Chương 142
Điều khiến Khúc Tình Mai sợ hãi không chỉ là Trần Thời Hồng bán Thu Vân đi, mà còn là hắn ta vậy mà lại giấu nàng.
Rõ ràng là nàng đã hỏi, nhưng Trần Thời Hồng lại giả vờ như không biết tung tích của Thu Vân... Càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, Khúc Tình Mai không khống chế được mà rùng mình một cái.
Vị cô nương kia đã rời khỏi nơi này, thật sự không cần thiết vì một nha hoàn mà đắc tội với đích nữ phủ Thượng thư. Lỡ như vị cô nương nhà quan này thật sự muốn truy cứu, bên phía phu gia có lẽ sẽ không cần nàng ta nữa, điều này có thể sẽ hủy hoại cả đời nàng ta.
Thế nên mới nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
Chu nha hành đích thân đưa nàng ta ra cửa, và hứa sẽ tiếp tục lưu ý đến những nha đầu phù hợp.
Thu Vân có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Thực ra, trong lòng nàng biết rõ, bạc bán thân của mình chủ tử chắc là sẽ không kiếm ra. Nếu như để vuột mất chủ tử này, người tiếp theo không biết là người như thế nào.
“Nha hoàn này cứ để ở chỗ ta.” Vẻ mặt nha hành thản nhiên: “Cô nương đừng thấy lạ, ta đây chỉ là buôn bán nhỏ, thật sự không thể rộng rãi được, đợi sau khi cô nương quay về gom đủ bạc đến đây, ta sẽ đích thân trả người cho cô nương.”
Khúc Tình Mai gật gật đầu, có chút lúng túng rồi quay đầu chạy đi.
Hôm qua nàng đã uống thuốc, buổi tối còn uống bát canh gà. Nàng và Trần Thời Hồng ở bên cạnh nhau cũng không phải ngày một ngày hai, cũng từng thấy qua những việc chủ nợ đến đòi nợ, mặc dù không nói, trong lòng nàng cũng rõ Trần Thời Hồng mà có bạc thì không thể qua một đêm mà vẫn còn.
Nhìn thấy người đi rồi, Thu Vân nói nhỏ: "Bà bà, cầu xin người gọi vị cô nương lúc nãy quay lại đi, sau này ta nhất định sẽ hậu tạ người.”
Nha hành xua tay: “Ngươi dám đi theo, cô nương người ta cũng không dám mang ngươi về!” Lại thở dài một hơi: “Ta sẽ giúp ngươi tìm thử xem!
Ngập ngừng một chút, lại nói: "Lỡ như cô nương nhà ngươi không nỡ bỏ ngươi, sau đó gom đủ bạc đón ngươi trở về rồi sao? Nếu như ta đem ngươi đưa đi, lại tìm ngươi quay lại, thật sự cũng không phải dễ dàng.”
Thu Vân lắc đầu: “Cô nương không tìm ra bạc đâu.”
Khúc Tình Mai tuyệt vọng quay về nhà, ngoài cửa đã có người đợi sẵn, đó là tiểu nhị của quán ăn Thực Tứ, lúc này hắn ta đang bưng một mâm cơm, thấy nàng đến thì kinh ngạc tiến lên chào hỏi: "Phu nhân, đây là Trần đại nhân nhờ ta đưa đến, ngài nhanh chóng nhân lúc còn nóng mà ăn!”
Sau khi chạy tới chạy lui cả buổi sáng, Khúc Tình Mai quả thực hơi đói. Tuy nhiên, nhìn thấy bữa ăn ngon hơn lúc trước đã thấy rất nhiều này, nàng lại không thấy thèm ăn chút nào.
Bữa ăn này ... giống như đang nhai nuốt máu thịt của Thu Vân vậy.
Nàng đưa tay cầm lấy mâm cơm bước vào cửa. Vốn dĩ nàng muốn đợi sau khi Trần Thời Hồng làm việc xong quay về sẽ truy hỏi hắn, nhưng sau khi đợi đến xế chiều, thật sự đã đói đến choáng váng, rốt cuộc cũng phải ăn vài miếng.
Buổi tối, khi Trần Thời Hồng đi làm về, nét mặt mang vẻ dịu dàng, nhưng bên miệng không lộ ra ý cười, không giống như những ngày trước.
Khúc Tình Mai thấy hắn ta như vậy, mở miệng hỏi, "Chàng thực sự không biết Thu Vân đi đâu sao?"
Trần Thời Hồng thấy nàng bán tín bán nghi, tỏ vẻ hối lỗi nói: “Ta không dám lừa nàng. Nàng ta bị ta đem đi rồi.”
