Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 144 - Chương 146

Chương 146
Khi Trần Thời Hồng nhìn thấy người nữ tử trước mặt, hắn ta gần như không nhận ra.

Khúc Tình Mai từng có những đường nét thanh tú và làn da trắng mịn, sau khi ở bên hắn dù có mất đi lớp son phấn, quần áo sáng màu và trang sức, nàng cũng là một mỹ nhân hiếm có.

Người nữ tử trước mặt có làn da ngăm đen, tuy rằng nét mặt vẫn quen thuộc, nhưng lại như bị lấy mất thần sắc, không có khí chất của một nữ nhi nhà quan. Sau khi nhìn rõ người trước mặt, Trần Thời Hồng liền cảm thấy thật tội lỗi khi nghĩ về những việc mình đã làm và gây ra cho Khúc gia.

“Tình Mai, nàng gần đây sống tốt không?”

“Ta sống rất tốt.” Khúc Tình Mai chế nhạo: “Phụ mẫu ta đều bị đày đến Lạc Thành, không bao giờ có thể trở lại nữa. Hiện tại chỉ còn lại một mình ta. Thực ra, ta có chút sợ hãi, chàng là người thân duy nhất của ta ở Kinh thành, cho nên ta muốn đến xem xem chàng như thế nào. Chàng gần đây có sống tốt không?”

Trần Thời Hồng không khác gì so với hai ngày trước, nhưng tâm trạng của hắn ta rất khác. Hắn ta không biết trước đây mình sẽ ở trong nhà lao bao lâu, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật tăm tối và vô vọng. Bây giờ thì khác, hắn ta đang làm việc cho quận chúa và Hoàng thượng, nếu như chuyện này thành công, chắc là không bao lâu nữa hắn sẽ được thả ra ngoài.

Đương nhiên, những suy nghĩ này tự nhiên không thể nói ra, nhất là khi đối mặt với người nữ tử trước mặt hắn ta. Trần Thời Hồng kéo ra một nụ cười dịu dàng ôn hòa: “Ta bây giờ đã là phạm nhân ở trong lao, thì có chỗ nào mà tốt chứ? Nàng...nàng tốt nhất là nên tìm một nơi sống tốt những ngày sau, nhớ ngàn vạn lần đừng lộ thân phận ra ngoài.”

Khúc Tình Mai cảm thấy khó chịu như cào xé lòng, rất muốn hỏi han. Tuy nhiên, cuối cùng nàng cũng không dễ dàng mà nén lại những thứ này vào lòng, nếu không moi gì được từ miệng hắn ta, nàng dù thế nào cũng sẽ không cam tâm. Do đó nàng mới nói: “Ta biết mà.”

Sợ nói quá nhiều sẽ làm lộ ra vẻ uất ức của mình, nàng quỳ xuống mở hộp thức ăn mang theo, đặt hai cái đĩa thức ăn và một bát cơm trắng trước mặt Trần Thời Hồng.

“Mau ăn khi còn nóng.”

Trần Thời Hồng nhìn thức ăn với tâm trạng hỗn độn.

Bất kể Khúc gia có làm gì hắn thì cũng không thể phủ nhận việc Khúc Tình Mai thực sự rất quan tâm đến hắn, hắn nhìn bát cơm trắng đã nửa năm không được ăn, trong lòng dâng lên một tầng áy náy, khiến hắn ta rất khó chịu: “Tình Mai, hiện tại nàng đang sống ở đâu?”

“Chàng hỏi cái này làm gì?” Khúc Tình Mai đưa cho hắn một bát cơm trắng dưới đáy hộp thức ăn: “Ta ở ngoại thành, nói chàng cũng không biết. Đông gia là một người keo kiệt, cũng rất thích mắng người. Ta đã xin nghỉ việc rồi. Ta cũng đang định tìm việc khác. Chàng ăn nhanh đi, hôm nay phải tìm chỗ ở trước khi trời tối, nếu không, ta sẽ phải ngủ ngoài đường...”

Trần Thời Hồng càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghe nàng nói, đường đường là cô nương nhà quan mà thậm chí còn không có chỗ ở, ngay lập tức hắn ta cảm thấy thức ăn trong tay mình so với thức ăn trong nhà lao còn khó ăn hơn nhiều, hắn ta nghẹn ngào nói: “Tình Mai, nàng phải sống thật tốt đấy.”

