Chương 147
Khang nương một thân quần áo cũ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt thâm đen, góc môi còn vương vết máu đã khô lại, vẻ mặt lại không chút oán hận. Lúc này cả khuôn mặt nàng trần ngập vẻ ngạc nhiên: “Thì ra chính là như vậy.”
“Trần Thời Hồng trước đây rất nóng nảy với ta, cũng thường xuyên sai bảo ta. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại muốn mạng của ta.” Nàng ta cúi người hành lễ với Tần Thu Uyển: “Nghĩ lại, hai người họ có thể đã nghi ngờ về thân thế của ta, cho nên mới ra tay không kiêng nể gì. Đa tạ ngươi đã cho ta biết được, trên thế giới này vẫn có những người thân vẫn đợi ta trở về nhà, trên thế giới này vẫn có người vẫn yêu thương ta đến thế. Cũng đa tạ ngươi đã giúp ta báo thù.”
Câu sau chính là ám chỉ việc báo thù phu thê Trần Thời Hồng và mẫu tử Doãn Tòng Vĩ.
Cả khuôn măt nàng trở nên nhẹ nhõm, rất nhanh đã tan biến đi như một làn khói.
Tần Thu Uyển mở mắt ra, đập vào mắt lại là một khoảng trắng vô định.
Giữa gian phòng rộng rãi có một cái quan tài có khắc chữ lớn, bàn cúng bên cạnh quan tài có đầy đủ rau quả, bên kia có mấy vị hòa thượng đang làm pháp sự.
Vị trí nàng quỳ ở chính giữa quan tài, rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên người mình trắng tinh. Trên đôi bàn tay thanh tú và tinh tế chẳng thấy một chút trang sức nào, trên tay là một lớp bột màu hồng nhàn nhàn sau khi đã rửa đi sơn móng tay. Phía sau bên trái có một đứa trẻ bảy tám tuổi, khuôn mặt trắng bệch, không giống như người thức đêm không ngủ được, nhìn ra có vẻ giống như bị bệnh, lúc này lại đang lắc lư giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Bên cạnh quan tài có một bà lão vừa ôm quan tài vừa khóc, còn có một nữ nhân trạc ba mươi tuổi, cả thân thể cũng là một thân đồ trắng, đang thầm thì an ủi.
Lần này, hình như nàng đã trở thành một góa phụ.
Tần Thu Uyển chuyển động thân thể vì quỳ lâu đến cứng đờ, đau đớn, vừa định đứng dậy đi ra phòng sau, nhân tiện tiếp nhận ký ức. Nàng liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ngoài sân.
Nàng quay đầu lại, thấy một người trông giống như quản gia bước vào, vẻ mặt rối rắm, dừng lại một lúc mới nói: “Phu nhân, có một nữ nhân ở bên ngoài mang theo một cặp song sinh, muốn vào trong xin chia buồn.”
Những lời này chính là nói với Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển vẫn chưa tiếp lời, nữ nhân đang khuyên nhủ bà lão đã mở miệng nói trước: “Ở nhà có tang, người đến là khách, mau mau mời vào đi.”
Bà lão phớt lờ sự việc và tiếp tục khóc trước cái chết bi thảm của người con trong quan tài.
Quản gia quay lưng bỏ đi, hình như là định mời ba mẫu tử nọ đi vào.
Tần Thu Uyển chậm rãi đứng dậy, hai chân tê dại không có ý thức, đứng ở nơi đó chờ cảm giác khó chịu này đi qua. Nhưng nhìn thấy nữ nhân bên cạnh quan tài lại mở miệng: “Đệ muội, muội định làm gì?” Rồi nàng ta tự hỏi tự nói: “Ta biết muội đau buồn nhưng phải hiểu lễ. Nếu có khách đến cửa, dù có chuyện gì xảy ra, cũng nên đa tạ khách rồi nói tiếp.”
Tần Thu Uyển ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Muội muốn đi ra sau một chút.”
Nữ nhân nghe được ý trong lời nói của nàng, không đồng ý nói: “Khách đều ở cửa rồi, muội đợi một lát rồi hẵn nói.” Xong lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như muội thật sự khó chịu, thì cứ đi đi.”
Tần Thu Uyển bị tê chân và không thể đi lại, vì vậy nàng dứt khoát ngồi lên trên nệm.
Ngoài cửa, người quản gia bước vào theo sau là ba mẫu nữ mặc thường phục.
