Chương 140
Khúc Tình Mai từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, chưa bao giờ lo lắng về tiền bạc, cuộc sống khó khăn trong những ngày qua đối với nàng như một cơn ác mộng.
Vì không thể nuốt trôi lương thực thô, nàng đã ốm đi nhiều. Nếu như có thể, nàng thực sự không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống khó khăn như vậy.
Chỉ cần có bạc, cái gì cũng sẽ có. Vẻ mặt Khúc Tình Mai suy sụp: “Nương, sao người lại như vậy?” Nàng đưa tay xoa xoa khuôn mặt của mình: “Con đã gầy đi, người không thấy sao?”
Chính vì nữ nhi ngày một gầy gò tiều tụy, hốc hác đến vậy nhưng vẫn không biết ăn năn hối cải, Khúc phu nhân mới tức giận như thế.
“Ta không quen biết ngươi.” Vẻ mặt Khúc phu nhân khó chịu: “Ngươi là người ở nơi nào đến, ai cho ngươi can đảm mạo danh nữ nhi của ta?” Càng nói bà càng kích động, tức giận nói: “Nếu sau này ngươi lại đến gây rối, ta sẽ cho người đưa ngươi đến Kinh Triệu Doãn xử lý theo luật. "
Đôi mày bà chau lại, giọng điệu tàn nhẫn. Không còn thấy sự dịu dàng mà bà từng đối xử với nữ nhi nữa, Khúc Tình Mai đã bị dọa cho sợ hãi.
Sau sự sợ hãi, trái tim của nàng bỗng nhiên hoảng hốt, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt, nghẹn ngào hỏi: "Mẫu thân, người thật sự không cần con nữa sao?"
Đáp lại lời nàng là một giọng điệu phẫn nộ của Khúc phu nhân: "Lôi nó ra!"
Khúc Tình Mai vốn dĩ đã bị kéo tới cửa, bà đỡ kéo nàng thấy chủ tử thật sự tức giận, không dám chậm trễ nữa, mỗi người kéo một bên, lôi ra khỏi cửa.
Khúc Tình Mai muốn vùng vẫy cũng không thể, hai chân gần như không còn chạm đất, trực tiếp bị lôi đi.
Rời khỏi chính viện ngày càng xa, ánh mắt của nàng cũng bắt đầu nhòe đi.
Cho đến khi bị ném ra ngoài cửa, Khúc Tình Mai cũng chưa hồi phục lại tinh thần. Nàng bị đẩy ngã choáng váng trên mặt đất, hồi lâu vẫn không cử động.
Thu Vân rất lo lắng: "Cô nương, người không sao chứ?"
Khúc Tình Mai tỉnh táo lại, đứng dậy chỉnh sửa lại y phục.
Trên thực tế, bộ y phục đơn sơ trên người nàng bây giờ cũng không cần phải sửa soạn gì lại. Thu Vân vẫn rất lo lắng hỏi: "Cô nương, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Hai người chủ tớ bọn họ đã đi đường hết nửa ngày, lúc này vừa mệt lại còn khát nước, vốn định quay về Khúc phủ ăn trưa, cho dù không được giữ ở lại phủ ăn cơm, họ cũng tìm cách lấy chút bạc đi ra ngoài tìm quán ăn. Nhưng bây giờ ... bữa trưa không còn ăn được nữa. Lại còn phải đội nắng quay trở về.
Khúc Tình Mai khó khăn nói: "Quay về thôi."
Vẻ mặt Thu Vân phức tạp, tiến lên giúp đỡ: "Cô nương, có thể có hơi mệt, người ráng chịu đựng, chúng ta về đến nhà sẽ ổn thôi."
Nghĩ đến ngôi nhà đó, Khúc Tình Mai càng cảm thấy khó chịu.
Một tiểu viện vừa tồi tàn vừa dột nát như vậy, nàng còn phải phí công đi bộ nửa ngày, hơn nữa sau khi quay về, một bữa cơm cũng không có.
Nàng đi đến lối vào bên ngoài của con hẻm, lúc này dừng chân đứng lại. Trong chốc lát, thật sự có một loại ý niệm muốn quay đầu lại trở về phủ nhận lỗi trước mặt mẫu thân, vẻ mặt Thu Vân nghi hoặc nhìn nàng, "Cô nương?"
Khúc Tình Mai nhắm mắt lại, nàng thật sự sợ sau khi nàng thừa nhận sai lầm của mình, nương vẫn sẽ có thái độ như vậy, đến lúc đó, nàng thật sự sẽ không còn đường lui.
"Đi thôi!"