Hắn ta không nói nhiều, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, sau khi đi ra ngoài sẽ đi tới chỗ nàng.

Khúc Tình Mai tỏ vẻ thờ ơ khi thấy hắn ta uống xong bát canh: “Trên đời này, ta nợ rất nhiều người. Người duy nhất có thể đối tốt với ta chỉ có chàng, Trần Thời Hồng, chàng hãy tự hỏi bản thân mình, chàng có bao giờ đối tốt với ta chưa?”

Trần Thời Hồng: “...”

Trần Thời Hồng chưa bao giờ hối hận vì đã kiện cáo chuyện của Khúc đại nhân.

Tuy nhiên, hắn ta cũng không thể nói chuyện đó với nữ nhân trước mặt: “Tình Mai, mọi thứ phát triển đến bây giờ, quả thật là do ta, đã khiến nàng phải trải qua một thời gian dài khó khăn. Ta có lỗi với nàng. Nếu ta có cơ hội ra ngoài, ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho nàng.”

Khúc Tình Mai cảm thấy trong lòng lạnh lẽo khi nghe những lời này. Sau khi nhìn thấy hắn ta ăn đồ ăn xong, liền cầm hộp đồ ăn, chuẩn bị rời đi.

Ở bên cạnh, Trần mẫu thấy Khúc Tình Mai đi tới, đặc biệt sau khi nhìn thấy hộp thức ăn nàng mang theo, bà ta còn tưởng rằng hôm nay có gì đó nhét kẽ răng, nên bà ta vẫn luôn ngồi ở đây đợi. Cho nên vào khoảnh khắc nhìn thấy nhi tử ăn xong hai món ăn, một bát canh và cơm trắng, từ đầu đến cuối đừng nói là mời bà cùng ăn, nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là còn không nhớ đến bà.

“Khúc cô nương.” Trần mẫu không muốn tranh giành thức ăn với nhi tử của mình, vì vậy bà chỉ có thể nghĩ cách nào đó để xin thêm vài món, liền gọi Khúc Tình Mai lại và nói: “Ngươi còn nhớ ta không? Ta gần đây cảm thấy chóng mặt, nhớ lại lúc trước còn ở trong trấn, nghe người ta nói rằng bệnh này cần phải bồi bổ vài ngày, nếu như ngươi thuận tiện thì...”

Khúc Tình Mai lúc này hận không thể ăn luôn những người Trần gia, không kiên nhẫn nói: “Không tiện.”

Trần mẫu: “...”

Trần Thời Hồng cũng quở trách mẫu thân mình: “Mẫu thân, người không nên nói to như vậy.”

Nếu như thân thế thật sự của Khúc Tình Mai bị phơi bày, nữ nhi của tội thần giả chết thoát tội, chắn chắn sẽ bị phạt nặng hơn.

Trần mẫu hiểu ý nhi tử nói, tròng mắt đảo tới đảo lui: “Ta chỉ muốn ăn món gì đó dễ ăn một chút thôi, nó là thê tử của con, thì ta cũng là mẫu thân của phu quân nó. Nhi tức hiếu thuận với bà bà chẳng phải là điều đương nhiên hay sao!” Bà ta nhìn về hướng của Khúc Tình Mai: “Ngươi đi ra rồi sau này nhớ mang cơm đến cho ta nha, nếu ngươi không mang cơm đến...đừng trách ta tiết lộ thân phận của ngươi.”

Ánh mắt của Khúc Tình Mai hung hăng nhìn bà ta chằm chằm: “Người nhà các người còn mặt mũi nói như vậy nữa à?”

Trần mẫu mấy ngày nay chưa từng ăn một bữa ngon lành, vừa rồi nhìn thấy nhi tử ăn cơm, làm lòng tham ăn của bà ta nổi lên. Lúc này bà ta chỉ muốn ăn một bữa thật ngon lành, nên mới đắc ý hỏi: “Vậy ngươi nói xem ngươi có đưa cơm đến hay là không?”

Khúc Tình Mai cố nén sự tức giận trong lòng, trước khi đến, nàng không ngờ rằng Trần Thời Hồng lại bị nhốt chung với mẫu thân của mình.

