Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 141

Chương 141
Vấn đề mấu chốt là hiện tại Trần Thời Hồng không còn một xu dính túi, ngay cả tiền ăn cơm còn không có, lấy đâu ra bạc mua thuốc?

Trần Thời Hồng không trả được tiền, nhưng lại không muốn dược đồng này nhìn thấy sự bối rối của mình, hắn nghĩ cách tìm bạc trên người mình, lúng túng một lúc sau như nghĩ ra điều gì, sau đó nói: "Hôm nay may mà có Lưu đại phu, ngươi quay trở lại trước, lát sau ta sẽ đích thân đến cửa tạ ơn.”

Đúng thật là có người sau khi điều trị bệnh xong không chi trả tiền thuốc, còn nói muốn đích thân đến nói lời cảm tạ, dược đồng này không nghi ngờ hắn, sau khi hành lễ thì nhanh chóng lui đi.

Trần Thời Hồng liếc nhìn căn phòng phía sau, sau đó bước ra khỏi cửa viện.

Mắt thấy người chuẩn bị rời đi, Thu Vân đứng trước cửa phòng hét lớn: "Đại nhân, chúng ta không ăn gì cũng được, nhưng cô nương phải ăn!”

Trần Thời Hồng hừ một tiếng, nhanh chóng bước đi xa.

Thu Vân đói đến mức mềm nhũn, đảo mắt lấy lại tinh thần, lại bận rộn đi vào phòng bếp đun nước lau chùi thân thể cho cô nương nhà mình.

Khi nồi nước vừa nóng lên, Trần Thời Hồng cũng vừa lúc quay lại.

Cùng trở về với hắn ta có một bà đỡ tóc có chút bạc trắng khoảng chừng năm mươi tuổi.

Thu Vân nhìn thấy trên người bà đỡ mặc một chiếc váy màu đỏ hồng, không giống kiểu trang điểm của một trù nương. Nhìn thấy ý cười giữa hai hàng lông mày, chăc hẳn là một người vui vẻ cởi mở.

"Đại nhân, vị này là ai?"

“Đây là Chu nha hành.” Vẻ mặt Trần Thời Hồng lãnh đạm: “Thân thể Tình Mai còn rất yếu, ta cũng muốn bồi bổ cho nàng ấy. Vì vậy, ta đưa bà ấy đến đây.”

Căn nhà này được cho thuê, mời nha hành đến trả tiền thuê sao?

Thu Vân trong lòng đầy nghi hoặc: "Nhưng đây là cuối tháng, cho dù đến lấy tiền nhà cũng lấy không được mấy văn tiền. Hiện tại cô nương nhà ta vẫn còn đang bệnh, chúng ta có thể chuyển đi đâu?"

“Ai nói chuyển nhà?” Trần Thời Hồng nhìn về phía cánh phòng: “Tình Mai thế này, trong lòng ta cũng cảm thấy khó chịu, ngươi cũng cảm thấy không dễ chịu có đúng không?” Hắn chỉ tay về phía nha hành bên cạnh: "Ngươi đi với bà ấy đi! Chờ ta lấy được bạc rồi, sẽ chăm sóc thật tốt cho chủ tử của ngươi.”

Thu Vân chớp chớp mắt, đầy sự kinh ngạc, qua nửa ngày mới tìm được giọng nói của bản thân mình, chỉ tay lên mũi mình: “Ta? Ngươi bảo ta đi theo bà ấy?”

Chu nha hành nhìn và đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cảm thấy khá hài lòng: "Không hổ là nha hoàn được gia đình đại phú hộ dạy dỗ ra, phép tắc cũng rất tốt. Tám lượng bạc, không thể thêm được nữa.”

Trần Thời Hồng không mặc cả, gật đầu ngay lập tức.

Khi Chu nha hành đưa bạc ra, Trần Thời Hồng thuận tay đưa ra nhận lấy ... mọi việc đã được giải quyết một cách nhanh gọn như vậy.

Thu Vân ngẩn người ra: "Đại nhân, ngài làm vậy là sao? Ta rời đi ai sẽ chăm sóc cho cô nương?" Nàng nói xong, thấy nha hành vươn tay muốn kéo mình, nàng lập tức lùi lại vài bước: "Ta không đi, ta là người của Khúc phủ, không có quan hệ gì với hắn. Lời hắn ta nói không tính.”