Trong lòng Khúc Tình Mai vô cùng khó chịu: “Nàng ta từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, chúng ta còn thường xuyên nằm chung một giường, tình cảm như tỷ muội. Chàng muốn đem nàng ấy đi, vì sao không thương lượng với ta? Hôm qua ta hỏi đến, chàng còn che giấu không cho ta biết, Trần Thời Hồng, chàng rốt cuộc có quan tâm đến cảm nhận của ta hay không?”
Trần Thời Hồng cúi đầu: “Tình Mai, ta…là ta có lỗi với nàng, nếu nàng như muốn trách ta, ta cũng cam chịu.”
Bộ dạng vô lại như vậy, thật sự khiến người ta tức giận.
Khuôn mặt Khúc Tình Mai vì giận mà trở nên tái nhợt: “Ta cho chàng một cơ hội để giải thích.”
Ánh mắt Trần Thời Hồng lập tức vui vẻ: “Tình Mai, nàng đối xử với ta thật tốt. Ta còn cho rằng nàng sẽ hận ta, không ngờ nàng còn nguyện ý nghe ta giải thích.”
“Chàng nói mau.” Khúc Tình Mai vô cùng không kiên nhẫn, nàng nghiêm túc nói: “Trần Thời Hồng, vì chàng, phụ mẫu ta không cần ta nữa. Những ngày tháng khổ sở cùng chàng trải qua, trước đây ta chưa từng phải chịu đựng như vậy. Ta nằm mơ cũng muốn trở về nhà, chàng đừng để ta phải làm như vậy thật.”
Ánh mắt Trần Thời Hồng lộ vẻ kinh ngạc: “Tình Mai, đều trách tại ta quá nghèo, không thể cho nàng cuộc sống đầy đủ. Hôm qua ta quay về nhìn thấy nàng hôn mê nằm trên giường, lúc đó dọa ta đến nỗi hai chân đều run rẩy. Sau đó lại nghe Thu Vân nói, nàng cần phải bồi bổ thân thể, nếu không sau này sẽ dễ sinh bệnh, cũng sẽ...sớm ngày rời bỏ ta mà đi, đại phu nói nàng mấy ngày này phải uống nhiều thuốc, ta không có bạc. Nghĩ tới nghĩ lui, đành cùng Thu Vân thương lượng, trước tiên cho nàng ta rời đi, sau khi có bạc bồi bổ cho nàng, sau này có cơ hội, ta lại tìm nàng ta trở về bên cạnh nàng.
Khúc Tình Mai bán tín bán nghi: “Hai người các người đã thương lượng rồi?”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu của Trần Thời Hồng đầy kiên định: “Thu Vân nói, muốn ta giả vờ như không biết chuyện này, không được nói sự thật cho nàng biết. Chính là muốn để nàng cho rằng nàng ta đã lén lút bỏ đi, như vậy nàng sẽ tức giận, nhưng nàng sẽ không buồn vì một nô tỳ chạy trốn. "
Lời này nói ra thật trơn tru.
Nhưng tâm trí của Khúc Tình Mai lúc này toàn là vẻ mặt cười nhạo của Thu Vân ngày hôm nay.
"Ta không nỡ xa Thu Vân," Khúc Tình Mai đưa bàn tay trắng nõn thon thả của mình ra: "Ta cái gì cũng không biết. Không có nàng ấy, ta không thể làm gì được. Chàng đưa tiền cho ta, ta đi chuộc nàng ấy về."
Trần Thời Hồng không ngờ bản thân đã nói như vậy, mà nàng còn muốn đi chuộc người. Vẻ mặt khó coi nói: "Ta đã tiêu hết bạc rồi."
Quả nhiên!
Khúc Tình Mai đối với việc này không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt nói: “Tiêu hết rồi sao, hay là dùng để trả nợ rồi?”
Số bạc đó, hôm qua đã bị chủ nợ lấy đi sáu lượng. Trần Thời Hồng vốn dĩ không lừa nàng, nhưng sắc mặt hắn vẫn có chút không đúng, sau đó hắn nói: “Tiêu rồi.”
Hắn mở miệng nói dối: "Ta mua cho nàng số thuốc dùng trong một tháng, còn có nửa tháng cơm, đều tiêu hết rồi."
Khúc Tình Mai khẽ cau mày, đánh giá nam nhân trước mặt: "Chàng tiêu hết toàn bộ số bạc lên người ta?"
