Chương 143
Khúc Tình Mai bắt gặp đôi mắt đỏ như máu của hắn ta, trong lòng vô cùng kinh hãi, thực sự sợ rằng hắn ta sẽ động tay động chân đánh nàng.
“Phụ thân ta thật sự rất ghét chàng, nhưng ta còn ở đây, ông ấy sẽ không hại ta.” Khúc Tình Mai hoảng loạn trong lòng, không chút do dự nói: “Người ghét chàng nhất chính là công chúa, có lẽ là quận chúa đã làm điều đó.”
Trần Thời Hồng lắc đầu: “Đường đường là công chúa, nếu muốn xử lý ta, không cần phải vòng vo như vậy.”
Vả lại những thứ trong khố phòng của triều đình tuy tích nhiều bụi nhưng đều là vật hữu dụng, nếu không thì đã bị tiêu hủy từ lâu rồi.
Trong mắt Hoàng thượng và công chúa, đó là thứ trong nhà họ. Ai sẽ đốt những thứ của nhà họ để hãm hại người khác chứ?
Dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho công chúa và quận chúa, Hoàng thượng thậm chí không cần phải tìm cớ nếu muốn giáng chức của hắn.
Vì vậy, những kẻ muốn làm hại hắn ta, ngoại trừ người Khúc gia ra hắn không nghĩ ra được ai khác.
Khúc Tình Mai hiểu ý của hắn, nuốt nước bọt: “Chắc chắn chuyện đó không phải là phụ thân thiếp làm. Hoặc là do ngoài ý muốn, hoặc là do người khác gây ra cho chàng thôi.”
Ngữ khí của nàng chắc nịch.
Trần Thời Hồng nhìn nữ nhân rõ ràng là mạnh mẽ trước mặt mình, trong lòng cảm thấy hối hận. Vốn dĩ nghĩ rằng ở bên cô ấy sẽ giúp ích cho hắn, nhưng hắn ta không ngờ rằng điều đó lại là hắn còn khổ sở hơn.
Nên hắn ta đột ngột quay lưng bỏ đi.
Khi sự việc đã náo loạn như thế này, hắn ta không cam tâm bị giáng chức, vì vậy hắn phải tìm đến người khác để giúp đỡ.
Khúc Tình Mai nhìn hắn ta đi xa, vội vàng hỏi: “Chàng đi đâu đấy?”
Khúc Tình Mai mở miệng: “Tiểu nhị còn chưa đưa đồ ăn cho ta.”
Trong viện chỉ còn một mình nàng, âm thanh của câu nói vừa nói ra không lớn, câu nói này rất nhanh đã bị gió thổi tan biến. Khúc Tình Mai sợ hãi, bụng thì lại đói, liền dứt khoát đi đến quán ăn Thực Tứ, nàng đi một vòng cũng tìm được tiểu nhị đến đưa cơm cho nàng ngày hôm qua.
Lúc này cơm nước đã xong xuôi, trong quán chỉ có hai ba người ngồi trên mấy cái bàn. Khúc Tình Mai chậm rãi bước vào: “Nghe phu quân ta nói, chàng ấy đã đặt đồ ăn ở đây nửa tháng trời, sao đến hôm nay vẫn chưa đưa đến cửa?”
Tiểu nhị ngạc nhiên, nhìn về phía đông gia ở cửa.
Đông gia kinh ngạc: “Không có!”
Thấy vậy, trái tim của Khúc Tình Mai liền chùng xuống. Nàng nhận thấy khách ở hai bàn đằng kia nhìn sang, trên mặt chỉ cảm thấy như phát sốt, nhanh chóng lùi lại: “Chắc là do ta nhớ nhầm.”
Nàng gần như hoảng loạn bỏ chạy.
Trên đường phố, Khúc Tình Mai ôm lấy chiếc bụng đau nhức của mình, thơ thơ thẩn thẩn đi về phía nhà mình.
Sau khi đến bên ngoài sân, Khúc Tình Mai đột nhiên dừng bước chân, khuôn mặt ngây ngốc nhìn về phía cửa. Sau đó nàng xoay ngoài, bước chân quyết định hướng về phía Khúc phủ.