Trần Thời Hồng tiến vào phòng ngủ.

Thu Vân đuổi theo vào phòng: “Cô nương vẫn còn đang ngủ…”

Một là đi vào để xem thử Trần Thời Hồng đi vào đây để làm gì, hai là, muốn vào tìm cô nương nhà mình, nhờ người làm chủ.

Thuốc của đại phu kê có lẽ có thuốc an thần, lúc này Khúc Tình Mai đã ngủ rất sâu, giọng nói của Thu Vân lớn như vậy cũng không đánh thức được nàng. Trần Thời Hồng như rất quen thuộc mà đi vòng ra phía sau giường, lấy ra một cái hộp, từ bên trong rút ra một tờ giấy đã ố vàng, đưa cho nha hành: “Đây là khế ước bán thân, bà mang nàng ta đi đi!”

Thu Vân: “…” Chủ tử đem khế ước bán thân của nàng ra từ lúc nào vậy?

Điều quan trọng nhất là đồ vật này chủ tử chưa từng nói với nàng ta, mà Trần Thời Hồng lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Đây có phải là có thể biểu thị cho việc, ở trong lòng chủ tử, nha hoàn từ nhỏ lớn lên cùng nàng nhất mực trung thành với nàng, lại không thể sánh bằng một tên nam nhân mới sống cùng nàng chưa được mấy tháng sao?

Thu Vân liếc nhìn người không hay không biết gì đang nằm trên giường, cảm xúc trong lòng như dần chìm xuống đáy, có một cảm giác như bị phản bội. Trong đầu nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng, là một nô tì, nàng không dám chất vấn chủ tử, trong lòng tràn đầy oán hận, nàng chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Lúc này nhấc chân lên đi về hướng cửa chính.

Chu nha hành thấy nàng đã nhận thức được sự việc, cảm thấy hài lòng mà gật gật đầu, bước nhanh đuổi theo: “Ngươi như vậy là đúng rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đến chỗ chủ tử mới, nhớ hầu hạ cho thật tốt. Đúng rồi, ta còn chưa nói với ngươi, lần này người mà ngươi hầu hạ là một cô nương nhà thương hộ…Ta biết ngươi xuất thân từ phủ đệ đại nguyên nhị phẩm, có lẽ không coi trọng thương hộ, nhưng vị cô nương này tháng sau sẽ đến phủ Thị lang làm thiếp…Ngươi sau này chăm sóc cho người ta thật tốt, sẽ có không ít chỗ tốt cho ngươi đâu.

Những lời nói sau đó, Trần Thời Hồng không còn nghe thấy nữa.

Cầm bạc trên tay, hắn trước tiên đi lên phố mua chút thức ăn, còn không quên dặn người bán thức ăn hầm một nồi canh bồi bổ lớn cho Khúc Tình Mai.

Khi Khúc Tình Mai tỉnh lại, đã là đêm khuya. Vừa mở mắt ra, trước mũi đã truyền đến một mùi hương thơm ngát của canh gà, đã rất nhiều ngày không ăn được đồ ngon, nàng không nhịn được mà nuốt vài ngụm nước bọt.

“Tình Mai, nàng tỉnh rồi?”

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của nam nhân, Khúc Tình Mai đột nhiên nhớ đến chuyện đã xảy ra trước khi nàng chìm vào giấc ngủ, vốn dĩ cười không nổi. May mà canh gà có thể xoa dịu sự ngột ngạt trong lòng, nên nàng ngồi dậy, thuận miệng hỏi: "Thơm quá! Ai nấu canh vậy?"

Trần Thời Hồng bưng một bát canh đi tới: "Đại phu nói nàng cần bồi bổ cho thật tốt. Ta đặc biệt cho người hầm cho nàng, nàng phải uống nhiều một chút."

Cả một ngày trời Khúc Tình Mai đã không có hạt cơm miếng nước vào bụng, lúc này không thèm bận tâm những việc khác, cầm lấy bát canh bắt đầu uống. Liên tục uống hết hai bát, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Thu Vân đâu?”

Trần Thời Hồng chớp chớp mắt: “Ta mua canh gà về đã không thấy người đâu, sau một lúc lâu, cũng không thấy nàng ta quay lại.”

Ý trong lời nói, chính là người này đã tự mình bỏ chạy rồi.