“Đương nhiên.” Trần Thời Hồng thề thốt son sắt: “Nếu không phải không còn con đường nào khác, ta không bao giờ muốn lợi dụng nàng. Thu Vân là nha đầu của nàng, bạc đổi lấy được tất nhiên toàn bộ đều tiêu trên người nàng.”
Trong lòng Khúc Tình Mai không tin tưởng hắn nhưng vẫn không hỏi gì. Chỉ nói bản thân buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Sáng hôm sau, sau khi nàng thức dậy, Trần Thời Hồng đã không có ở nhà, vốn dĩ nàng cũng không muốn tìm người, bản thân sau khi tắm rửa xong, đi đến nha hành ngày hôm qua đã đến.
Thu Vân lần nữa gặp được chủ tử, thực sự vô cùng bất ngờ, nàng ta còn cho rằng Khúc Tình Mai sau khi quay về sẽ bị Trần Thời Hồng dỗ dành mà quên hết.
“Cô nương, người đến chuộc nô tỳ sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt Khúc Tình Mai lộ vẻ ngượng ngùng: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Xem ra là không phải rồi! Thu Vân cũng không kinh ngạc, gật đầu nói: “Người hỏi đi.”
Khúc Tình Mai nhìn chằm chằm vào nha hoàn trước mặt mình: "Hôm qua hắn ta nói với ta rằng hai người đã bàn bạc rồi mới đưa ngươi đến đây. Còn là ngươi cầu xin hắn đừng nói cho ta biết sự thật, để ta xem như ngươi là nha hoàn đã bỏ trốn để khỏi đau lòng, có đúng không?”
Vẻ mặt Thu Vân đầy vẻ chế giễu: "Người tin những lời này không?”
Khúc Tình Mai mím môi, nếu như tin tưởng, lần này nàng sẽ không biết ngượng mà chạy đến đây một chuyến rồi.
Rốt cuộc cũng là chủ tớ nhiều năm, Thu Vân cũng thành tâm hy vọng chủ nhân của mình sẽ ngày càng tốt hơn. Nàng nghiêm nghị hỏi: "Cô nương có thể trả lời ta một câu được không?"
Khúc Tình Mai cau mày: "Ngươi nói đi."
“Khế ước bán thân của ta, ta luôn cho rằng người quá nóng lòng muốn đi nên không mang theo.” Lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào chủ tử của mình, ánh mắt rực lửa: “Trần Thời Hồng biết rõ vị trí người để khế ước bán thân, là người nói với hắn ta, hay là tự hắn ta lén lút nhìn thấy?”
Khúc Tình Mai cảm thấy câu này không có gì khó để trả lời: “Ta nói cho hắn biết, lúc đó sợ hắn bất cẩn làm mất chiếc hộp.”
Vẻ cười chế giễu bên môi Thu Vân càng thêm sâu.
Mối quan hệ giữa chủ tớ dù tốt đến đâu cũng chỉ là chủ tớ. Không thể sánh bằng tình cảm tốt đẹp giữa phu thê.
Trái tim nàng đã triệt để chết rồi, huống chi bây giờ Khúc Tình Mai không có bạc chuộc nàng ta về. Ngay cả khi có, tình cảm chủ tớ sẽ không bao giờ được như lúc trước.
Nàng nói: "Hắn ta nói dối người. Trước khi nha hành đến, nô tỳ đã cãi nhau rất lớn với hắn ta, khế ước bán thân cũng là hắn ta tìm ra được. Có điều, hắn ta thực sự có nói bán ta đi là vì muốn bồi bổ thân thể cho người. Còn việc số bạc hắn cầm lấy có thật sự tiêu trên người của người hay không, người phải tự mình đi điều tra.”
Khi rời khỏi nha hành, Khúc Tình Mai vẫn còn đang ngơ ngẩn người, khi hoàn hồn lại thì nàng đã trở lại trước cửa nhà.
Thành thật mà nói, những việc mà Trần Thời Hồng làm tuy là vì tốt cho nàng, nhưng trong lòng Khúc Tình Mai cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không muốn quay về căn nhà nhỏ nát này nữa.
Nàng ngơ ngác đứng ở cửa, nhưng lại nghe thấy phía sau có người gọi:
“Tình Mai?"
Khúc Tình Mai quay lại nhìn, thấy Trần Thời Hồng đang đứng ở cách đó không xa, nàng nhất thời sửng sốt một chút, nhìn về phía mặt trời đang mọc trên cao ở phía khoảng không bao la, sau đó nghi hoặc hỏi: “Sao chàng quay lại rồi?”
Vừa hỏi xong mới phát hiện thần sắc của hắn có điều gì đó không ổn, bờ môi tái nhợt, sắc mặt cũng khó coi.