Nữ nhân đi phía trước khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng là đang khóc, eo thon tinh tế, yếu ớt như cành liễu trước gió, trông thật đáng thương.
Vừa bước vào cửa, nước mắt lưng tròng, nàng ta bước từng bước nhỏ chạy về hướng quan tài, còn chưa chạy đến gần đã quỳ xuống đất. Hai đứa trẻ phía sau hiểu chuyện cũng quỳ phía sau nàng ta.
Nói chung, khi khách đến chia buồn bao giờ cũng đến bàn thờ, vị tiểu hòa thượng đứng đợi ở đó sẽ thắp hương nến. Sau khi khách thắp hương xong, họ sẽ đến để nói vài điều để an ủi gia chủ.
Còn việc đi thẳng vào quan tài như vậy đúng là hơi thô lỗ, trừ những người huynh đệ tỷ muội thê thất có quan hệ thân thiết với người đã khuất thì mới làm thế.
Nữ nhân nghẹn ngào khó nói: “Quan lang, chàng đi rồi...mẫu nữ bọn thiếp...phải sống sao đây?”
Vừa nghe những lời nàng ta nói ra, mới thấy, mọi động thái, lời nói của nữ nhân này sau khi vào cửa, dường như nói rõ ra nàng ta có mối quan hệ rất mật thiết với người trong quan tài.
Tần Thu Uyển dựa vào tiếng khóc của bà lão và nữ nhân kia mà biết được nàng là thê tử của nam nhân trong quan tài. Hơn nữa hai người bà tức ở đằng kia đều kinh ngạc, rõ ràng là không quen biết nữ nhân này.
Cho nên tình hình hiện tại đối với nguyên thân mà nói, quả là không phải chuyện gì tốt.
“Cô nương đây là ai?” Tần Thu Uyển mở miệng chất vấn.
Nữ nhân đau lòng đến mức dường như không nghe thấy những gì nàng nói.
Bà lão cũng quên cả khóc, nhìn hai đứa trẻ rồi lại nhìn nữ nhân bên cạnh quan tài, sắc mặt biến sắc vài phần, bước nhanh tới kéo nàng ta: “Cô nương, ngươi là ai? Nhìn thấy ngươi thương tâm như vậy, ngươi và con ta có quan hệ gì?” Sau đó lại nhấn mạnh: “Ngươi hãy nói thật cho ta biết đi, ta sẽ thay ngươi làm chủ.”
Nữ nhân lao mình vào vòng tay của bà lão, bi thương vô cùng.
Tần Thu Uyển xoay người rời đi.
Bà lão bận dò hỏi, nữ nhân bận khóc, nhưng tẩu tẩu nguyên thân lại lên tiếng hỏi: “Đệ muội, muội đi đâu đó?”
“Đời người có ba việc gấp.” Sau khi để lại một câu, Tần Thu Uyển đi về hậu đường phía sau.
Thành Thái An tiếp giáp với Kinh thành, đây được coi là phủ thành thịnh vượng nhất cả nước ngoại trừ Kinh thành, nguyên thân Đinh Hải Dao được sinh ra ở đây.
Đinh gia vô cùng giàu có, được coi là một trong những thương gia giàu có bậc nhất Kinh thành, nhưng con cháu thưa thớt, truyền qua mấy đời, đến đời của Đinh phụ, chỉ có một nữ nhi duy nhất là nàng. Khi Đinh Hải Dao mười lăm tuổi, phu thê Đinh gia kén rể là nhị nhi tử của Giang gia. Thành thân đến năm thứ hai, lại thuận lợi sinh được một nhi tử Đinh Viễn Bằng.
Đứa trẻ lên ba tuổi, nhưng càng ngày càng yếu đi. Đến năm bảy tuổi, mắt thấy con không thể nuôi được nữa. Đinh phụ đang lúc lo lắng, lại nghe nói ở thành bên cạnh có một vị đại phu nổi tiếng chuyên chữa các bệnh nan y cho hài đồng, ông liền đích thân đến mời về.
Mà chuyến đi này, ông lại đổ bệnh.
Nữ tế Giang Thiếu Quan đi đón nhạc phụ về nhà, không ngờ vừa tới Ưng Chủy Nha cách thành Thái An cả trăm dặm, con ngựa bất ngờ phát điên làm cho xe ngựa của Giang Thiếu Quan trực tiếp rơi xuống vách đá.