Trên thực tế, ba mẫu nữ nhà Trần gia vào kinh chưa được hai ngày đã bị nhốt trong nhà lao. Khúc Tình Mai chưa kịp gặp mặt nên đã quên đi ba mẫu nữ bọn họ. Nàng nghĩ chỉ cần mình không bị người trong phủ Công chúa phát hiện, rồi giấu diếm không tiếp xúc với người quen trước đây, giống như đến một nơi không ai biết mà đơn thuần sinh sống...Thì trên thế gian này rồi chắc sẽ không có ai biết thân thế thật sự của nàng!

Nhưng nàng đã tính sai.

“Đưa!” Khúc Tình Mai nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ đợi ở đó!”

Chỉ sợ bà già này chịu không nổi sự hiếu thuận của nàng mà thôi...chỉ có người chết mới giữ được bí mật. Trần Thời Hồng nhìn nàng đi xa thì cau mày nói: “Mẫu thân, chúng ta đừng bắt nạt người ta quá nhiều. Nàng ấy bây giờ không một xu dính túi, bản thân còn không có được đồ ăn ngon. Người làm vậy là quá làm khó cho người ta rồi.”

Sắc mặt Trần mẫu không cho là đúng: “Ta chỉ muốn ăn một bữa ngon, không được sao?” Bà ta nhấn mạnh: “Khúc Tình Mai xem trọng con vì tài năng văn chương và sự thành danh của con. Mà con có cả hai thứ này đều là do ta cố hết sức mình để đổi lấy! Nàng ta thích con thì cũng nên hiếu thuận với ta.”

Trần Thời Hồng không nói nên lời.

Hắn ta không có chuyện gì muốn nói với mẫu thân nữa, hắn ăn quá no rồi nên dễ buồn ngủ. Cho nên không qua bao lâu hắn ta liền ngủ thiếp đi.

Chưa qua bao lâu, Khúc Tình Mai đã quay lại, còn mang cho Trần mẫu một bữa cơm.

Trong căn phòng giam khuya khoắc, trừ tiếng nghiến răng nghiến lợi ken két ra còn có tiếng chuột kêu chít chít.

Trần Thời Hồng bị cơn đau ở bụng đánh thức, trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn lấy tay ôm bụng lao đến cái bô nằm trong góc, ngay lập tức liền được xả một trận thoải mái. Nhưng hắn ta không cảm thấy dễ chịu mà bụng càng ngày càng đau.

Trong cơn đau, những suy nghĩ khác nhau lóe lên trong đầu hắn ta. Sau đó, hắn nghĩ đến ánh mắt của Khúc Tình Mai nhìn hắn ta vào ban ngày.

Không có sự dịu dàng trong đôi mắt ấy mà chỉ có sự lạnh lùng.

Trần Thời Hồng lập tức hoảng hốt.

Khúc Tình Mai đối xử lạnh nhạt với hắn ta, nhưng tại sao lại đi mua đồ ăn và mang đến cho hắn ta?

Hắn bị đau như vậy là sau khi ăn bữa cơm, nhìn thế nào cũng thấy như đang bị trúng độc. Trong một khoảnh khắc, Trần Thời Hồng thực sự hối hận vì sự bất cẩn của mình, không nên buông bỏ phòng bị với nàng ta. Hơn nữa bên phòng giam bên cạnh, Trần mẫu cũng bị đau bụng, ôm bụng lăn lốc trên sàn nhà.

Hầu hết các tù nhân trong các phòng giam khác đều đã ngủ, một số ít trong số họ bị âm thanh ngáy ngủ của người khác làm ồn tỉnh giấc sau đó lại đi ngủ tiếp.

Bọn họ đều không sao cả, ngoại trừ hai mẫu thân bọn họ ăn phải đồ ăn của Khúc Tình Mai bị đau bụng ra... Trần Thời Hồng không do dự mà hét lên: “Đại ca à, ta bị trúng độc rồi, mẫu thân ta cũng bị trúng độc, nhanh nhanh mời đại phu đến khám cho bọn ta đi.”

Bây giờ đã là nửa đêm, hộ vệ đã tìm một chỗ để ngủ.Vốn dĩ bọn họ cũng không muốn chú ý đến bên này, nhưng bên này ồn ào quá lớn, cho nên chỉ có thể tỉnh giấc bật dậy, vô cùng không kiên nhẫn: “Nửa đêm còn ồn ào cái gì vậy?”

Trần Thời Hồng vội vàng đi tới thanh sắt: “Ta trúng độc rồi! Không phải nói công chúa sẽ không để cho ta chết sao? Mau mau mời đại phu đến khám cho ta.”