Chủ tớ hai người trở về giữa cơn nắng gắt, sau khi Khúc Tình Mai bị sẩy thai, vốn dĩ không được tịnh dưỡng kỹ càng, sức lực trên người vô cùng yếu, sau khi về đến nơi đã không còn chút tinh thần nào, vừa nhìn thấy tiểu viện phía trước liền ngất đi.
Thu Vân sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy người, không kìm nén được mà khóc lên.
Thái độ hôm nay của Khúc phu nhân, nàng cũng đã thấy rõ, cô nương muốn trở về phủ lần nữa làm đích nữ, sợ là rất khó. Cũng chính là nói, ngày tháng tiếp theo đây sẽ không dễ sống.
Hai nữ nhân chân yếu tay mềm ở trên đường không nơi nương tựa, được nhiều người nhiệt tình tiến lên giúp đỡ. Thu Vân nhờ hai bà đỡ khiêng người vào cửa, rồi nhờ người khác đi mời đại phu.
Trong tay không có bạc, khi nhờ người đi mời đại phu, trong lòng nàng cũng có chút chột dạ, nhưng cô nương đã ngất xỉu trên mặt đất, nàng không dám không mời.
Làm hạ nhân chính là như thế, đừng thấy Khúc phủ không nghĩ không lo đến nữ nhi, nhưng đến khi lỡ như có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên bị trách tội chắc chắn sẽ là nàng.
Đại phu đến rất nhanh, sau khi bắt mạch xong chỉ nói người bị suy nhược, cần nghỉ ngơi, bồi bổ thật tốt.
Việc trước có thể làm được, nhưng việc sau ... Bây giờ chủ tớ hai người còn khó có thể no bụng, việc bồi bổ thật sự là nằm mộng giữa ban ngày.
Thu Vân xin đại phu phát thuốc, sau đó lại nói rằng mình là nha hoàn không có tiền trong tay, đợi khi Trần Thời Hồng trở về sẽ đích thân mang bạc đến cửa.
Danh tiếng của quan viên rất hữu dụng, đại phu cũng không làm khó nàng.
Vì vậy, khi Trần Thời Hồng quay lại, đối mặt với hắn là nha hoàn đang khóc lóc, còn Khúc Tình Mai bị ngất xỉu đang nằm trên giường, còn có món nợ bên phía đại phu.
Trần Thời Hồng xoa xoa lông mày: "Không phải ta nói hai người yên ổn ở nhà không đi đâu hay sao? Sao nàng ấy lại mệt đến mức ngất đi vậy?"
Nha hoàn cúi thấp đầu: “Trong nhà không có tiền, cô nương muốn trở về phủ lấy một ít.” Chủ tớ hai người ngày ngày chung sống, Thu Vân quả thực nhìn ra được vài phần tâm tư của chủ nhân.
Ví dụ, hôm nay cô nương trở về, một là nàng ấy muốn lấy một ít bạc, hai là, cũng là muốn sau khi mối quan hệ giữa nàng và song thân hòa hoãn đôi ít, sẽ cầu xin tiền đồ cho Trần Thời Hồng.
Có câu người ngoài cuộc luôn thấy rõ ràng, Khúc Tình Mai làm như vậy, theo như Thu Vân thấy, chính là muốn để Trần Thời Hồng biết được, hắn chọn nàng sẽ không phải là chọn lầm.
Trần Thời Hồng có chút mệt mỏi: “Ta đã nói rồi, không muốn làm nàng ấy khó xử, nàng ấy sao vẫn muốn…”
Vẻ mặt Thu Vân có chút phức tạp: "Trần đại nhân, có một số điều hạ nhân như ta không nên nói, nhưng ta không nói không được. Tấm lòng của cô nương đối với ngài ngài chắc là cũng hiểu, trong nhà ngay cả một văn tiền cũng không có, mấy người chúng ta một bữa cơm ăn cũng không no.” Nàng đưa tay chỉ chỉ về phía gian bếp nhỏ: "Một hạt cơm cũng không có, nếu cô nương không quay về lấy bạc thì chúng ta ăn cái gì đây?”
Thân là nam nhân không thể nuôi được gia đình, trong lòng Trần Thời Hồng có chút xấu hổ. Có điều, hắn kiêu ngạo đã quen, sự xấu hổ qua đi, lại sinh ra vài phần phẫn nộ: “Ta để các ngươi đói lúc nào?”
Trong cơn tức giận, hắn ta lớn tiếng.
Thu Vân giật mình, ngạc nhiên về sự tức giận đột ngột của hắn, sau khi phản ứng lại, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Nếu không phải tại hắn ta, cô nương sao lại bị đuổi đi?
