Chương 139
Sự việc đã qua gần hai mươi năm, bản thân Doãn Tòng Vĩ cũng không nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra năm đó.
Nghe được lời này, hắn cau mày giải thích: "Lúc đó con mới ba tuổi, vẫn luôn thích chơi trò trốn tìm. Ta cũng muốn khiến cho con vui vẻ ...Loan Loan, ta thừa nhận rằng năm đó ta thực sự rất muốn có nhi tử, nhưng ta thực sự cũng rất yêu thương con, lúc đó tình cảm giữa ta và nương con của rất tốt, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lưng lại với nàng ấy mà đi tìm nữ nhân khác, chỉ muốn cùng nàng ấy sống đến bạc đầu. Như vậy thì ta làm sao có thể cố ý làm lạc mất con?”
Im lặng một lát, hắn ta nói tiếp: "Hoàng đế có tay mắt khắp nơi, sau khi tra khảo mọi người xung quanh ta, thậm chí còn không tìm ra được một chút chứng cứ chứng tỏ ta cố ý làm lạc mất con... Nếu ta thật sự có suy nghĩ đó thì không thể nào không điều tra ra được gì. "
Giọng điệu Tần Thu Uyển đầy sự chế giễu: "Nếu như điều tra ra, ngươi cũng không thể yên ổn mà đứng ở chỗ này."
E là có liên tục giải thích thế nào thì thái độ của nàng cũng vẫn như thế, trong lòng Doãn Tòng Vĩ cảm thấy ngày càng bất lực.
Nhìn xe ngựa công chúa đi càng lúc càng xa xa, Doãn Tòng Vĩ đưa tay đỡ mặt. Những đứa con ở bên cạnh lập tức bước tới an ủi.
"Phụ thân, tỷ tỷ chắc hẳn đã chịu nhiều cực khổ ở bên ngoài, chúng ta đừng lo lắng, khuyên thêm vài lần, tỷ ấy nhất định sẽ tha thứ cho người.”
Doãn Tòng Vĩ Vĩ xua tay: "Ta e rằng sẽ không có cơ hội để khuyên nhủ nữa."
* Trên đường về, mấy người họ đều im lặng, bầu không khí cũng bắt đầu ngưng trệ. Nhiều lần Doãn Mân muốn nói chuyện, nhưng lại không biết phải nói gì. Bốn phụ tử vừa trở về đến cổng thì đã thấy ở đó có người trong cung đang đợi sẵn rồi. Doãn Tòng Vĩ cảm thấy bất an trong lòng, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắt, tiến lên hỏi: "Vị công công này, ngài có việc gì không?"
Sau đó ông ta nhanh chóng ra lệnh cho người gác cửa: "Khách quý đến nhà, mau mở cửa đón khách!"
“Không cần đâu.” Thái độ của vị công công lãnh đạm, đưa tay vào trong túi áo lấy ra một phong hoàng quyên: “Đây là hưu thư do chủ tử viết, Doãn đại nhân nhận lấy là được rồi.”
Chữ viết lúc này thường được viết trên giấy, nhưng bức này sử dụng loại lụa mịn màu vàng chỉ dành cho hoàng gia, nếu nhận được một bức thư như vậy, Doãn Tòng Vĩ sẽ rất vinh dự.
Nhưng đây là hưu thư!
Công chúa dùng chất liệu này để viết một bức thư, người đưa thư còn là công công trong cung, có phải đang thể hiện rằng Hoàng thượng đã biết đến việc này và cũng ngầm chấp nhận hay không?
Việc này liên quan đến tương lai và an nguy của cả nhà, Doãn Tòng Vĩ không thể không suy nghĩ cho thật kĩ càng.
Bàn tay Doãn Tòng Vĩ run lên cầm lấy, ngập ngừng hỏi: "Ngày hôm qua ta mới trở về Kinh thành, đã lâu không đi gặp Hoàng thượng. Không biết mấy ngày nay sức khỏe Hoàng thượng có tốt không?"
"Hoàng thượng long thể khỏe mạnh, nhưng hôm qua thái y nói Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn. Ăn thêm đồ ăn hạ hỏa là được." Công công hành lễ: "Ta phải trở về hoàng cung, tạm biệt ngài.”