Thấy bọn hộ vệ lười biếng, Trần Thời Hồng sốt sắng không thôi, liền hạ giọng nói: “Mấy vị trung quan lần trước bị vướng vào án mại quan là chính do ta cáo trạng, ta đã lập công nhất định có thể được thả ra ngoài. Tình cảm giữa ta và quận chúa bao nhiêu năm nay vẫn còn ở đó, nếu như ta thực sự xảy ra chuyện gì, các ngươi...đừng hòng ai chạy thoát...”

Lời nói vừa nói xong, hắn lại chạy về cái bô một lần nữa.

Tên hộ vệ rõ ràng nửa tin nửa ngờ, sau khi đi ra liền gọi một đại phu đến cũng không quên cho người đến phủ Công chúa mời công chúa một chuyến.

Lỡ như quận chúa trách tội hắn thì sao đây?

Dù sao đi mời một chuyến cũng không hề dư thừa.

Vào nửa đêm, Tần Thu Uyển sau khi biết được tin quả thật đã nhanh chóng chạy đến.

Khi đó Trần Thời Hồng đã được đại phu khám qua, đồng thời đã được cho uống thuốc. Nhưng hắn ta cũng có không chút chuyển biến nào, bụng hắn ta như bị cái gì đó dày xéo khiến hắn ta đau đến mức ngất đi mấy lần.

Ngay vào lúc khi hắn ta nghĩ mình sắp chết đến nơi thì hắn ta nhìn thấy vị hôn thê cũ của mình bị mọi người vây quanh đi đến trước mặt hắn ta.

Nàng ấy mặc một bộ đồ màu đỏ, chiếu sáng toàn bộ phòng giam như một ngọn lửa. Trần Thời Hồng mới phát hiện, hắn ta thực sự không còn nhận ra nàng nữa. Lúc này cũng không phải là lúc quan tâm mấy thứ này, hắn liền chạy tới thanh sắt: “Khang nương, cứu ta...”

Vì quá đau đớn, hắn ta nói không đúng nhịp, sắc mặt tái mét.

Tần Thu Uyển chậm rãi đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống: “Ngươi bị làm sao vậy?”

Trần mẫu ở bên cạnh sốt ruột gấp gáp nói: “Khang nương, Khúc Tình Mai là độc phụ, là nàng ta đã hạ độc bọn ta.”

Tên hộ vệ khó xử: “Khúc cô nương trong miệng họ đã sớm được chôn cất là vào năm ngoái.”

Trần mẫu nhấn mạnh: “Nàng ta chính là người đến vào ban ngày.”

“Người giống người mà thôi.” Người hộ vệ lại không tin: “Năm ngoái, đám tang tại Khúc phủ được tổ chức rất hoành tráng. Khúc phu nhân thương tâm quá độ, lúc đó ở trước mặt khách khứa còn khóc ngất đi mấy lần, sau này còn bệnh mất một trận, mấy tháng sau mới dần dần hồi phục, không giống giả vờ chút nào. Hơn nữa, Khúc đại nhân cũng không phải là nhà tiên tri, làm sao biết bản thân mình sẽ xảy ra chuyện, đặc biệt cho người đưa nàng ta đi.”

Trần mẫu: “...”

Tần Thu Uyển nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Thời Hồng: “Ta sẽ cho người đi điều tra. Nếu nàng ta thực sự còn sống, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.”

Trần Thời Hồng vui mừng khôn xiết: “Quận chúa, ta muốn được thả ra ngoài.”

Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Ngươi phạm tội thì làm sao có thể được thả ra ngoài?”

Trần Thời Hồng còn kinh ngạc hơn so với nàng: “Người nói chỉ cần ta giúp người làm việc thì ta sẽ được thả ra ngoài.”

Vẻ mặt Tần Thu Uyển nghi ngờ nói: “Ta đã từng nói cái này sao?”

Trần Thời Hồng: “...”

Hắn ta nhìn vẻ nghi hoặc giữa hai hàng lông mày của nữ nhân, cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai người khi ấy là nàng nhờ mình giúp đỡ.

Hình như nàng ấy không nói là sẽ thả cho hắn ra ngoài hay cho hắn một phần thưởng nào khác.

Nghĩ thông những điều này, khuôn mặt vốn khó coi của hắn lại càng trắng bệch như tờ giấy vàng, giọng nói run run: “Người....người chưa từng nghĩ đến việc sẽ thả ta ra?”

