Chương 138
Hơn nữa, mấy hài tử của hắn ở Dư thành cũng không kiếm được một phu tử đặc biệt tốt. Tiền đồ của hài tử cũng là tiền đồ của gia tộc, nên từ trong đáy lòng, Doãn Tòng Vĩ rất không muốn trở về.
Sau lần hồi kinh này, cho dù hắn không thể khiến công chúa trở về bên mình, thì ít nhất cũng phải hoà giải được với công chúa, chí ít, cũng đừng để Hoàng thượng cứ nhằm vào hắn nữa.
"Công chúa, cái này. . ." Doãn Tòng Vĩ bày ra một bộ dạng vô cùng nghĩa chính: "Có kiến thức đúng là nên phân ưu vì Hoàng thượng, nhưng trong Kinh thành bây giờ có Loan Loan, nó cần phụ thân."
"Không cần." Tần Thu Uyển đáp rất nhanh: "Nếu không phải nhờ ngươi thì năm đó ta cũng không bị lạc, cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy. Ta nghe mọi người nói, ngươi lúc đó cố ý làm lạc mất ta, mục đích là vì muốn nương sinh hài tử khác! Ngươi ghét bỏ ta..."
Doãn Tòng Vĩ nghe đến đó, vội vàng ngắt lời: "Loan Loan, không phải như vậy. Ai dám nói hươu nói vượn bên tai con? Nói xấu phò mã là trọng tội đó!"
"Phò mã?" Công chúa gằn giọng nói hai chữ này, ngữ khí giễu cợt: "Doãn Tòng Vĩ, ngươi ở Dư thành nạp liên tiếp hai mỹ thiếp, còn sinh tới ba hài tử. Ngươi có để bản cung vào trong mắt không?"
Câu nói cuối cùng, nói với khuôn mặt trầm như nước, ngữ khí cũng nghiêm khắc hơn.
Doãn Tòng Vĩ lập tức thi lễ: "Công chúa, trong ba tội, bất hiếu là tội lớn nhất..."
"Lớn?" Công chúa cười lạnh: "Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư, thứ gì có thể lớn hơn Thiên? Nếu ngươi đã không muốn thì cũng không có làm!"
Doãn Tòng Vĩ á khẩu không trả lời được.
Lúc hài tử mất đi, công chúa vì thế mà thương tâm gần chết, Doãn Tòng Vĩ cũng tự trách không thôi, vẫn luôn quỳ thỉnh tội ở ngoài cửa.
Hoàng thượng không tra ra được chứng cứ, thấy thế nào thì đó cũng chỉ là vô ý.
Lúc đó công chúa và Doãn Tòng Vĩ còn là phu thê ân ái, sau khi xảy ra những sự tình này, cảm xúc nàng đau buồn cùng cực, đừng nói là truy cứu, nàng vốn dĩ còn không muốn nhìn thấy hắn nữa. Thế là, Hoàng thượng đã đưa người đến nơi khác.
Thoáng cái đã qua nhiều năm, Doãn Tòng Vĩ ở ngoại địa nạp thiếp, cũng chỉ là muốn thăm dò thử. Nếu như công chúa và Hoàng thượng không muốn thì sẽ cố gắng ngăn cản.
Nhưng hắn không đợi được nữa nên cho rằng việc nạp thiếp là Hoàng thượng và công chúa đã ngầm đồng ý, cũng ngầm đồng ý cho hắn sinh con.
Không ngờ công chúa vẫn còn chờ ở chỗ này.
Tần Thu Uyển cũng lên tiếng: "Chưa nói đến việc nương ta là Trưởng công chúa cao quý, chỉ với chức chủ mẫu của bà thôi thì việc ngươi không hỏi qua ý kiến của bà mà trực tiếp nạp thiếp thì hành động của ngươi chính là ái thiếp diệt thê, mà chủ mẫu còn là công chúa..."
Nghe thấy nữ nhi cũng châm ngòi thổi gió, vẻ mặt Doãn Tòng Vĩ vô cùng bi thương: "Loan Loan, là ta có lỗi với con. Con không thấy ta cũng thương tâm sao, ta và nương con vốn đã có hiểu lầm nặng nề, chẳng lẽ con còn muốn giẫm đạp ta dưới chân mới hài lòng sao?"
"Ta hận không thể khiến ngươi chịu gấp đôi những nỗi khổ mà ta từng chịu!" Tần Thu Uyển đứng dậy, bước tới gần, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: "Bất luận là đông hay hè thì cũng phải đến đêm khuya mới được ngủ, nửa đêm còn phải dậy giặt y phục nhưng giặt mãi cũng không giặt được hết, chịu đánh chịu chửi không ngớt, còn bị người ta nhục mạ giễu cợt. Ta phải chịu nhiều cực khổ như vậy, há lại chỉ vì một câu "xin lỗi" là có thể bỏ qua? Ngươi dựa vào cái gì để ta tha thứ cho ngươi?"