Doãn Tòng Vĩ đứng yên ở đó, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Long thể của Hoàng thượng rất quan trọng, bình thường là không được tiết lộ ra bên ngoài, huống chi là những quan viên bình thường từ nơi khác trở về như hắn.
Nổi cơn thịnh nộ?
Đó chính là bị làm cho tức giận mà!
Trong lòng Doãn Tòng Vĩ cảm thấy hơi sợ hãi, còn có suy nghĩ muốn thu dọn đồ đạc và rời khỏi Kinh thành ngay lập tức.
Khi công công đó rời đi, mấy hài từ lập tức vây quanh ông: "Phụ thân, đây thật sự là hưu thư sao?"
Doãn Tòng Vĩ đã mở nó ra đọc thử, đó quả thực là một tờ hưu thư, lúc này sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.
Những gì trên hưu thư viết đúng là không chút khách khí, nói rằng hắn ta có ba tội lỗi. Tội thứ nhất là năm đó để lạc mất nữ nhi. Tội thứ hai là giấu công chúa nạp thiếp, và tội thứ ba là sinh hạ thứ tử mà không báo cho công chúa, cũng không dẫn hài tử đến thỉnh an. Theo lời công chúa thì chính là nàng không chịu nổi sự sỉ nhục này của hắn nên mới phải hưu phu.
Không nói tới những thứ khác, chỉ với tội danh coi thường hoàng thất này thôi, Doãn gia trên dưới đều không thoát được.
Mấy đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau, vốn cho rằng có mẫu thân là công chúa, bọn họ cung kính một chút, sau này ít nhiều cũng có thể có chút tiếng thơm.
Nhưng hiện tại… Bọn họ đều là tội nhân, coi thường hoàng thất, sỉ nhục công chúa.
Nếu như bị kết tội, bọn họ chưa kể sau này không được tham gia khoa cử, mà còn có thể phải vào trong đại lao. Cả đời này không thấy được ánh sáng nữa.
Doãn Mân còn nhỏ tuổi, không hiểu nhiều về hậu quả của việc này. Ba huynh đệ bị dọa đến xanh mặt, Doãn Ngọc Hải lo lắng nói: "Phụ thân, người suy nghĩ ra cách nhanh đi. Đi cầu xin công chúa giơ tay đánh khẽ, được không?"
Được hay không đều phải đi.
Công chúa khi gửi hắn hưu thư đã đoán được rằng Doãn Tòng Vĩ sẽ lại đến đây, đề phòng hắn ta tìm người đến cửa để thuyết khách, công chúa đã mang Tần Thu Uyển dời đến ở trong cung một lần nữa.
Trần Thời Hồng tất nhiên cũng biết việc phụ thân của Loan quận chúa từ nơi khác đến, nghe nói sau khi công chúa đưa đến một lá hưu thư, hắn ta cũng có chút suy nghĩ.
Có kì mẫu tất sẽ có kì nữ, ban đầu Khang nương không có thân phận rõ ràng nhưng nàng vẫn có lá gan dám nhất quyết bỏ đi và tái giá, có lẽ chính là di truyền từ công chúa mà ra.
Về phía Khúc Tình Mai đã thay bộ váy sáng màu, đổi thành một bộ đồ thường dân.
Hết cách rồi, mặt mũi của ba người bọn họ đã mất hết sạch sẽ, con người sống phải ăn phải uống mà. Khúc Tình Mai chạy đi tìm tiểu muội muội và những trưởng bối có quen biết để vay tiền, nhưng trái lại vô ích, thậm chí còn không vào được cửa.
Phu thê nhà Khúc gia không quan tâm, rõ ràng là họ muốn dạy cho nữ nhi mình một bài học. Nếu bọn họ ra tay giúp đỡ thì sẽ làm trái với mục đích của mình.
Trong cơn tuyệt vọng, Khúc Tình Mai đã đổi xong y phục của mình và nha hoàn, đồng thời đổi một ít bạc sau đó lên kế hoạch tính toán kỹ lưỡng. Như vậy cũng sẽ sống qua được bảy tám ngày, bọn họ ngay cả cháo cũng sắp ăn hết nổi rồi.