Khúc Tình Mai vẫn còn đang ốm, vỗn dĩ tâm tình không tốt, nghe thấy lời này lập tức trở nên tức giận: “Nàng ta chạy rồi?”

Trần Thời Hồng lắc đầu.

Theo như những gì Khúc Tình Mai thấy, đó là hắn không biết Thu Vân đi nơi nào. Tức giận nói: “Nhất định là quay về Khúc phủ rồi, nha hoàn chết tiệt không có lương tâm, thấy ta trong tình cảnh khó khăn liền tự mình bỏ đi, uổng công ta đối với nàng ta tốt như vậy.”

“Nàng đừng tức giận.” Trần Thời Hồng lên tiếng an ủi: “Vì một nha hoàn mà tức giận hại thân thì không đáng.”

Khúc Tình Mai làm sao có thể không tức giận cho được?

Sự rời đi của nha hoàn, đối với nàng mà nói chính là bị phản bội! Hơn nữa, trong mấy ngày này Thu Vân vẫn luôn hầu hạ nàng tắm rửa, còn giúp nàng làm cơm. Nói chung tất cả những việc liên quan đến nàng đều do Thu Vân làm giúp…Bây giờ nàng ta đi rồi, ai giúp nàng tắm rửa giặt y phục?

Lẽ nào nàng đường đường là thiên kim quan gia, phải đích thân giặt y phục dọn dẹp sao?

Trong lòng Khúc Tình Mai xuất hiện một cảm giác mù mịt về tương lai của mình.

* Sáng hôm sau, khi Khúc Tình Mai thức dậy, trong nhà chỉ còn lại một mình nàng, nàng cố gắng mang thân thể đang yếu ớt vì bệnh đi vào bếp, nhìn thấy nửa bát canh gà vẫn còn ấm, nàng miễn cưỡng cầm lên uống.

Nàng lại cảm thấy nhớp nháp, lúc trước nếu như thế này Thu Vân sẽ đun nước ấm cho nàng tắm rửa. Nhưng bây giờ…trong nhà yên tĩnh đáng sợ, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu thì chỉ có một mình nàng.

Khúc Tình Mai càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát trở về phòng tìm khế ước bán thân, định để cho ả nha hoàn đã phản bội mình nếm mùi lợi hại.

Nhưng nàng lục tung chiếc hộp, nhưng cũng không tìm thấy mảnh giấy. Đột nhiên, Khúc Tình Mai nhớ ra vị trí đặt chiếc hộp có điều gì đó không ổn, nàng càng tức giận sau đó ném chiếc hộp xuống đất: “Nha hoàn đáng chết, thế mà còn là một kẻ trộm.”

Quá tức giận, hai má Khúc Tình Mai đỏ bừng, cả người càng thêm tỉnh táo không ít, sải bước ra cửa, chuẩn bị đi cáo trạng nha hoàn bên cạnh tư lợi trộm khế ước bán thân rồi bỏ chạy.

Ra khỏi cửa không lâu, lại gặp phải dược đồng ở tiệm thuốc.

Dược đồng nhìn thấy nàng, kinh ngạc nói: “Cô nương tỉnh rồi sao? Trần đại nhân vẫn luôn lo lắng cho cô nương, còn đặc biệt gọi mấy đứa trẻ đến trông chừng mấy lần.”

Nghe thấy Trần Thời Hồng quan tâm đến mình, Khúc Thanh Mai cũng không vui mừng như lúc trước, nói: “Đa tạ tiểu ca.”

Dược đồng vội vàng tỏ ra khiêm tốn, lại đầy cảm xúc nói: "Trần đại nhân đối xử với cô nương thật tốt. Hôm qua nghe nói người cần uống canh bồi bổ. Ngài ấy sợ không đủ bạc bồi dưỡng thân thể cho người, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng đem bán đi rồi.”

Khúc Tình Mai: "..."Bán rồi?

Nàng mở to mắt: "Ngươi nói thế này là có ý gì?"

Dược đồng hạ giọng nói: "Người khác không biết, nhưng ta lại vừa hay biết được. Hôm qua sư phụ của ta sau khi đến chẩn đoán cho cô ngương, nói người sau khi bị sảy thai nên thân thể còn yếu, phải bồi bổ thật tốt mới được. Không lâu sau Trần đại nhân liền bán nha hoàn bên cạnh, mua canh gà cho người…Tấm lòng này đúng là hiếm thấy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Trong lòng Khúc Tình Mai bỗng toát lên một cơn ớn lạnh, nàng thử dò hỏi: “Ngươi biết là nha hành nào không?”