Tần Thu Uyển đứng lên, nhẹ giọng nói: “Đã làm sai thì chắc chắn sẽ chịu phạt.”

Một câu vừa nói ra liền nhìn thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt hắn ta. Tần Thu Uyển chậm rãi xoay người bước ra ngoài.

Đi được hai bước, nàng nghe thấy tiếng hai mẫu tử van xin thương xót và thú nhận lỗi lầm của mình.

Tần Thu Uyển bước ra ngoài nhà lao trong tiếng la hét của hai mẫu tử bọn họ.

Từng có một lần, Trần Thời Hồng muốn từ bỏ vị đồng dưỡng tức này để lấy người khác, lúc đó còn làm nhục Khang nương, nàng cũng đã cầu xin hắn như thế này, cũng đã từng hét khản cả giọng. Nhưng Trần Thời Hồng vẫn không buông tha cho nàng, còn những người của Trần gia thì giống như bị điếc, không một ai quan tâm.

Lúc này nàng cũng làm giống bọn họ, bịt tai làm ngơ trước sự van xin và ăn năn của hai mẫu tử bọn họ rồi từ từ bước lên xe ngựa.

Mẫu tử Trần gia rốt cuộc cũng không qua khỏi, lúc đầu hai người còn có sức lực mà thổ lộ, khóc lóc kể lể, sau đó liền co giật, sùi bọt mép, còn không đợi đến khi trời sáng thì người cũng chẳng còn khí lực nào.

Tần Thu Uyển cho người đi điều tra Khúc Tình Mai, liền đuổi theo người ra đến hơn trăm dặm ngoài Kinh thành.

Khúc Tình Mai hạ độc trong lúc rất kích động, hơn nữa do nàng ta sợ hãi nên làm việc cũng không giữ bí mật. Lưu đại phu vừa điều tra rất nhanh đã tìm ra được rất nhiều nhân chứng vật chứng.

Khúc Tình Mai được nuôi dưỡng cẩn thận từ khi còn là một đứa trẻ, tuy trong sáu tháng qua, nàng ta đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ. Nhưng cũng chưa bao giờ phải chịu cảnh bị đánh đập nên ngay khi hình cụ được đưa lên, không đến một khắc, nàng ta đã khai hết.

Kết quả nàng ta bị người ta đưa đến Lạc Thành, cả nhà được đoàn tụ với nhau.

Đối với tất cả mọi người ở Kinh thành, chuyện này chỉ là một câu chuyện được nhắc đến trong thời gian rảnh rỗi của họ. Sau bảy tám ngày thì không ai nhắc đến chuyện đó nữa. Tuy nhiên, những người hữu tâm thì vẫn còn rất sợ hãi.

Doãn Tòng Vĩ theo dõi những chuyện này từ đầu tới đuôi, cũng đã điều tra người của Trần gia, biết bọn họ đã làm ra những chuyện gì.

Cho nên, hắn biết, hành động này là hành động trả thù của nữ nhi.

Nữ nhi nhìn thì độ lượng nhưung không ngờ lại ra tay ác độc như vậy. Trong lòng của hắn cũng có chút sợ hãi.

Bởi vì hắn hiểu rõ, chuyện năm đó bất luận hắn có giải thích như thế nào thì hai mẫu nữ bọn họ đều chắc chắn là hắn cố ý vứt bỏ nữ nhi.

Nói cách khác, hắn là kẻ cầm đầu khiến Khang nương phải chịu những đau khổ kia.

Trần gia đã rơi vào cảnh thê thảm như vậy, Doãn Tòng Vĩ cũng không cảm thấy mình có thể trốn thoát được. Hắn tự giam mình ở trong thư phòng suy nghĩ suốt một đêm, buổi sáng hôm sau lập tức viết thư gửi vào trong cung.

Trong thư lời ít ý nhiều, nói hắn ở Dư thành đã nhiều năm, mặc dù bên kia rất quạnh quẽ, nhưng hắn đã ở sinh ra tình cảm với nơi đó nên thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép hắn lập tức trở về nhậm chức.

Hoàng thượng gấp thư lại.

Đợi tận mấy ngày mà không có tin tức gì, Doãn Tòng Vĩ rất sốt ruột, còn lén lút nhờ người hỏi thăm bốn phía.

