Chương 137
Đợi mãi mới đến lúc hạ chức, Trần Thời Hồng không về nhà, mà chạy tới Khúc phủ nghe ngóng tin tức.
Lúc này là hoàng hôn, chỗ cửa lớn Khúc phủ đông người hơn ngày thường. Trần Thời Hồng đứng từ xa nhìn thấy trên cửa chính đang treo cờ trắng, trong lòng thảng thốt, vội kéo một người mới từ Khúc phủ đi ra lại bên cạnh hỏi: "Nhà Khúc đại nhân có ai mất vậy?"
Nhìn thấy hắn mặc một thân quan phục, tiểu nhị bị hắn kéo lại có hơi thụ sủng nhược kinh, lập tức đáp: "Là cô nương trong phủ đó."
Trần Thời Hồng như bị sét đánh, nghẹn ngào hỏi: "Sao lại như vậy?"
Chỉ trong giây lát, trong đầu hắn xuất hiện vô vàn suy nghĩ.
Có lẽ buổi sáng lúc Khúc Tình Mai hồi phủ, phu thê Khúc đại nhân không đồng ý hôn sự, còn bức bách nàng... Cho nên nàng nhất thời nghĩ quẩn nên đi tìm cái chết?
Cơ hội trở mình cuối cùng của Trần Thời Hồng đang đặt ở trên người nàng, nếu nàng xảy ra chuyện thì hắn phải làm sao bây giờ?
Vì quá sốt ruột nên hắn bất tri bất giác đã đi về phía cổng.
Tại cửa, hắn bị người ta ngăn lại, hắn vội vàng nói: "Ta muốn đi vào phúng viếng."
Người gác cổng đã được dặn dò trước là không cho phép Trần Thời Hồng vào cửa. Nếu hắn tới quấy rầy thì không cần nương tay, bảo hộ vệ đuổi đi.
Tâm trạng hai chủ tử quyền lực nhất trong phủ hôm nay đều không được tốt, người gác cổng cũng không dám hành sự lỗ mãng vào lúc này, vì vậy liền gọi hộ vệ tới.
Trần Thời Hồng thân là quan viên triều đình, nếu như bị hộ vệ đuổi thì ngày mai chỉ sợ là hơn phân nửa người trong triều đều biết, hắn gánh không nổi cái thanh danh xấu này nên chỉ có thể nhìn đống vải trắng trên tường, càng lùi càng xa.
Lúc trở lại trong viện của mình thì đã là ban đêm.
Lúc vào cửa nhìn thấy ở sương phòng đèn sáng choang, mi tâm Trần Thời Hồng nhíu lại: "Ai ở bên trong đó vậy?"
Thu Vân mở cửa: "Cô gia, ngài trở lại rồi. Thấy ngài không về, ta và cô nương suýt nữa đã đi tìm ngài rồi đó."
Nghe lời nàng ta nói, cứ như Khúc Tình Mai không làm sao cả vậy. Trần Thời Hồng thử thăm dò: "Cô nương nhà ngươi..."
Khúc Tình Mai nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng quá sốt ruột vì phải đợi chờ nãy giờ nên vội vàng chạy ra ngoài cửa, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: "Đã trễ thế như vậy rồi mà chàng còn đi đâu vậy? Chàng có biết ta lo lắng nhiều như thế nào không? Nếu không phải ta thân là nữ tử, buổi tối không nên đi ra ngoài thì ta đã đi tìm chàng rồi..."
Đại khái là do quá mức sợ hãi nên nàng vừa nói vừa khóc nức nở.
Trần Thời Hồng vừa mừng vừa sợ, nghĩ đến tang sự ở Khúc gia, hắn chậm rãi tiến lên, kéo tay của nàng lại.
Sờ vào làn da ấm áp tinh tế, hắn ôm người vào lòng, lại dùng tay sờ cái cổ của nàng. Xác định người trước mặt vẫn còn sống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn sống là ổn rồi.
Xem ra phu thê Khúc gia lần này thật sự giận nữ nhi của họ... Tang sự đã chuẩn bị xong, muốn bọn họ tha thứ thì chỉ sợ là rất khó.