"Là Chu nha hành ở góc phố, bà ấy làm ăn tử tế nhất ..."

Lời còn chưa nói hết, Khúc Tình Mai đã chạy ra ngoài.

Nàng không biết đó là nơi nào, còn phải đi hỏi đường. Khi đến bên ngoài nha hành, đúng lúc nhìn thấy bên trong cửa hàng có mấy người đang ngồi, nha hoàn của mình đang ở bên cạnh hầu hạ cho một nữ tử trẻ tuổi mặc váy hồng, đang rót trà cho nàng ta.

Khúc Tình Mai mệt đến mức thở hổn hển, nàng từng bước tiến vào trong cửa hàng: "Thu Vân?"

Thu Vân nghe thấy giọng nói này, ánh mắt khẽ động, vẻ mặt lãnh đạm: "Nô tỳ tên là Sơ Nhất.”

Ngay cả tên cũng đổi rồi!

Nói cách khác, nàng ấy đã có chủ tử mới.

Khúc Tình Mai bỏ qua sự ngăn cản của mọi người, chạy đến gần chỗ nàng ta mấy bước: "Ai cho phép ngươi đổi tên?"

Vị cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở đó có chút sợ hãi, Chu nha hành liền cau mày lại: “Vị cô nương này, nha hoàn này là hôm qua ta mua về đây, một tay giao tiền một tay giao khế ước. Ta đây là đang làm ăn, ngươi có việc gì thì đợi lát sau rồi nói được không?”

Một lát sau?

Đến lúc đó Thu Vân sẽ cùng người khác đi rồi, nàng còn có thể nói gì nữa?

Vẻ mặt Khúc Tình Mai nghiêm túc: "Vị cô nương này, đây là nha đầu của ta, ta không muốn bán nàng!”

Khí thế uy nghiêm của đích nữ nhà quan, vẫn còn có thể dọa người được. Nha hành sửng sốt một chút, biết được nữ tử trước mặt không dễ chọc vào, vẻ mặt cũng dịu đi: "Nhưng hôm qua là Trần đại nhân bán nàng cho ta..."

Khúc Tình Mai tiếp tục nhấn mạnh: “Ta không bán.” Lại thêm một chút ngữ khí: “Phụ thân ta là Khúc thượng thư, các người xác định muốn cưỡng ép mua sao?”

Không nói đạo lý nữa đúng không?

Nhưng mà, danh tiếng của phủ Thượng thư thật sự rất dọa người.

Nữ tử mặc y phục màu hồng chuẩn bị vào phủ đệ quan gia, cho nên mới muốn tìm một nha đầu hiểu quy tắc đi theo bên cạnh mình. Nàng bây giờ chỉ là một nữ tử nhà thương hộ, sao dám tranh giành cùng cô nương phủ Thượng thư?

Nàng nhìn về phía nha hành, dùng ánh mắt ra hiệu trả người trở về đi.

Chu nha hành thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cô nương đưa bạc cho ta, dẫn nàng ta quay về đi.”

Khúc Tình Mai: "..." Nàng làm gì có tiền chứ?

Nhìn thấy nàng sững sờ, trong lòng nha hành có một dự cảm chẳng lành. Bọn họ vì mối làm ăn này mà chạy đôn chạy đáo cả một ngày trời, tin tức có được cũng rất nhiều, sớm đã nghe nói Trần đại nhân này không có bạc dính túi.

Số bạc này ...chắc hẳn đã tiêu hết rồi?

Chu nha hành thử thăm dò nói: "Số bạc do Trần đại nhân cầm lấy, cô nương có thể quay về hỏi hắn thử."

Khúc Tình Mai nghĩ đến món canh gà nàng đã uống tối qua, sau đó hỏi, "Hắn lấy được bao nhiêu bạc?"

“Tám lượng!” Nha hành cũng không che giấu, dứt khoát nói: “Là Trần đại nhân tới cửa tìm ta.”

Khúc Tình Mai chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi.

Tên nam nhân này có khi nào vào một ngày nào đó cũng bán cả nàng đi không?

 
Bình Luận (0)
Comment