng tiến lên: "Tiếp tục treo đi."
Khúc Tình Mai nghe vậy tức điên lên: "Ta còn đang sống sờ sờ đứng ở chỗ này, ngươi mù hay sao?"
Người gác cổng tiến lên hai bước: "Vừa rồi ta đi bẩm báo phu nhân, chính miệng phu nhân nói, cô nương quý phủ chúng ta đã không còn . Còn ngươi... Chắc chắn muốn giả mạo thân phận cô nương chúng ta!"
Ngay tức thời, Khúc Tình Mai không kịp phản ứng, đưa tay chỉ chóp mũi mình: "Ta giả mạo?"
Người gác cổng gật đầu: "Đó là do phu nhân chính miệng nói. Đây là phủ đệ quan lớn, nếu hai người các ngươi không muốn vào đại lao thì tranh thủ thời gian rời đi đi."
Khúc Tình Mai giật mình, nhớ tới hôm qua nương đã nói sẽ từ nàng, lập tức liền trở nên gấp gáp: "Không thể nào. Nương ta sao có thể không nhận ta nữa chứ?"
Nói xong thì định xông lên.
Người gác cổng vung tay lên, hộ vệ lập tức cầm côn bổng tiến lên cản người lại.
Khúc Tình Mai: "..."
Nha hoàn của nàng vẫn chưa hiểu ra: "Vậy ta thì sao? Ta từ nhỏ đã đi theo cô nương, chẳng lẽ ngươi cũng không nhận ra ta sao?"
Sắc mặt người gác cổng đúng là một lời khó nói hết: "Chúng ta cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc, hai vị đừng làm khó chúng ta nữa."
Tóm lại là không vào được.
Khúc Tình Mai đứng ở ngoài cửa lớn, sắc mặt tối sầm, ánh mắt mông lung, sau đó dần dần trở nên hoảng loạn.
Nàng làm sao có thể không hoảng được.
Chủ tớ hai người bây giờ không có một đồng nào, Trần Thời Hồng còn thiếu một đống nợ lớn. Đến bây giờ các nàng còn chưa được ăn sáng, lúc này vừa đói vừa mệt. Nếu không vào được thì các nàng phải ăn cái gì đây?
Mấu chốt chính là không chỉ có lúc này đói, mà từ nay về sau ngày nào cũng sẽ đói. Khúc Tình Mai hét lên: "Nương!"
Người gác cổng chỉ dám cản người chứ không dám chặn miệng.
Khúc Tình Mai vẫn đứng ở chỗ đó hét lên, mặc cho nàng hét khàn cả giọng thì từ đầu đến cuối cũng không thấy mẫu thân mình xuất hiện, đến cả quản gia cũng không thấy.
Nàng vô lực trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, nàng cuối cùng đã hiểu ra, nương mình thật sự nổi giận rồi.
Cũng biết thái độ của song thân đối với hôn sự của nàng.
Khúc Tình Mai không thể hiểu nổi.
Gia thế, quyền lực, địa vị thật sự quan trọng như vậy sao?
Nàng chỉ muốn Trần Thời Hồng ở bên cạnh mình mà thôi, vì sao bọn họ lại không đồng ý?
Theo suy nghĩ của Khúc Tình Mai, việc nương không cho nàng vào cửa chính là muốn buộc nàng thỏa hiệp.
Nàng không muốn gả cho tên biểu ca kia đâu!
Nương thương nàng nhất nên có tức giận cũng chỉ là nhất thời thôi. Đợi đến khi nàng và Trần Thời Hồng thành hôn, nương chắc chắn sẽ tha thứ cho nàng.
Nghĩ đến đây, Khúc Tình Mai liền hướng về phía đại môn mà dập đầu mấy cái: "Nữ nhi bất hiếu, không thể tận hiếu trước đầu gối người, nương... bảo trọng!"
Nàng khóc xong thì xoay người rời đi.
Nha hoàn nhìn đại môn thì không còn muốn đi theo chủ tử nữa rồi.
Từ nhỏ, mặc dù nàng đi theo đích nữ trong phủ mà lớn lên, thời gian trôi qua rất ổn. Nhưng nàng và chủ tử có khác biệt rất lớn. Chủ tử áo thì đưa đến tay, cơm thì há tận miệng, chưa từng vì tiền bạc lo lắng. Còn nàng mỗi tháng chỉ có chút tiền công, không chỉ phải mua son phấn bột nước, còn phải chuẩn bị đủ thứ.