Nhưng mà, có thể khuyên phu thê Khúc gia chấp nhận việc hôn sự một lần vốn cũng là một hi vọng xa vời, bây giờ làm như vậy cũng không khiến cho người ta bất ngờ.
"Tình Mai, hôm nay nàng ăn cái gì thế?"
Khúc Tình Mai đang khóc, nghe vậy thút thít nói: "Ở quán Thực Tứ đó."
Thu Vân vội vàng bổ sung: "Đông gia ở đó nói, quá tam ba bận. Chúng ta đã thiếu nợ ba lần rồi, nếu muốn nợ tiếp thì phải trả hết món nợ trước đó."
Trần Thời Hồng: "..."
Khúc Tình Mai có hơi quẫn bách: "Thời Hồng, ngày mai chúng ta đổi sang nhà khác đi!"
Trần Thời Hồng: "..." Đây là cái biện pháp gì vậy?
Đúng là một chủ ý ngu ngốc.
Thân là quan viên mà lại thiếu nợ cửa hiệu đã là việc rất xấu hổ rồi, còn có thể bị nói là lấy thế đè người. Nếu một ngày nào đó thực sự có người chạy tới cáo trạng thì chắc chắn sẽ mang tội.
"Chúng ta không thể nợ tiếp được." Trần Thời Hồng đề nghị: "Nên tự nấu cơm thôi."
Khúc Tình Mai đương nhiên sẽ không chịu.
Còn Thu Vân từ nhỏ đến lớn đều chỉ làm mấy chuyện như là giúp chủ tử rửa mặt trang điểm, bưng trà dâng nước, chuyện của trù nương thì không đến lượt nàng.
Bữa cơm này ăn trong sự trầm mặc, không còn không khí ấm áp như đã từng nữa.
Thu Vân đứng ở ngoài cửa.
Ngược lại, Tần Thu Uyển sống rất thư thái, gần đây còn cùng Trưởng công chúa tiến cung.
Về phần phụ thân của Khang nương... thì vào nhiều năm trước kia đã bị Hoàng thượng đuổi đi nơi khác rồi.
Nguyên do chính là vì chuyện Khang nương mất.
Năm đó, sau khi Trưởng công chúa gả cho phò mã thì cuộc sống hai người vẫn rất tốt đẹp. Năm sau thì sinh ra một nữ nhi, nhưng từ sau lúc đó thì không còn có tin tốt nữa. Trưởng công chúa cảm thấy có nữ nhi là đã đủ rồi, Thái hậu và Hoàng thượng trong cung cũng không thúc giục, bởi vì họ đều hiểu, từ xưa đến nay nữ nhân sinh con giống như bước qua Quỷ Môn Quan. Dù bên cạnh công chúa có bà đỡ, đại phu, đầy đủ mọi thứ, nhưng bọn họ cũng không muốn mạo hiểm.
Cũng không phải là không muốn sinh nữa, chỉ là sẽ để tùy duyên thôi.
Nhưng vị phò mã không muốn tùy duyên kia lại đưa ra một chủ ý ngu ngốc.
Trong hội đèn lồng, hắn mang theo nữ nhi mới ba tuổi đi ra ngoài chơi, sau đó thì "không cẩn thận" làm lạc mất nữ nhi.
Sau khi trở về đã phải quỳ gối trước cửa cung thỉnh tội, lúc Hoàng thượng thẩm tra tất cả mọi người có liên quan, đều không phát hiện có điểm gì đáng ngờ.
Ngoại sanh nữ của ông hình như là không cẩn thận lạc đường thật.
Trưởng công chúa bởi vì chuyện này mà rất thương tâm, cũng không muốn gặp lại phò mã nữa. Hoàng thượng không tìm được chứng cứ nhưng trong lòng lại biết rõ, đường đường là công chúa, bên cạnh có nhiều người hầu hạ như vậy, nếu không phải phò mã cố ý thì chắc chắn sẽ không thể bị lạc đường.
Lại thêm việc, Hoàng thượng đã lén lút sai sử không ít người dò la tung tích nhưng đều không thu hoạch được gì cả. Điều đó càng làm cho ông xác định ngoại sanh nữ của mình chính là bị phò mã cố ý làm mất!