Ở đây ăn ở đều không tốt, ngay cả nha hoàn cũng đi rồi. Bây giờ Trần Thời Hồng đã bị giáng chức, tiền lương của hắn ta chắc chắn không còn nữa. Bên ngoài vẫn còn nợ nhiều như vậy...nếu như cứ sống ở đây, thật sự sẽ bị hắn bán đi mất.
Dù cho không bán đi, Khúc Tình Mai cũng không chịu được những ngày tháng khổ cực như vậy.
Khúc Tình Mai hạ quyết tâm quay trở lại nhà để thừa nhận lỗi lầm của mình.
Nàng định quỳ xuống thỉnh tội trước, khi nào phụ mẫu hết giận sẽ cho người mời nàng vào cửa. Nếu không thì, nàng dứt khoát chết bên ngoài cửa, phụ mẫu chắc sẽ không nỡ để nàng chết ngoài cửa.
Nàng đã tính toán một kế hoạch tốt như vậy, nhưng đến bên ngoài cửa, đã thấy có người sớm ở đó.
Trần Thời Hồng lúc này đang thương lượng với người gác cổng, muốn vào trong gặp Khúc đại nhân.
Người gác cổng đương nhiên không cho hắn ta vào, hai bên ồn ào một trận. Khúc Tình Mai nhìn một cái, cũng không quản nhiều, liền trực tiếp quỳ xuống: “Nương, nữ nhi bất hiếu về rồi đây.”
Nghe thấy giọng nói này, Trần Thời Hồng nhìn lại thì thấy Khúc Tình Mai đang quỳ, từ những gì nàng vừa nói, không khó để biết được rằng nữ nhân này đã hối hận và muốn trở về nhà.
Trần Thời Hồng lập tức tức giận.
Hắn ta vì nữ nhân này mà bị phái đến giáng chức đi nơi khác, nữ nhân này lại muốn thoát thân một cách nhẹ nhàng...đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Lại cùng người gác cổng giằng co mấy câu, mắt nhìn thấy hộ vệ đang cầm gậy lao ra. Trần Thời Hồng không muốn bị đánh, chỉ có thể lùi lại phía sau.
Không được mấy bước đã lùi đến bên cạnh Khúc Tình Mai, hắn ta liền cúi người kéo nàng: “Tình Mai, nàng mau đứng dậy đi.”
Khúc Tình Mai không nhúc nhích: “Trần đại nhân, hai chúng ta môn không đăng hộ không đối, hai chúng ta ở cùng nhau đối với cả hai mà nói cũng không tốt. Những chuyện đã từng xảy ra, ngươi vẫn nên quên hết đi.”
Quên đi?
Trần Thời Hồng đã vì nàng trả giá nhiều như vậy, cuối cùng đi đến bước này, chỉ nghe được một câu “quên đi”, hắn ta làm sao có thể cam tâm?
Hắn ta đưa tay ra kéo nàng: “Khúc đại nhân vẫn chưa hết giận, sẽ không cho nàng vào cửa đâu. Hiện tại thân thể nàng yếu ớt, không thể quỳ như vậy được. Chúng ta trước tiên về nhà tìm đối sách đi.”
Khúc Tình Mai không nhúc nhích: “Trần đại nhân, ta khuyên ngươi mau thả ta ra đi.”
Thái độ quả thật lạnh nhạt, Trần Thời Hồng liền sửng sốt: “Nàng thật sự muốn từ bỏ ta?”
Khúc Tình Mai nâng mắt lên nhìn, đôi mắt từng tràn đầy ý cười lúc này cực kỳ lạnh lùng: “Khố phòng bốc cháy rồi. Chàng nói có người hãm hại, còn nói người đó là phụ thân ta, phụ thân ta sao lại muốn hãm hại ta chứ?”
Rõ ràng là tức giận vì hắn đã lừa dối nữ nhi của mình.
Trong lòng Trần Thời Hồng kinh ngạc: “Nàng...”