Nhìn cô nương trẻ tuổi lạnh lùng trước mắt, lòng Doãn Tòng Vĩ càng ngày càng lạnh, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Loan Loan, ta không biết những năm qua con đã sống như thế nào. Đám người ghê tởm đã cướp con đi và Trần gia kia, ta chắc chắn sẽ điều tra rõ chân tướng, để cho bọn chúng trả giá vì những gì mình đã làm, phụ thân nhất định sẽ báo thù cho con!"
"Không cần đâu." Công chúa khoát khoát tay: "Loan Loan nhìn thấy ngươi là sẽ nhớ tới những cực khổ trước kia, ta cũng đã từng nhìn thấy ngươi là sẽ đau lòng khó chịu, ta cũng giống nó, ta hiểu nó. Vẫn là câu nói kia, ta cho ngươi trở về chỉ là để Loan Loan biết nó có người phụ thân là ngươi, nếu nó đã không nguyện ý ở chung với ngươi thì ngươi trở về thu dọn hành lý, qua hai ngày thì đi nhậm chức đi!" Ngắt lời liền sai bảo: "Phúc ma ma, tiễn khách!"
Chứ "Khách" này đã triệt để xóa bỏ quan hệ của hai người.
Doãn Tòng Vĩ muốn nói lại thôi, còn chưa mở miệng thì lại bị công chúa giành nói trước: "Về hôn ước giữa hai chúng ta, sau hôm nay ta sẽ đi tìm hoàng huynh, sau đó viết hưu thư cho ngươi, ngươi nhớ lấy."
Hưu thư?
Doãn Tòng Vĩ hoảng hốt, vội vàng tiến lên hai bước: "Công chúa, chúng ta là do Hoàng thượng ban hôn, miệng vàng lời ngọc, nàng làm như thế sẽ chọc Hoàng thượng giận đấy."
Năm đó khi nữ nhi mất đi, công chúa bị phản bội, trong lòng rất hận hắn. Nhưng lúc đó Hoàng thượng mới đăng cơ, chỗ đứng còn chưa vững, nếu Hoàng thượng tự mình hủy bỏ mối hôn sự này thì sẽ bị bảo là nói mà không làm. Nàng không muốn làm cho huynh trưởng khó xử, mới nghĩ ra biện pháp mắt không thấy tâm không phiền, đuổi người đi cho xong việc.
Lúc ấy nàng nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là nàng đã quên đi những thù hận trước kia!
Hiện tại nữ nhi đã được tìm về, tâm nguyện nhiều năm trước cho tới bây giờ đã được đền đáp, sau này ngoại trừ ý định sẽ chăm sóc tốt cho nữ nhi thì cũng vẫn luôn giữ vững bản tâm đợi tính sổ với hắn.
"Bản cung nguyện ý nhận phạt!" Mặt công chúa tràn đầy vẻ uy nghiêm: "Ngươi hãy nhớ kỹ, nên tự động rời đi."
Những năm gần đây Doãn Tòng Vĩ không ít lần nghe thấy nương nhắc tới việc công chúa chiếm chức vị chủ mẫu nhưng không làm bất cứ hành động gì, thậm chí còn đày hắn đến nơi hẻo lánh chim không thèm ị. Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu không có công chúa thì tình cảnh của hắn sẽ càng thêm gian nan.
"Công chúa, tình cảm giữa chúng ta những năm qua..."
Bàn tay công chúa vỗ lên bàn, giận dữ nói: "Năm đó, ngươi dám bỏ mặc nữ nhi ở bên ngoài, dựa vào tình cảm giữa chúng ta, ngươi cho rằng bản cung sẽ ngu xuẩn như trước, để ngươi ỷ vào tình nghĩa mà muốn làm gì thì làm sao?"
Doãn Tòng Vĩ há hốc mồm, lại giải thích: "Ta đối với nữ nhi như thế nào, nàng hẳn cũng đã nhìn thấy. Ta thật sự không cố ý..."
Công chúa cười lạnh: "Bất luận ngươi giảo biện như thế nào thì ở trong mắt bản cung, ngươi chính là cố ý làm mất nữ nhi, muốn bản cung sinh hạ cho ngươi một nhi tử! Ngươi cho rằng ta là thứ nữ tử ngây thơ ngoại chuyện trừ tình cảm thì cái gì cũng không hiểu, nhưng đáng tiếc bản cung không có ngu như ngươi nghĩ! Nếu ngươi biết suy nghĩ thì hãy cầm hưu thư đi đi, nếu không, đừng trách bản cung không khách khí!"