Vì không có chứng cứ nên Hoàng thượng không thể phạt hắn, thế là chỉ đành điều người đi nơi khác.
Chân tướng năm đó như thế nào không ai biết cả, lúc chuyện xảy ra đã không tra ra được chân tướng, hiện tại thì càng không thể tra ra. Trưởng công chúa tìm được nữ nhi về, mặc dù không muốn nữ nhi và phụ thân nhận nhau, nhưng cũng không muốn khiến nữ nhi mất đi quyền lợi có được phụ thân của mình.
Thế là, nửa tháng sau khi Tần Thu Uyển ở lại trong cung, Trưởng công chúa bỗng nhiên bảo nàng hồi phủ.
Ở cửa xuất cung, Trưởng công chúa nhìn nữ nhi trước mặt: "Hôm qua phụ thân con đã trở về."
Sau khi Tần Thu Uyển vào ở trong phủ Công chúa thì bình thường ngoại trừ việc học y bên ngoài, còn cho người lén lút dò la tin tức nên cũng không nhàn rỗi. Ngoại trừ theo dõi Trần Thời Hồng và Khúc phủ thì cũng tìm hiểu nguyên do khiến Khang nương lưu lạc ở bên ngoài.
Dù sao, nghiêm túc mà nói thì cuộc sống Khang nương trở nên thê thảm đến thế cũng chính là xuất phát từ việc nàng lạc đường mà ra.
Nếu như năm đó nàng không bị biến mất thì thân là Thiên gia quý nữ, nàng vốn nên được tôn vinh cả đời.
Nghe thấy công chúa nói như vậy, Tần Thu Uyển im lặng một lúc rồi mới hiếu kì hỏi: "Nương, thật ra từ lâu con đã muốn hỏi, vì sao phụ thân con lại bị điều đi nơi khác?"
Công chúa nhìn nữ nhi duyên dáng yêu kiều trước mặt: "Chàng ta đã làm một vài chuyện không tốt. y da... có lẽ chàng ta không thích con. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì thân phận của con nên không muốn thân cận. Con chớ suy nghĩ quá nhiều, cứ ở chung với chàng ta như thường là được. Nhưng mà phụ thân con ở bên ngoài đã có thiếp thất và hài tử khác, con đừng quá nghe lời chàng ta."
Tần Thu Uyển nhu thuận gật đầu.
Có lẽ là do bên kia vẫn luôn cho người theo dõi nên hai mẫu nữ vừa mới hồi phủ, liền có người đến đây bẩm báo.
"Phò mã đến."
Công chúa gả cho phò mã là do Hoàng thượng ban hôn, chuyện năm đó cũng không có được chứng cứ là phò mã cố ý làm lạc mất nữ nhi, cho nên, đây chính là một chuyện rất khó nói.
Công chúa đã dự định cho nữ nhi gặp phụ thân nên nói: "Mời vào đi!"
Phò mã Doãn Tòng Vĩ năm nay còn chưa đến bốn mươi, thân hình thon thẳng, khí chất nho nhã, lúc bước đi mang theo trên mình một luồng khí chất tiêu sái.
Dạng người như này, khó trách Hoàng thượng và Thái hậu lại muốn gả công chúa cho.
Sau khi vào nhà, việc đầu tiên hắn làm là thi lễ với công chúa: "Thỉnh an công chúa, nhiều năm không gặp, công chúa vẫn như năm đó, phong thái hơn người."
Công chúa cũng không có bởi vì hắn mà sắc mặt hòa hoãn hơn chút nào, khoát tay một cái rồi nói: "Đây là Loan Loan."
Sắc mặt Tần Thu Uyển cũng hờ hững.
Doãn Tòng Vĩ nhìn nàng, thật lâu sau mới nói: "Vẻ ngoài của con thật giống với cô cô của con."
Trưởng công chúa dựa vào dung mạo mà nhận ra Khang nương, những ngày này Tần Thu Uyển cũng nghe không ít người nói như vậy, có lẽ là giống nhau thật.