Nhưng hắn đã bị công chúa bỏ, người bên ngoài dù có thể giúp một tay cũng không dám đưa tay ra giúp, nên hắn chạy mấy ngày cũng không thu hoạch được gì.

Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, Doãn Tòng Vĩ vì tiền đồ của cả nhà liền không cần mặt mũi liêm sỉ gì nữa, lại một lần nữa đi đến phủ Công chúa. Mục đích là làm cho hai mẫu nữ bọn họ nguôi giận tha thứ cho hắn một lần, dù công chúa và quận chúa có đối xử như thế nào với hắn thì hắn cũng nhất nhất đáp ứng.

Lúc đó chính là vào một ngày xuân, là lúc mà phong cảnh trong vườn đẹp nhất, trước mặt công chúa có một chồng sổ sách, cũng là của hồi môn đặt mua cho quận chúa.

Biết Doãn Tòng Vĩ đã đến, công chúa nở một nụ cười giễu cợt: "Chắc là bị dọa sợ rồi. Mời hắn vào đi!"

Doãn Tòng Vĩ biết nàng cho phép mình vào cửa, trong lòng thở phào một hơi.

Chỉ cần công chúa đồng ý gặp hắn thì chuyện vẫn còn có thể thương lượng được. Gặp mặt trao ba phần tình, lúc trước khi nữ nhi bị mất tích thì phu thê bọn họ quả thực đã có một khoảng thời gian rất là ngọt ngào.

Nhìn đôi mẫu nữ trong vườn nói cười yến yến, dung mạo cũng thuộc hàng nhất đẳng, quả nhiên người còn yêu kiều hơn hoa. Nhưng lúc này trong lòng Doãn Tòng Vĩ cũng không dám mang theo tâm tư nào nữa, chỉ có lo lắng mà chậm rãi tiến về phía trước: "Thỉnh an công chúa." Lại nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Ta đã sớm định đến ghé thăm nhưng vẫn luôn bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Không biết quận chúa dạo gần đây sống có ổn không?"

Hắn nhìn thấy sổ sách trên bàn, lập tức nảy ra một ý: "Quận chúa định chuẩn bị của hồi môn như thế nào? Nếu cần hỗ trợ thì cứ mở miệng dặn dò, ta nhất định sẽ hết sức hỗ trợ."

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Doãn đại nhân, có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Lời nói lạnh nhạt, vẻ mặt cũng không hề khách khí, căn bản không phải thái độ một nữ nhi nên có với phụ thân mình.

Doãn Tòng Vĩ không dám dùng danh phận phụ thân để dạy bảo, mắt thấy giữa lông mày hai mẫu nữ bọn họ không hề có sự kiên nhẫn thì không dám quấy rầy nữa, sợ việc mình cần nói còn chưa nói ra đã bị đuổi ra ngoài, cười xòa nói: "Công chúa, trước đây ngài muốn ta về Dư thành, lúc đó ta còn muốn ở lại để chăm sóc quận chúa... Nhưng hiện tại ta nhận ra quận chúa không cần ta chăm sóc cũng có thể sống rất tốt, cho nên, ta muốn sớm ngày trở về."

Lúc nói đến phần sau thì ngữ khí thực sự sa sút.

Công chúa đặt sổ sách trong tay xuống, mắt nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi muốn trở về ư?"

Doãn Tòng Vĩ thực tình không muốn quay trở lại nơi phủ thành vắng vẻ đó nhưng xét theo tình hình bây giờ thì đó là nơi duy nhất hắn có thể thoát thân. Nếu còn ở lại thì hắn sợ cả nhà hắn đều sẽ bị đày đi đến một nơi cách xa tận mấy ngàn dặm mất.

Mặc dù hai nơi đều xa xôi, nhưng cái sau sẽ là tội nhân, đồ đần cũng biết chọn cái nào.

"Vâng, cầu xin công chúa..."

Công chúa đưa tay chặn lời hắn: "Với ta mà nói thì chỉ cần một câu là giải quyết xong chuyện này, hoàng huynh chắc chắn sẽ nguyện ý nghe theo ý kiến của ta."

Doãn Tòng Vĩ cũng tin như vậy, cho nên, hắn mới tìm tới tận đây.

Trên mặt Doãn Tòng Vĩ tràn đầy vẻ cảm kích: "Xin công chúa thỏa mãn tâm nguyện này của vi thần. Đến lúc vi thần trở về Dư thành, nhất định sẽ tận tâm tận lực chăm sóc bách tính, phân ưu vì Hoàng thượng."