Lời nói cuối cùng tràn đầy sự uy hiếp.
Công chúa chưa từng tham dự chuyện chính sự, nhưng nếu ai đắc tội với nàng, Thái hậu và Hoàng thượng đều sẵn lòng giúp nàng lấy lại công đạo. Những năm gần đây Doãn Tòng Vĩ ở ngoại địa, mỗi lần đến đợt khảo hạch thì đều thỉnh cầu để được hồi kinh, nhưng những lời thỉnh cầu kia của hắn giống như suối nước tụ hợp vào biển cả, không có dấu vết.
Doãn Tòng Vĩ không dám giải thích thêm gì nữa, nhưng hắn cũng rất sợ.
Thân là phò mã, Hoàng thượng và Thái hậu dù muốn xử lý hắn thì cũng sẽ không làm quá tàn nhẫn, dù sao cũng phải nể mặt Trưởng công chúa. Nhưng nếu không còn thân phận này nữa thì hắn không chỉ phải ở cái nơi hẻo lánh, vô công rồi nghề, thân phận còn không bằng quan viên bình thường, mà Hoàng thượng còn có thể tùy ý giáng chức hắn, đồng liêu cũng sẽ không xem trọng hắn nữa.
Thậm chí còn có thể bởi vì việc hắn bị công chúa vứt bỏ mà không dám thân cận với hắn.
Doãn Tòng Vĩ cố gắng cứu vãn: "Công chúa, năm đó ta thật sự không hề cố ý làm lạc mất Loan Loan."
"Thế thì làm sao?" Công chúa đứng lên, ánh mắt ra hiệu cho người hầu ở cổng tiễn khách: "Tóm lại từ việc Loan Loan bị lạc mất, rồi phải chịu khổ nhiều như vậy, cũng đủ để ta không thể nào tha thứ được cho ngươi."
Doãn Tòng Vĩ: "..." Không tha thứ cũng được, nhưng cũng đừng trách tội có được không?
Hắn cũng đâu cố ý.
Hạ nhân mời hắn rời đi, Doãn Tòng Vĩ lại muốn nói nữa, nhưng công chúa thì không thèm nghe, còn mang theo Tần Thu Uyển đi vòng phòng trong.
Nửa tháng không gặp Giang đại phu, Tần Thu Uyển rất nhớ ông ấy. Hôm sau cố ý chuẩn bị lễ vật tới cửa thăm hỏi. Nửa tháng này ở trong cung, phần lớn thời gian của nàng đều giành ra để bồi tiếp Thái hậu và Hoàng hậu, thời gian còn lại cũng không nhàn rỗi, phải đọc không ít sách thuốc, nên giờ có chỗ nào không hiểu thì đều mang đến thỉnh giáo.
Giang đại phu thấy nàng thì rất vui vẻ.
Ba người cùng xem bệnh cho người ta, thỉnh thoảng lại tán gẫu đôi câu, sau đó thì dùng bữa trưa. Tần Thu Uyển đang định hồi phủ, nhưng vừa ra cửa thì liền phát hiện đã có người chờ.
Chính là người hôm qua vừa mới thấy, Doãn Tòng Vĩ.
Hôm nay hắn không đi một mình, mà còn mang theo ba nam một nữ, đều khoảng mười bảy mười tám tuổi, trong đó có một cô nương nhỏ hơn hai tuổi, đại khái mười bốn mười lăm tuổi.
Nhìn thấy Tần Thu Uyển từ y quán đi ra, mấy người đó vội xông tới.
"Loan Loan, con cuối cùng cũng ra ngoài rồi." Giọng nói của Doãn Tòng Vĩ tràn đầy sự tha thiết: "Ta muốn mời hai mẫu nữ con dùng thiện, hôm nay vào sớm tinh mơ tổ mẫu con đã bắt đầu chuẩn bị... Thuận tiện cũng để con làm quen với người trong nhà."
Tần Thu Uyển liếc mắt: "Ai là người một nhà với ngươi?"
Nếu là cô nương bình thường lạc mất gia đình rồi được tìm về, có lẽ sẽ đồng ý tham gia, cho dù là Khang nương cũng sẽ chấp nhận chuyện làm quen với người nhà mình. Nhưng Tần Thu Uyển thì khác, nàng không phải là nữ nhi ruột của Doãn Tòng Vĩ, mà bi kịch của Khang nương còn là do hắn gây ra, Tần Thu Uyển không thể thay nàng tha thứ cho hắn được nên cũng sẽ không tiếp nhận tấm lòng của Doãn Tòng Vĩ.