Rừng rậm dưới vách núi trải dài trăm dặm, chướng khí hoành hành, rừng rậm không thể tiếp cận. Nghe nói rằng nhiều người miền núi đi tìm thảo mộc một khi đã vào thì không thể ra được. Nó không chỉ cao, mà còn nhiều chướng khí, một khi rơi xuống thì sẽ không có cơ hội sống sót.
Đinh Hải Dao trước là phụ thân bệnh nặng, sau là phu quân mất, vốn dĩ tưởng rằng bản thân đã đủ thảm, ai ngờ trong đám tang của phu quân lại có một nữ nhân dắt theo một cặp con đến linh đường. Lại nói là con của Giang Thiếu Quan.
Hai đứa trẻ trông giống với Giang Thiếu Quan, nữ nhân đó cũng có thể nói ra nốt ruồi bí mật của Giang Thiếu Quan. Hai đứa trẻ này mười phần thì hết chín phần có quan hệ gì đó với Giang Thiếu Quan.
Ban đầu, Đinh Hải Dao rất thương tâm, thậm chí không quan tâm đến đám tang. Toàn bộ quyền lực để lại cho gia đình nhà phu quân và người quản gia, khi nàng mới biết chuyện, nàng chưa tìm ra cách giải quyết ổn thỏa cho mẫu nữ bọn họ thì bà bà đã ra tay quyết định. Nhi tử đã ra đi, tôn tử Đinh Viễn Bằng sức khỏe không tốt. Bà ta muốn giữ đứa cháu bên ngoài này để làm tôn tử.
Đinh gia giàu có, khẩu phần ăn của những người này không thiếu. Tuy nhiên, Đinh Hải Dao vẫn đang đau đáu nỗi đau mất chồng thì bất ngờ biết tin bị chồng phản bội, bà bà cưỡng ép bắt nàng nhận người thân, sao có thể như vậy được?
Nàng liền trực tiếp tiễn ba mẫu nữ họ ra ngoài.
Không ngờ, phu quân vừa chôn cất xong thì bệnh tình của nhi tử càng nặng thêm, sau khi đại phu đến điều trị thì nói cần máu của chính huynh đệ mình để cảm hóa thì mới có cơ hội để chữa khỏi bệnh.
Vì lợi ích của nhi tử, Đinh Hải Dao đã lên kế hoạch đưa ba mẫu nữ người kia trở lại sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng mà ba mẫu nữ bọn họ vẫn còn oán giận chuyện lần trước bị nàng đuổi ra ngoài, căn bản không muốn quay về chứ đừng nói gì đến chuyện xẻ thịt cứu người.
Ba mẫu nữ bọn họ làm khó Đinh Hải Dao một trận, vừa muốn cả bạc lẫn muốn cả mặt mũi. Vì nhi tử, Đinh Hải Dao nhẫn nhịn chi ra rất nhiều tiền bạc, lại mời đoàn làm lễ đón thiếp về, bái ba mẫu nữ bọn họ như tổ tiên.
Sau khi ba mẫu nữ chuyển đến, Đinh Hải Dao dần nhận ra có điều gì đó không ổn, khi đang cố gắng tìm hiểu sự thật thì phát hiện ra mình bị bệnh, không bao lâu thì nhắm mắt xuôi tay.
Người ta nói là bị trúng độc mà chết, không bằng nói sau khi trúng độc bị người ta làm tức chết.
Khi Tần Thu Uyển bước ra khỏi hậu đường, trên linh đường Giang mẫu đang cùng Triệu Hà Nguyệt mang con đến nhận thân ôm nhau khóc lóc ỉ ôi. Bên kia Hồ thị thì đang thấp giọng khuyên nhủ an ủi.
Nghe tiếng mở cửa, Hồ thị nhìn sang, lời đang nói liền dừng lại.
Giang mẫu nhìn thấy nàng, liền lau đi nước mắt trên mặt: “Hải Dao, Quan nhi dù sao cũng đã mất rồi, đây là con cái của nó, các con dù đã là phu thê rồi nó làm vậy quả thật không đúng, nhưng...người chết là hết, con có tức giận đi nữa cũng ngàn vạn lần hãy đối xử tử tế với mẫu nữ bọn họ, đừng để cho Quan nhi ở dưới lo lắng cho các con được không?”
Tuy là một câu hỏi, nhưng giọng điệu chắc chắn, không có chỗ cho nàng thương lượng chút nào.
Tần Thu Uyển dừng chân lại: “Thế nào mới tính là đối xử tử tế?”
