Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 144

Chương 144
Ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của Trần mẫu vô cùng hào hứng, cũng không phát hiện trên mặt nhi tử có gì không đúng, liền tiếp tục truy hỏi: “Con đang tìm ai vậy?”

Trần Thời Hồng buồn bã trả lời: “Nương, con không tìm ai hết.”

Trần mẫu đầu tiên là bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Con đường đường là quan viên, nếu không điều tra về vụ án, vậy rốt cuộc tại sao con lại đến đại lao?” Thấy nhi tử không muốn nói với mình về chuyện này, hai mắt bà ta liền sáng lên: “Có phải chuyện này không tiện để cho người ngoài biết không?”

Bà ta nghĩ mình đã tìm ra điểm mấu chốt trong đó, thân thể liền lùi lại phía sau: “Vậy thì ta giả vờ như không quen biết con, sẽ không làm chậm trễ việc chính của con.”

Trần Thời Hồng mở to miệng, nhưng hắn vẫn chưa thể nói với mẫu thân rằng hắn bây giờ đã là tù nhân, mắt thấy mẫu thân cách hắn khá xa, hắn dứt khoát không buồn giải thích nữa, liền nhắm chặt mắt lại.

Thiên hạ chẳng có bức tường nào chắn được gió.

Trần Thời Hồng ngồi một mình trong đại lao, hắn không muốn nói cho người khác biết hắn phạm phải tội gì. Hắn không muốn nói ra, nhưng cai ngục lại không muốn che giấu giúp hắn.

Buổi trưa ngày hôm đó, hộ vệ đưa cơm đến cho hắn.

Trần Thời Hồng mấy năm nay hiếm khi sống những ngày tháng khó khăn như này, đương nhiên là không ăn được, sau khi nhìn thấy đồ ăn mốc meo trong nhà lao, hắn liếc qua một cái sau đó quyết định thu hồi ánh mắt, cũng không có ý định ăn nó.

Tên hộ vệ thấy vậy, nhịn không được liền giễu cợt: “Ngươi còn coi mình là quan viên đấy hả! Không ăn thì chờ đó mà chết đói! Đúng rồi, ngươi đã đắc tội với công chúa và quận chúa, muốn chết cũng không thể được. Một lát ta đi đưa cơm xong quay lại mà ngươi chưa ăn xong, thì ta gọi huynh đệ bọn ta đến bón cho ngươi ăn đấy.” Hắn ta lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Huynh đệ bọn ta ra tay chắc sẽ hơi nặng, lỡ như làm ngươi bị thương thì lúc đó cũng đừng ngạc nhiên quá.”

Vừa nói xong, người đó vừa xách cái thùng đi xa.

Trần mẫu ở đây đã lâu, đã quen với những việc xảy ra trong đại lao, vội vàng chạy ra cửa ăn cơm, đang lúc ăn ngon miệng thì nghe được những lời này. Bà ta liền nhìn về phía nhi tử, nghi ngờ hỏi: “Con đã đắc tội với công chúa và quận chúa sao?”

Nếu như nhi tử thật sự vào đây để nghe trộm khẩu cung của phạm nhân, mấy tên cai ngục chắc chắn sẽ khách khí với hắn một chút. Dù cho có giả vờ cũng không nên có thái độ như vậy.

Bà ta sống ở đây cũng không phải ngày một ngày hai, đối với tính khí của những tên cai ngục cũng biết được chút ít. Bọn họ căn bản sẽ không làm khó phạm nhân, kiểu mỉa mai này chỉ sẽ đối với mấy tên tội nặng mà thôi.

Nhi tử bị bọn họ đối đãi như vậy, trong nhất thời, trong lòng Trần mẫu nổi lên chút chua xót. Cũng chỉ có thể là nhi tử thật sự đắc tội với công chúa mới rơi vào tình cảnh này.

Trần Thời Hồng những ngày này phát ngốc ở trong đại lao, hắn vẫn luôn tìm cách nào đó thoát thân. Cũng nhớ về không ít những chuyện trước đây, càng nghĩ càng thấy hoài niệm, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng.

Bởi vì hắn phát hiện ra một mấu chốt chết người, bởi vì Trần gia đối xử tệ bạc với quận chúa, công chúa sẽ không tha thứ, quận chúa đối với hắn cũng không còn tình nghĩa, thậm chí còn oán hận hắn rất nhiều, hơn nữa Khúc đại nhân cũng muốn làm khó hắn...hắn có thể thực sự không thể nào thoát ra được.

Trần Thời Hồng không cam tâm, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng mình sai, nếu thực sự hắn đã sai, cũng là do bị người khác liên lụy. Giống như ngay lúc này, nghe thấy câu hỏi của mẫu thân, trong lòng hắn đột nhiên tức giận, không chút khách khí nói: “Con đắc tội chỗ nào chứ?”

“Quận chúa bị người đối xử thô bạo, công chúa từ đó mới ghi hận, cho nên con mới có thể sa cơ đến bước này.” Trần Thời Hồng càng nói càng phát phiền: “Đúng là tóc dài não ngắn, nếu các người đối xử tốt với quận chúa một hai lần, con cũng sẽ không đến bước này, các người cũng sẽ không bị giáng cấp đến mức làm tù nhân.”

Trần mẫu đột nhiên bị nhi tử trách móc một trận, sau khi phản ứng lại, bà ta liền lẩm bẩm: “Ta không biết nàng ta là quận chúa!”

Nếu như bà ta biết trước, đã sớm coi người ta thành tổ tiên của mình mà chăm sóc rồi.

Trần Thời Hồng yếu ớt nhắm chặt mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa.

Trần mẫu vừa ăn cơm trên tay, vẫn luôn chú ý đến tinh thần của nhi tử, đợi đến khi cái bát trống không, lúc ánh lửa trong nhà lao rọi đến, bà ta như nghĩ ra điều gì đó, cả khuôn mặt liền gục xuống khung sắt gần nhi tử nói: “Thời Hồng, con thật sự bị bắt vào đại lao sao?”

“Con đã là quan viên rồi mà, sao có thể bị bắt vào đại lao được?”

“Ngay cả công chúa cũng không thể bắt nạt người ta như vậy được!” Trần mẫu càng nói càng kích động. Vì để nuôi dưỡng nhi tử như thế này, Trần gia những năm này đã dốc toàn bộ sức lực, gia tài trong nhà, còn lấy cả bạc từ chuyện hôn sự của hai nữ nhi, quả là không thể chịu nổi.

Đại nữ nhi thậm chí còn phải gả cho một nam nhân bị tàn tật.

Mắt thấy nhi tử trầm mặc không nói gì, Trần mẫu bắt đầu vỗ vỗ vào thanh sắt: “Ông trời đúng là không công bằng, công chúa cũng có thể tùy ý bắt phạt một quan viên hay sao?”

Nghe thấy mẫu thân nhắc đến công chúa, Trần Thời Hồng kinh ngạc mở to mắt, trách mắng: “Đồ ngốc.”

“Đồ ngốc là mắng ai vậy?” Trần mẫu tự cho rằng mình vì nhi tử đòi công đạo, hắn ta không những không biết ơn, ngược lại còn mắng người. Bà ta liền tức giận sôi người, nói: “Bà già này vất vả cực nhọc để cho ngươi đọc sách, ngươi cũng thi được thành tiến sĩ rồi, lại bị người ta hại đến nỗi vào nhà lao. Ngươi mới là ngu ngốc!”

Trần Thời Hồng: “...”

Hắn ta xoa xoa lông mày, nhắc nhở: “Nếu người không muốn chết thì cũng đừng mắng công chúa và quận chúa, tốt nhất là nhắc đến cũng đừng nên nhắc.”

Trần mẫu là một nữ nhân thôn quê, tuy không biết mình náo loạn như vậy sẽ gánh chịu hậu quả gì, nhưng nhìn thấy thần sắc ủ ê của nhi tử, cũng biết được hậu quả sau này bà cũng không thể gánh nổi. Ngay lập tức, bà ta như một con vịt bị bóp cổ, ho khan hai tiếng lại cũng không nói được tiếng nào.

Hai vị tỷ tỷ của Trần Thời Hồng cũng ở trong cùng đại lao này, chỉ là không ở cùng nhau, cũng nghe nói đến chuyện đệ đệ bị bắt đến đây.

Đệ đệ bị bắt vào nhà lao, cũng xem như đã trực tiếp dập tắt hi vọng muốn được ra ngoài của bọn họ.

Ra ngoài không được, bọn họ chỉ có thể ở trong nhà tù này đến hết đời mà thôi. Tỷ muội hai người bọn họ đều rất hối hận, một là hối hận vì lúc đầu không nên đối xử thô bạo với Khang nương, thứ hai là hối hận vì lẽ ra không nên vào kinh. Nếu như không đến Kinh thành, những ngày tháng của bọn họ vẫn khổ, nhưng cũng không đến nỗi bị nhốt trong nhà lao tối tăm này ngày ngày phải ăn cơm mốc meo như thế này.

Những người này nhịn quá lâu rồi cũng sẽ phát điên. Hai người tỷ muội của bọ họ cũng giống vậy, ban đầu còn nhịn được mấy ngày, sau này liền bắt đầu mắng chửi ầm ĩ.

Trần mẫu không những không dừng lại, thỉnh thoảng còn giúp vào để chửi bới.

Không thể mắng công chúa và quận chúa, bà ta mắng nhi tử còn không được sao?

Trần Thời Hồng nghe thấy những lời mắng như vậy, chỉ cảm thấy rất là khó chịu.

Khúc Tình Mai quỳ trước của nhà một ngày một đêm, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai mời nàng ta vào cửa.

Tuy thời tiết như thế này cũng không đến nỗi lạnh, nhưng nàng ta quỳ quá lâu, chỉ cảm thấy đau nhức khắp người. Đầu óc choáng váng lâng lâng, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa mà ngất đi.

Vào lúc ngất đi, Khúc Tình Mai liền nảy ra một ý tưởng trong đầu.

Nàng ta ngất đi, chẳng lẽ phụ mẫu không cho người dìu nàng ta vào cửa?

Trong lúc đầu óc quay cuồng, Khúc Tình Mai nhận ra rằng có ai đó đang thật sự di chuyển mình, sau đó, nàng ta liền yên tâm thiếp đi.

Khi nàng ta tỉnh dậy lần nữa, căn phòng đã tối om một mảnh. Mượn ánh trăng yếu ớt bên ngoài, Khúc Tình Mai nhận ra rằng đây không phải là phòng riêng của nàng. Nàng ta trở mình một cái, định đứng dậy xem tình hình trong sân như thế nào, nhưng vừa động một cái, liền phát hiện chăn bông phủ trên người nàng là vải thô, chứ không phải chiếc chăn bông bằng lụa mềm mại.

Sắc mặt của nàng ta nhẹ nhàng thay đổi: “Người đâu!”

Không có ai trả lời.

Khúc Tình Mai nhìn căn phòng tối om, sắc mặt liền thay đổi.

Nếu như ở trong Khúc phủ, chủ tử mà hôn mê thì chắc chắn bên cạnh sẽ có người canh giữ. Nàng ta ngồi dậy với động tĩnh lớn như vậy, người trực đêm bên cạnh chắc chắc sẽ phát hiện ra động tĩnh mà cho người đến hầu hạ nàng ta rồi chứ.

Hơn nữa, nhất định phải đốt nến.

Trong bóng tối đen như mực, nàng ta đắp thêm lên người một chiếc chăn nữa, Nỗi bất an trong lòng Khúc Tình Mai ngày càng nhiều, nàng ta liền lớn tiếng gọi to hơn nữa: “Người đâu.”

Cuối cùng một giọng nói thiếu kiên nhẫn từ bên ngoài cửa truyền đến: “Nửa đêm rồi đừng ở đó ầm ĩ nữa, ngủ trước đi. Có chuyện gì ngày mai hẵn nói.”

Giọng một nữ nhân mất kiên nhẫn truyền đến. Khúc Tình Mai không biết tình hình của bản thân, nàng cũng không dám nói linh tinh nữa, tránh cho chọc giận nữ nhân bên ngoài kia. Chửi mắng vài câu thì cũng không sao, lỡ như bị đánh một trận thì nàng cũng không thể chịu được.

Chỉ đợi đến khi ánh hừng đông vừa ló dạng, Khúc Tình Mai mới mượn ánh sáng để nhìn rõ căn phòng. Thành thật mà nói, nó còn tệ hơn cả căn phòng trước đây của Trần Thời Hồng.

Nhìn thấy một nữ nhân xa lạ mặc vải thô đi vào, Khúc Tình Mai vô cùng bất an: “Bà là ai? Sao ta lại ở đây?”

Nữ nhân đó đánh giá nàng từ trên xuống: “Có người đưa ngươi đến làm nữ nhi của ta, nói rằng tương lai ngươi sẽ chăm sóc ta khi về già.”

Khúc Tình Mai vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ai đưa ta đến cho bà?”

“Là một bà đỡ của một nhà phú quý.” Nữ nhân đưa tay ra hiệu: “Cao như thế này, hơi mập, khóe mắt còn có một nốt ruồi.”

Có không ít người có nốt ruồi ở khóe mắt, Khúc Tình Mai cũng tình cờ biết một người, đó chính là bà đỡ quản gia bên cạnh mẫu thân nàng.

Sắc mặt nàng ta liền thay đổi: “Không thể nào.”

“Ngay cả khế ước bán thân của ngươi cũng giao cho ta rồi.” Nữ nhân lấy ra một tờ giấy: “Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ coi ngươi như nữ nhi của mình. Nếu như ngươi không ngoan, thì cho ngươi làm nha hoàn hầu hạ người khác.”

Vừa nói, bà ta vừa thản nhiên ra lệnh: “Đã là lúc nào rồi, đừng ở đó ngủ nữa, nhanh thức dậy đi làm việc đi.”

Khúc Tình Mai: “...”

Vào đến sân, nhìn gà vịt la liệt khắp nền nhà, chỗ nào cũng lổm ngổm. Khúc Tình Mai nhìn qua một lúc đã muốn phát ốm, muốn co giò bỏ chạy, nhưng nữ nhân kia lại bắt nàng cho gà ăn và yêu cầu nàng quét dọn đồ đạc.

Khúc Tình Mai căn bản chưa từng làm việc, chứ đừng nói đến công việc quét dọn lau chùi như vậy, dưới sự thúc giục hung ác của nữ nhân, nàng vừa bắt đầu dọn dẹp, nhưng ngay lập tức không nhịn được nôn ra.

Không những không dọn sạch sẽ mà còn khiến nó bẩn hơn. Kết quả là, lại phải chịu một đợt mắng mỏ khác.

Khúc Tình Mai nhìn thấy khoảng sân không lớn của một gia đình nông dân, căn bản không tin mẫu thân của nàng sẽ đối xử với nàng như vậy, đợi đến giữa trưa, nàng nhân đó liền tìm cơ hội, trốn khỏi sân nhỏ. Một đường vừa đi vừa hỏi trở về Kinh Thành.

Tranh thủ vào thành trước khi trời tối, Khúc Tình Mai một đường chạy thẳng về Khúc phủ trong nội thành.

“Mẫu thân, con thật sự biết mình đã sai rồi.”

Khúc Tình Mai lại quỳ ngoài cổng để thừa nhận lỗi lầm của mình.

Mà một lần quỳ này, chính là quỳ cả một đêm.

Đợi đến nửa đêm, Khúc Tình Mai nhịn không được ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy lần nữa, nàng ta mở mắt ra và nhìn thấy một đôi giày lớn màu đỏ thêu tinh xảo trước mặt.

Khúc Tình Mai đã từng mang chiếc giày như thế này, lúc đó nàng không cảm thấy gì, giờ khi nhìn thấy đôi giày này, nàng lập tức có thể đoán được đôi giày này trị giá bao nhiêu bạc.

“Tình Mai.”

Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, Khúc Tình Mai kinh ngạc nhìn lên: “Mẫu thân, người bằng lòng gặp con rồi sao?” Nàng ôm chằm lấy chân mẫu thân mình: “Mẫu thân, con thật sự biết sai rồi, người tha thứ cho con lần này thôi, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối sẽ không chạy lung tung nữa. Mẫu thân....con muốn về nhà...con nhớ người lắm.”

Vừa nói nàng đã bắt đầu nghẹn ngào.

Khúc phu nhân tỏ vẻ dửng dưng: “Nữ nhi của ta đã chết rồi, ngươi không còn là cô nương Khúc gia nữa. Hôm qua ta đã tìm được một người mẫu thân cho ngươi. Sau này ngươi cứ hiếu kính với bà ấy là được.”

Khúc Tình Mai: “...” Thì ra mẫu thân thực sự không muốn nàng nữa rồi.

Đầu gối đau nhức không thôi, toàn thân khó chịu, không biết là đau hay là sợ hãi, nước mắt trên mặt không kìm được mà rơi xuống: “Mẫu thân, người sao lại không muốn con chứ? Nữ nhân thô kệch kia làm sao có thể so sánh với người?”

Khúc phu nhân tỏ vẻ thờ ơ: “Ta làm trái ý ngươi, ngươi cho rằng ta đối xử không tốt với ngươi. Vậy ngươi cứ đi làm nữ nhi cho nhà khác. Bà ta là mẫu thân của ngươi, ngươi phải hầu hạ cho thật tốt.”

Khúc Tình Mai: “...”

“Con không muốn!”

Khúc phu nhân nhấn mạnh: “Ngươi phải nghe lời.”

Khúc Tình Mai rưng rưng nước mắt nhìn vị phu nhân phú quý trước mặt, không còn kịp nói lời từ chối nữa rồi.

Không lâu sau, nữ nhân thô tục đến, mang theo một nam nhân để kéo nàng về.

Đứng trong sân nhà đổ nát, Khúc Tình Mai ngửi thấy mùi hôi nồng nặc xung quanh nàng, chỉ cảm thấy tất cả những điều này hệt như một cơn ác mộng.

“Làm việc đi!” Nữ nhân thô kệch mất kiên nhẫn thúc giục: “Nếu như quét dọn không sạch sẽ, tối nay cũng đừng hòng mà ăn cơm.”

Khúc Tình Mai: “...” Nàng thật sự ngu ngốc khi nghĩ rằng mẫu thân nàng không tốt với nàng.

 
Bình Luận (0)
Comment