Khúc Tình Mai thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa nhà: “Trần đại nhân, cứ coi như suy đoán của ngươi là đúng. Phụ thân đã làm điều đó với ngươi thì có lẽ là do không quên được ta thôi, ngươi vẫn quyết định đưa ta về sao?”
Mang nàng trở về nữa, hắn chỉ có thảm hơn!
Trần Thời Hồng nghiến chặt răng: “Khúc Tình Mai, nàng đang uy hiếp ta?”
“Chỉ là nói sự thật thôi.” Sắc mặt Khúc Tình Mai lạnh nhạt: “Vừa nãy ta đến quán ăn Thực Tứ hỏi thăm, ngươi căn bản không hề đặt đồ ăn nửa tháng trước, có lẽ thuốc trong y quán một tháng cũng không đặt. Trần Thời Hồng, ngươi đã bán Thu Vân, hoàn toàn là vì nàng ta cãi nhau với ngươi, đối với ngươi không đủ tôn trọng...nói gì mà là vì ta, đều là những cái cớ mà ngươi nghĩ ra.”
“Ngươi là một tên khốn giả vờ đạo mạo!” Mấy ngày này trong lòng ngột ngạt, nàng càng nói càng tức giận, lời nói ra càng thêm tàn nhẫn: “Thảo nào quận chúa không cần ngươi.”
Những lời này như nhát dao xuyên qua phổi, qua phế quản của Trần Thời Hồng, hắn ta càng thêm khó chịu: “Khúc Tình Mai, nàng chắc chắn không muốn quay về cùng ta?”
Ánh mắt Khúc Tình Mai giễu cợt: ‘Cho dù ta thật sự đi cùng ngươi, ngươi cũng dám mang ta đi sao?”
Thành thật mà nói, ngày hôm nay Trần Thời Hồng đã trải qua những thay đổi rất lớn, bộ não của hắn vẫn chưa kịp thích nghi với những điều đó. Lúc này, khi Khúc Tình Mai nhắc nhở, ngay lập tức hắn đã hiểu vì sao Khúc đại nhân lại làm hắn bị giáng chức, căn nguyên là để cho nữ nhi sau những ngày chịu khổ hồi tâm chuyển ý.
Sau khi biết nguyên nhân, Trần Thời Hồng còn dám mang đi sao?
Trần Thời Hồng im lặng một lúc lâu: “Tình Mai, ta thật sự rất vui vẻ bên nàng, cũng thật sự muốn cùng nàng sống hết cuộc đời còn lại.”
Hắn nhấc chân từ từ rời đi.
Khúc Tình Mai không nhìn hắn ta, lại quỳ xuống: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi biết mình sai rồi.”
Văn thư giáng chức Trần Thời Hồng rất nhanh đã được giáng xuống.
Có rất ít chuyện mà Hoàng thượng không tra ra được, về chuyện những ủy khuất của Khang nương ở Trần gia chịu phải, căn bản cũng không phải là bí mật gì. Biết được ngoại sinh nữ chịu khổ, Hoàng thượng đã âm thầm tìm cơ hội tính sổ với Trần Thời Hồng.
Đang lúc ngủ say có người đưa gối, Hoàng thượng không chút khách khí nhận lấy.
Trần Thời Hồng đã bị giáng chức, từ nay về sau sẽ không còn là quan viên, cũng như không được nhận lương.
Hầu hết mọi người chỉ nghe náo nhiệt, nhưng với một số người, vấn đề này có một tác động lớn.
Chẳng hạn như những chủ nợ của Trần Thời Hồng.
Ban đầu, họ lo ngại Trần Thời Hồng là một quan viên, vì hắn ta có lương hàng tháng nên họ không quá thúc ép hắn ta.
Bây giờ mắt thấy hắn đã giáng chức làm một bách tính bình thường, hơn nữa cả đời cũng không được làm quan, các chủ nợ đều lo lắng.
Hắn ta là một thư sinh nhu nhược, không làm quan thì làm được gì?
Vai thì không gánh được, không nhấc được, không kiếm tiền được thì làm được gì?