Cũng vào lúc này, Trần Thời Hồng nghe nói đến việc Doãn Tòng Vĩ trở về kinh. Lại còn cách một ngày sau, liền nghe nói việc công chúa đưa hưu thư.
“Người này cũng quá tuyệt tình rồi, người ta cũng không phải cố ý. Còn không thèm nghe giải thích.”
Khúc Tình Mai thản nhiên bàn bạc, nhưng cũng không dám chỉ mặt gọi tên.
Trần Thời Hồng là một người vô cùng thận trọng, nói cách khác, hắn của hiện tại sợ hãi không dám to gan, hắn nói nhỏ: "Cẩn thận tai vách mặt rừng."
Vẻ mặt Khúc Tình Mai vẫn thản nhiên: "Chúng ta ở nơi này ngoại trừ Thu Vân cũng không có ai khác. Chàng sợ hãi như vậy làm gì?” Nàng nghi ngờ chỉ vào người nam nhân trước mặt: "Chàng hối hận rồi phải không?"
Trần Thời Hồng khẽ nhíu mày: "Nàng nói cái này là có ý gì?"
"Ý như trên mặt chữ. Ta biết, nàng ta từng là vị hôn thê của chàng, lại còn là thanh mai trúc mã cùng chàng lớn lên từ nhỏ. Nếu chàng không vui với lời ta nói, vậy thì quay lại thú nàng ta đi. Nếu như vậy, bây giờ chàng đã chính là quận mã rồi, không cần nhập chức làm việc mệt mỏi cũng có thể giàu sang phú quý một đời.” Khúc Tình Mai vừa nói, trong lòng càng chua xót: “Chỉ cần là một người bình thường, chắc chắn đều sẽ cảm thấy hối hận.”
Trần Thời Hồng: “…” Nói thật lòng, sau khi biết được thân phận thật sự của Khang nương. Hắn thật sự đã cảm thấy hối hận rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng đã đến tìm nàng nhiều lần nhưng lại bị đánh đuổi đi, ả nữ nhân đó toàn thân đầy gai góc, đối với hắn toàn là căm phẫn, e rằng nếu lấy mạng này của hắn giao cho nàng, nàng cũng sẽ không thể tha thứ cho hắn.
“Nương ta và hai tỷ tỷ bởi vì nàng ta mà bị vào nhà giam, mặc dù ta không dám hận, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ luyến tiếc.” Trần Thời Hồng nhìn nữ nhân trước mặt bằng ánh mắt dịu dàng: “Hơn nữa, trong lòng ta, người ta muốn ở bên cả đời chính là nàng. Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ không bao giờ hối hận. "
Khúc Tình Mai xấu hổ cúi đầu xuống, Người nam nhân này giữa quận chúa và nàng ta lại chọn nàng ta, có phải biểu thị cho việc nàng ta còn tốt đẹp hơn ả quận chúa kia không?
“Bớt dẻo miệng.”
“Ta là thật lòng.” Trần Thời Hồng nắm tay nàng ta với ánh mắt thương yêu: “Thật tiếc là bây giờ trong tay ta không có tiền, lại không được trọng dụng. Ta không thể cho nàng những ngày tháng dư dả sung sướng. Nếu như có thể, ta muốn mang tất cả những điều tốt đẹp trên thiên hạ đều đưa cho nàng. "
“Chàng chỉ cần có tấm lòng này là ta đã thấy đủ rồi.” Khúc Tình Mai nắm tay hắn lại, an ủi hắn: “Không có ai là xui xẻo mãi mãi. Đợi khi ta cầu xin được phụ mẫu tha thứ, ta sẽ kêu họ giúp đỡ chàng.”
"Không." Trần Thời Hồng lập tức từ chối: "Ta không muốn khiến nàng khó xử."
Hắn ta càng nói vậy, Khúc Tình Mai càng muốn đối xử tốt với hắn ta. Buổi tối nàng ta nửa đêm cứ trằn trọc lăn lộn không ngủ được, sau khi suy nghĩ về điều gì đó, hôm sau trời vừa sáng nàng ta liền thức dậy, sau đó trở về Khúc phủ.