Công chúa giống như cười mà không phải cười: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cũng không khó." Nàng vắt chéo hai tay đặt trên gối, nghiêm túc hỏi: "Ta chỉ muốn ngươi trả lời thật lòng một câu. Năm đó Loan Loan rốt cuộc là thật sự bị lạc mất, hay là ngươi cố ý làm lạc mất?"

Doãn Tòng Vĩ bỗng nhiên giương mắt lên: "Ta đương nhiên không cố ý, hổ dữ còn không ăn thịt con mà!"

Tần Thu Uyển nói tiếp: "Vậy bức thư đó bỏ đi đi!"

Doãn Tòng Vĩ: "..."

Hắn rủ mắt xuống: "Công chúa nếu ngài muốn ta thừa nhận việc ta cố ý làm lạc mất quận chúa thì ta thừa nhận là được."

Nói gần nói xa, vẫn bày ra bộ dáng như bị bức bách, không biết phải thừa nhận làm sao.

Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Tiễn khách."

Quả nhiên là lạnh lùng, còn không thèm giơ cao đánh khẽ.

Doãn Tòng Vĩ rất rõ, nếu mình không thể nhân cơ hội này mà rời kinh thì về sau sẽ bị nhốt ở hoàng thành, sau đó vào một ngày sẽ giống như Khúc đại nhân bị ném vào đại lao.

Nếu chỉ có một mình hắn còn đỡ, nhưng nương hắn có ăn một chút hối lộ.

Nếu như không có ai tố giác thì đương nhiên là vô sự. Nhưng dựa vào thái độ của hai mẫu nữ, việc hắn biến thành tù nhân cũng không còn xa.

Doãn Tòng Vĩ mấp máy môi, trong lòng hạ quyết tâm: "Công chúa, chuyện năm đó, thật ra ta có tra ra được một chút tin tức."

Động tác trong tay công chúa ngừng lại, giương mắt nhìn hắn: "Nói nghe xem."

Doãn Tòng Vĩ nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Nếu việc này không liên quan gì đến ta, ngài có thả ta đi không?"

"Có." Mặt công chúa tràn đầy vẻ hờ hững: "Ngươi cho rằng ta muốn gặp ngươi sao? Mắt không thấy tâm không phiền, ta còn ước gì ngươi mau cút đi."

Tốc độ nói rất nhanh, còn mang theo sự tức giận.

Là phu thê mấy năm nên Doãn Tòng Vĩ cũng hiểu tính nết của nàng. Bộ dáng này mới là chân thật nhất.

Lập tức hắn không chần chờ nữa, nói: "Năm đó Loan Loan bị lạc mất là bởi vì nó đụng phải một nha hành lừa bán hài tử. Mà lí do những người kia để mắt tới Loan Loan, là... Là vì mẫu thân ta đã thuê họ..." Hắn vội nói: "Công chúa, việc lúc ấy ta thật sự không biết, nếu như ta có nửa câu dối trá thì thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành."

Bàn tay công chúa để ở trên bàn nắm chặt, móng tay khảm thật sâu vào trong da thịt. Tần Thu Uyển vươn tay ra giúp nàng nguôi giận: "Nương, đừng nóng giận."

Công chúa nhìn về phía nữ nhi, ôn nhu cười.

Doãn Tòng Vĩ thử thăm dò: "Công chúa?"

Công chúa nghiêng đầu nhìn hắn: "Theo ta biết, nương ngươi những năm qua ở Dư thành đã ăn không ít hối lộ. Đường đường là quan viên mà đến cả người nhà mình cũng không quản được thì ngươi còn có thể quản được ai?"

Nàng phân phó: "Người đâu, mau vào cung trình báo hoàng huynh, để quan viên tra rõ việc này."

Hạ nhân rất nhanh đã biến mất giữa vườn hoa, Doãn Tòng Vĩ choáng váng, sau khi kịp phản ứng hắn mới vội vàng tiến lên hai bước: "Công chúa, ngài đã nói sau khi biết chân tướng thì sẽ thả ta đi mà! Ngài lừa ta sao?"

Vì quá mức bối rối nên hắn còn quên mất cả kính ngữ.