Nếu không bị đuổi đi, nàng vẫn là đại nha hoàn đắc ý nhất bên cạnh Khúc gia cô nương, mấy món cháo thô khó ăn của những ngày qua, căn bản không xuất hiện trước mắt nàng.
Lại nói, Thu Vân thân là người đầu tiên ở bên cạnh Khúc Tình Mai, từ lâu cũng không mặc loại vải khô cứng như vậy. Rơi vào bước đường như ngày hôm nay đều là bởi vì Trần Thời Hồng!
Hắn dựa vào đâu mà hung dữ?
Thu Vân tức giận không thôi: “Vừa rồi đại phu nói cô nương sau khi bị sảy thai không được tịnh dưỡng thân thể tốt, cần phải bồi bổ. Nếu ngài có bản lĩnh như vậy, vậy thì nhanh chóng làm canh bồi bổ cho cô nương đi!” Lại tiếp tục bổ sung: “Ta không biết làm cơm, ngài tốt nhất là đi mời một trù nương đến.”
Thái độ không nóng không lạnh, từng chữ từng chữ đâm chọc vào Trần Thời Hồng.
Hắn cười lạnh nhạt nói: “Ngươi đối với ta như vậy, đợi cô nương nhà ngươi tỉnh lại, ngươi cứ đợi bị phạt đi.”
Thu Vân: “…”
Nàng vẫn nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn không kìm được mà chảy xuống.
Sớm biết như vậy, ngày đó không nên theo cô nương đến đây. Hoặc là, vừa rồi nên ở lại Khúc phủ, sẽ không đến nỗi khó khăn như bây giờ.
Động tĩnh náo động của hai người quá lớn, Khúc Tình Mai yếu ớt mở mắt: "Các người đang nói gì vậy?"
Thu Vân thấy chủ tử đã tỉnh, kinh ngạc tiến lên phía trước đỡ người.
Trần Thời Hồng cũng vội vàng bước lên hai bước: "Tình Mai, nàng sao rồi?"
Khúc Tình Mai cảm thấy toàn thân không còn sức lực, đầu đau choáng váng, trên mắt cũng hiện lên quầng thâm. Nàng yếu ớt hỏi: “Ta đây là bị làm sao vậy?”
Thu Vân đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực vì Trần Thời Hồng, vừa rồi nàng còn bị hắn ta khiển trách, trong lòng cảm thấy tủi thân không thôi, cũng tủi thân thay cho chủ tử mình, nghe được lời này nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Cô nương đi nắng hết nửa ngày, trên đường trở về thì bị ngất đi, cũng may trên đường có nhiều người tốt, nô tì nhờ bọn họ mới đỡ được người vào. Cô nương, người nhất định phải khỏe lên.”
Vừa nói vừa nhớ đến thuốc đang sôi ở bên ngoài. Hắn nhanh chóng đi ra ngoài, đổ vào trong bát thuốc, cầm đi vào cửa. Nhìn thấy chỗ mình đứng lúc nãy đã có người, Trần Thời Hồng ngồi xổm trước giường, hai tay nắm lấy tay nàng, trên mặt đầy vẻ lo lắng khẽ nói.
"Tình Mai , nàng không nên quay lại Khúc phủ."
Khúc Tình Mai chớp chớp mắt, nghĩ đến những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, nước mắt bất giác dọc theo khóe mắt chảy xuống gối.
Trong mắt Trần Thời Hồng đầy vẻ đau lòng: "Nàng đừng khóc!"
Có người an ủi, Khúc Tình Mai càng khóc dữ dội hơn: "Nương ta, bà ấy ... bà ấy thật độc ác ... trước mặt rất nhiều người nói ta là kẻ mạo danh, còn đuổi bà đỡ đã cho ta vào cửa…Thời Hồng, ta không thể trở về được nữa rồi…hu hu hu…”
Nói đến đây, nàng liền khóc òa lên.
Thu Vân đứng bên ngoài, nghe thấy chủ tử khóc đến mức thảm thương như vậy, trong lòng dần dần có chút căm hận không thể rèn sắt thành thép.
Tên nam nhân này có gì tốt chứ?
Ngoài mấy lời bên miệng có chút ngon ngọt, thì làm không ra tiền, kiếm sống không được, đúng thật chính là một tên phế vật.
Trần Thời Hồng ôm chặt lấy người trong lòng, thấp giọng an ủi.
Thu Vân không xem tiếp được nữa, xem như không thấy gì một bước dài tiến vào phòng: “Cô nương, thuốc này đại phu kê, người nhanh chóng nhân lúc còn nóng mà uống đi.”