Hắn chậm rãi tiến lên: "Loan Loan, những năm qua, con phải chịu khổ rồi." Hắn thở dài một tiếng: "Năm đó thật sự là lỗi của ta, tại ta không chăm sóc tốt cho con. Những năm qua nương con vẫn luôn oán trách ta. Bây giờ con có thể trở về được thì thật là tốt."
Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: "Ta cũng cảm thấy rất tốt. Nếu còn lưu lạc bên ngoài thì có lẽ đã bị người ta ngược đãi đến chết rồi."
Lời nói tràn đầy oán khí, Doãn Tòng Vĩ hơi sửng sốt, cười khổ nói: "Con trách ta cũng đúng thôi.” Hắn đứng thẳng người: "Thôi được rồi. Ta thực sự có lỗi với con, chỉ cần con sống tốt thì ta đã rất cao hứng rồi."
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, không có ai trả lời.
Doãn Tòng Vĩ cũng không muốn tự chuốc lấy nhục nhã, đứng dậy cáo từ: "Công chúa, ta mới từ nơi khác trở về nên việc trong phủ còn chưa chuẩn bị chu toàn, xin được đi trước. Chờ ta dàn xếp xong mọi việc thì sẽ tới thăm Loan Loan."
Công chúa khoát khoát tay: "Nếu không tiện thì không cần tới đâu."
"Ta làm khổ mẫu nữ các nàng quá nhiều, đời này nguyện ý chờ đợi để có đươc sự thông cảm. Về sau ta chắc chắn sẽ lại tới." Doãn Tòng Vĩ rủ mắt xuống, ngữ khí bi thương: "Công chúa, nếu nàng có việc gì muốn nhờ ta giúp một tay thì cứ việc phân phó! Bất luận là chuyện gì, chỉ cần nàng mở miệng thì ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Dù có cho đi tính mạng của ta, ta cũng nguyện ý."
Nam tử sở hữu dung mạo hơn người, trên mặt đang lộ vẻ buồn bã khiến người ta không khỏi thương tiếc. Tần Thu Uyển nhìn thấy thì cũng có suy đoán trong lòng, dung mạo của Khang nương tốt được như bây giờ hơn phân nửa là do di truyền từ nam nhân trước mặt.
Nghe những lời này, mặt công chúa lộ vẻ giễu cợt.
"Ta không dám lấy mạng của ngươi, trong nhà ngươi còn có ba nhi tử đang chờ ngươi đấy."
Doãn Tòng Vĩ cười gượng: "Công chúa, ta phụng theo mệnh lệnh của trưởng bối..."
Công chúa đưa tay chặn lời hắn: "Việc đã đến nước này thì không cần nhiều lời giải thích làm gì. Ta không muốn nghe, ngươi nói cũng chỉ uổng phí môi lưỡi mà thôi. Thời gian không còn sớm, ngươi mau tranh thủ thời gian đi về đi!"
Lại nói: "Ta cho ngươi trở về, chỉ là muốn cho Loan Loan nhìn thấy phụ thân của nó. Ngươi đừng đi theo làm phiền nó."
Doãn Tòng Vĩ: "..."
Hắn nhìn Tần Thu Uyển, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Loan Loan, con muốn gặp ta sao?"
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Cũng muốn một chút. Nhưng sau khi ta biết ta phải chịu nhiều năm khổ cực như vậy là bởi vì ngươi "Không cẩn thận" nên cũng không muốn nữa."
Công chúa nghe vậy, cảm thấy thật thoải mái, nói: "Nếu đã như vậy thì ngày mai ta sẽ tiến cung nói với hoàng huynh, bảo huynh ấy điều ngươi về lại Dư thành."
Doãn Tòng Vĩ: "..." Bắt ta chạy tới chạy lui như vậy, các ngươi chơi vui lắm nhỉ?
Hơn nữa, việc Hoàng thượng điều hắn đi nơi khác, trên danh nghĩa thì là trọng dụng muội phu, nhưng kì thực là đang chỉnh hắn.
Dư thành là thâm sơn cùng cốc, căn bản không so sánh được với Kinh thành phồn hoa. Điêu dân lại nhiều, khó mà có thể quản lý được!