Lời nói như vậy mà nói với phụ thân mình thì thật là không khách khí.
Sắc mặt Doãn Tòng Vĩ vẫn ổn, từ đầu đến cuối luôn mang theo vẻ ôn hòa, nhưng ba nam tử trẻ tuổi kia thì lộ ra vẻ tức giận, tiểu cô nương kia còn không nhịn được lên tiếng: "Phụ thân có hảo ý đến đây mời ngươi, tổ mẫu còn mất công chuẩn bị đồ ăn từ hôm qua, ngươi đừng tưởng rằng mình là quận chúa thì có thể cao cao tại thượng, xem thường người khác sao? Làm người thì phải biết hiếu thuận, ngươi có hiểu không hả?"
Nàng vốn còn định nói tiếp thì Doãn Tòng Vĩ đã kéo nàng lại: "Mân nhi, con không được bất kính với quận chúa."
Doãn Mân hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
"Quận chúa thì làm sao? Nếu không phải nàng ta là con của người thì con cũng không thèm nhận người tỷ tỷ này."
Doãn Tòng Vĩ áy náy nói: "Loan Loan, Mân nhi bị ta làm hư, nó không có ý gì đâu, con đừng giận nó."
Tần Thu Uyển hờ hững: "Ta muốn về phủ, các ngươi đang cản đường của ta đấy, có thể tránh đi được không?"
Bên cạnh, một nam tử trẻ tuổi nhưng nhiều tuổi nhất trong số bốn người tiến lên: "Tỷ tỷ, tổ mẫu thực tình rất chờ mong tỷ có thể trở về, bà ấy đã lớn tuổi rồi, lại mới từ nơi khác đi đến, trên đường đi rất vất vả, tỷ..."
"Tránh ra!" Sắc mặt Tần Thu Uyển nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Ngươi là ai?"
Doãn Tòng Vĩ vội vàng giải thích: "Nó là Ngọc Hải, là nhị đệ của con, đây là tam đệ..."
Tần Thu Uyển đưa tay ngắt lời hắn: "Ta không có hứng thú muốn biết bọn họ là ai. Ta chỉ biết là, ngươi làm lạc mất ta, hại ta khổ hơn hai mươi năm, mấy lần suýt nữa thì chết. Ngươi không phải phụ thân của ta, mà là kẻ thù của ta, về phần bọn họ cũng là con cái của kẻ thù của ta."
Lời nói rõ ràng thể hiện sự xa cách.
Không chỉ không nhận người thân, còn lạnh nhạt với cả đệ đệ muội muội không hiểu chuyện. Trái tim Doãn Tòng Vĩ trầm lặng: "Loan Loan, ta..."
Tần Thu Uyển giơ tay ra: "Lời xin lỗi thì không cần nói nữa, ta sẽ không đến Doãn phủ, cũng không muốn làm quen với người nhà của ngươi. Nhìn thấy ngươi là ta liền nhớ tới hơn hai mươi năm qua ta phải chịu cực khổ, cho nên, nếu ngươi không muốn ta ra tay với ngươi thì mau cách ta xa ra!"
Ánh mắt nàng sắc bén nhìn về phía bốn người huynh muội ở phía sau: "Các ngươi cũng vậy."
Nói xong thì cất bước đi lên phía trước.
Nàng là quận chúa cao quý, thái độ còn lạnh nhạt rõ ràng như vậy. Doãn Tòng Vĩ không dám cản, chỉ có thể lùi về sau.
"Loan Loan, con cho ta cơ hội để giải thích có được không?"
Tần Thu Uyển lên xe ngựa, nghe vậy thì vén rèm lên, hờ hững nói: "Ngươi có nói đến mức thiên hoa loạn trụy thì cũng không thể giảm bớt những nỗi khổ mà ta phải chịu đâu! Ngươi mau tỉnh lại đi!"
Doãn Tòng Vĩ đi đến tận đây cũng là vì muốn rút ngắn quan hệ với nữ nhi, dù nàng không muốn nghe, hắn cũng phải nói: "Loan Loan, lúc trước ta thật sự không cố ý, hội đèn lồng nhiều người, ta chơi trốn tìm cùng với con, nhưng mà ta mới chớp mắt vài cái thì đã không tìm được con nữa. Nhiều năm như vậy, ta ở nơi Dư thành vắng vẻ đã chịu đủ mọi sự trừng phạt rồi."
Tần Thu Uyển phì cười: "Ta mới có ba tuổi mà ngươi lại muốn chơi trốn tìm cùng ta? Như vậy còn không phải là cố ý muốn ném ta đi thì phải làm sao mới tính là cố ý?"