Giang mẫu suy nghĩ một hồi: “Viễn Bằng không có huynh đệ ruột thịt, có thêm đệ đệ muội muội thì có thể chăm sóc lẫn nhau. Con cứ để chúng ở lại, vừa để cho Quan nhi yên tâm, cũng để cho Viễn Bằng có thể tìm được người thân có thể hỗ trợ. Một công hai chuyện ta thấy rất tốt.”
Nói xong, bà ta nhìn về phía quản gia: “Trước tiên đi thu dọn hai viện nhỏ, sau đó đi sắp xếp cho bọn họ đi.”
Lúc trước quản gia nghe lời của lão gia trong nhà, sau khi lão gia xảy ra chuyện liền nghe lời của cô nương và cô gia nhà mình, còn chưa được mấy ngày, cô nương bị đả kích một trận nên đã không quản nổi mấy chuyện này.
Những đám tang gần đây, họ đều nghe lời bà tức Giang gia. Nghe nói chuẩn bị viện nhỏ, liền cảm thấy một luồng ánh mắt sắc bén. Quản gia ngước mắt lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy nụ cười châm biếm trên môi cô nương nhà mình.
Quản gia ngạc nhiên, đầu óc thoáng chốc minh mẫn, lập tức hành lễ: “Cô nương, cái này...”
Tần Thu Uyển chậm rãi đi tới trước mặt ba mẫu nữ: “Ngay sau khi phu quân của ta rời đi, các ngươi đã tới cửa. Cho dù hai đứa nhỏ này cũng giống như hắn, thế giới rộng lớn như vậy chưa chắc không có chuyện gì không thể xảy ra. Không có gì lạ khi hai người không liên quan trông giống nhau. Làm thế nào cô nương có thể chứng minh rằng ngươi và phu quân ta có mối quan hệ đó?”
Nàng nhấn mạnh: “Giang Thiếu Quan năm đó đến Đinh gia của ta, nhưng trước đó đã hứa sẽ đối xử hết lòng với ta. Nếu chàng ấy có tâm tư bên ngoài thì ta sẽ tự mình bỏ đi, không vướng bận. Ta không tin chàng ấy có gan lớn đến mức dám làm chuyện dâm lạc bên ngoài như này, hơn nữa còn sinh ra hai đứa trẻ.”
Triệu Hà Nguyệt bật khóc: “Ta được người ta đưa đến cho Quan lang. Lúc đầu, chàng ấy thương hại số phận của ta, mới an bài cho ta ở viện ngoài. Sau đó, khi ta đổ bệnh, chàng ấy đến thăm ta và sau đó...Tất cả chúng ta đều nghĩ đó là một sự cố ngoài ý muốn. Nhưng một tháng sau, ta lại có thai. Thân thể ta năm đó đã sớm dùng thuốc phá thai, nếu như bỏ thai thì sẽ là một xác hai mạng. Quan lang là một người tốt, chàng ấy muốn giữ lại đứa trẻ này, chính là Vân Nhi...ta chưa bao giờ nghĩ có ngày đến làm phiền cuộc sống của các người, vốn dĩ muốn cả đời này không xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng Quan lang đã không còn nữa, ta muốn đến thắp cho chàng ấy một nén nhang, đưa chàng ấy về hành trình cuối cùng, cũng muốn để hai đứa trẻ nhận tổ quy tông.”
Mặc dù Tần Thu Uyển cũng cảm thấy như vậy, nhưng là chuyện của người khác, nàng vẫn có thể giữ lý trí: “Cho nên, ngươi ở đây là để nhận người thân?”
Triệu Hà Nguyệt không rõ suy nghĩ của nàng, ngập ngừng nói: “Nếu như ngươi không thích, ta sẽ cùng hai đứa nhỏ rời đi, sau này ngươi cứ xem như bọn ta chưa từng...”
Vừa nói là liền rời đi.
Dù sao cũng đã xảy ra chuyện này rồi, sao có thể xem như chưa từng xảy ra?
Đinh Hải Dao không làm được.
Giang mẫu cũng vậy, nhi tử đã mất, tôn tử Đinh Viễn Bằng có thể không giữ được mạng, tôn tử trong nhà chỉ còn lại là mấy đứa con do Triệu Hà Nguyệt mang đến, dù thế nào cũng phải bảo vệ tụi nó thật tốt. Sau đó bà ta nói: “Không được đi! Thiếu Quan đã không còn nữa, nó là huyết mạch Giang gia, ta nhất định sẽ không ngồi yên mà không quan tâm đâu.”