Đơn giản mà nói, nàng hiểu rõ đạo lý, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.
Nếu nàng còn đi theo chủ tử thì hôm nay phải ăn cái gì?
Ngày hôm qua tiền đồ ăn mang nợ người ta còn chưa trả xong. Chẳng lẽ hôm nay lại đi vay tiếp?
Khúc Tình Mai đi vài bước, nhìn thấy nha hoàn không đi cùng liền nói: "Thu Vân, ngươi nhanh lên."
Nha hoàn cắn răng, nhanh chóng hạ quyết tâm. Lúc này mà hồi phủ thì đương nhiên sẽ không phải lo lắng vì chuyện tiền bạc nữa, nhưng nàng làm đã quen đại nha đầu*, đột nhiên trở về có thể sẽ phải làm công việc không thích hợp với nàng. Hiện tại mà phải làm nha đầu nhị đẳng hay tam đẳng thì... Căn bản không có tiếng nói.
(*: là nha hoàn có địa vị cao nhất)
Còn không bằng cùng chung hoạn nạn với chủ tử, chờ sau khi nàng trở thành tâm phúc của chủ tử, còn sợ không được hưởng lợi sao?
Thu Vân nhanh chóng đi xuống bậc thang, đuổi kịp Khúc Tình Mai: "Cô nương, sao phu nhân lại ác độc như vậy chứ?"
Vành mắt Khúc Tình Mai đỏ lên: "Đó là vì bà ấy không quan tâm đến ta nữa, sau này ta sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu."
Thu Vân: "..."
"Cô nương, ngài đừng nghĩ như vậy. Phu nhân suy cho cùng cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi."
Lời này, thật ra Khúc Tình Mai vẫn tán đồng.
Nàng thực sự thích Trần Thời Hồng, nhưng cũng biết bây giờ tình cảnh của hắn không được tốt, không phải người đáng để lấy làm trượng phu.
Nhưng nàng rất cảm động trước tâm ý của hắn... nên càng không hiểu được cách làm của song thân.
Thôi, sau này hẵng tính vậy!
Hai chủ tớ nhìn con đường cái ngoằn ngoèo đến cuối phố, chân cảm giác lại đau đớn trở lại. Nhưng cũng hết cách rồi, không có bạc thì chỉ có thể đi bộ thôi!
Lúc trở về đã qua buổi trưa, chủ tớ hai người hơn nửa ngày vẫn chưa có hát cơm nào vào bụng, lại đi nửa ngày đường nữa, giờ đây đã mệt mỏi không chịu nổi.
Khúc Tình Mai vừa mới phá thai, lúc này mệt mỏi thở hổn hển, khắp người toàn là mồ hôi, sắc mặt cũng hiện rõ vẻ mỏi mệt. Đứng bên ngoài viện, bất chấp quy củ của đại gia khuê tú, dứt khoát ngồi lên trên bậc thang.
Nếu đi thêm hai bước nữa, nàng sợ mình sẽ choáng váng mà ngã xuống mất.
Thân thể nha hoàn thì tốt hơn một chút, nhưng cũng rất là mệt mỏi. Sau khi mở cửa thì đứng dậy đỡ chủ tử vào.
"Cô nương, ta sẽ đến phòng bếp xem thử."
Khúc Tình Mai khoát khoát tay: "Lại đến quán ăn ngày hôm qua lấy thêm chút đồ ăn đi. Bọn họ làm đồ ăn đúng là khó ăn thật nhưng chúng ta cứ chống đỡ qua bữa này đã. Buổi tối rồi tính sau!"
Thứ khó ăn trong miệng nàng chỉ là những món cơm có hương vị hơi nặng một chút thôi.
Chuyện này cũng có thể hiểu được, người sống trên con phố này đều không được dư dả cho lắm. Đi ra ngoài ăn cơm, đương nhiên sẽ hi vọng món ăn càng mặn càng tốt, như thế thì một bàn đồ ăn mới đủ cho một bữa cơm.
Hôm nay Trần Thời Hồng quét dọn ở trong khố phòng, cả ngày đều mất tập trung. Rất muốn biết chủ tớ hai người sau khi trở về có thuyết phục được phu thê Khúc gia hay không.