Khúc Tình Mai đã nhận thấy được bản thân vô cùng yếu ớt, nghe thấy có thuốc, nàng cố gắng lấy lại tinh thần rồi nhìn sang.
Sau khi Thu Vân đi qua, lén đẩy Trần Thời Hồng một cái, đem bát thuốc đưa đến bên miệng của Khúc Tình Mai.
Thấy nàng uống xong thuốc, Thu Vân giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại nói với Trần Thời Hồng vởi vẻ mặt đầy sự đáng thương: “Lúc nãy khi đại phu kê đơn thuốc, trên người ta không có một đồng. Vì vậy, ta đã nói với đại phu giữ thuốc lại, đợi đến khi ngài quay lại sẽ trả tiền. ”
Trần Thời Hồng: "..."
Vẻ mặt hắn có chút khó coi: "Ta cũng không có tiền!"
Dáng vẻ Thu Vân đầy nghiêm túc: "Lấy một người nam nhân, đồ đạc thức ăn thức uống đều thiếu thốn. Một nam nhân ngay cả thê tử thậm chí còn không thể nuôi nổi, ở thôn của ta đều sẽ bị người khác coi thường, đó chính là một tên phế vật.”
Trần Thời Hồng phẫn nộ: "Ngươi nói ai?”
Thu Vân quay lại giúp chủ tử nhà mình lau miệng: "Đại nhân hà tất phải tức giận như vậy? Nô tì chỉ là đang so sánh một chút. Ngài là mệnh quan triều đình, chắc chắn cũng không đến mức ngay cả thê tử cũng không nuôi nổi. Cô nương, người nói xem có đúng không?”
Toàn thân Khúc Tình Mai như bị kiệt sức, nhất là khi nàng nhìn thấy căn nhà rách nát và đồ đạc đơn sơ này, trái ngược lại với vẻ tráng lệ mà hôm nay nàng nhìn thấy trong phòng của nương, nàng chỉ cảm thấy hai nơi giống như chênh lệch một trời một vực.
Nếu như có thể, nàng thực sự muốn quay trở lại và sống những ngày tháng như trước đây.
"Ta có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi."
Thu Vân đã ở bên cạnh nàng nhiều năm, biết rằng chủ tử nhà mình không muốn tiếp tục sống một cuộc sống khó khăn nữa, hoặc là nói, nàng đã bắt đầu chán ghét Trần Thời Hồng - một người nuôi không thể nuôi nổi nàng rồi... Đây là một điều tốt.
Ngày tháng trôi qua, sự khổ hận ngày càng chồng chất, sẽ có lúc không thể chịu đựng được nữa. Đợi đến khi chủ tử không muốn chịu đựng tiếp, đó cũng chính là lúc quay trở về phủ.
Rốt cuộc cũng là máu mủ ruột rà, nếu như chủ tử thật sự hối cải, không tiếp tục qua lại với Trần Thời Hồng nữa, đại nhân nhất định sẽ tha thứ cho nàng, đợi khi chủ tử quay về, nàng sẽ giống như trước đây, làm một đại nha hoàn không còn khổ cực như bây giờ.
"Đại nhân, thân thể cô nương còn yếu, ngài tốt nhất là nên đi qua gian phòng bên cạnh.”
Trần Thời Hồng nhìn chằm chằm vào nàng.
Vẻ mặt Thu Vân vô tội: "Ta cũng không nói sai. Cô nương đã yếu ớt như vậy, lẽ nào ngài còn muốn quấy rầy người nghỉ ngơi sao?"
Trần Thời Hồng quay người lập tức bước đi.
Cho dù Khúc Tình Mai nhắm mắt lại, nàng cũng cảm nhận được sự tức giận của Trần Thời Hồng, nhưng lúc này nàng thực sự không còn đủ sức lực để quản việc này. Vì vậy nàng giả vờ như không biết, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Trần Thời Hồng đi ra khỏi phòng, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. Đang nghĩ đến đây, đã nghe thấy có tiếng gõ cửa truyền đến.
Vừa mở cửa ra nhìn, đã nhận ra đó là dược đồng bên cạnh vị đại phu có tiệm thuốc trên con đường này.
Nghĩ đến vừa rồi Thu Vân nói là đợi hắn quay về sẽ đưa bạc đến, Trần Thời Hồng ngay lập tức hiểu ra, dược đồng này chắc là đến thu bạc.
"Trần đại nhân, vừa rồi sư phụ ta kê đơn thuốc hết một lương hai đồng, ngài..."
Trần Thời Hồng: "..." Khúc Tình Mai có thể giúp được gì?
Đúng là chỉ càng tăng thêm phiền phức.