Kết quả là các chủ nợ biết điều ngày trước, bây giờ ngày nào cũng đứng trước cổng nhà của Trần Thời Hồng.
Trần Thời Hồng bị đuổi đến không còn một xu dính túi, bản thân cũng không thể tự nấu ăn, hắn ta bị đói suốt một ngày. Hắn ta nghĩ mình không thể tiếp tục ở đây được nữa, vì vậy đã lén lút rời viện, chạy đến phủ Công chúa.
Công chúa mang theo Tần Thu Uyển sống trong cung đã lâu, vừa mới dọn về liền biết được Trần Thời Hồng đến cửa.
Công chúa chạy tới lui cả nửa ngày, căn bản đã vô cùng mệt mỏi, nghe thấy tin này liền nhíu mày: “Sao hắn lại dám tới đây?”
Tần Thu Uyển luôn chú ý đến mọi chuyện xảy ra với Trần Thời Hồng, thản nhiên nói: “Đã không còn nơi nào để đi. Còn nước thì còn tát. Hắn chạy đến xem xem chúng ta có thương xót mà giúp hắn hay không.”
“Không gặp.” Công chúa xua tay: “Mệt cả nửa ngày rồi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Lại bảo cho nha hoàn một tiếng: “Nếu như hắn vẫn không đi thì kêu người đưa hắn đến Kinh Triệu Doãn đi.”
Quay đầu lại nhìn nữ nhi cười nói: “Dám đến phủ Công chúa làm loạn, cũng không thể bỏ qua cho hắn được.”
Trần Thời Hồng thực sự không muốn rời đi, khó tránh phải lời qua tiếng lại với hộ vệ. Kết quả là, hắn đã bị hộ vệ ở phủ Công chúa trói lại, áp giải đến Kinh Triệu Doãn.”
Ngồi trong nhà tù tối tăm, Trần Thời Hồng vẫn không hiểu tại sao Khang nương lại đột ngột thay đổi, hơn nữa không hề nhớ nhung tình cảm cũ. Trực tiếp đưa hắn vào nhà lao...chính là không để lại cho hắn ta một con đường để sống sót!
Trần Thời Hồng ngồi xổm trong ngục, trong lòng tràn đầy hối hận.
Nếu biết có ngày hôm nay, hắn đã không nên để mẫu thân và hai tỷ tỷ của mình ngược đãi Khang nương, nếu hắn dừng những hành động đối xử khắc nghiệt của họ ngay lúc đó thì hắn nhất định sẽ là một quận mã tương lai sáng lạn.
Thiên kim khó mua hắn đã sớm biết, Trần Thời Hồng dập đầu gối xuống đất, tìm cách thoát ra ngoài.
Nhưng một giọng nói yếu ớt và khàn khàn của một nữ nhân từ bên cạnh truyền đến: “Nhi tử...”
Trần Thời Hồng sửng sốt, nhìn lại bóng dáng đen kịt một hồi mới nhận ra, cuối cùng cũng nhìn thấy đôi lông mày quen thuộc giữa mái tóc hoa râm, hắn ngập ngừng gọi: “Mẫu thân?”
Trần mẫu vui mừng khôn xiết: “Con à, ta tưởng con quên ta rồi cơ? Mấy ngày nay sao con lại không đến thăm ta và hai tỷ tỷ? Ta đợi con rất lâu đó...”
Trần Thời Hồng sờ sờ mũi: “Không tiện.”
Nghe những lời nói qua loa như vậy, Trần mẫu cũng đành lòng tin vào nhi tử của mình, nhưng thay vì hỏi đến cùng, bà lại hỏi: “Nhi tử à, sao con lại đến đây?”
Nghĩ đến điều gì đó, bà ta lại hớn hở: “Chẳng lẽ con bắt chước trong mấy vở kịch, chạy vào nhà lao để nghe khẩu cung của tội phạm không chịu thú tội sao?”
Trần Thời Hồng: “...” Hắn cũng muốn vì vậy mà đến lắm chứ.
Thật không may, hắn ta là một phạm nhân thực sự.
Hơn nữa, những người hắn ta đắc tội cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn.