Chương 145
So với nữ nhân trước mặt, mẫu thân quả thật là người tốt nhất trên đời.
Khúc Tình Mai không muốn bỏ đói cái bụng, vì vậy nàng đành cam chịu nhặt chổi quét dọn. Trong lúc quét dọn còn bị nôn ra mấy lần, cuối cùng vẫn cắn răng quét sạch sẽ sân sau.
Những ngày sau đó, Khúc Tình Mai ngày càng quen với việc đó. Trong khoảng thời gian này, nàng đã nhiều lần muốn quay lại nhà tìm phụ thân và mẫu thân nhưng nàng lại nghĩ đến câu “Ngươi phải ngoan ngoãn” của mẫu thân liền dừng bước chân.
Chỉ cần nàng ta đủ ngoan, mẫu thân nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Trong nháy mắt, đã đến cuối năm.
Toàn bộ Kinh thành đều rất sôi động, cũng là lúc này có người đến thăm Trần Thời Hồng trong nhà lao.
Tần Thu Uyển ăn mặc như một nữ nhân bình thường, đứng trước mặt Trần Thời Hồng.
Lúc này cả người Trần Thời Hồng đều rất nhếch nhác, đầu tóc bù xù buộc chặt thành một khối, trên người lấm lem, phảng phất toát ra mùi vô cùng khó chịu. Hắn nhìn nữ tử trước mặt, chỉ cảm thấy hai hàng lông mày rất quen thuộc.
Một lúc lâu sau mới nhận ra, đây là Khang nương trước kia trong ánh mắt chỉ có mình hắn.
“Khang…quận chúa?” Trần Thời Hồng lập tức sốt sắng chạy tới thanh sắt: “Quận chúa, ta biết ta sai rồi, cầu xin người hãy thả ta ra ngoài!”
Sau nhiều tháng bị giam cầm, Trần Thời Hồng không còn hy vọng xa hoa nào về việc lấy quận chúa nữa, chỉ có thể cầu xin nàng ta bỏ qua cho mình.
Tần Thu Uyển cao cao tại thượng nhìn hắn: “Trần Thời Hồng, ta có việc muốn nhờ ngươi làm.”
Trần Thời Hồng đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó vui mừng khôn xiết: “Người nói đi, chỉ cần là chuyện người phân phó, ta cho dù liều cái mạng này, cũng sẽ vì người mà hoàn thành.”
“Như vậy vẫn chưa đủ.” Tần Thu Uyển ngồi xổm xuống, hạ thấp âm thanh nói: “Ta đã tìm được một số bằng chứng phạm tội về việc mại quan của Khúc đại nhân, cần ngươi đi xác nhận cho ta.”
Sắc mặt của Trần Thời Hồng có chút thay đổi.
Ngay lúc đầu khi Trần Thời Hồng kết thân với Khúc đại nhân, mặc dù Khúc phủ chê bai gia thế của hắn không tốt, nhưng với tư cách tân khoa tiến sĩ nên cuối cùng hắn cũng đạt được một số thành tựu. Những ngày đầu mới định thân, Khúc đại nhân khá xem trọng hắn, thường rủ hắn đến thư phòng để đàm đạo nói chuyện làm quan.
Một ngày nọ, khi Trần Thời Hồng đến thư viện lần nữa, hắn nghe thấy ông ta và các người khác nói về chuyện về tri phủ Đồng Tri, Lan Thành, đồng thời người kia còn hứa cho ông ba mươi vạn lượng bạc trong vòng năm năm.
Lúc đó, hắn ta nghe nói tri phủ Lan Thành sắp đổi người, nhưng không ngờ nhạc phụ của hắn lại nhúng tay vào chuyện này.
Lúc đó hắn ta trong lòng vừa sợ vừa kích động.
Điều sợ là nhạc phụ lại to gan che trời như vậy, có thể sẽ liên lụy đến mình. Kích động là nhạc phụ có thể sắp xếp quan viên làm tri phủ, có phải cũng có thể giúp hắn tìm một chỗ tốt hay không?
Sau khi mối quan hệ tan vỡ, Trần Thời Hồng cũng đã nghĩ đến việc đe dọa Khúc đại nhân để hắn ta được thả ra ngoài.
Tuy nhiên, hắn ta chỉ nghe được một vài từ và không có bằng chứng nào cả. Thứ hai, vấn đề này rất quan trọng, nếu Khúc đại nhân biết được tin tức đã bị rò rỉ, phản ứng đầu tiên của ông ta hắn là sẽ nghĩ cách giết một ai đó. Nếu Khúc đại nhân thật sự có sát ý, hắn nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Vì vậy, hắn ta đã kiềm chế.
Nữ tử trước mặt tuy ăn mặc bình thường nhưng không giấu được vẻ yêu kiều. Trần Thời Hồng nhìn nàng ta, tim đập càng lúc càng nhanh.
Quân chúa muốn xử lý Khúc đại nhân, nếu hắn ta giúp nàng ta thì sẽ có thể được ra ngoài. Hơn nữa, sau khi Khúc đại nhân không ở đây nữa, sẽ không có ai tính toán với hắn ... Nếu mọi chuyện thuận lợi, hắn sẽ có những ngày tốt lành!
Tần Thu Uyển nhẹ giọng nói vài cái tên: “Ngươi đi cáo trạng đi!”
Trần Thời Hồng gật đầu: “Người yên tâm, ta sẽ làm thật cẩn thận.”
Tần Thu Uyển chỉ gần đây mới biết về sự việc mại quan của Khúc đại nhân cùng mấy vị quan trong triều.
Với tư cách là quận chúa, nàng đã trực tiếp nói với Hoàng thượng chuyện này, sau đó nàng mới chạy đến nhờ Trần Thời Hồng đi cáo trạng, một là Hoàng thượng bên kia cần người báo cáo tình hình mới thuận lợi đạt được đáp án mình mong muốn. Trần Thời Hồng từng là tế tử của Khúc gia, hắn là sự lựa chọn tốt nhất cho bọn họ. Hai là, Tần Thu Uyển chính là cố ý, cố ý khiến cho Trần Thời Hồng bị liên lụy.
Đợi cho hắn ta hại Khúc phủ thảm hại, nàng không tin Khúc Tình Mai vẫn còn có thể yêu hắn nữa.
Hai ngày sau, Trần Thời Hồng đến Kinh Triệu Doãn, nói rằng hắn đã từng nghe nhạc phụ và người khác thương lượng những chuyện này trong thư phòng của Khúc phủ.
Thế là, Khúc đại nhân tại nha môn lập tức bị bắt đến Hình bộ.
Có những chuyện, chỉ cần có được tin tức rồi nhổ củ cải đem trát bùn thì liền có thể thu được một miếng lớn.
Khúc đại nhân và những người khác đã bán các quan chức nhỏ trong nhiều năm và chuyện lớn nhất họ đã làm được chính là Tri phủ Lan thành. Hơn nữa, Hoàng thượng vốn đã có ý chọn người nhậm chức, Khúc đại nhân thấy vậy liền thuận nước đẩy thuyền để Hoàng thượng nhanh chóng chọn được người. Dù cho là như vậy, bọn họ cũng xem như là phạm luật.
Dưới mí mắt của Hoàng thượng, không có chỗ cho bất kỳ kẻ nào tính kế ông ta. Khúc đại nhân và một số quan chức nhanh chóng bị điều tra ra và giam vào nhà lao. Trong khoảng thời gian này, lại điều tra ra những chuyện khác, cuối cùng, cả nhà Khúc đại nhân đều bị lưu đày.
Khúc Tình Mai ở trong một viện nhỏ của gia đình nông dân nên bị bỏ lại.
Khúc Tình Mai đã quen với sân vườn nhỏ của gia đình nông dân, toàn thân nàng đã rám nắng rất nhiều. Càng ngày nàng càng nhớ ngày xưa. Sáng hôm đó nàng thấy vị mẫu thân trên danh nghĩa như người mất hồn loạng choạng bước vào cửa, vừa nhìn thấy thì môi run run một hồi mới nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Mấy ngày nay, Khúc Tình Mai đã đoán được nữ nhân này là do mẫu thân nàng cố tình nhờ vả để dìu dắt dạy dỗ nàng. Vì vậy, nàng liền coi những nỗi đau này như một phép thử và sẵn sàng làm việc.
Nghe những gì nữ nhân kia nói, trong lòng Khúc Tình Mai liền bất an: “Mẫu thân ta bị làm sao?”
Nàng vốn tưởng rằng do thân thể có chút bệnh, định tìm lý do nào đó về nhà một chuyến, liền nghe thấy nữ nhân cất giọng run rẩy: “Khúc phủ đã bị lục soát, qua hai ngày sẽ bị áp giải ra khỏi Kinh thành, lưu đài đến Lạc Thành.”
Khúc Tình Mai bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch: “Bà nói gì vậy?”
Nữ nhân nói lại lần nữa, lúc này Khúc Tình Mai chắc chắn rằng mình đã nghe đúng, nàng ta liền loạng choạng chạy ra ngoài.
Những ngày xuân ở ngoại ô bên ngoài Kinh Thành rất lạnh.
Hôm nay có phạm nhân xuất thành cho nên cổng thành mở sớm hơn thường ngày một chút. Phu thê Khúc đại nhân hòa vào đám đông phạm nhân lần lượt bị đưa ra khỏi thành.
Một dặm bên ngoài thành, đã có rất nhiều người đến đưa tiễn. Khúc Tình Mai cũng ở trong số họ, nữ nhân bước lên phía trước đánh tiếng, không bao lâu sau liền có người đưa phu thê Khúc đại nhân bước qua.
“Phụ thân, mẫu thân...”
Khúc đại nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến nữ nhi mình rồi bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng phụ thân rời đi, Khúc Tình Mai sửng sốt một hồi, kinh ngạc hỏi: “Phụ thân giận con sao?”
Nàng từ đầu đến cuối đều không biết tội của phụ thân nhưng rõ ràng phụ thân đang tức giận.
Vẻ mặt của Khúc phu nhân một lời khó nói hết: “Tình Mai, những ngày này con sống như thế nào rồi?”
Khúc Tình Mai vốn dĩ muốn nói không tốt, nhưng so với mẫu thân phụ thân trước mặt, nàng không thể nào nói ra lời đó.
Khúc phu nhân nhìn nàng: “Ta vốn dĩ định để cho con chịu chút khổ cực xong, thì sẽ gả con cho biểu ca con. Chúng ta định tháng sau sẽ vào kinh nói chuyện thành thân...lúc trước ta còn nói biểu ca con còn phải dựa vào phụ thân con đề bạt, cũng sẽ không đối xử tệ bạc với con. Hiện tại xem ra, chuyện hôn sự này trước mắt đã không thành rồi. Con...con phải nhớ cho kĩ, con không phải nữ nhi nhà quan nào cả, con chỉ là một cô nương nhà bình thường. Sau này phải chăm chỉ một chút, tìm một người đáng tin cậy sau đó sống thật tốt nửa đời còn lại.”
Những lời nói đầy tha thiết này đều là những lời quan tâm đến nữ nhi của bà.
Khúc Tình Mai từng nghi ngờ mẫu thân không thương mình, nghe xong những lời dặn dò này, nàng đã bật khóc: “Mẫu thân, nữ nhi của người bất hiếu, khiến người phải lo lắng.”
“Đừng khóc.” Khúc phu nhân nói: “Hãy nhớ rằng, con chỉ là họ hàng xa của ta mà thôi. Con khóc quá thương tâm, không thể tránh khỏi việc bị người ta nghi ngờ. Chẳng lẽ con muốn chịu khổ cùng chúng ta sao?”
Tiếng khóc của Khúc Tình Mai lập tức biến mất.
Dù Khúc phu nhân chưa bao giờ muốn để nữ nhi bị đày ải cùng với mình, nhưng trong lòng bà vô cùng thất vọng khi thấy thái độ của nữ nhi.
Đúng lúc này, Khúc đại nhân thúc giục: “Loại sói mắt trắng hại cả nhà, còn nói gì nữa. Mau về đi, kẻo một lúc lại bị đánh.”
Nghe thấy những lời này, Khúc Tình Mai ngây người ra, hỏi: “Con hại mọi người khi nào?”
Rõ ràng là phụ mẫu nàng bắt nàng ra ngoại thành chịu khổ, ngăn cản không cho nàng trở về nhà, suốt ngày làm những công việc thô bạo đó, làm sao có thời gian để hại người chứ?
Khúc phu nhân thở dài: “Khi Trần Thời Hồng thành thân với con được một khoảng thời gian, hắn ta đã tình cờ nghe thấy phụ thân con bàn bạc với một người nào đó. Chính hắn ta đã tố cáo phụ thân con...”
Trước khi bà kịp nói hết thì tên nha sai đã chạy đến hối thúc.
Khúc phu nhân vội lùi lại vì sợ bị đánh.
Khúc Tình Mai bị choáng váng đứng chôn chân tại chỗ, nữ nhân kia đã đến và đưa cho nàng một túi bánh hấp.
Nhìn đoàn đội biến mất trên đường lớn, Khúc Tình Mai một lúc lâu mới hồi thần.
“Có phải là Trần Thời Hồng không?”
Nữ nhân quá lười biếng để ý đến nàng, phủi chút tro trên người nàng: “Cô nương à, ngươi cũng thấy đấy, phu nhân căn bản không muốn ngươi làm nữ nhi của ta, chỉ là muốn ngươi chịu chút khổ cực để luyện tính kiên nhẫn chăm chỉ. Hiện tại nơi chúng ta đang sống là viện của ta, ta quả thật cũng không có nữ nhi, nhưng mà, ngươi hiện tại là nữ nhi của tội thần, ta cũng không thể gánh nổi tội danh giấu giếm tội nhân triều đình...Ta và mẫu thân của ngươi đã nói rồi, cũng không muốn ồn ào một trận khó coi, nên là ngươi tự đi đi.”
Khúc Tình Mai: “...”
Vì vậy, bây giờ nàng thậm chí còn không thể sống trong viện nhỏ đó? Thậm chí không được ăn những cái bánh lương thực thô khó nuốt đó?
Tất cả những điều này đều là do Trần Thời Hồng!
Nàng có thể không hận được không, Khúc Tình Mai nghiến răng căm hận, trời còn sớm đã đi thẳng vào thành.
Để tìm được nơi đặt chân, Khúc Tình Mai phải tìm một công việc trước, nàng làm một nha hoàn hầu trà.
Đương nhiên, vì sợ bị người quen nhận ra, nàng không dám đến các tửu lâu lớn trong nội thành mà tìm một quán trọ nhỏ ở ngoại thành làm nha hoàn nhóm lửa. Nhắc mới nhớ, đây là công việc mà nàng mới học được khi ở viện tử nông gia ngoại thành đó.
Ngồi xổm trước cái bếp lửa bỏng rát từ sáng đến tối cả ngày khiến khuôn mặt nàng trở nên thô ráp, còn thường xuyên bị đông gia keo kiệt phạt bỏ đói, Khúc Tình Mai thực sự không thể chịu được.
Càng cay đắng, nàng càng hận Trần Thời Hồng vẫn còn đang ở trong nhà lao.
Nếu nàng không đi theo hắn ta thì tại sao nàng lại sa sút đến mức này?
Không, chuyện này vẫn chưa xong đâu!
Nàng ở riêng suy nghĩ hồi lâu, sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, nàng cầm tiền đi mua một ít rượu đơn giản và thức ăn, sau đó cầm rượu và thức ăn vào nhà lao.
Có rất nhiều tù nhân trong nhà lao được người thân đến thăm. Khúc Tình Mai tìm cách qua mắt vị đại phu kiểm tra thức ăn, thuận lợi gửi thức ăn đến trước mặt Trần Thời Hồng.