Khúc Tình Mai quan tâm đến suy nghĩ của hắn, bước vào cửa: "Chàng nói chàng đặt đồ ăn cho trong nửa tháng cho ta, sao giờ này vẫn chưa giao đến?"
Trần Thời Hồng vuốt mặt, ủ rũ đi theo vào nhà, vừa bước qua khỏi cửa đã vấp phải bậc cửa.
Hắn ngã xuống đất, Khúc Tình Mai quay lại đỡ: "Sao chàng giống như bị mất hồn vậy?"
Trần Thời Hồng không đứng dậy, ngây người nhìn nàng: "Tình Mai, ta bị Hàn Lâm Viện đuổi rồi. Học sĩ dẫn dắt ta nói rằng, hai ngày này sẽ có thông cáo.”
Khúc Tình Mai nhất thời không hiểu lời hắn nói: "Cái gì?"
“Hôm nay ta đã dọn dẹp nhà kho, không hiểu sao nó lại bốc cháy.” Trần Thời Hồng bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nó như một cơn ác mộng: “Bọn họ nói ta làm hỏng điển tịch quý giá, chắc chắn sẽ bị cách chức. Có lẽ ta còn bị kết tội. .. "
Sau đó hắn nắm lấy tay nàng, chẳng khác nào như người chết đuối vớ được khúc gỗ, đến nỗi cổ tay nàng bắt đầu đau, ánh mắt lo lắng nhìn nàng: "Tình Mai, ta khổ công đọc sách mười mấy năm, chịu đủ loại vất vả mới có được ngày hôm nay, nếu như bị đuổi đi, cả đời này của ta cũng coi như xong rồi. Nàng phải giúp ta!”
Cổ tay Khúc Tình Mai đau đớn, nàng định rút lại mấy lần, nhưng lại càng bị hắn siết chặt làm cho đau hơn, cơn đau khiến nàng đỏ bừng hai mắt: “Chàng buông ta ra trước.”
Trần Thời Hồng lập tức xin lỗi, buông lỏng tay ra: “Tình Mai, ta cầu xin nàng.”
Khúc Tình Mai cũng nhìn thấy quá trình hắn từ lúc bắt đầu đọc sách thi cử đến nay, thấy được sự kiên trì và nghị lực của hắn, mới động tâm với hắn. Biết được hắn bị cách chức, có thể còn bị kết tội, trong lòng cũng có chút hoảng hốt: “Ta chỉ là nữ tử hậu trạch, lấy cái gì để cứu chàng đây?”
Trần Thời Hồng nhìn về phía nàng với đầy sự mong đợi: "Khúc đại nhân nhất định phải có cách. Tình Mai, nàng trở về giúp ta cầu xin phụ thân nàng, ta xin nàng."
Cầu xin cũng vô ích!
Khúc Tình Mai không được phụ mẫu thừa nhận, thậm chí còn tổ chức tang sự xem nàng như nữ nhi đã qua đời. Đó là bởi vì nàng ấy cố chấp phải gả cho nam nhân trước mặt này. Nếu vì việc của hắn mà quay về phủ cầu xin, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không thể vào.
Nàng ngập ngừng nói: “Phụ thân ta vốn dĩ đã chán ghét chàng…”
Lời này khi vào tai Trần Thời Hồng, giống như đâm thẳng vào tim hắn. Hắn lập tức ngước mặt lên nhìn người trước mắt.
Khúc Tình Mai chưa bao giờ thấy bộ dạng này của hắn, nàng vô thức sợ hãi lùi lại: "Chàng nhìn ta như vậy làm gì?"
Trần Thời Hồng đứng lên, từng bước tới gần: "Khi ta đi Hàn Lâm Viện, ngay cả đồ bật lửa cũng không mang theo. Cũng biết phòng khi không thể gặp lửa nếu không điển tịch sẽ cháy, thường ngày đều vô cùng cẩn thận, Lửa đó vốn dĩ không phải ta đốt, nhưng hiện tại chứng chỉ lại chỉ về phía ta. Tình Mai, từ lúc bọn họ đuổi ta đi không cho ta giải thích một lời, ta liền đoán được có người ở phía sau hãm hại ta!”
Hai mắt hắn đỏ như máu: “Phụ thân nàng hận ta, có phải ông ta làm hay không?” Tuy rằng vẫn còn nghi hoặc, nhưng giọng điệu lại chắc chắn: “Khúc Tình Mai, tai họa này của ta căn bản là do nàng mang đến.”
Khúc Tình Mai giật mình hét lên: "Chàng nói bậy!”