Công chúa nhàn nhạt nói: "Ngươi lừa ta gần hai mươi năm, không nói cho ta chỗ của nữ nhi, hại ta tưởng nhớ nữ nhi nhiều năm, còn hại nữ nhi phải nhiều năm khổ sở như vậy, mẫu nữ chúng ta suýt chút nữa là âm dương cách biệt... Ta lừa ngươi lần này có quá đáng không?"

Nếu so sánh ra thì đúng là không quá đáng chút nào.

Nhưng Doãn Tòng Vĩ không chịu nổi!

Hắn vội vàng nói: "Công chúa, với tình cảm của chúng ta những năm qua, nể mặt Loan Loan, ngài hãy bỏ qua cho ta đi. Ngài cũng không muốn Loan Loan có một người phụ thân phạm tội, đúng không?"

Công chúa phất phất tay: "Cho dù có một phụ thân phạm tội thì cũng không có người nào dám bàn tán về Loan Loan. Người đâu, tiễn khách!"

Doãn Tòng Vĩ không muốn đi, nhưng vẫn bị người ta ném ra ngoài.

Ngày đó vào chạng vạng tối, người của Doãn gia đều bị đày vào ngục.

Kỳ thật, việc Doãn mẫu thu những đống bạc bẩn kia cũng không phải tội danh quá lớn, công chúa truy cứu đến cùng như vậy là vì chuyện Doãn mẫu cố ý bán hài tử đi.

Doãn Tòng Vĩ luôn mồm nói là gần đây mới biết được chân tướng, nhưng lúc đến Hình Bộ thụ hình, cộng thêm bên cạnh có lời khai của những người khác thì rất nhanh đã biết được. Thật ra vào năm đó lúc nữ nhi mất tích hắn đã biết được chân tướng, chỉ là kiềm chế không nói mà thôi.

Lúc đó, tình cảm giữa hắn và công chúa rất tốt nên cho rằng công chúa dù có tức giận thì cùng lắm cũng chỉ trách cứ, sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ cho hắn. Hắn cũng không muốn bị kẹp ở giữa mẫu thân và công chúa cho nên mới không nói ra chân tướng.

Đợi đến khi hai phu thê hòa hảo rồi thì có thể thuận lý thành chương lại sinh hài tử tiếp. Hắn nghĩ thì hay lắm nhưng đáng tiếc tính khí của công chúa rất lớn, tình cảm dành cho nữ nhi cũng vượt xa tưởng tượng của hắn, sau đó mới phát triển thành tình hình như bây giờ.

Người bắt cóc Khang nương hơn mười năm trước không thể tra ra được. Nhưng sau khi Doãn Tòng Vĩ và Doãn mẫu lần lượt nhận tội thì cuối cùng cũng đã tra xét ra chuyện năm đó.

Công chúa không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, nên sau khi hỏi rõ chân tướng thì Hoàng thượng đã phán quyết toàn bộ người Doãn gia lưu vong.

Mấy thiếp thất của Doãn Tòng Vĩ còn có ý đồ chạy trốn, cuối cùng bị bắt trở về hết, cùng nhau đi đến vùng biên giới cách mấy ngàn dặm để tu kiến tường thành.

Đáng tiếc, Doãn Tòng Vĩ trên đường đi sinh bệnh, không thể vượt qua nổi, nên còn chưa tới nơi đã buông tay rời khỏi nhân gian.

Năm đó, công chúa quả thực ái mộ hắn, nhưng sau khi hài tử bị mất thì đã chết tâm, đã nhiều năm như vậy, đối với chuyện của hắn cũng không còn cảm giác nữa rồi, nên lúc biết người đã chết thì cũng chỉ ừ một tiếng.

Trong ngày mùa hè nắng chói chang, trên đường lớn kinh thành vô cùng náo nhiệt, trong lúc đó có đội ngũ đón dâu so với mặt trời mới mọc còn diễm lệ hơn.

Chính là lễ thành hôn của Quán quận chúa và Đại công tử phủ Thái phó.

Mọi người nói cười yến yến, nhưng trong đáy lòng đều cho rằng Trương đại công tử cũng không muốn lấy quận chúa, còn suy đoán hắn sẽ là Doãn Tòng Vĩ tiếp theo.

Đáng tiếc, lần này mọi người đã đoán sai.

Sau khi hai người thành thân thì như mật thêm dầu, thường xuyên hẹn nhau đi du ngoạn, đã vậy còn không phải một hai lần, mà là cả một đời.

 
Bình Luận (0)
Comment