Biết rằng phụ mẫu nàng vẫn còn giận dữ, lần này Khúc Tình Mai đã học được cách cư xử, thay vì đi qua cửa lớn, nàng đi vào cửa phụ. Trước khi vào đã nhận được lá thư do Khúc mẫu viết.
Bức thư viết rằng mẫu thân không nỡ xa nữ nhi, muốn để nàng trở về nhà để mẫu nữ gặp nhau, nhưng Khúc đại nhân vẫn chưa tha thứ cho nàng ta, tạm thời không qua cửa chính được
Mặc dù trên đời có rất nhiều người có tướng mạo giống nhau, nhưng chủ tớ hai người đều có nét không giống vậy, lại còn chung sống bên nhau nên tùy ý có lẽ tìm không ra cặp thứ hai, bọn hạ nhân trong nhà không thể nhận lầm người. Khúc Tình Mai vốn là cô nương duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã nhận được sủng ái, đây là điều mà mọi người trong nhà đều biết.
Bà đỡ nhìn thấy nàng, lập tức biết được cô nương nhà mình chưa chết, trong lòng có chút khó nói, nhưng sau khi nhìn thấy bức thư thì lập tức mời nàng vào.
Sau khi nữ nhi rời đi, Khúc phu nhân mắc một trận bệnh nặng, hai ngày nay mới có chuyển biến tốt.
Khúc Tình Mai dựa vào lá thư đó, gần như không bị cản trở, đi đến chính viện.
Sau đó, được đưa đến trước giường của Khúc phu nhân.
Gặp lại mẫu thân sau gần mười ngày xa cách, Khúc Tình Mai sau khi nhìn rõ người nằm trên giường, nước mắt rơi lã chã, quỳ xuống giường: "Nương, nữ nhi bất hiếu."
Khúc phu nhân khi nhìn thấy nữ nhi thì trong nháy mắt như sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần, nữ nhi của bà đã quỳ xuống trước mặt bà. Bà vừa bị nữ nhi làm cho tức đến bệnh, hai ngày nay mới dần dần nghĩ thông suốt.
Cái gọi là nghĩ thông suốt, không phải là chấp nhận, mà là để thuyết phục bản thân rằng nữ nhi của mình đã thực sự ra đi, sau này đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Không ngờ vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy người, bà lập tức tức giận: "Đây là ai? Ai cho các người đưa người này đến trước mặt ta?"
Khúc phu nhân thật sự tức giận, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói khàn khàn đến mức đứt quãng.
Những người bên trong và bên ngoài quỳ xuống ngay lập tức, hận không thể để bà xem như họ không tồn tại.
Từ nhỏ đến giờ, Khúc Tình Mai chưa từng thấy mẫu thân tức giận như vậy, trong lòng kinh hãi: "... Nương..."
Khúc phu nhân nhìn thấy rõ y phục trên người nữ nhi mình, và khuôn mặt phờ phạc chưa trang điểm. Bà đè nén cơn giận và nói: "Kéo người này ra ngoài cho ta.”
Chỉ trong vài ngày, nàng đã giày vò bản thân mình đến bộ dạng này. Tuy nhiên, như vậy còn lâu mới đủ. Niếm trải những tháng ngày khó sống, nàng sẽ nhận ra được lỗi của mình.
Các bà đỡ nhìn nhau rồi nhanh chóng bước tới kéo người đứng dậy.
Khúc phu nhân giận dữ chưa nguôi: “Đem người đã cho nàng ta vào cửa bán ra ngoài!.”
Người gác cổng đang chờ nhận thưởng ngoài sân sợ hãi ngã lăn ra đất.
Sắc mặt Khúc Tình Mai tái nhợt, ngoại trừ chuyện của Trần Thời Hồng là nàng không thể hiểu được thì những việc ở hậu trạch, trước đây mẫu thân cũng từng dạy cho nàng.
Đây là một kiểu giết gà dọa khỉ điển hình. Nhưng mà, đuổi bà đỡ đã cho nàng đi vào. Sau này nàng muốn quay về…sẽ càng khó hơn.”